[Dịch] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 9 : Nhị hồ sáo đàn cầm (phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thu sắc diễm hồ tân, quế hoa hương mãn thành. Hương phong xuy bất đoạn, lãnh lộ thính vô thanh. Phác tị tâm tiên túy, đương đầu nguyệt canh minh. Phù dong thiên vạn đóa: Lâm thủy tiếu tương nghênh. Đó là cảnh thu ở Quế Hồ, thanh mĩ mê người. Nhưng Quế Hồ đâu chỉ có sắc thu? Đâu chỉ có trăng sáng? Hoa Dương quốc chí có viết: “Thục có ba đô là Thành Đô, Quảng Đô, Tân Đô, được xưng là danh thành.” Quế Hồ ở tân đô, xanh thẫm, đỏ tươi, liễu ám hoa minh, vì thế được gọi là tiểu Tây Hồ. Tiếng sáo vang lên từ sâu trong bóng râm. Tiêu Thu Thủy chống kiếm ngẩng đầu, chỉ thấy nước hồ như ngọc, cột đỏ đá xanh, cảnh ý tươi mới, sương mù vẫn còn quấn quít trên mặt hồ chưa tan, trên đầm lá sen xòe mở, nghênh đón bình mình. Trên Quế Hồ có một cây cầu màu vàng đỏ, nối ra tận giữa hồ, khiến cho người ta có cảm giác bay bổng, huyền ảo giữa hoa cảnh râm mát. Tiêu Thu Thủy sinh trưởng từ Thành Đô, đương nhiên là biết đó chính là cầu Hàng Thu. Tiếng sáo dìu dặt từ bên kia cầu Hàng Thu truyền tới. Tiêu Thu Thủy đang phiền muộn chợt cảm thấy một vẻ thanh lượng, không nhịn được tập tễnh bước về phía cầu Hàng Thu. Nước hồ lấp lánh, xanh biếc đến khôn tả. Nước trong hồ thâm thúy mà lặng lẽ. Giống như một tấm gương bóng loáng, trên mặt kính không chút sóng gợn. Tận cùng cầu Hàng Thu là Linh Hương các, đầy bóng liễu, quế hương. Bên phía mép nước có hơn sắm trăm gốc quế, đã được hơn năm trăm năm lịch sử, ngoài ra còn có một gốc đan quế vương. Đình cỏ nhưng một nét bút xanh điểm xuyết. Trong đình có người, tiếng sáo ngân nga, trầm bổng vấn vít, đang đến đoạn cao trào, vang vọng tận xa xăm thì tiếng nhị hồ chợt vang lên ai oán, tiếp nói khúc nhạc. A, tình thân, tình cảm, cảnh phương xa, anh em bằng hữu, tất cả bi thương đều như được gợi lên trong tiếng nhạc, khiến người ta đau đớn tận trong tâm hồn. Tiêu Thu Thủy vô thức tiến về phía Linh Hương các. Trong Linh Hương các có ba người. Khi Tiêu Thu Thủy sắp sửa tới gần, tiếng nhị hồ đã càng lúc càng thấp, càng lúc càng trầm, chuẩn bị biến mất. Tiếp đó, tiếng đàn cầm trong trẻo lại vang lên. Tiếng đàn giống như nước chảy, đánh lên đá lớn, giống như bội hoàn của tướng quân đánh lên yên ngựa. Tiếng nhạc uyển chuyển lại vừa mang hào tình tráng chí, muốn sáng sớm thức dậy tuốt gươm múa võ. Tiêu Thu Thủy lắng nghe, bất giác cảm thấy nhiệt huyết dâng đầy lồng ngực. Hắn vốn là người chân thành, mê thơ ca, yêu âm nhạc, lại càng thích ngao du thiên hạ, kết giao bốn phương. Giờ chỉ thấy trong đình có ba người, hai nam, một nữ. Cô gái đang thổi sáo, tướng mạo bình phàm, tay cầm một cây sáo ngắn tuyền một màu xanh biếc. Sáo rất thô, lỗ sáo rất lớn, khác biệt rõ ràng với những cây sáo thông thường. Nam tử áo xám kéo nhị hồ, hồ cầm cũ kỹ, dáng người cao gầy, hai vai trầm xuống, nhìn qua chỉ mới khoảng hai mươi tuổi nhưng đôi mắt người đó lại như ông lão năm sáu mươi tuổi, đã chẳng còn sức sống. Người đang đánh đàn cầm là một nam tử áo trắng. Người này khá tuấn tú, tướng mạo hơi có vẻ non nớt, đàn cầm trên đùi vừa dài vừa rộng, tiếng nhạc phát ra lại như núi cao nước chảy, trong trẻo vô cùng. Khúc nhạc đã dứt, Tiêu Thu Thủy không khỏi vỗ tay khen tuyệt, bất giờ mới phát hiện trên mặt đã mang hai dòng nước mắt. Nam tử áo trắng thu hai tay lại, tư thế cực kỳ nhàn tản, ngước mắt cười nói: - Hân hạnh được tôn giá nhã thưởng, vì sao không dời gót vào đình một chút? Tiêu Thu Thủy cười đáp: - Tại hạ đi qua nơi này, có thể được nghe tiếng nhạc, thật là vạn hạnh, không dám để bước chân phàm tục làm quấy rầy nhã tấu của tiên sinh. Cô gái bỗng nói: - Nhìn dáng vẻ người, nghe tiếng người nói, công tử phải chăng là bị người ta truy sát, ép tới nơi này? Tiêu Thu Thủy ngẩn người, hạ kiếm thở dài: - Đúng vậy. Tại hạ vội vàng chạy trốn, lại lạc mất anh em đồng hành, nội tâm đau khổ, thật không gì tả xiết. Nam tử ám xám chậm rãi nói: - Huynh đài nếu đã thân gặp đại nạn, lại có duyên tương kiến ở đây, mời huynh thưởng nhạc, chúng ta sẽ đánh một khúc nữa, mong giải được ưu sầu trong lòng huynh đài. Nam tử áo trắng cùng cô gái áo lục đều gật đầu khen phải, Tiêu Thu Thủy thấy ba người nho nhã như vậy, lại rất hợp ý, cũng rất thích khúc nhạc vừa tấu, trong lòng thực vui sướng, lập tức nói: - Tại hạ sắp phải đi xa, sinh tử khó đoán, có thể trước khi mặt trời về tây, lại được nghe tiếng tiên nhạc của ba vị chính là phúc của tại hạ. Chẳng còn mong ước gì hơn, xin được nghe nhã tấu. Cô gái áo lục khẽ chỉnh trang lại, nói: - Công tử khách khí rồi. Nam tử áo trắng nhẹ nhàng chỉnh lại dây đàn, cúi người nói: - Mong huynh đài chỉ điểm. Tiêu Thu Thủy cũng cung kính trả lễ: - Không dám, không dám. Nam tử áo xám chậm rãi nâng cán nhị hồ, đặt giữa hai chân, thong thả nói: - Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Nam tử áp trắng và cô gái áo lục cùng đáp: - Được. Đột nhiên, ba thanh khoái kiếm từ đàn, từ sáo, từ địch rút ra, nhanh như tên bắn đâm thẳng vào yết hầu Tiêu Thu Thủy. Ba mũi kiếm sắc bén giống như liền thành một đường, kề sát yết hầu Tiêu Thu Thủy! Tiêu Thu Thủy không tránh né, cũng không kịp tránh né! Tiêu Thu Thủy không chớp mắt lấy một cái, hắn kinh ngạc, hắn sững sờ, nhưng hắn không hề sợ hãi. Tiêu Thu Thủy không nói gì, kiếm của hắn vẫn còn đang cắm trong đình. Nam tử áo trắng nghiêm nghị nói: - Giỏi, hảo hán! Cô gái áo lục hỏi: - Ngươi không sợ chết? Tiêu Thu Thủy đáp: - Sợ. Ta sợ nhất là chết. Cô gái ngạc nhiên hỏi: - Tại sao bây giờ ngươi lại không sợ? Tiêu Thu Thủy thẳng thắn đáp: - Sợ vẫn sẽ chết. Cô gái áp lục hỏi: - Nếu bọn ta thấy ngươi sợ, không giết ngươi nữa thì sao? Tiêu Thu Thủy đáp: - Tiêu mỗ ta muốn sống muốn chết, không cần người khác quyết định hộ. Cô gái áo lúc thấy dáng vẻ hắn vừa không tự phụ, lại không tự ti, không nhịn được hỏi: - Bây giờ cũng vậy? Tiêu Thu Thủy đáp: - Bây giờ cũng vậy! Trong mắt cô gái thoáng qua thần sắc mê mang, lẩm bẩm nói: - Đúng... Đúng... Ta cũng như vậy... Thiếu niên áo trắng bỗng tiếp lời: - Ta bội phục ngươi. Tiêu Thu Thủy nghiêm mặt nói: - Ta cũng bội phục các ngươi. Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên hỏi: - Tại sao? Tiêu Thu Thủy cười đáp: - Không phải bội phục các ngươi kiếm nhanh, mà là bội phục âm nhạc của các ngươi tuyệt. Hắn ngừng một chút rồi lại nói: - Tiếng nhạc đó rất tuyệt, rất tuyệt. Tại sao các ngươi lại phải lần lượt diễn tấu mà không hợp tấu? Một đòn vừa rồi đủ để thấy các ngươi xuất kiếm phối hợp tuyệt diệu, không chút dấu vết, tuyệt đối có thể hợp tấu khúc nhạc càng hay hơn nữa. Thiếu niên áo trắng và cô gái áo lục nghe vậy, trong mắt đều bùng lên quang mang nóng bỏng, cả tay cầm kiếm cũng khẽ run lên, chỉ có nam tử áo xám là vẫn cầm kiếm vững vàng nhưng cũng khẽ ngước mắt lên. Thần sắc trong mắt cũng hưng phấn. Thiếu niên áo trắng không nhịn được hỏi: - Ngươi hận bọn ta? Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên: - Hận các ngươi cái gì? Thiếu niên áo trắng đáp: - Ngươi bị bọn ta dùng kế bắt được, bây giờ chỉ cần ta đưa tay một cái, ngươi sẽ... Tiêu Thu Thủy thản nhiên cười: - Có cái gì để hận! Các ngươi dùng âm nhạc hấp dẫn ta, cũng tức là dùng âm nhạc đánh bại ta, bại tức là bại, có cái gì để oán hận. Đoạn ngừng một chút rồi nặng nề nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc trên người ta còn có nhiệm vụ. Nam tử áo trắng khổ sở nói: - Nhưng bọn ta vẫn lừa ngươi. Hắn cúi đầu, cắn môi nói: - Gơn nữa còn muốn giết ngươi. Tiêu Thu Thủy trầm mặc một hồi, đáp: - Ta biết. Nam tử áo trắng không nhịn được hỏi: - Ngươi có biết tại sao bọn ta muốn giết ngươi không? Tiêu Thu Thủy cười khổ: - Không biết... Có điều, ta nghĩ các ngươi nhất định là có lý do của mình. Nam tử áo trắng u ám nói: - Bởi vì... Bởi vì.. Bọn ta chính là ba đồng môn Tam Tuyệt thần kiếm, Địch kiếm Giang Tú Âm, Cầm kiếm Ôn Diễm Dương, Hồ kiếm Đăng Điêu Lương. Tiêu Thu Thủy thất thanh: - Các ngươi... Các ngươi chính là “Tam tài kiếm khách”! Nam tử áo trắng gật đầu: - Tam kiếm liên thủ, giang hồ mạc địch. Nam tử áo xám đột nhiên nói, vừa nói là quát lớn: - Thu kiếm! Ba thanh kiếm biến mất như có phép thuật, biến mất vào dưới đàn cầm, trong nhị hồ, trong thân sáo. Tiêu Thu Thủy sờ sờ cổ họng, ôm quyền nói: - Đã là đồng môn Khổng Dương Tần, dám hỏi tại sao lại không giết? Nam tử áo xám trầm giọng đáp: - Bởi vì bọn ta có thể thấy, ngươi là một hán tử, hơn nữa cũng là người hiểu nhạc. Đối với người hiểu nhạc, bọn ta muốn dành cho một công đạo, nhưng lệnh của chưởng môn khó cãi, vẫn là phải giết! Tiêu Thu Thủy ngẩn người, hỏi: - Vậy là...? Nam tử áo xám nói: - Rút kiếm của ngươi ra. Tiêu Thu Thủy chậm rãi rút kiếm, nam tử áo xám ánh mắt co lại, hỏi: - Chuyên Chư thần kiếm? Tiêu Thu Thủy đáp: - Đúng vậy. Nam tử áo xám buột miệng: - Kiếm tốt! Tiêu Thu Thủy hỏi: - Các ngươi là người của Quyền Lực bang? Nam tử áo xám đáp: - Không phải. Bọn ta từ nhỏ không cha không mẹ, gia nhập vào Tam Tuyệt kiếm phái, cho nên chưởng môn muốn bọn ta làm chuyện gì, bọn ta làm chuyện đó. Tiêu Thu Thủy nói: - Vừa rồi nghe âm đang tiếng sáo của ba vị, tuyệt không phải hạng giặc cướp, chẳng lẽ với những gì Khổng Dương Tần làm, không phải là con rối của Quyền Lực bang?! Chẳng lẽ những gì Quyền Lực bang vẫn làm, ba vị ngoảng mặt làm ngơ?! Nam tử áo xám trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: - Chúng ta không phải loại người máu lạnh, nhưng ân sâu như biển, không thể quên được. Tiêu Thu Thủy thở dài: - Ôi. Nam tử áo xám nói: - Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng hai mươi năm trước, nếu không có Khổng chưởng môn, bọn ta sao có được ngày hôm nay? Thân bất do kỷ, thân bất do kỷ! Tiêu Thu Thủy yên lặng lắng nghe, rồi chợt nói: - Ta rất hiểu tâm tình của các vị. Chỉ là âm nhạc như suối chảy, tự thấy đường đi, nếu không phân trong đục, lại không nhân tâm thì sao được thuần khiết? Nam tử áo xám tiến lên một bước, đột nhiên lạnh lùng nói: - Nhiều lời vô ích! Chúng ta luyện kiếm, trước nay đều ba người hợp kích, đây là chuyện cuối cùng ta nhắc nhở huynh đài! Tiêu Thu Thủy sảng khoái nói: - Được huynh trân trọng đề tỉnh, trước khi ta chết vẫn muốn khuyên ba vị. Gạn đục khơi trong, duy trì chính nghĩa mới là đạo của âm nhạc, ba người hợp tấu, như kiếm hợp kích, càng có kỳ cảnh. Ngữ điệu hơi ngừng, ôm quyền nói tiếp: - Ba vị liên thủ, tại hạ tự biết không thể địch lại, sống chết có số, phú quý nhờ trời, mong các vị ra tay không lưu tình, nếu tại hạ bất bạnh chiến bại, là tài không bằng người, tuyệt không oán thán ba vị! Dứt lời, hắn nâng kiếm đâm hờ tới! Kiếm chỉ người áo xám, người áo xám nhảy lùi về sau, “keng” một tiếng, rút trường kiếm từ trong nhị hồ ra. Tiêu Thu Thủy đâm hờ một chiêu, cũng không truy kích, quay về nguyên bản.Người áo xám rút kiếm ra, cũng không biến chiêu, bật người, kiếm thế đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Tiêu Thu Thủy! Thân kiếm Tiêu Thu Thủy dính sát vào kiếm người kia, sử ra một chiêu Di hoa tiếp ngọc, dùng sự nhẹ nhàng xảo diệu của Hoán Hoa kiếm phái, hất rời kiếm của người áo xám! Chẳng ngờ kiếm hắn vừa chạm lên, kiếm của người áo xám đột nhiên biến thành ba thanh. Ba thanh kiếm như nước không xương, xoẹt xoẹt mấy tiếng, Tiêu Thu Thủy hiểu rõ áp lực quá lớn, kiếm chiêu quá sắc, lập tức thu hiếp nhảy lùi nhưng áo trước ngực vẫn bị kiếm khí làm rách nát. Người áo xám lạnh lùng nói một câu: - Đắc tội! Đoạn nâng kiếm lướt người lên. Thiếu nữ cầm sáo Giang Tú Âm, thiếu niên áo trắng Ôn Diễm Dương cũng đồng thời phóng kiếm từ hai hướng khác nhau tới! Tiêu Thu Thủy trùng chấn thần uy, Hoán Hoa kiếm phái lấy chiêu thức phức tạc, tinh kỳ làm chủ, liên tục đâm, cắt, chém, xẻ, đỡ, kéo, móc, xỉa, đánh ra tám chiêu, hai mươi sáu kiếm. Tam tài kiếm khách cản được hai mươi sáu kiếm, trả ba kiếm. Đó là hiệp thứ nhất. Hiệp thứ hai thì không như vậy nữa. Người chủ động công kích vẫn là Tiêu Thu Thủy, hắn đánh ra năm chiêu, mười chín kiếm, đối phương trả lại mười một kiếm. Đến hiệp thức ba thì càng nguy ngập. Tiêu Thu Thủy tấn công ba chiêu, mười kiếm, đối phương phản kích mười ba kiếm! Đến hiệp thứ tư, Tiêu Thu Thủy đỡ hai mươi mốt kiếm mới trả được sáu kiếm! Hiệp thứ năm, Tiêu Thu Thủy chỉ phản công được một kiếm. Sau hiệp thứ năm, Tiêu Thu Thủy hoàn toàn rơi xuống hạ phong, đến cơ hội phản kích cũng không có. Hiệp thứ bảy, hiệp thứ tám, hiệp thứ chín, hiệp thứ mười... Trên trán Tiêu Thu Thủy đã ri rỉ mồ hôi, tất cả các vết thương đều đau đớn, những mũi kiếm vây quanh đều đánh lên thân kiếm chặn ngang đỡ dọc của hắn, tạo thành một tràng tiếng “đinh đinh đinh đinh đinh đinh”. ----------------------------- Bài thơ “Oa hồ” của Diêu Tiên Tha. 秋色艳湖滨,桂花香满城。 香风吹不断,冷露听无声。 扑面心先醉,当头月更明。 笑蓉千万朵,临水笑相迎。 Thu sắc phủ quanh hồ, hoa quế hương khắp chốn. Gió thơm thổi không dứt, đường lạnh lặng âm trầm. Mũi ngửi tâm say trước, ngẩng đầu trăng sáng ngần. Phù dung ngàn vạn đóa, giỡn nước cười đón mừng.