[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 6 : Chuyên Chư thần kiếm Cổ Tùng tàn khuyết (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bất kỳ ai đã thành danh đều sẽ không tránh khỏi bận rộn, đều sẽ lơ là luyện kiếm, ngay cả Tiêu Tây Lâu cũng không phải ngoại lệ. Tiêu Tây Lâu vô cùng đồng cảm, ông hiểu rất rõ những gì người anh em của mình vừa nói. Nếu như bây giờ Tiêu Đông Quảng muốn tranh chức chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái, Tiêu Tây Lâu được xếp vào một trong Thất đại danh kiếm cũng tuyệt không phải là đối thủ. Có thể thấy cái giá phải trả để thành danh lớn đến thế nào. Tiêu Đông Quảng từ bỏ danh vọng, lại chuyên tâm cần cù luyện kiếm suốt hai mươi năm. Tiêu Tây Lâu hi vọng người con út của mình có thể hiểu được đạo lý này: Bất kỳ thiên tài nào cũng đều bước ra từ trong vô số khổ luyện. Ông đã để ý thấy Tiêu Thu Thủy đang ôm tâm tình quang vinh, phấn khích để chờ đợi trận đại chiến ập tới. Lúc này Tiêu Đông Quảng không tiếp tục nói nữa, chậm rãi rút kiếm ra. Kiếm của ông ta nằm trong cán chổi. Đó là một thanh kiếm gãy, chẳng tỏa sáng, có vết nứt, giống như một cành tùng cổ. Thế nhưng khi kiếm rút ra lại khiến cho Chuyên Chư kiếm trên tay Tân Hổ Khâu tỏa ánh đỏ. Kiếm cũng có tình cảm? Chẳng lẽ cả kiếm cũng biết, anh hùng trọng anh hùng? Tiêu Đông Quảng rút kiếm ra, lại rất cẩn thận đặt chổi xuống trước mặt, cách người chưa tới một thước. Ông đặt chổi xuống cũng chăm chú như lúc ông quét dọn. Chăm chú như đang tiến hành một sự nghiệp vĩ đại và cao quý, không thể để kẻ khác xen ngang. Người này ngay cả với chổi quét rác của mình cũng chăm chú như vậy, chẳng phải khi luyện kiếm sẽ càng chuyên tâm ư? Tiêu Thu Thủy quan sát, ánh mắt không khỏi phát sáng. Trong đầu hắn chợt nhớ tới một chuyện rất quen, hắn còn chưa nhớ ra được là chuyện gì thì đã vô thức nhìn sang bên cạnh. Vì thế hắn trông thấy Đường Phương, mà Đương Phương cũng rất trùng hợp vội vã quay mặt đi. Hóa ra Đường Phương đang nhìn phía đó, chẳng lẽ vừa rồi nàng đang nhìn sang bên này... Đường Phương trông nghiêng trắng ngần như tuyết, ngôi lầu phía xa tầng tầng lớp lớp. Tiêu Thu Thủy nhìn tà áo đen tuyền của Đường Phương, tự dưng lại nghĩ tới bốn chữ: Trùng lâu phi tuyết. Tân Hổ Khâu nhìn Tiêu Đông Quảng, ánh mắt lại phát hồng mang! Kẻ thù đối mặt, hai mắt đỏ ngầu, (thiếu) Tân Hổ Khâu hét lớn một tiếng, nhưng lại vẫn không cử động! Tiếng hét này khiến cho mọi người đều có ảo giác là Tân Hổ Khâu đã ra tay rồi! Đến cả Tiêu Tây Lâu cũng không khỏi nắm chặt kiếm, thoáng căng thẳng. ... Trong tay Tiêu Đông Quảng đã có kiếm, Tân Hổ Khâu lại không chịu được những lời phá vỡ lòng tin của lão của Tiêu Đông Quảng, tại sao Tân Hổ Khâu vẫn không ra tay? Một thoáng chậm trễ, chờ đến đúng lúc mọi người nghĩ rằng lão không ra tay thì mới xuất thủ. Một kiếm phóng ra, đâm thẳng vào yết hầu. Không có nhiều biến hóa, thậm chí cũng chẳng có động tác chuẩn bị, đến cả kiếm phong cũng không có. Cuộc sống kiếm khách hơn hai mươi năm đã sớm làm Tân Hổ Khâu hiểu rõ, thế nào mới là công kích hữu hiệu nhất. Tiêu Đông Quảng giơ kiếm lên xong, phát hiện Tân Hổ Khâu chỉ hét chứ không xuất kích liền thu kiếm về, lúc này Tân Hổ Khâu lại công tới! Tiêu Đông Quảng kịp thời hoành kiếm, “keng” một tiếng, hoa lửa bắn tung, tuy đỡ được nhát đâm nhưng Chuyên Chư thần kiếm của Tân Hổ Khâu đã áp chế Cổ Tùng tàn khuyết của ông. Vừa lên đã chiếm được tiên cơ, Tân Hổ Khâu lập tức mừng rỡ. Tiêu Đông Quảng đánh mất chủ động, nhưng không ngờ ông ta còn làm một chuyện đáng sợ hơn nữa. Ông lập tức bỏ kiếm! Ông vứt bỏ Cổ Tùng tàn khuyết. Cổ Tùng tàn khuyết danh động võ lâm, người khác cầu còn không được! Ông bỏ kiếm để giành lấy chủ động, nhưng không có kiếm thì làm thế nào địch lại Tân Hổ Khâu? Tân Hổ Khâu không kịp nghĩ nhiều, tay trái đưa lên, bắt lấy kiếm gãy, trong lòng vui mừng không thôi, đúng lúc đó, tâm hắn lại chợt trầm xuống! Tiêu Đông Quảng vừa bỏ kiếm, chân lại đá chổi quét lên, dùng đuôi quét, hất thẳng vào mặt Tân Hổ Khâu! Tân Hổ Khâu bắt chéo hai kiếm, ngăn cản thế quét. Nhưng lão ta dùng hai tay cầm kiếm, không còn tay để bắt lấy đuôi chổi. Hai kiếm tuy sắc bén nhưng đuôi chổi rất dày, vừa bẩn vừa hôi, nhất thời cũng không cắt được bao nhiêu. Trong khoảnh khắc tầm mắt lão bị che khuất, cán chổi của Tiêu Đông Quảng đã đâm thẳng vào bụng Tân Hổ Khâu! Tân Hổ Khâu kêu thảm một tiếng, mọi người bấy giờ mới nhận ra, phần đuôi trúc để quét của chổi tuy vừa cùn vừa bẩn nhưng cán chổi lại cực kỳ nhẵn nhụi, bóng loáng, hơn nữa đầu cán còn vô cùng sắc nhọn. Tiếng kêu thảm của Tân Hổ Khâu ngừng lại, nhìn trừng trừng vào Tiêu Đông Quảng, Tiêu Đông Quảng lùi lại ba bước, vỗ vỗ tay, giống như vừa làm xong một công việc rất vĩ đại, thở phào một tiếng, nói: - Mười một năm trước ta đã biết thứ cần luyện không phải là kiếm trong tay mà chỉ cần trong tâm ngươi có kiếm bất cứ thứ gì cũng có thể thành lợi khí. ... Vì thế cán chổi chính là kiếm của ông ta. ... Ông ta ngày ngày quét rác, cũng chẳng khác nào kiếm không rời tay. ... Cho nên Tân Hổ Khâu vì đoạt kiếm mà chết dưới kiếm. ... Dưới một thanh “kiếm” quét rác. Kiếm của Chưởng thượng danh kiếm danh chấn giang hồ hai mươi năm trước, hôm nay không ngờ lại là một cán chổi quét rác! Tiêu Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, trong trận chiến này, hắn đã học được rất nhiều điều. Đến khi hắn giật mình tỉnh lại thì phát hiện, mấy người trẻ tuổi đã tự động họp lại một chỗ, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên đang nói chuyện với Đường Phương. Tiêu Thu Thủy tất nhiên là cũng cực kỳ tự nhiên lại gần, tham gia vào câu chuyện. Lúc này, Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ cũng tới cạnh Tiêu Đông Quảng, bắt đầu hàn huyên. Tiêu Thu Thủy tới gần, Đặng Ngọc Hàm đang nói đến đoạn hưng phấn: - Một kiếm của Tân Hổ Khâu thắng ở khí thế, một người luyện đủ khí thế, kiếm thế cũng tự nhiên là bất phàm. Một kiếm của Tiêu bá bá lại thắng ở không gì không thành kiếm, không đâu không có kiếm, không gì không là kiếm, vì thế cũng không thể chống đỡ! Đặng Ngọc Hàm là cao thủ Hải Nam kiếm phái, hắn bình luận kiếm pháp tự có kiến giải riêng. Tả Khâu Siêu Nhiên không nhịn được, hỏi: - Vậy Hải Nam kiếm pháp của cậu so với đó thì thế nào? Đặng Ngọc Hàm trầm ngâm một lúc, thở dài đáp: - Không thể so mà cũng không dám so. Nếu là anh trai tôi tới đây thì còn có thể đấu một trận. Anh ấy từng nói với tôi: “Muốn xuất kiếm thì phải nhanh, nhanh có thể là tất cả, nhanh đến mức không kịp ngăn cản, không kịp ứng biến, vừa xuất kiếm đã lấy mạng đối phương. Cứ như vậy, anh tôi nói nhanh, quái, và độc là yếu quyết của kiếm đạo. Khi tôi đối địch cũng nhận thấy nó rất hiệu quả. Loại kiếm phái này gần như vô lại, không cần quy cách, không giống kiếm pháp của Tiêu bá bá, tự tạo phong cách, ý cảnh cực cao. Đặng Ngọc Hàm là em của Đặng Ngọc bình, còn Đặng Ngọc Bình chính là chưởng môn Hải Nam kiếm phái. Tả Khâu Siêu Nhiên thấy Tiêu Thu Thủy đi tới liền hỏi: - Cậu thì sao? Lão đại, cậu cũng dùng kiếm, có ý kiến gì không? Tiêu Thu Thủy đáp ngay: - Ý tôi cũng đại khái giống ý Đặng Ngọc Hàm, nhưng tôi không đồng ý Đặng Ngọc Hàm nói kiếm pháp của bá bá là tự tạo phong cách. Lúc nãy bá bá dùng đuôi chổi đánh mặt, kỳ thực là biến hóa từ kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái. Hoán Hoa kiếp phái có rất nhiều hoa chiêu, kiếm pháp phức tạp, kiếm khí tung hoành, kiếm chiêu thực dụng chân chính không phải kiếm chiêu hoa mỹ. Loại bỏ tất cả những gì không tốt, những thứ còn lại thông thường đều thực dụng, tiện lợi, đồng thời cũng rất đẹp. Đuôi trúc của chổi rất nhiều, nhát chổi quét vào mặt đó rất giống chiêu Mãn thiên tinh đấu trong Hoán Hoa kiếm pháp, chiêu quay cán chổi đâm rất giống Đảo sáp ương miêu của Hoán Hoa kiếm phái. Tôi cảm thấy bá bá sử dụng Hoán Hoa kiếm pháp giống như vật sống, tận dụng mọi sự vật, mọi thời cơ, thậm chí còn bổ sung thêm biến hóa, nhưng bác ấy không hề tự sáng tạo nên đường mới. Điểm này khiến tôi ngộ ra, Hoán Hoa kiếm pháp của nhà tôi có rất nhiều điểm tuyệt diệu, chỉ là bình thường chúng tôi không chịu nỗ lực, không chịu chú ý, cứ tách rời người và kiếm chứ không hợp nhất lại! Đang lúc Tiêu Thu Thủy nói đến mức lâm li bất tận thì Đường Phương bỗng phì cười. Da mặt Tiêu Thu Thủy nóng lên, ngượng nghịu hỏi: - Cô cười... Đường Phương khẽ nghiêm mặt lại, cố ý không nhìn hắn, đáp: - Tôi không cười anh. Tiêu Thu Thủy đang muốn nói, đám Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên đã đã bật cười ha hả, Tiêu Thu Thủy nhất thời quẫn bách, không biết phải làm thế nào. Đường Phương không nhịn được cười, giải vây cho hắn: - Đúng là tôi cười anh... Đoạn lại cố nén cười, chung quy vẫn không kìm được, nụ cười giống như một đóa hoa thủy tiên nở bung giữa làn nước xuân trong vắt. Tiêu Thu Thủy quả thực là trông đến ngây dại, vội vàng quay đi không dám nhìn nữa, ngập ngừng nói: - Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?.... Mọi người lại cười lớn, Đường phương cười đáp: - Tôi đang cười.... Cười cái bộ dạng.... Nói chuyện cứ như ta đây số một của anh. Mọi người càng cười dữ, bao gồm cả mấy vị tráng đinh xung quanh, ai cũng ôm bụng cười bò ra. Bỗng nhiên Đương Phương lại nghiêm túc nói: - Khí phách cũng rất rốt. Nói đoạn mỉm cười, vô cùng dịu dàng. Tả Khâu Siêu Nhiên dàn hòa: - Được rồi, được rồi, các cậu bàn kiếm luận đạo, tôi thì sao? Với kiếm thuật một khiếu cũng chẳng thông, nếu luận kiếm, không bằng chúng ta tới tìm Kiếp Sinh, kiếm pháp của Kiếp Sinh cũng rất cao. Đặng Ngọc Hàm cười nói: - Siêu Nhiên lão đệ, mặc dù cậu không dùng kiếm nhưng kẻ nào gặp phải hai tay cậu, hà hà. Tả Khâu Siêu Nhiên tuy không am hiểu kiếm thuật nhưng hắn là cao đồ của Cầm nã đệ nhất thủ Hạng Thích Nho và Ưng trảo vương Lôi Phong, các loại đại tiểu giản phồn cầm nã thủ trong thiện hạ hắn đều biết cả. Ai đụng phải hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên, thật cũng như Tề thiên Đại thánh gặp phải Phật tổ Như Lai, mặc cho ngươi bay nhảy thế nào cũng không thoát khỏi năm ngón tay hắn. Tả Khâu Siêu Nhiên cười đáp: - Không nói nhiều nữa, tới tìm Kiếp Sinh đi. Kiếp Sinh chính là Khang Kiếp Sinh, Khang Kiếp Sinh chính là con trai Khang Xuất Ngư, mà Khang Xuất Như thì lại là Quan nhật kiếm khách được xếp vào một trong bảy đại kiếm thủ đương thời. Khang Kiếp Sinh cũng là thâm giap với Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu Nhiên, hôm nay họ cười đùa nói chuyện như ngày thường, đương nhiên cũng không quên chia sẻ với Khang Kiếp Sinh một phần. Lúc này họ nói chuyện lại có một Đường Phương nhưng tất cả căn bản không hề coi cô là người ngoài, vô cùng thân thuộc, giống như đã quen biết nhau từ rất lâu, cùng cười đùa, cùng vui vẻ, cùng trêu chọc. Vì thế họ vừa đi vừa nói chuyện, tới Quan ngư các. Đường Phương hỏi: - Kiếp Sinh huynh cũng là Cẩm Giang tứ huynh đệ? Tiêu Thu Thủy đáp ngay: - Không phải, tứ huynh đệ là tôi, Tả Khâu, Ngọc Hàm và Đường Nhu. Đường Phương kinh ngạc hỏi: - A Nhu? Vậy thì anh là lão đại? Tả Khâu Siêu Nhiên cười đáp: - Đúng thế, hắn là lão đại, bọn tôi đều quen gọi hắn là lão đại rồi. Đường Phương bỗng mỉm cười, chăm chú nhìn Tiêu Thu Thủy, nụ cười rất nhẹ, giống như chim yến lướt mây, gió nhẹ mưa phùn. Cô nói: - Hóa ra lão đại là anh. Đặng Ngọc Hàm hỏi: - Đường huynh đệ không biết là có kể với cô... Một tiếng “Đường huynh đệ” lại gợi lại cảnh tượng ngày xưa cùng sống với Đường Nhu, trong lòng đau đớn, không tiếp tục được nữa. Đường Phương nhẹ nhàng nói: - A Đại là đại ca tôi yêu quý nhất, A Nhu là em trai tôi thích nhất. Hắn thường nhắc với tôi về Cẩm Giang tứ huynh đệ, hắn nói hắn là lão tứ, mấy người còn lại đều là nhân vật không thể coi thường... nhất là lão đại... Nhưng hắn chưa từng kể ai là lão đại, ai là lão nhị, ai là lão tam... Vì thế tôi cũng không biết... Hóa ra là các anh! Tả Khâu Siêu Nhiên cười nói: - Thế nào, cứ như chúng tôi không giống bình thường vậy? Đặng Ngọc Hàm tò mò hỏi: - Đường Nhu kể với cô là chúng tôi như thế nào? Đường Phương mỉm cười ngọt ngào: - Các anh ai là lão tam? Ai là lão nhị? Tả Khâu Siêu Nhiên đáp: - Tôi là lão nhị, hắn là lão tam. Đường Phương cười nói: - A Nhu nói kiếm pháp lão tam rất sắc bén, có thể một kiếm xuyên thủng Chưởng tâm lôi của “Xuyên sơn giáp” Mao Tu Nhân. Kiếm của hắn cũng rất kỳ diệu, có một lần liều mạng, đánh trả một kiếm, góc độ thần kỳ nhưng lại không đâm trúng người, còn ngoan độc đến mức, không kịp thu thế, đâm ngược trúng vào... mông mình... Đường Phương dù sao cũng là thiếu nữ trẻ, vốn là một kiếm đâm trúng vào “đít”, nàng thuận lý thành chương, sửa thành “mông” Tả Khâu Siêu Nhiên nghe mà ôm bụng cười sằng sặc, cười đến mức thở hổn hển, Đặng Ngọc Hàm thì hậm hực, hừ hừ nói: - Đường Nhu... Đường Nhu, tên nhóc con này! Tiêu Thu Thủy nhịn cười, hỏi: - Lão nhị thì sao? Đường Nhu nói Tả Khâu thế nào? Đường Phương mỉm cười đáp: - Lão nhị à, hắn nói lão nhị là người ba phải thế nào cũng được, nhưng bốn huynh đệ hành động, hắn nhất định sẽ tham gia, nhất định sẽ ủng hộ. Có lần hắn và ba vị lão quyền sư giao đấu, hai cánh tay không ngờ lại bắt được ba đôi quyền, thật sự kinh người, chỉ tiếc... chỉ tiếc là... Tả Khâu Siêu Nhiên nghe đến nhập thần, không nhịn được hỏi: - Chỉ tiếc làm sao? Đường Phương hé miệng cười: - Chỉ tiếc là thích đánh.... Lần đó lão nhị đánh nhau với Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải trong “Ngũ hồ nã Tứ hải”, đánh lâu không được, cầm nã đối sách, lão nhị bỗng đánh một phát... Lúc ấy mới làm Giang lão gia tử thối quá phải bỏ chạy. Lần này đến lượt Đặng Ngọc Hàm cười lăn cười bò, Tả Khâu Siêu Nhiên ngây ra bên cạnh, sắc mặt đỏ như Quan Công, lầm bầm: - Đường Nhu... Đường Nhu sao đến chuyện này... mà cũng kể ra! Đặng Ngọc Hàm cười chán, lại tò mò hỏi: - Lão đại thì sao? Đường Nhu có kể không? Tả Khâu Siêu Nhiên cũng vớ được chuyện để xuống thang, thăm dò: - Đường Nhu nói lão đại thế nào? Đường Phương liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, nói: - Anh ta à... Tiêu Thu Thủy thấy hai người trước đều chẳng có kết cục tốt, vội vàng xua tay nói: - Ách, không không không, không cần nói nữa, tôi không cần biết... Đặng Ngọc Hàm cười xấu: - Này này này, cậu không cần biết, nhưng bọn tôi lại muốn nghe... Tả Khâu Siêu Nhiên không ngờ lại cung tay vái dài, nói: - Đường cô nương, xin mà xin mà, kể đi kể đi! Đường Phương cười nhẹ: - Hắn nói... Đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nữa, trong lòng đã sớm chửi Đường Nhu đến mấy chục lần. Tả Khâu Siêu Nhiên lại càng làm trò: - Kể đi! Kể đi! Đặng Ngọc Hàm xen vào: - Đừng rộn! Đừng rộn! Đường Phương bật cười khúc khích: - Hắn nói à... Lão đại không phải là người! Tiêu Thu Thủy chỉ còn thiếu nước kiếm cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống, Đặng Ngọc Hàm “sặc” một tiếng cười lớn, Tả Khâu Siêu Nhiên lại càng nhìn Tiêu Thu Thủy, nháy nháy mắt.