[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên

Chương 38 : Cửu tiên cầm nhạc (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hải Long tuy rằng trong lòng kêu khổ, nhưng cũng không dám phản bác lời của nàng, dù sao tu vi người ta nếu so với hắn mạnh hơn nhiều, chỉ có thể nén giận nói: "Vậy được rồi, ta liền bồi sư tỷ cùng nhau thu thập tên dâm tặc vừa chạy kia. Hừ, đừng để cho ta bắt được hắn, hại ta bị oan uổng, một khi để cho ta bắt lấy, ta liền chặt đứt ngũ chi của hắn." Nhớ tới gã áo xám hại mình đến thảm như vậy, Hải Long sẽ không ngăn đươc nghiến răng nghiến lợi. Cô gái ngẩn người, hỏi: "Ngũ chi? Người bình thường chỉ có tứ chi, chi thứ năm ở đâu ra vậy?" Hải Long cười hắc hắc, nói: "Việc này, ta cũng vậy, nghe một người trong Ma Tông nói, hắn lúc ấy nói phải đoạn ngũ chi của ta, ta cũng không rõ. Sau lại nghe hắn giải thích ta mới biết được, chi thứ năm kia là thứ mà nam nhân chúng ta mới có, dùng để sanh con, sư tỷ, ngươi hiểu không?" Cô gái cũng không ngốc, nhất thời hiểu được điều Hải Long ám chỉ, mặt cười nhất thời xấu hổ đỏ bừng, dậm chân một cái nói: "Lời này ngươi cũng nói ra được, hừ, một chút cũng không giống người trong chính đạo." Hải Long thì thào nói: "Đoạn ngũ chi dùng để đối phó dâm tặc kia không phải rất thích hợp sao? Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Ngài trước hết nói cho ta nghe một chút, ta sẽ hảo hảo giúp ngươi bắt người." Cô gái liếc Hải Long liếc mắt một cái, gật đầu. Lập tức đem sự tình trải qua nói một lần. Nguyên lai, nàng là đệ tử Thiên Huệ Cốc xuất ngoại tu luyện, tên là Thiên Cầm, tu luyện tuy rằng vẻn vẹn sáu mươi năm, nhưng cũng đã đạt tới Thai Thành trung kỳ cảnh giới. Ở trong sư môn, nàng là người xuất ngoại tu luyện sớm nhất, các đồng môn khác bình thường đều phải so với nàng hiện tại cao hơn hai cảnh giới mới có thể được phép rời núi. Nguyên nhân chính yếu, là bởi vì nàng là đệ tử cốc chủ Thiên Huệ Cốc quan môn, trên người có chứa nhiều kiện pháp khí thượng phẩm, khi còn trẻ lại ăn rất nhiều tiên phẩm, khiến nàng không cần đạt tới cao thâm cảnh giới cũng có thể trú nhan không già, dựa vào tu vi không kém cùng với đông đảo pháp khí bảo hộ, nàng mới được phê chuẩn ngoại lệ rời núi trước, đến bây giờ, cũng bất quá vỏn vẹn hơn một tháng thời gian mà thôi. Trong khi du lịch, nàng đi tới Thông Uyển thành, mắt thấy sắc trời đã tối, liền tiến vào một gian lữ điếm sạch sẽ. Nhưng đâu ngờ nàng vừa mới nhập định, chợt nghe đến cách đó không xa trong phòng vang lên âm thanh quái dị, vì lòng hiếu kỳ nên không khỏi tiến đến dò xét, lúc ấy chứng kiến hết thảy làm cho nàng lửa giận ngút trời, một gã dâm tặc mới vừa dùng thủ đoạn hèn hạ gây mê một cô gái, đang muốn cường bạo. Trong lòng giận dữ, Thiên Cầm liền động thủ. Cơ thể tên dâm tặc kia lại rất trơn trượt, hơn nữa cũng đều là người tu chân, ước chừng đã Thai Thành sơ kì cảnh giới, tuy rằng bị Thiên Cầm gây thương tích, nhưng vẫn lợi dụng pháp bảo quỷ dị trốn ra lữ điếm, lúc sau, liền xảy ra một màn hiểu lầm kia với Hải Long. Hải Long kinh ngạc nói: "Chúng ta người tu chân không phải tối chú trọng tâm tính sao? Như thế nào lại có người dâm tặc như vậy xuất hiện." Ở trong lòng hắn, đều là người tu chân thì chắc phải giống như nhau, đột nhiên nghe Thiên Cầm nói, trong lòng hắn không khỏi có chút khác thường, âm thầm thầm nghĩ, xem ra tu chân cũng cũng không phải cái gì cũng không thể làm a! Thiên cầm hừ lạnh một tiếng, nói: "Thời điểm hắn động thủ cùng ta, từng lộ ra bản chất, hắn am hiểu chính là một cây trường thương, theo phương diện này phán đoán, hẳn là là người trong Vấn Thiên Lưu. Hừ, Vấn Thiên Lưu đường đường chính đạo, thế nhưng lại dạy ra đệ tử như vậy, thật sự khiến người khác khinh thường, bất quá, cũng có thể là phản bội sư môn. Chờ bắt được hắn, ta nhất định phải tra hỏi rõ ràng. Theo căn bản mà nói, Vấn Thiên Lưu tu luyện công pháp liền có vấn đề, chúng ta tu chân phương pháp hẳn là là thanh tịnh vô vi, nhưng bọn họ thì lại quá khẩn trương, hơn nữa phi thường chú trọng phương pháp song tu thế cho nên rất khó đại thành. Đệ tử tâm trí không kiên tiếp xúc đến công pháp song tu, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tâm trí, nếu nói người tu chân chúng ta làm nguy hại nhân gian, thì càng đáng bị thiên lý không dung, ta phải nhanh chóng trừ đi hậu hoạn." Hải Long giả bộ làm bộ dáng hâm mộ, nói: "Sư tỷ, nhìn ngươi tuổi cũng không lớn, thế nhưng biết nhiều chuyện như vậy, hơn nữa tu vi cao thâm, so với ta mạnh hơn nhiều ." Thiên cầm tức giận nói: "Ít vuốt mông ngựa đi, ta cũng không lợi hại như ngươi nói đâu, chuyện này đều là sư phụ nói cho ta biết . Lại nói tiếp, ở trong thất đại tông phái chúng ta, Vấn Thiên Lưu cùng với Viên Nguyệt Lưu là ta khinh thường nhất, những người đó, ngoài mặt một thân chính khí, kỳ thật trong bụng đều là thị nam đạo nữ xướng." Hải Long nói: "Sư tỷ, tên dâm tặc kia hiện tại đã chạy thoát, nếu hắn thừa dịp vừa rồi ngươi bắt ta mà ly khai Thông Uyển thành, sợ là chúng ta sẽ khó tìm a." Trong lòng hắn ngầm cười khổ, nếu theo lời sư tỷ không bắt được tên dâm tặc kia, chính mình cũng liền không thể thoát thân. Hiện tại quả thực hận chết tên dâm tặc khốn khiếp kia, nếu không phải hắn, chính mình như thế nào lại bị cuốn vào? Thiên Cầm trong mắt toát ra một tia nhọn sắc lạnh, lạnh nhạt nói: "Muốn chạy, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, ngươi thành thật ở một bên cho ta, cho ngươi kiến thức bí kỹ Thiên Huệ Cốc." Hải Long vừa nghe nàng có biện pháp, trong mắt nhất thời toát ra một tia vui mừng, thối lui một bên, đồng thời từ trong lòng ngực lấy ra Tiểu Thiết Côn của mình. Hắn hiện tại đối Tiểu Thiết Côn nhận thức đã hơn một ít. Pháp bảo thần kỳ này chỉ cần nhẹ nhàng vung lên, có thể phát ra uy lực rất lớn, Hải Long từng thử dùng nó đánh vào đá lớn, kết quả tảng đá lớn có đường kính một thước kia biến thành bột mịn, Hải Long lúc ấy kinh ngạc há to miệng, bởi vì hắn cũng không có thúc dục pháp lực, chính là nhẹ nhàng vung lên mà thôi. Từ nay về sau, hắn đối với pháp bảo này của mình tin tưởng không ít. Thiên Cầm trên người dần dần hiện lên một tầng quang mang màu bạc, quần áo phấn hồng của nàng bị bao vây ở giữa hào quang màu bạc, trên người hơn vài phần chính khí. Hải Long cảm giác được ngực nóng lên, mặt miếng hộ tâm tựa hồ bởi vì cảm ứng được năng lượng nhiệt năng trên người Thiên Cầm mà chậm rãi tản mát ra. Phải biết rằng, dù sao cũng là nhất kiện tiên khí, lấy tu vi Hải Long căn bản không có khả năng kiềm hãm tiên linh khí nó toát ra, nếu không phải trước đây tiên khí đã cùng hắn hợp thể, chỉ sợ lúc này sớm đã bay ra cùng Thiên Cầm hội hợp, ngay cả như vậy, bởi vì nó từng bị người Thiên Huệ Cốc sử dụng thời gian rất lâu, cho nên đối với công pháp Thiên Huệ Cốc phải cảm ứng rất mạnh, nên khi Thiên Cầm thi pháp thì đồng thời sinh ra cộng hưởng nhất định. Thiên cầm chậm rãi nâng tay trái lên, lòng bàn tay để ngang hướng về phía trước ngực , tay phải lập chưởng phía trên, "Cao sơn ngưỡng chỉ, lưu thủy hành vân, thiên huệ chi pháp, cầm thiên hợp nhất." Màu bạc hào quang chợt chuyển lượng, hé ra màu bạc cửu huyền đàn cổ xuất hiện ở trước mặt nàng, thân cầm màu hổ phách, quang hoa chậm rãi lưu chuyển, chín dây cầm huyền phân biệt là xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, hắc, bạch cửu mầu. Tuy rằng trước kia nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên Hải Long chứng kiến bộ dáng cầm, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Thiên Cầm dường như thực thận trọng, hai tay phủ ra, phân biệt đặt tại xích, chanh hai dây cầm huyền. Tiếng leng keng vang lên, giống như thanh âm tiên nhạc vọng ở bên trong không khí, Hải Long toàn thân kịch chấn, tâm thần hoàn toàn bị tiếng đàn kia hấp dẫn. Thiên Cầm mười ngón nhẹ động, trục xoay bát huyền tam hai thanh, tạo thành khúc điều tiên hữu tình, hào vào tiếng đinh tai, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, đang lúc xem oanh ngữ hoa để hoạt, dưới u ngâm tuyền vang ra, thanh âm như khóc như tố kia khiến Hải Long trước mắt không ngừng lóe ra các loại ảo giác, từ nhỏ khi ở trong thôn mãi cho đến sau lại tiến vào Liên Vân Tông tu chân, còn đến Phạm Tâm Tông cùng với việc gặp được Ma Khuê nguy hiểm, một cỗ nhàn nhạt bi thương ý lưu chuyển khắp trái tim, bất tri bất giác, nước mắt đã không giữ được chảy xuống mặt, lúc này hắn đã quên hết thảy, hoàn toàn chìm đắm bên trong tiếng đàn tuyệt vời kia. Đột nhiên, tiếng đàn biến đổi, như ngân bình chợt phá tràn ngập khí thế hào hùng, tiếng đàn kéo leng keng như có lực làm Hải Long tim đập kịch liệt run rẩy, boong boong tiếng động giống như kim cổ tề minh, âm thanh sát phạt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Đinh ——, một tiếng thanh thúy vang lên, tiếng đàn vang lên quàng quạc, trong thiên địa khoảnh khắc yên tĩnh tịch mịch, tất cả tiếng động côn trùng kêu vang chim hót toàn bộ đồng loạt biến mất, chỉ có trên bầu trời trăng sáng càng thêm trong suốt . Hải Long kinh ngạc ngây ngốc như ở đâu đâu, đây là hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nghe được nhạc khúc thanh âm vô cùng rung động cảm giác làm cho tim của hắn thật lâu không thể bình phục, si ngốc nhìn Thiên Cầm, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác khó có thể tả bằng lời. Thiên Cầm thở dài một hơi, ngân quang chợt lóe, bề mặt cửu huyền đàn cổ kia với màu bạc hào quang trên người nàng đồng thời tiêu thất, thần thái của nàng có vẻ hơi chút mệt mỏi, thở hổn hển rất khẽ. Sau một lúc lâu, hai người ai cũng không nói gì, ngay trong đêm lẳng lặng yên tĩnh này. Thiên Cầm trong mắt toát ra một tia ôn nhu, đang xoay lưng về phía Hải Long nói: "Tiếng đàn của ta dễ nghe không?" . Hải Long không cần nghĩ ngợi liền gật gật đầu, thì thào nói: "Tuy rằng ta chưa từng nghe qua nhạc khúc, nhưng chỉ sợ thế gian này không có ai có thể so sánh với tiếng khảy đàn nhạc khúc này." Thiên Cầm má lúm đồng tiền trên mặt toát ra một tia mỉm cười xuất phát từ nội tâm, quay người lại nói: "Cám ơn đánh giá của ngươi. Ta hiện tại đã biết dâm tặc kia ở đâu, bất quá, ta muốn nghỉ ngơi trước một chút, ngươi giúp ta hộ pháp nha. Chờ ta tỉnh lại là lúc, chính là lúc dâm tặc kia tận thế." Hải Long hơi hơi ngẩn người, theo bản năng nói: "Ngươi tin ta sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta lợi dụng lúc ngươi tu luyện để đánh lén ngươi hoặc là chạy trốn sao?" Thiên Cầm mỉm cười, nói: "Đương nhiên không sợ, ở Cửu Tiên Cầm ta đã kiểm tra đo lường qua ngươi, nếu không phải tâm địa tinh khiết thì cũng là người chí tình chí nghĩa, thì như thế nào thừa cơ đánh lén chứ. Được rồi, vì phòng ngừa tên kia chạy trốn, ta muốn bắt đầu đây, hết thảy chờ ta công lực khôi phục rồi nói sau." Nói xong, nàng ngồi xếp bằng xuống đất, hai tay bày ra bộ dáng giống lúc trong màu bạc hào quang bao vây bắt đầu tu luyện. Nhìn của nàng bộ dáng, Hải Long mở trừng hai mắt, hắn biết, mặc dù có khí chất nhưng nhìn chung Thiên Cầm so ra kém hơn Phiêu Miểu đạo tôn, nhưng dáng vẻ khảy đàn vừa rồi của nàng thì mình vĩnh viễn không thể quên được. Trong mắt hắn, Thiên Cầm lúc này như là một cô gái bình thường, một cỗ tình cảm khó hiểu đã lẵng lặng theo đáy lòng hắn dâng lên. Nửa giờ trôi qua , Thiên Cầm chậm rãi mở hai tròng mắt, nàng kinh ngạc phát hiện, Hải Long đang ngồi xổm bên cạnh nàng cách đó không xa nhìn mình, bộ dáng hắn có chút ngây dại không khỏi làm Thiên Cầm trong lòng khẽ run, cắn cắn môi của mình, Thiên Cầm nghĩ thầm, biết làm sao đây, vài thập niên tu luyện mà đến đạo tâm như thế nào lại bị dao động. Đứng lên, nàng tiếp đón Hải Long nói: "Chúng ta cần phải đi." Hải Long lúc này mới tỉnh táo lại, a một tiếng, đứng lên, yên lặng tiêu sái bước đến bên cạnh Thiên Cầm. Thiên Cầm liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nãy giờ ngươi luôn nhìn ta hả?" Quả thật, trong quá trình Thiên Cầm tu luyện, Hải Long đều như vậy nhìn chăm chú nàng, ánh mắt không có giây lát rời đi. Nghe được câu hỏi, Hải Long mặt nhất thời đỏ một chút, lắp bắp nói không ra lời. Cảm giác khác thường càng thêm mãnh liệt, Thiên Cầm cũng rất kỳ quái, vì cái gì mình lại đi hỏi như vậy. Lắc đầu, dùng sức đem tư tưởng lung tung dẹp qua một bên, thúc dục phi kiếm, lôi kéo Hải Long lên nhẹ nhàng, tại trời đêm yên tĩnh phiêu nhiên bay lên. Lần thứ hai bị Thiên Cầm mang bay lên, Hải Long cảm giác rõ ràng không giống với lúc Thiên Cầm bắt lấy hắn bả vai hắn cánh tay nhỏ bé kia truyền đến từng trận trắng mịn cảm giác, làm Hải Long tâm thần khó giữ. Thiên Cầm so với hắn cũng không khá hơn, nhiệt độ trên đầu vai Hải Long theo kinh mạch không ngừng đánh sâu vào lòng của nàng, đạo tâm thất thủ, khiến nàng khống chế phi kiếm gian nan vô cùng, tốc độ không được như ý, hơn nữa phi kiếm run rẩy không ngừng, tựa hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Tâm thần chấn động, Hải Long này mới ý thức tới tình trạng của mình hiện tại, thở sâu, vội vàng thúc dục hỗn hợp pháp lực trong cơ thể định trụ tâm thần, "Sư tỷ, ngươi như thế nào biết được dâm tặc kia ở đâu? Chẳng lẽ nguyên nhân chính là hai khúc đàn kia sao?" Thiên Cầm toàn thân run nhè nhẹ một chút, tinh thần thất thủ một lần nữa được ổn định lại, phi kiếm cũng đồng thời ổn định theo. Gật gật đầu, trên mặt không mang theo gì biểu tình, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, Cửu Tiên Cầm này là một trong trấn sơn tam bảo ở Thiên Huệ Cốc ta, uy lực thật lớn, vừa rồi ta khảy hai khúc, khúc thứ nhất trước hết ta có thể cảm giác được khí cơ mà tìm ra người trong vòng ngàn dặm, còn khúc thứ hai có thể trong vòng ngàn dặm tạm thời cấm chế được người, cho nên ta mới có thể thiết thực tu luyện." Hải Long mở to hai mắt nhìn, giật mình nói: "Còn có pháp khí thần kỳ như thế ư, có nó, ngươi chẳng phải là vô địch sao?" Thiên cầm lắc lắc đầu, nói: "Nào đâu có dễ dàng như vậy, Cửu Tiên Cầm tuy rằng uy lực cường đại, nhưng lấy tu vi của ta, còn phát huy không ra hết uy lực của nó. Nếu đối thủ tu vi so với ta cao hơn, thì ta tìm kiếm được phương vị của hắn liệu có ích gì chứ? Hơn nữa người tu chân tu vi cao thâm đều có tiềm ẩn bản lĩnh, nghê khúc thứ nhất cũng chưa chắc có thể tìm kiếm được. Về phần khúc thứ hai thì chỉ có thể cấm chế được người tu vi yếu hơn so với mình . Đối với cao thủ căn bản không có tác dụng gì. Khi nào ta có thể đạt tới Mạc Trắc cảnh giới, thì mới có thể khống chế Cửu Tiên Cầm trong tiền thất huyền, mới gọi là chân chính nắm giữ nó a. Theo điển tịch ghi lại, nếu Cửu Tiên Cầm cửu huyền tề động, đem sinh ra đủ để so sánh với uy lực thiên kiếp, bất quá, trong lịch sử Thiên Huệ Cốc ta, có thể khống chế thất huyền cũng bất quá chỉ ít ỏi đôi ba người mà thôi." Thằng ku trachthai này dịch, ta biên muốn té ghế mấy lần, khổ quá :21: