[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Xuyên qua tỉnh Tứ Xuyên sẽ tiến vào Quý Châu.
Đến Quý Châu, bọn họ định đi qua đường thác Hoàng Quả, vượt Ô Giang, không lâu sau sẽ đến được tỉnh Quảng Tây.
Đến Quảng Tây sẽ tới được Quế Lâm.
Tới Quế Lâm sẽ có thể gặp Mạnh Tương Phùng, Tiêu Dịch Nhân, Tiêu Khai Nhạn, Đường Cương, Đường Bằng, Đặng Ngọc Bình.. Nhưng mọi chuyện có thật là thuận lợi như vậy không? Phân đà Hóa Hoa Quế Lâm có thật là yên ổn như vậy không?
…………..
Hôm nay, họ tới lầu Giáp Tú ở Quý Châu.
Trên đường bình an, nhưng trong lòng họ lại thấp thỏm không yên.
Cũng may họ đều là người trời sinh lạc quan, càng huống chi mọi người ở cùng một chỗ, tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn rất vui vẻ, dù trời có sập xuống thì cũng lấy làm chăn đắp được.
Thủy tòng bích ngọc hoàn trung xuất,
Nhân tại thanh liên biện lí hành.
Bên bờ sông Nam Minh chính là lầu Giáp Tú nổi danh thiên hạ.
Lầu Giáp Tú, quả thực là giáp tú thiên hạ, bắc ngang mặt sông còn có cầu Cửu Khổng, đứng trên lầu nhìn ra xa, trước nhìn Phương Đỗ Châu, phía bắc tiếp nối cầu Phù Ngọc, phía nam hướng chùa Vạn Phật, gác Thúy Vi, tinh hoa tụ hội, vẻ đẹp không sao tả xiết.
Bốn người bọn họ đang ở trên lầu Giáp Tú dùng bữa, do việc đâng cấp bách nên cũng không có tâm thưởng ngoạn cảnh đẹp, chỉ thỉnh thoảng nói đùa mấy câu mà thôi.
Từ trên cầu Cửu Khổng có thể thấy lầu Giáp Tú rực rỡ chói mắt, cũng có thể cúi mình ngắm làn nước sanh nhàn nhạt của sông Nam Minh.
Bốn người họ đi qua.
Đặng Ngọc Hàm nói:
- Tôi đói rồi.
Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói:
- Trong truyện kỳ hiệp của người ta, các hiệp khách đều tới tới lui lui, bạc tiêu không hết, bụng chẳng biết đói, nhưng còn chúng ta...
- Hắc... bụng đang sôi đây, bạc thì rơi hết lúc phá vây rồi, ha! Ha!
Nói đến đoạn bất đắc dĩ chỉ biết cười khan mấy tiếng.
Tiêu Thu Thủy bình thản nói:
- Chẳng trách chuyện của chúng ta chăng được ghi vào truyền kỳ.
Đường Phương bỗng kích động:
- Không, mọi người nhất địnhsẽ được ghi nhớ.
Mọi người dừng cả lại, ngạc nhiên nhìn nàng
- Các anh thiếu niên đã dám đấu với Quyền Lực bang, thoát khỏi Kiếm lư cầu viện, thắng Tam tài kiếm khách lại tha không giết, người không một đồng cũng dám lên Giáp Tú lâu đánh chén...
Ánh mắt Đường Phương tràn đầy ánh sáng cháy rực:
- Chúng ta tuy không giống đại hiệp, hiệp nữ trong truyện, nhưng chúng ta càng gần gũi, càng chân thực, càng con người...
Mọi người đều ngẩn ra, Đặng Ngọc Hàm không nhịn được nói:
- Đường Phương, thật hiếm có ai quen biết ngắn ngủi mà lại hiểu rõ chúng tôi được như cô... Trên giang hồ chẳng thiếu người nói chúng tôi là đám lãng tử vô hạnh.
Tiêu Thu Thủy lại nhẹ giọng nói:
- Đường Phương, chúng tôi được ghi nhớ, vậy cô cũng sẽ được ghi nhớ.
Đường Phương hé miệng cười, cuối cùng thì bật cười sảng khoái, giống như một đóa hoa nở rộ, tận hiển phong thái thiếu nữ.
Tả Khâu Siêu Nhiên tiếp lời:
- Tốt, từ nay về sau, chúng ta đều không gọi Đường cô nương nữa, cứ gọi thẳng là Đường Phương thôi!
Đường Phương cười đáp:
- Đó là chuyện đương nhiên. Ừm, nghe nói ngoại trừ Khang Kiếp Sinh ra, mấy anh em tốt khác của các anh, Thiết Tinh Nguyện và Khâu Nam Cố cũng đều sẽ tới phải không?
Đặng Ngọc Hàm nói:
- Đúng vậy. Chỉ là bọn họ trước nay không hề thất hứa, giờ lại chưa tới, rất có thể đã gặp phải Quyền Lực bang...
Tả Khâu Siêu nhiên xen vào:
- Không. Trước khi thả Kiếp Sinh tôi đã có một điều kiện, đấy là hỏi rõ tung tích lão Thiết và tiểu Khâu. Nghe nói bọn họ ba lần tấn công từ ngoài vào nhưng đều bị cản lại, sau đó thì không rõ sống chết...
Tiêu Thu Thủy thở dài:
- Lão Thiết lỗ mãng nóng nảy, chỉ mong tiểu Khâu có thể chế trụ dã tính của hắn.
Tả Khâu Siêu Nhiên lại xua tay nói:
- Đáng tiếc tiểu Khâu cũng điên điên khùng khùng.
Đường Phương nghiêng người hỏi:
- Nghe có vẻ cảm tình của các anh với Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố tốt hơn Khang Kiếp Sinh nhiều?
Ba người Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm gần như đồng thanh:
- Tốt hơn nhiều!
Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói:
- Lão Thiết thích nhất là đánh rắm...
Đặng Ngọc Hàm cười nói:
- Tiểu Khâu cái gì cũng tốt, mỗi tội sợ quỷ…
Tiêu Thu Thủy không nhịn được, cũng cười:
- Hai người bọn hắn đúng là một đôi chí bảo. Bọn hắn ở cùng một chỗ, thiên hạ đại loạn.
Họ cười đùa, bước vào lầu Giáp Tú, gọi mấy món ăn, cắm đầu ăn uống.
Lầu Giáp Tú vốn rất nổi tiếng, là nơi ngắm cảnh không phải quán ăn, nhưng người có tiền có thế đã mua lại nó, đổi bài biển khác. Ăn đồ ở đây đương nhiên là hơi đắt, bọn họ không có tiền, nhưng Đường Phương tháo xuống một cây trâm cài tóc, cây trâm này giá trị không nhỏ, hơn nữa trên trâm còn khắc một chữ “Đường” nho nhỏ.
Đồ của người Đường gia đều đáng để người ta tin tưởng
Kỳ lạ là biển hiệu của cửa hàng này lại trắng trơn không một chữ.
Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm bước vào lầu Giáp Tú, gọi mấy món ăn. Thức ăn được bưng lên, Tiêu Thu Thủy lập tức động đũa nhưng Đường Phương lại ngăn hắn lại, làm một việc khác.
Nàng tháo trâm bạc trên tóc xuống, châm vào từng món ăn.
Trên tóc Đường Phương có trâm bạc, thoavàng. Thoa vàng có thể làm ám khí, trâm bạc có thể dò độc.
Trong thức ăn không có độc.
Tiêu Thu thủy nói:
- Đường cô nương đúng là cẩn thận cặn kẽ, Tam Tài kiếm khách đã có thể chặn đánh tôi ở Quế Hồ, đường tới Quế Lâm lần này chắc chắn không thể bình yên vô sự, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:
- Sợ là đệ tử đích truyền của Bách Độc thần ma và hai gã bảo bối của Nhất Động thần ma cũng sẽ đuổi theo.
Đặng Ngọc Hàm cười lạnh:
- Chỉ sợ hắn không đến. Nếu Nam Cung Tùng Hoàng dám tới, dù thế nào tôi cũng phải cho hắn chết dưới kiếm!
Đường Phương bình thản nói:
- Đám người đó còn không sao, nếu là Khang Xuất Ngư, Sa Thiên Đăng đến thì thật sự khó ứng phó.
Tiêu Thu thủy nói:
- Có điều nếu là bọn chúng đuổi theo thì cũng ngang với giúp dẫn dụ được một bộ phận cường địch cho Hoán Hoán phái
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, mặt trời lên cao giữa trưa, cảnh vật yên lặng như vẽ.
Lúc này một tiên tiểu nhị tới gần, chân bỗng đá phải ống nhổ phía dưới, người đập vào cạnh bàn của mấy người Tiêu Thu Thủy, tay vội chống lên bàn.
Tiêu Thu Thủy tinh mắt, quát:
- Kẻ này dịch dung!
Kẻ đó lật người lên, lùi ngược ra sau!
Hắn lùi lại vừa kịp lúc tránh thoát được một kiếm của Tiêu Thu Thủy!
Nhưng lại không tránh được tay của Tả Khâu Siêu nhNiên.
Tả Khâu Siêu Nhiên một tay giữ chặt áo hắn, tay kia cong thành hổ trảo bổ vào mặt!
Kẻ đó gắng sức tránh né, chiếc mặt nạ da bị xé xuống, tiếp đó “roạt” một tiếng, áo trên người cũng rách toạc. Hắn lộn người nhảy lên, muốn thoát ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là sông Nam Minh!
Mẹ Tiêu Thu Thủy là Tôn Tuệ San.
Tôn Tuệ San sở học sâu xa, cha là lão chưởng môn Thập Tự kiếm phái đương thời Tôn Thiên Đình, mẹ là Phí Cung Nga, đại gia dịch dung họ Phí, xếp hàng thứ ba trong các gia tộc dịch dung thiên hạ “Mộ Dung, Thượng Quan, Phí”.
Tôn Tuệ San mặc dù là nữ nhưng lại thích làm bạn với đao kiếm, luyện Thập Tự tuệ kiếm đến gần sánh được với Tôn Thiên Đình, đối với thuật dịch dung của mẹ thì lại không mấy hứng thú.
Tôn Thiên Đình tất nhiên là cao hứng cười ha ha, Phí Cung Nga thì chẳng biết làm thế nào. Tuy thế thuật dịch dung của Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San vẫn được hai, ba phần bản lĩnh của mẹ mình; hai, ba phần bản lĩnh này trên gian hồ đã là không thể coi thường rồi, ít nhất cũng có thể lừa được Khang Xuất Ngư, Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, khiến bọn chúng tưởng Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý sống lại.
Tiêu Thu Thủy là nam nhi lỗi lạc, không thích dịch dung, căn bản không học chút nào bản lĩnh dịch dung, đối với kiếm pháp Hoán hoa phái lại rất có ngộ tính, cũng thành phong cách riêng.
Hắn thông minh từ nhỏ, thiên tính tò mò, hơn nữa tai mắt sắc sảo, đối với thuật dịch dung cũng hiểu biết đôi chút, tuy chỉ được một hai phần bản lĩnh của mẹ mình nhưng là con cháu của đệ tam cao thủ dịch dung thì sao có thể quá kém cỏi? Một phần bản lĩnh này của hắn ít nhất cũng hơn thuật dịch dung của đám giặc cướp bình thường.
Vì thế khi tên tiểu nhị đi tới, hắn vốn cũng không để ý lắm nhưng người này vừa ngã hắn liền lập tức cảnh giác, nhanh chóng liếc thấy bên mặt người này có vết dính, vội vã hô lên, báo mọi người cẩn thận. Kẻ đó bỏ chạy, tức là trong lòng có quỷ, hắn lập tức xuất kiếm!
Hóa ra với những kẻ không tinh thông dịch dung, bên viền tai luôn lưu lại một đường dích mờ, Tiêu Thu Thủy hiểu thuật dịch dung, tự nhiên là nhìn ra được.
Tiêu Thu Thủy ra tay, người thứ hai xuất thủ chính là Tả Khâu Siêu Nhiên.
Cầm nã thủ vốn yêu cầu phản ứng nhanh, nhanh đến mức như phản xạ tự nhiên, bởi vì khi cầm nã, muốn chiến thắng đối thủ cần phải nhanh hơn cả ý thức, không chỉ vận đến bản năng mà ngay cả trong lúc vô thức cũng có thể đưa người chỗ chết mới tính là thành tài.
Vì vậy người luyện cầm nã thủ, một chiêu một thức bao giờ cũng phải luyện tập cả trăm nghìn lần, mà điểm này đối với Tả Khâu Siêu Nhiên mà nói, từ nhỏ đến lớn không chiêu nào là không luyện qua tới mười vạn lần.
Thậm chí một chi tiết, một ngón tay, một dáng người cũng đều phải khổ luyện, bởi vì cầm nã thủ nhìn có vẻ chỉ trong sát na đã chế phục được người, nhưng nếu gặp phải cao thủ, ngươi không thông biến hóa, chỉ cần một chiêu sử lệch thì cũng ngang với chạy tới chịu đòn.
Người kia tuy xé rách y phục, chạy thoát được nhưng lớp dịch dung trên mặt cũng bị xé xuống. Hắn lộn người muốn nhảy ra ngoài, lúc này ánh sáng chói chang, nước hồ trong xanh, chỉ nghe Đặng Ngọc Hàm hô lên:
- Nam Cung Tùng Hoàng!
Nam Cung Tùng Hoàng!
Đệ tử chân truyền của Bách Độc thần ma Hoa Cô Phần, Nam Cung Tùng Hoàng!
Hoa Cô Phần bị Đường Đại giết, nhưng Đường Đại vì nhất thời sơ ý, bị độc xâm nhập, chết do Khang Xuất Ngư và Tân Hổ Khâu ám sát, cũng có thể nói là gián tiếp chết dưới tay Hoa Cô Phần.
Khi Đường Đại ngã xuống, Đặng Ngọc Hàm từng đối đầu với Nam Cung Tùng Hoàng, thiếu chút nữa thì trúng phải độc trùng của Nam Cung Tùng Hoàng.
Nhớ lại trận đối đầu đó, Đặng Ngọc Hàm không khỏi sợ hãi, Nam Cung Tùng Hoàng dù bó biến thành tro hắn cũng nhận ra được!
Vừa nhận ra, Đặng Ngọc Hàm liền xuất ra năm kiếm liên tiếp.
Nam Cung Tùng Hoàng vừa bị nhận ra, lập tức chạy trốn, cả độc cũng không kịp phóng!
Hắn tránh được một kiếm của Tiêu Thu Thủy, giãy thoát khỏi đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên, lập tức phóng ra ngoài cửa sổ.
Một luồng máu tươi bắn lên không trung.
Hiển nhiên là Nam Cung Tùng Hoàng đã trúng kiếm.
Nam Cung Tùng Hoàng muốn nhảy xuống cầu Cửu Khổng nhưng lại trượt chân rơi xuống sông.
Nước sông trong vắt lập tức loang màu đỏ máu.
Sau đó Đường Phương liền ra tay.
Phụ nữ Đường gia trước nay đều không nhân từ đến mức thả hổ về rừng.
Đường Phương giống như một con chim yến, lướt qua trời xanh, từ trên nhảy xuống, bắn ra mấy đốm đen nhỏ bé lóe lên một cái rồi biến mất. Nàng bắn người ở giữa sông nhưng lại uốn người xảo diệu, giống như chim yến giang cánh, lại bay về lầu Giáp Tú.
Trên sông lại loang ra không phải một, mà là năm sáu luồng máu tươi.
Ai cũng biết, trên đời này không còn người tên là Nam Cung Tùng Hoàng nữa.
Đường Phương nhẹ nhàng một tiếng, Tiêu Thu Thủy khẽ than:
- Bây giờ tôi mới thận sự cảm nhận được cái tư vị “cười nói một chén rượu, giết người giữa thành đô”. Lúc trước cứ nghĩ đó chỉ là câu nói ra vẻ dũng cảm mà thôi, sau này nghĩ tới cảm giác của kẻ bị giết lại có tư vị khác hẳn, đau đớn của người chết lại trở thành hứng khởi của kẻ giết người. Ôi!
Đặng Ngọc Hàm trầm mặc một thoáng rồi nói:
- Có điều loại người như Nam Cung Tùng Hoàng thật sự đáng chết.
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
- Ăn mau đi, ăn no rồi còn lên đường, đến Quế Lâm sớm được chừng nào hay chừng ấy.
Đường Phương xua tay cười nói:
- Các anh ăn đi, tôi no rồi.
Ba người lại ăn một chút, bỗng nghe một người cười lạnh:
- Ăn đi, ăn đi, ăn thêm chút nữa, đường xuống hoàng tuyền không xa đâu, chỉ mong là ma no, đừng làm quỷ đói.
Mấy người Tiêu Thu Thủy cả kinh, chỉ thấy trên bàn đối diện có một đại hán vạm vỡ đang ngồi, thân cao đến bảy thước, cả người cơ cắp cuồn cuộn, mắt to mày rậm, đang vừa cười lạnh vừa lấy ra hai cây kim nhỏ.
Mấy người Tiêu Thu Thủy vừa tiến vào dã nhìn thấy kẻ này, tuy kẻ này thân thể cao lớn nhưng trong mắt người võ lâm chân chính, thể tích lớn không đáng nói, càng là cao thủ, dáng vẻ ngược lại càng bình phàm.
Bây giờ đại hán này không hề khiến mấy người Tiêu Thu Thủy kinh ngạc, kinh ngạc là hai cây kim nhỏ hắn lấy ra, mỗi tay cầm một cây, hiển nhiên là vũ khí của hắn.
Một đại hán vạm vỡ như thế, vũ khí không ngờ lại là một đôi kim thêu, vậy là không còn bình thường được nữa.
Đường Phương thoáng nghĩ tới một người, thất thanh:
- Bất kiến thiên nhật, Liễu Hữu Khổng, Liễu Song Động.
Đại hán bật cười dữ dội:
- Bất kiến thiên nhật, chính là bản nhân, ha ha ha... Đôi kim thêu này của ta không thêu uyên ương, không thêu hoa, chỉ đâm mù mắt thành hai cái lỗ(song động). Cô bé ngoan, ta chọc mù mấy đứa bọn chúng xong sẽ thân thiết với cô sau...
Đường Phương sắc mặt trắng bệch, hai vai rung lên lập tức muốn phóng ám khí, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gió cực mạnh, xen vào đó là tiếng hét sắc nhọn, điên cuồng ập tới!
Tiêu Thu Thủy không ra tay.
Đặng Ngọc Hàm cũng không ra tay.
Ngay cả Tả Khâu Siêu Nhiên cũng không ra tay.
Tại sao?
Đường Phương không kịp phóng ám khí, trước có kẻ địch, sau có tập kích, vội tung người nhảy lên. Hai cây kim thêu của Liễu Song Động nhanh như chớp đâm vào hai huyệt Hoàn khiêu, Tứ bạch của nàng, Đường Phương lập tức ngã xuống.
Đường Phương ngã dưới đất, mái tóc mây dài xổ tung, Liễu Song Động không ngờ lại nhìn đến ngây ngốc. Đường Phương ngã xuống mới trông thấy người ám toán nàng từ đằng sau.
Một gã béo ăn mặc như thương nhân, tay cầm một thanh trường côn. Kỳ lạ là phần đầu trường côn to những cây côn thường nhiều, lớn bằng miệng bát, nhưng thân côn rất dài, càng đến chóp càng nhọn lại, cuối cùng thì chỉ nhỏ như lông trâu.
Cây gậy này có thể sử ra côn pháp, nhưng cũng có thể dùng như kiếm.
Kẻ dùng loại vũ khí này, trong võ lâm chỉ có một người, chính là Yết hầu xuyên động, Chung Vô Ly, Chung Nhất Quật!
Liễu Hữu Khổng, Chung Vô Ly là hai viên đại tướng dưới trướng Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh.
Bụng Tả Thường Sinh là một cái lỗ lớn (nhất động), hắn dùng sự tàn tật đó để giết người vì thế ngoại hiệu xưng là Nhất Động thần ma.
Hai tay đại tướng bên cạnh hắn, Liễu Hữu Khổng và Chung Vô Ly, đều hay đâm thủng người khác, xuyên lỗ hai mắt, chọc thủng cổ họng, vì thế có tên là Liễu Song Động và Chung Nhất Quật (một lỗ), đều là nhân vật tàn độc vô cùng đáng sợ trong võ lâm!
Đường Phương không ngờ rằng còn có người của Quyền Lực bang ở đây, chính vì nàng không tưởng tượng được người của Quyền Lực bang thấy Nam Cung Tùng Hoàng bị giết vậy mà lại khoanh tay ngồi yên.
Với võ công của Đường Phương, cho dù bị ám toán, hai phía giáp kích cũng không đến mức bại trong khoảnh khắc, nhưng lý do càng lớn hơn là nàng không thể ngờ ba người Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vậy mà lại không ra tay kiềm chế hai kẻ địch!
Tại sao họ không ra tay?
Khi Đường Phương biết được thì đã muộn.
Bởi vì nàng cũng đã thấy mất người Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm.
Bọn họ đã ngã xuống, tay không thể động, miệng không thể nóng, ánh mắt vừa lo lắng vừa hoảng hốt.
Tại sao họ lại ngã xuống?
Vừa nghĩ đến điểm này, Đường Phương liền lập tức hiểu ra.
Có vỗ đó, Nam Cung Tùng Hoàng tới gần bên bàn, giả vờ ngã xuống rồi vỗ một phát.
Cú vỗ đó đã bỏ độc vào trong thức ăn.
Chỉ có một mình Đường Phương không ăn, những người khác đều trúng độc.