[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Bước chân dưới đất nhanh chóng đan xen vào nhau, thoắt dừng thoắt chuyển, cùng với đó là tiếng giao đống và tiếng quát tháo.
...Bọn họ làm sao rồi? Bọn họ làm sao rồi?
... Thiết Tinh Nguyệt! Khâu Nam Cố! Hai người thế nào rồi?!
Gặp nạn rồi!
Chung Vô Ly ra tay trước!
Gậy sắt dài mười một thước, nhân lúc Thiết Tinh Nguyệt lùi ra sau, “vụt” một tiếng đâm nhanh tới, mà quan trọng nhất chính là tiếng “vụt” này!
Đó là tiếng mũi nhọn của gậy sắt phá không đâm tới, điểm đáng sợ thật sự không phải là sức mạnh mà chính là cú đâm tàn độc, mau lẹ này.
“Vụt” là tiếng gậy sắt của Chung Vô Ly phát ra, tiếng “xoẹt” phải sau đó một chút mới vang lên.
Gậy sắt đâm nhanh vào sau gáy Thiết Tinh Nguyệt!
Thiết Tinh Nguyệt vừa nghe tiếng lập tức quay đầu lại, cú đâm hướng thẳng vào yết hầu hắn!
Gậy dài, đâm nhanh, theo lẽ thường Thiết Tinh Nguyệt không có cách nào tránh thoát nổi.
Nhưng Thiết Tinh Nguyệt lại không tránh?
Hắn chỉ làm một việc.
Hắn đánh ra một quyền!
Băng!
Nắm tay máu thịt đánh lên mũi nhọn không ngờ lại phát ra tiếng như kim loại!
Càng khiến Chung Vô Ly kinh hãi là: gậy sắt bị đánh gãy rồi!
Thiết Tinh Nguyệt giống như chẳng hề đau đớn, nắm tay kia đã đánh tới!
Do kinh ngạc, Chung Vô Ly không kịp tránh cú đấm này, “ầm” một tiếng, bị đánh bay ra xa. Trời đất quay cuồng, đất trời hôn ám, kinh thiên động địa, Chung Vô Ly bị đánh ngược ra sau, đâm sầm vào một chiếc bàn, hai cái ghế, cuối cùng đập vào cái bàn đang che mấy người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm!
Rầm rầm... tất cả mọi thứ để đổ vỡ, vải trải bàn rách toạc, lộ ra mấy người Tiêu Thu Thủy...
Chung Vô Ly vừa ra tay, Liễu Hữu Khổng cũng xuất thủ!
Liễu Hữu Khổng ra tay càng nhanh hơn, nhưng tại sao hai châm của hắn không phát ra âm thanh nữa?
Bởi vì không thể phát ra được.
Khâu Nam Cố tựa hồ cũng không ngờ được một đại hán cao lớn thế này lại sử dụng hai cây kim châm, lại vì cách nhau quá gần, khó mà chống đỡ, nhưng hắn lại làm một chuyện.
Ôm lấy Liễu Hữu Khổng.
Cúi người ôm lấy Liễu Hữu Khổng, hai tay Liễu Hữu Khổng cũng bị giữ lại, không giãy ra được.
Hai người cứ như vậy trừng trừng nhìn nhau, nhất thời đều ngây ra.
Khâu Nam Cố gượng cười nói:
- Ách, xin chào.
Mặt hai người vốn đã ở rất gần nhau, bây giờ đơn giản mũi môi dính sát, Liễu Hữu Khổng sắc mặt xanh lè, giận giữ quát:
- Ngươi...
Khâu Nam Cố cười hì hì:
- Hết cách rồi, ta không thể buông tay, hễ buông tay là ngươi nhất định sẽ chọc mù hai mắt ta. Ôi chao, bây giờ mặt sát mặt, hai thằng đàn ông với nhau, đúng là khó coi! Thật là, ta bảo ngươi đừng có dùng cái loại chiêu thức này nữa!
Liễu Hữu Khổngvừa tức vừa giận, nhất thời không nói nên lời.
Khâu Nam Cố dày mặt cười nói:
- Ngươi tức lắm có phải không? Ai da, muốn đánh lén bọn ta à? Kỳ thực ngay từ lúc đi qua cầu Cửu Khổng bọn ta đã biết có chuyện không ổn rồi. Tại sao một đoạn sông này tất cả cá đều ngửa trắng bụng hết, nhất định là có độc. Bây giờ đang lúc làm ăn đắt hàng, tại sao trên quán trà lại không có người, chỉ có hai tên quái vật các ngươi?
- Trên biển rõ ràng có viết “Quyền Lực cư”, ngươi nghĩ bọn ta ngu lắm chắc? Còn không nghĩ ra nơi đây có liên quan tới Quyền Lực bang sao? Bọn ta đã sớm có chuẩn bị rồi! Ngu xuẩn!
Liễu Hữu Khổng gầm lên giận giữ, liều mạng giãy giụa. Giữa hai người vốn đã không có khe hở, hai tay cầm châm của Liễu Hữu Khổng đã đi được nửa đường, mạng sống bị đe dọa, Khâu Nam Cố cũng liều chết ôm chặt, sao dám buông lỏng?
... Nghe đến đây, Đường Phương mới biết hai mãnh hán lôi thôi ầm ỹ này không ngờ cũng là loại hào kiệt ngoài thô hào, trong tinh tế.
... Cũng hiểu được hai người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố làm thế nào tiếp được đòn tập kích của Liễu Song Động và Chung Nhất Quật.
... Cá chết trên sông Nam Minh, hiển nhiên là do thi thể của Nam Cung Tùng Hoàng. Tên đệ tử của Bách Độc thần ma này chết trên sông vẫn có thể độc chết cả đàn cá vô tội dưới sông, khiến người ta không rét mà run.
Bàn ghế đổ xuống, vải rách người lộ, chỉ nghe Thiết Tinh Nguyệt kêu lên mừng rỡ:
- Ô! Oa! Mẹ nó vui thật nha! Ha! Hô hô! Hóa ra các cậu đang ở đây! Hi! Mọi người khỏe chứ!
Đoạn nhún người nhảy tới, bắt lấy Tiêu Thu Thủy, lắc lắc liên hồi:
- Mẹ nó! Chào lão đại! Lâu lắm rồi không gặp nhé!
Sau đó lại bắt lấy Tả Khâu siêu Nhiên, tống cho một quyền, đạp cho Đặng Ngọc Hàm một cước, vui vẻ hô:
- Lão nhị chết tiệt, lão tam đáng ghét, ha ha!Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tiếp theo liền bước tới chỗ Đường Phương. Đường Phương thiếu chút nữa thì bị dọa đến ngất xỉu. Thiết Tinh Nguyệt lại nhíu mày, lắc đầu nói:
- Kỳ quái? Cô bé xinh thế này sao chưa bao giờ gặp nhỉ?
Lại bắt lấy Tiêu Thu Thủy, đấm cho một phát, kêu:
- Giỏi nhé! Vậy mà cũng có em theo rồi, cũng không chịu nói cho anh đây biết!
Lần này đúng là thê thảm, Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm bị phong bế huyệt đạo, Thiết Tinh Nguyệt vui mừng quá mức, không ngờ lại không nhìn ra được. Tiêu Thu Thủy thảm hại mà không thể nói ra được, đúng là thằng câm ăn hoàng liên, khổ không tả xiết.
Thiết Tinh Nguyệt hưng phấn bừng bừng, cao giọng nói:
- Này! Này! Mồm sắt chết tiệt! Đám lão đại tới rồi! Oa ha ha! Vui chết mất thôi...
Bỗng thất một người ôm mặt từ đống đổ nát đứng dậy, hóa ra chính là Chung Nhất Quật, máu mũi đầm đìa.
Thiết Tinh Nguyệt mừng rỡ hô lên:
- Giỏi lắm! Ngươi còn chưa chết! Đến đây đến đây, ta cho ngươi thêm hai phát.
Hắn phóng thẳng tới trước, Chung Vô Ly hét lớn một tiếng, vung gậy đánh thẳng xuống, Thiết Tinh Nguyệt hưng phấn quá độ, không ngờ lại quên cả tránh né. Chung Vô Ly vốn đã bị thương, công lực giảm mạnh, chỉ nghe “chát” một tiếng, gậy sắt đánh trúng lưng Thiết Tinh Nguyệt, cong lại thành hình bán nguyệt. Thiết Tinh Nguyệt hừ lên một tiếng, vậy mà vẫn không sao, còn vung tay đoạt lấy gậy sắt, há miệng cắn xuống!
Lần này mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, gậy sắt không ngờ lại bị hắn cắn mẻ một miếng!
Thiết Tinh Nguyệt nóng nảy quát:
- Mẹ nó, cắn thế mà không gãy!
Càng phát cuồng cầm gậy sắt tì vào người, vào hông, lên tay, lên chân, vừa kéo vừa vặn. Cây gậy sắt dài mười một thước lập tức biến thành như cục kẹo kéo, đoạn cong vòng, đoạn nghiêng nghiêng xẹo xẹo.
Lần này chẳng những mấy người Tiêu Thu Thủy ngây ngốc mà cả Chung Vô Ly cũng sững sờ. Thiết Tinh Nguyệt ném gậy sang một bên, ngẩng đầu lên trông thất hắn, quát lớn:
- Ha! Ngươi vẫn ở đây à, anh bạn trẻ....
Chung Vô Ly sợ đến ba hồn bảy phách bay mất quá nửa, kêu lên một tiếng:
- Mẹ nhà ngươi...
Như bị lửa đốt sau mưng, liều mạng bỏ chạy. Thiết Tinh Nguyệt cũng vừa liều mạng truy đuổi vừa hô:
- Ê ê đừng chạy...
Một chạy một đuổi, hai người trong khoảnh khắc đã chạy vòng quanh lầu Giáp Tú mấy chục lượt.
Tả Khâu Siêu Nhiên sắc mặt trắng bệch, Đặng Ngọc Hàm vẻ mặt xanh lè.
Một quyền và một cước của Thiết Tinh Nguyệt đối với Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm đang không cách nào vận công kháng cự mà nói, thật sự không hề dễ chịu.
Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng không thoải mái gì.
Bên kia, Khâu Nam Cố và Liễu Hữu Khổng cũng đã phân được “thắng”, “bại”.
Liễu Hữu Khổng không thoát ra được được, Khâu Nam Cố cũng không ra tay được.
Liễu Hữu Khổng giãy giụa đến mức sắc mặt đỏ bừng, không nhịn được chửi:
- Cút mẹ ngươi đi!
Khâu Nam Cố lại nổi giận:
- Mẹ ta không phạm gì đến ngươi, sao lại mắng mẹ ta!
Đoạn há mồm, cắn thẳng tới!
Cú cắn này, Liễu Hữu Khổng cũng không dự tính được, bị cắn ngay giữa mặt.
Chóp mũi Liễu Hữu Khổng đã bị Khâu Nam Cố cắt đứt xuống.
Liễu Hữu Khổng kêu thảm một tiếng, đau đớn không chịu nổi, không biết sức lực ở đâu sinh ra, húc thẳng đầu vào giữa mặt Khâu Nam Cố
Khâu Nam Cố cũng không kịp phòng bị, trúng phải một đòn, hai tay lỏng ra, lùi liên tiếp ba bốn bước, lại muốn xông lên!
Liễu Hữu Khổng tuy đau đớn muốn chết nhưng hắn thể trạng khôi ngô, lại đa mưu túc trí, lâm nguy không loạn, “vèo vèo” bắn ra hai mũi phi châm!
Hai mũi châm này không tấn công Khâu Nam Cố, bởi vì hắn biết, với võ công thân thủ của Khâu Nam Cố, hai mũi châm này không uy hiếp đươc hắn.
Hai mũi châm bắn về phía Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm bên mấy người Tiêu Thu Thủy.
Đánh nơi buộc phải cứu!
Hắn có thể nhìn ra tình cảm giữa mấy người Tiêu Thu Thủy với Khâu Nam Cố không phải là bình thường, mà mấy người Tiêu Thu Thủy bị phong bế huyệt đạo, phi châm bắn về phía họ, Khâu Nam Cố tất sẽ phải quay lại ứng cứu, nhưng lại không tưởng tượng nổi hai người Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt là loại mãnh hán đại sự tỉ mỉ, tiểu tiết qua loa.
Hai mũi phi châm bắn về phía Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm, Khâu Nam Cố căn bản không thèm để ý.
Có cái gì mà phải để ý? Khâu Nam Cố nghĩ thầm: “Mấy người Tiêu Thu Thủy không thể đến mức hai cây phi châm nho nhỏ mà cũng không tránh nổi!”
Phi châm bắn lên thì hắn cũng đồng thời bay lên, Liễu Hữu Khổng ôm mũi, không ngờ được Khâu Nam Cố lại xông tới trước mặt hắn, đánh ra một chiếu Hạc trớ sứ!
Chiêu Hạc trớ sứ này tuy không thật sự lấy mạng Liễu Hữu Khổng nhưng cũng lấy mất của hắn một con mắt!
Liễu Hữu Khổng kêu thảm, tung người bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống dưới sông, Khâu Nam Cố không đuổi theo đến cùng những cũng vô cùng đắc ý.
Lần này Liễu Hữu Khổng tuy không chết nhưng sau này hắn xứng đáng với cái tên Liễu Hữu Khổng, hơn nữa còn là Liễu Song Động không sai một li, mũi là một cái lỗ, mắt là một cái lỗ nữa!
Phi châm cực nhanh, song song lướt qua trước mặt Thiết Tinh Nguyệt.
Thiết Tinh Nguyệt vốn có thể dùng hai tay bắt lại, nhưng hắn đang bận đánh người.
Hắn đuổi theo Chung Vô Ly không được, đuổi suốt mười một mười hai vòng mất hết hứng thú, giày lại rách một lỗ lớn, bàn chân lòi hết ra ngoài. Hắn ngồi xuống muốn đổi sang giày khác, nhưng đang đi thì bỗng “bình” một tiếng, có người đạp thẳng vào lưng hắn. Thiết Tinh Nguyệt bừng giận, ưỡn người đứng dậy, trong lúc gấp rút hai người cùng ngã ngửa ra đất, nhìn thẳng vào mặt nhau: người kia chính là Chung Vô Ly!
Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt ngồi xuống đi lại giày, Chung Vô Ly trên mặt đau đớn, nghĩ rằng Thiết Tinh Nguyệt vẫn đang đuổi theo hắn, kinh hồn táng đảm, chạy loạn cả lên, không ngờ lại chạy hẳn một vòng lớn, nhìn không rõ đường, vừa đúng đâm vào Thiết Tinh Nguyệt. Vụt thấy tráng hán to lớn như thiên thần này, hắn thật sự là sợ đến choáng váng!
Thiết Tinh Nguyệt thấy vậy, quả thực là bạc khối từ trên trời rơi xuống, thành thực không khách khí liên tiếp đánh ra bảy tám quyền, đều nhắm vào bụng Chung Vô Ly. Chung Vô Ly lúc đầu còn tiếp được ba bốn quyền, đến mấy quyền sau thì kình đạo nặng nề, áp lực cực lớn, thật sự không tiếp nổi nữa, “ầm ầm ầm” mấy tiếng bị đánh trúng bụng, đau đến chết đi sống lại. Cũng không biết khí lực ở đâu sinh ra, hắn tự nhiên lại đẩy được Thiết Tinh Nguyệt sang bên, mở cửa sổ, tung người nhảy xuống sông!
Thiết Tinh Nguyệt đánh đến mức sảng khoái, vô cùng đắc ý.
Chung Vô Ly lần này tuy không chết nhưng toàn thân xương cốt như muốn gãy, mũi miệng đều lõm vào trong, chính là bị Thiết Tinh Nguyệt đánh, cũng vừa hợp với ngoại hiệu của hắn, Chung Nhất Quật.
Hai mũi phi châm bay vụt qua chỗ Thiết Tinh Nguyệt và Chung Vô Ly đang giao đấu.
Hai mũi phi châm cỏn con? Thiết Tinh Nguyệt không thèm để ý!
Nhưng hai mũi phi châm nhỏ bé này là là phi châm trí mạng!
Một mũi bắn về huyệt Nhân trung Đường Phương.
Một mũi bắn về huyệt Mi tâm Đặng Ngọc Hàm!
Phi châm đoạt mạng!
Mắt thấy phi châm sắp sửa lấy mạng Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm, không ai có thể cứu kịp.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nghe một tiếng quát lớn, Tiêu Thu Thủy đột ngột nhảy lên!
Nhưng Tiêu Thu Thủy không kịp đồng thời cứu hai người!
Đường Phương bên trái, Đặng Ngọc Hàm bên phải, khoảng cách giữa hai người vừng đúng rộng hơn một người đứng giang hai tay ra một chút, Tiêu Thu Thủy cứu được trái thì không cứu được phải, cứu được phải thì không cứu được trái.
Tiêu Thu Thủy lập tức nhảy lên, phi ngang người ra!
Như vậy, thân hình hắn chắn ngang trước mặt Đường Phương và Đặng Ngọc Hàm, đầu phải chân trái, bàn tay và chân vừa khéo chặn được phi châm!
Hai tay hắn vỗ lại, kịp thời bắt được phi châm, cứu được Đặng Ngọc Hàm, nhưng chân hắn thì không được linh hoạt như vậy, lại thêm hắn vừa mới phá giải huyệt đạo, vận kình không lên, vì thế đành chịu trúng một châm, tuy cứu được Đường Phương nhưng người cũng ngã xuống.
Châm đâm vào chân.
Trong mắt Đặng Ngọc Hàm lộ vẻ cảm kích.
Trong mắt Tả Khâu Siêu nhiên lộ vẻ kính phục.
Trong mắt Đường Phương ẩn ẩn ánh lệ.
Tiêu Thu Thủy đương nhiên là cũng bị khống chế huyệt đạo, nhưng hắn làm thế nào trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhảy lên cứu nguy?
Hóa ra Tiêu Thu Thủy tự mình trùng kích huyệt đạo bị phong tỏa.
Nội lực Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên và Tiêu Thu Thủy tương đương nhau. Tả Khâu Siêu Nhiên luyện cầm nã thủ, nội công trầm hơn một chút, Tiêu Thu Thủy luyện Hoán Hoa kiếm pháp, Hoán Hoa kiếm phái trước nay chủ trương lấy khí ngự kiếm, vì thế nội tức của Tiêu Thu Thủy lại mạnh hơn Tả Khâu Siêu Nhiên một chút.
Một chút mạnh hơn này còn không đủ để Tiêu Thu Thủy có thể tự mình trùng phá huyệt đạo.
Vốn ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ Tiêu Thu Thủy vẫn luôn liên tục nỗ lực vận nội công trùng phá những huyệt đạo bị phong tỏa, lại thêm một quyền của Thiết Tinh Nguyệt, hắn cắn răng chịu một đòn, đã sớm có chuẩn bị, biến ngoại lực thành nội kình. Cương kình của Thiết Tinh Nguyệt sắc bén đến mức nào, Tiêu Thu Thủy chuyển di điều tức, tưu nhiên là một lượt giải huyệt.
Loại pháp môn chuyển dời nội tức này vô cùng tổn hại thân thể, càng huống hồ Tiêu Thu Thủy vừa thoát thân liền lập tức toàn lực cứu viện nên càng tổn thương nguyên khí, giờ lại trúng phải một châm, sắc mặt trắng bệch, há miệng thở hồng hộc, vội vã giải huyệt cho Tả Khâu Siêu Nhiên.
Tả Khâu Siêu Nhiên vừa thoát được, nhanh chóng vung chỉ, giải khai huyệt đạo cho Đặng Ngọc Hàm, Đường Phương. Đặng Ngọc Hàm, Đường Phương lập tức đỡ lấy Tiêu Thu Thủy đang loạng choạng sắp ngã, bấy giờ bốn người mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa đi dạo một vòng trước điện Diêm La rồi quay về. Lúc này, Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố đã đánh đuổi xong Liễu Hữu Khổng và Chung Nhất Quật, đang cười hì hì bước tới. Tả Khâu Siêu Nhiên cùng Đặng Ngọc Hàm bụng đầy lửa giận, không nhịn được phải trút ra hết lên người hai tên này.
Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm cũng làm bộ tươi cười bước lên, Đường Phương vội vã đỡ Tiêu Thu Thủy.
Khâu Nam Cố còn cười nói:
- Hắc, lâu rồi không gặp, lão đại sao lại mắc bệnh khó thở vậy?
Thiết Tinh Nguyệt không ngờ cũng cười hỏi:
- Ê, vừa rồi các cậu nằm ở đó, ăn đất à?
Tả Khâu Siêu Nhiên mỉm cười nắm tay Thiết Tinh Nguyệt, đáp:
- Không phải ăn đất, mà là mời cậu ăn đấm.
Đặng Ngọc Hàm cũng vỗ vỗ vai Khâu Nam Cố, cười nói:
- Không chỉ lão đại có bệnh, cậu cũng có chứng đau bụng đó.
Vừa dứt lời, hai người đồng loạt đột ngột vung quyền, đánh xuống ầm ầm. Hai người Tả Khâu, Đặng là bạn tốt của hai người Thiết, Khâu, sớm đã biết sơ hở, yếu hại của Thiết, Khâu, hai quyền đánh xuống, hai người kia không kịp đề phòng, đau đến oằn cả người.
Thiết Tinh Nguyệt gào lên:
- Mẹ nó... Đánh gì mà mạnh vậy, cậu muốn chết à?!... Ai da...
Khâu Nam Cố kêu la:
- Tên đáng ghét!... Ngươi đám ám toán bản đại gia... Ôi chao... Đồ khốn kiếp!
Đặng Ngọc Hàm cũng tức giận quát:
- Mẹ nó, vừa rồi cậu đánh bọn tôi mạnh như vậy, bây giờ phải báo đại thù!
Khâu Nam Cố kêu lên quái dị:
- Lễ gặp mặt của chúng ta trước nay đều như vậy! Có gì mà mạnh với không mạnh chứ?!
Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
- Chúng tôi bị phong tỏa huyệt đạo, tính mạng treo trên sợi chỉ, hai người đi tới vậy mà lại không giải huyệt, mặc bọn tôi sống chết! Hừ!
Thiết Tinh Nguyệt ra vẻ khôn ngoan nói:
- Vậy lão đại sao có thể cử động được?! Rõ ràng là bốc phét!
Tả Khâu Siêu Nhiên cả giận quát:
- Nếu không phải lão đại được cậu đánh một quyền, mượn kình phá huyệt, lấy thân đỡ châm, chúng tôi đều đã sớm mất mạng rồi, còn chờ các cậu tới cứu nữa!
Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố bấy giờ mới nghĩ ra, biết việc quá nghiêm trọng, cũng không đám tranh biện nữa.
Đặng Ngọc Hàm vẫn còn chưa tan cơn giận, oán hận nói:
- Mẹ nó, hôm nay thiếu chút nữa thì bị hai tên hồ đồ các cậu hại chết rồi!
Thiết Tinh Nguyệt dài mặt xin xỏ:
- Bọn tôi... bọn tôi làm sao mà biết... mà biết mọi người bị khống chế huyệt đạo...
Đặng Ngọc Hàm giận giữ quát:
- Còn nói!....
Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh cố gượng cười, nói:
- Bỏ đi. Lão Thiết và tiểu Khâu hôm nay tới, dù sao cũng cứu được tính mạng chúng ta, chúng ta nên cảm kích đa tạ họ mới đúng.
Khâu Nam Cố lập tức đắc ý nói:
- Hắc hắc, đúng đúng, không cần biết thế nào, chung quy tôi cũng có ơn cứu mạng với mọi người, ô ô! Mọi người không phải vốn đang ở Kiếm lư Tiêu gia, Hoán Hoa Thành Đô sao? Sao lại tới đây? Lại bị khống chế huyệt đạo nữa?