[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên

Chương 40 : Kết cừu Vấn Thiên (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Kỳ thật, pháp khí Tiểu Thiết Côn này có đặc điểm lớn nhất là vô kiên bất tồi, trừ chủ nhân ra, những người khác cầm nó trong tay tựa như ngàn cân, trước đó cho dù là Tiếp Thiên đạo tôn cũng bị hoảng sợ khi thấy Hải Long lấy từ trong người ra, huống chi tu vi Thiên Cầm chỉ mới Thai Thành. Tuy rằng Hải Long không thể phát huy ra hết uy lực của Tiểu Thiết Côn, nhưng bằng vào một thân tự lực phản chấn, Thiên Cầm cũng không thể ngăn cản. Đương nhiên mà nói thì Hải Long cũng không có bao nhiêu thực lực, nếu Thiên Cầm không chọn cùng Tiểu Thiết Côn chống chọi, mà công kích thẳng vào hải Long, thì cho dù có mười Hải Long cũng không có khả năng thắng được Thiên Cầm. Điểm ấy ngay lúc bị đánh bay trong khoãnh khắc nàng mới hiểu được. Nhưng vì thế, đã làm nàng thực sự rung động về uy lực của Tiểu Thiết Côn. “Không có khả năng này, tuyệt đối không”. Thiên Cầm có chút thất thố nói: “Cho dù là tiên khí, ngươi chỉ có cảnh giới Phục Hổ dưới tình huống như vậy không có khả năng phát huy ra uy lực như vậy. Vật này rốt cuộc là cái gì?” Hải Long lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì ngươi có thể có pháp bảo tốt còn ta thì không? Nếu ngươi muốn giết ta, ngay bây giờ vẫn còn cơ hội, nếu không ta chạy trốn thì không còn cơ hội đâu. Trong tương lai bất luận là Vấn Thiên Lưu hay là Viên Nguyệt Lưu hỏi chuyện ngày hôm nay, ngươi cứ việc đổ lên trên đầu ta. Ngươi hãy nghe cho kĩ, ta là Hải Long đạo hiệu Đàm Vũ là đệ tử thứ năm của Liên Vân Tông”. Nói xong, đem Tiểu Thiết Côn thu về, xoay người bước đi. Nhìn thân ảnh cao ngạo kia của Hải Long, Thiên Cầm liền biết bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của Hải Long vĩnh viễn sẽ không tan biến trong lòng nàng. Những lời Hải Long vừa nói vẫn còn vang vọng bên tai nàng, theo lời Hải Long nói nàng hiểu được Hải Long đột nhiên thay đổi, nhất định trong lòng có rất nhiều thống khổ, nghĩ đến đây nàng không khỏi mềm lòng. “Chờ một chút”. Thiên Cầm nhẹ nhàng đứng lên, tuy rằng bị thương, nhưng xem ra bằng vào tu vi của hắn thì cũng không hề gì, liền đuổi theo Hải Long. Lúc này Hải Long tuyệt đối không muốn vì sinh tồn của mình mà làm cho bản thân bị ủy khuất, thân hình đứng lại, lạnh nhạt nói: “Làm gì? Muốn giết ta sao? Đến đây đi, bất quá ta sẽ không thúc thủ chịu trói”. Thiên Cầm đứng cách ở trước mặt Hải Long ngoài năm thước, trong ánh mắt toát ra một vẻ mê mang, than nhẹ một tiếng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi do ta nói lời càn rở, bây giờ ta xin ngươi tha thứ”. Hải Long mở lớn hai mắt, hắn còn cho là mình nghe lầm, trong ấn tượng của hắn Thiên Cầm dường như là một tòa núi lửa, mà lúc này lại hướng về mình xin lỗi, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao? Trong mắt Thiên Cầm toát ra một tia buồn bã, điềm đạm đáng yêu nói: “Chẳng lẽ ngươi không chịu tha thứ cho ta sao? Ngươi có còn là nam nhân nữa không, huống gì ngươi còn đả thương ta nữa”. Đối mặt với tình cảnh như thế, thần thái lạnh như băng của Hải Long không thể duy trì, cười khổ một tiếng nói: “Không cần phải như vậy đâu, ngươi nói cũng không sai, là bởi vì ta sai lầm mà đắc tội với lưỡng đại tông phái chính đạo. Ta tức giận là vì lời ngươi nói làm ta tổn thương. Lúc đó các ngươi tu vi ai cũng cao hơn ta, ai cũng đều ở trước mặt ta bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Không sai, các ngươi thực lực quả thật rất mạnh, nhưng đó là vì thời gian tu luyện của các ngươi lâu, nếu đồng dạng thời gian, ta so với các ngươi kém cái gì chứ. Ta mới vừa nói lời công đạo xong, hôm nay chuyện này liền bỏ qua không nhắc lại nữa. Cùng lắm thì cũng là một tiểu tử mà thôi”. Thiên Cầm mỉm cười nói: “Ta hiểu được tâm tình hiện tại của ngươi, trước kia tại thời điểm ta vừa mới vào Thiên Huệ Cốc, nhìn các sư huynh đề có tu vi cao thâm như vậy, ta thật sự cũng có tự ti. Thực xin lỗi, lúc trước đều là ta không đúng. Ta không nên hiểu lầm ngươi. Hiện tại có thể tha thứ cho ta chưa? Thân là người tu chân, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ”. Hải Long bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Ta nói, có gì mà không tha thứ, ngươi làm việc có nguyên tắc của ngươi. Ngươi đã nói thực sự xin lỗi, ta sao lại có thể để ý nhiều đây. Tốt lắm , không ảnh hưởng đến lịch lãm của ngươi nữa, ta phải đi, hiện tại ta chỉ hy vọng nhanh chóng tăng lên thực lực để đương đầu với việc trong tương lai, cho nên ta phải nhanh trở lại Liên Vân Tông để tu luyện”. Thiên Cầm trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt nói: “Ngươi đã tha thứ cho ta, bây giờ chúng ta mới tính đến việc ngươi hủy pháp khí của ta a. Phi kiếm này là do sư phụ của ta tự tay tạo ra, tuy rằng chỉ là kiện linh khí, nhưng không có nó ta không thể phi hành. Lúc ấy là ta không đúng, cho nên ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta một thanh kiếm khác phẩm chất không sai biệt lắm, thì có thể đi được rồi”. Nghe xong lời Thiên Cầm nói, Hải Long không khỏi một trận cứng họng. Đúng vậy! Phi kiếm ở trong mắt người tu chân là vô cùng trân quý, nếu không có phi kiếm, trừ khi tu vi cao đến Đạo Long cảnh giới, nếu không căn bản không có khả năng phi hành trong thời gian dài. Nhưng chính mình phải lấy cái gì bồi thường cho nàng đây. Cắn răng một cái, hải Long đem Thất Tu kiếm phía sau lưng xuống đưa cho Thiên Cầm nói: “Kiếm này là do một vị sư trưởng của ta đưa. Phẩm chất hẳn là không dưới phi kiếm kia của ngươi. Ngươi cầm đi, coi như là bồi thường tổn thất”. Thiên Cầm tiếp nhận Thất Tu Kiếm, bởi vì tu vi Hải Long không đủ, cho nên vẫn chưa cùng với Thất Tu Kiếm hợp nhất, cho nên, phi kiếm này Thiên Cầm có thể dùng được. Đem pháp lực rót vào bên trong Thất Tu Kiếm, một tầng quang hoa mênh mông nhất thời sáng lên, Thiên Cầm nhịn không được nói: “Hảo kiếm”. Nhìn Hải Long nói: “Ngươi thật sự đưa thanh kiếm này cho ta sao? Nó chẳng những uy lực không kém, hơn nữa trên chuôi kiếm này có khối bảo thạch có linh khí mười phần, đối với tu luyện mà nói, cực kì có lợi”. Nàng trước cũng thật không nghỉ là Hải Long sẽ cho mình một thanh kiếm, nhưng lúc này chứng kiến Thất Tu kiếm, nhất thời có một loại cảm giác không muốn buông tay. Hải Long khẽ thở dài: “Không đưa làm sao bây giờ? Ai bảo ta làm cho phi kiếm của ngươi bị hủy cơ chứ. Ngươi cầm mà dùng đi a, ta nghĩ ta không biết phải bao lâu thời gian mới tu luyện đến Đằng Vân cảnh giới, đến lúc đó tùy tiện tìm một thanh phi kiếm cũng được. Bất quá thanh phi kiếm này là do một vị trưởng bối rất tốt tặng cho ta, cho nên ngươi nhất định phải hảo hảo quý trọng nó. Nếu về sau có cơ hội, ta lấy thanh phi kiếm khác đổi lại cho ngươi”. Hắn như thế nào bỏ được đây? Ở trên người hắn có nhừng nào là pháp khí, trừ Tiểu Thiết Côn ra, hắn thích nhất chính là thanh Thất Tu Kiếm này, chò dù là mới có được Nghịch Thiên Kính, nhưng ở trong lòng hắn có điều không sánh kịp, mắt thấy sắp trở thành vật của người khác, tâm tình của hắn tự nhiên sẽ không tốt. Thiên Cầm thưởng thức Thất Tu Kiếm một phen, đem nó một lần nữa trở về trong tay Hải Long nói: “Quên đi, quân tử không đoạt chỗ tốt của người, trả lại cho ngươi a. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một kiện pháp bảo a. Kỳ thật là ta lừa ngươi. Cửu Tiên Cầm của ta cũng có thể dùng làm phi kiếm. Được rồi, ngươi đi đi. Hy vọng lần sau gặp lại, cảnh giới tu vi của ngươi có thể cho ta một sự ngạc nhiên. Về phần chuyện phát sinh vừa rồi, ta sẽ lập tức trở về Thiên Huệ Cốc hồi bẩm trưởng bối, mời bọn họ qua xử lý, ngươi không cần lo lắng. Hải Long ta sẽ nhớ rõ ngươi. Sau này ắc sẽ có ngày có thể gặp lại”. Nói xong tay nàng niết pháp quyết, không biết từ nơi nào triệu hồi ra Cửu Tiên Cầm, bay lên trời điều khiển tốc độ phi kiếm rất nhanh hóa thành một điểm lưu tinh màu bạc, biến mất trong tầm mắt của Hải Long . Ngơ ngác nhìn Thiên Cầm biến mất, Hải Long trong lòng đột nhiên phát lên một tia da diết, bộ dáng đánh đàn kia của Thiên Cầm vẫn như cũ hiện ra rõ ràng ở trước mắt. Sờ sờ Nghịch Thiên Kính trong lòng, Hải Long đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động muốn đem tiên khí này trả lại cho Thiên Huệ Cốc. Cố sức lắc lắc đầu, hắn tự đem ý nghĩ này dẹp qua một bên, hắn biết tiên khí đối với một kiếp tu chân của mình sau này rất trọng yếu. Đồng thời có được Nghịch Thiên Kính cùng với tiên khí Tiểu Thiết Côn, chỉ cần tu vi của mình đạt tới trình độ nhất định, tất nhiên có thể trở thành nhất đại tông sư ở Tu Chân Giới. Trong lòng tràn ngập nghĩ đến tương lai, Hải Long thét dài một tiếng, thu hồi hộ thể Lam Tinh Khải, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, hướng phía tây chạy vội đi. Sau khi chính đạo tụ hội ở Phạm Tâm Tông, các tông chủ lĩnh suất đi xuống, chính đạo triển khai hành động đối với tà đạo. Bởi vì Chỉ Thủy đạo tôn đang cùng Ngũ Chiếu Tiên Thủy Vận tông chủ tỷ thí bày ra thực lực siêu cường, khiến cho các tông khác đối với Liên Vân Tông kính ý tăng nhiều, Tuy rằng Liên Vân Tông chỉ có Phiêu Miểu đạo tôn, Chỉ Thủy đạo tôn hai người tham gia lần hành động này, nhưng rõ ràng các nàng trở thành chủ lực. Hai tháng thời gian trôi qua, dưới sự hành động rầm rộ của chính đạo, không ít yêu, tà tông bị giết, bởi vì Ma Tông ẩn nấp không ra, yêu, tà hai tông sau khi mất đi không ít cao thủ thì tỉnh táo lại, đều noi theo Ma Tông ẩn nấp vào núi hoang đại trạch. Trong lúc nhất thời, thế lực tà đạo vừa mới nổi lên đột nhiên bị chính đạo áp chế hoàn toàn, Thần châu đại lục một lần nữa khôi phục yên tĩnh. Cao thủ tụ họp của các tông lúc này không dám có chút lơ là, không ngừng như trước truy tìm tung tích tà đạo. Hôm nay, Phiêu Miểu đạo tôn, Chỉ Thủy đạo tôn hai người chính thức đi thăm dò xung quanh trong lãnh thổ. “Sư tỷ, đã nhiều ngày như vậy, một chút tin tức của tà đạo cũng không có, dưới sự uy hiếp của chính, bọn chúng đều ẩn núp cả”. Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói: “Đây là chuyện tốt a! Đạo trường Ma tiêu, không phải là chúng ta hy vọng chứng kiến sao? Đã không có tà đạo uy hiếp, chúng ta cũng có thể ở trên Thần Châu đại lục du lịch một phen”. Các nàng hiện tại, cũng đã dùng huyễn hình thuật thay đổi hình dáng của mình, nhìn qua giống như hai nữ trung niên bình thường mà thôi. Chỉ Thủy đạo tôn hít sâu không khí trong lành, không chút nào kiêng kị nhìn ánh sáng chói mắt trên không trung nói: “Sư tỷ, gần đây tại sao muội thấy tỷ hay thất thần, suy nghĩ cái gì vậy?” Phiêu Miểu đạo tôn mặt cười ửng đỏ nói: “Không có nghĩ cái gì hết, chỉ là cân nhắc đạo pháp thôi”. Chỉ Thủy đạo tôn cười nói: “Tỷ định lừa ai vậy! Tới cảnh giới hiện tại của tỷ, đạo pháp tăng lên không phải thuần khiết bằng tu luyện là có thể à, đó là cần cơ duyên. A! Muội biết rồi, nhất định là tỷ suy nghĩ về tiểu tử Hải Long kia phải không. Xem ra muội đã đoán đúng, mặt tỷ càng đỏ hơn kìa. Xem ra tỷ thật đúng là phải lòng hắn a!” Phiêu Miểu đạo tôn cả giận nói: “Đừng ăn nói lung tung. Chúng ta là người tu chân không thể động lòng phàm. Hiện tại Hải Long hẳn đã trở lại phụ cận Liên Vân Sơn rồi a”. Chỉ Thủy đạo tôn nói: “Ai biết được tiểu tử kia, hắn còn ham chơi hơn cả chúng ta a! Sư tỷ, tuy rằng hắn có thể ảnh hưởng đối với tu vi sau này của tỷ, nhưng muội cảm thấy được, hay là tỷ quá đề cao hắn, tự dưng ngay cả Càn Khôn Giới mà mình yêu thích cũng tặng, muội thật không rõ. Tiểu tử kia miệng thực thối, nếu vẫn cho hắn theo bên người, chỉ sợ sớm muộn gì muội cũng bị hắn làm cho tức chết. Trở về, xem muội trị tội hắn như thế nào.” Nghĩ tới bộ dáng châm ngòi thị phi của Hải Long, Chỉ Thủy đạo tôn liền hận nghiến răng, không biết vì cái gì, mặc dù nàng có tu vi hàm dưỡng nhưng mỗi lần nhìn thấy Hải Long vẫn nhịn không được phải tức giận. Phiêu Miểu đạo tôn mỉm cười nói: “Ta thấy hay là thôi đi. Hắn dù sao vẫn còn trẻ con, về sau theo tu vi tăng lên, tất sẽ có thành tựu. Bối phận chúng ta so với hắn dù sao cũng cao hơn nhiều, nếu làm quá mức cũng không tốt. So với ta Thiên Thạch lão gia hỏa kia còn bao che hắn ghê hơn, về Liên Vân Tông, muội còn chưa kịp trừng trị hắn chỉ sợ Thiên Thạch đã không đáp ứng a. Đừng nhìn ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi. Lại nói tiếp, tại thời điểm có Hải Long bên cạnh ta thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Hắn tựa như là niềm vui của ta. Chỉ cần chỗ nào có hắn, không khí vĩnh viễn sẽ không trầm mặc”. Chỉ Thủy đạo tôn sờ sờ trán Phiêu Miểu đạo tôn vài cái nói: “Sư tỷ, tỷ thật đúng là bệnh không nhẹ a! Tỷ sẽ không thật sự thích tên tiểu tử kia chứ. Chuyện này là không có khả năng a!” Phiêu Miểu đọa tôn cau mày nói: “Đừng làm rộn. Kỳ thật, ta cảm nhận được muội quá mức nhằm vào hắn, nếu muội cẩn thận ngẫm lại, sẽ phát hiện, tuy rằng lời nói có điều không tốt, nhưng cơ hồ đều có đạo lý, còn là bởi lời nói của hắn có điểm thẳng thừng, cho nên không dễ dàng được người tiếp thu a. Ài, hy vọng hắn có thể bình an trở về Liên Vân Sơn”. Chỉ Thủy đạo tôn trong lòng vừa động, nàng không thể không thừa nhận, Phiêu Miểu đạo tôn nói đều là sự thật, trong đầu hiện lên bộ dáng của Hải Long, dung mạo hắn không tính là anh tuấn thì mình rõ ràng rồi, than nhẹ một tiếng nói: “Sư tỷ, tỷ đã nhớ thương hắn như vậy, chúng ta hãy mau trở về núi. Như vậy tỷ không phải có thể xác nhận được hắn có an toàn hay không?” Phiêu Miểu đạo tôn cười nói: “Không, ta không nên gấp gáp trở về đâu, thật vất vả đi ra, không du ngoạn vài ba năm thì ta sẽ không trở về khổ tu đâu. Hải Long không phải vật ở trong ao, hắn gặp cơ duyên sớm sẽ một bước lên trời. Xem tướng hắn, cũng không phải người chết non, đi thôi, phía trước tựa hồ có tòa Đại Thành, chúng ta đi xem có cái gì mới mẻ ở đó”. Cảm giác phiền muộn trong lòng hoàn toàn biến mất, Chỉ Thủy nói: “Đây mới là hảo sư tỷ của ta, không uổng công muội với tỷ cùng nhau ra ngoài”. Thân hình hai người cùng điểm, dáng người nhị nữ đồng thời biến mất trong không khí. Trải qua hai tháng bôn ba, Hải Long rốt cục đi qua Lý Đường quốc cùng với Triệu Tống quốc tiến nhập vào trong Tây Vực, hai tháng trời trôi qua, trừ bỏ những lúc chạy, cơ hồ hắn đem tất cả thời gian đều dùng để tu luyện. Nhưng cũng giống như trước, bất luận cố gắng cỡ nào, cảnh giới thủy chung vẫn dừng lại như cũ ở Phục Hổ, linh đài chứa pháp lực tựa như không thể thấy vực sâu, hắn thử ngưng tụ nhưng pháp lực cơ hồ đều không chút khách khí bị cắn nuốt đi vào trong cơ thể, hỗn hợp pháp lực tuy rằng dung hợp càng thêm hài hòa, nhưng tu vi lại đình trệ, thủy chung làm cho Hải Long dị thường cảm thấy sa sút. Nhưng hắn cũng không có buông tha, hắn rất tin tưởng, có cày cấy tất nhiên có thu hoạch. Huống chi trước kia ở Ma Vân Phong hầu quần quái nhân từng nói qua phương pháp cấm chế tăng trưởng thực lực, ở trong lòng hắn tín nhiệm nhất chính là vị quái nhân kia. Hắn tin tưởng, quái nhân làm cho hắn hảo hảo tu luyện, tất nhiên có đạo lý của lão. Cho nên, hắn chẳng những không buông tha, ngược lại tu luyện càng thêm chuyên chú.