[Dịch] Duy Ngã Độc Tiên

Chương 58 : Gặp lại Thiên Cầm. (hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thiền Cầm cùng Hỏa Liệt giao thủ một lượt, Hỏa Liệt vừa xuất chiêu, liền triệu hồi ra phi kiếm thuộc tính hỏa của mình hướng về phía Thiên Cầm công kích trong thế cuồng phong bạo vũ. Thiên Cầm vẫn trầm tĩnh đứng yên tại đó, miếng vãi che mặt trên đầu cũng không động đậy, hai tay làm vài động tác duyên dáng như hồ điệp xuyên hoa, một vòng gợn sóng màu vàng bỗng xuất ra phiêu đãng, vừa nhìn qua có thể nói pháp lực này rất nhu nhược, thế nhưng phi kiếm Hỏa Liệt giống như gặp phải băng tuyết, nhiệt lực nóng rực đã bị tiêu thất trong nháy mắt. Thiên Cầm di ảnh lao tới, xuất ra một chưởng, ấn xuống lòng ngực Hỏa Liệt. Hỏa Liệt bị trúng đòn văng ra khỏi lôi đài, vẫn đang dại ra, gã như thế nào cũng không rõ, vì sao Thiên Cầm lại phá được uy lực của phi kiếm. Như vậy trận đấu đã chấm dứt, chẳng qua chỉ giằng co hơn mười giây thời gian mà thôi. Tuy rằng rõ ràng Thiên Cầm hạ thủ lưu tình, nhưng Hỏa Liệt lại nhịn không được phải phun ra một ngụm máu tươi. Ba vị trưởng lão trên đài tựa hồ cũng rất kinh ngạc, ba người thảo luận với nhau vài câu, vị trưởng lão Phạm Tâm Tông ở giữa nói: “Trận tỷ thí đầu tiên Thiên Cầm thắng.” Bên dưới khán đài nhất thời rộ lên một mãnh hoan hô, hiển nhiên là đệ tử Thiên Huệ Cốc đang tán thưởng cho Thiên Cầm. Thiên Cầm hướng qua ba vị giám sát trưởng lão hơi thi lễ, sau đó bay xuống lại vị trí. Kỳ thực, Hỏa Liệt vốn không có yếu như vậy, có thể đại diện cho Ngũ Chiếu Tiên tham gia đại hội lần này, gã cũng là một tinh anh trong Hỏa tông, có điều vì Thiên Cầm hóa giải phi kiếm công kích của gã một cách thoải mái, gã mới bị giật mình khiến phản ứng chậm đi một ít, thành thử ra mới bị đánh rớt xuống đài nhanh như vậy. Hải Long bồn chồn trong lòng một trận, biểu hiện của Thiên Cầm làm cho sự tự tin của hắn cũng sa sút đi, nhất là, khi bước vào trận đấu, thế nhưng Thiên Cầm ngay cả pháp khí cũng chưa dùng tới. Dựa vào tu vi hiện của nàng, nếu sử dụng cả Cửu Tiên Cầm, thì mình còn ngăn cản nổi sao? “Trận đấu thứ hai. Liên Vân Tông Đạo Vũ, đấu với Vấn Thiên Lưu Dịch Phong Hành. Đệ tử tham dự lên đài.” Một đạo thân ảnh tiêu sái tung bay ra trên không trung hơi hơi xoay tròn, đáp xuống ngay trên lôi đài, người này thân vận trang phục võ sĩ màu bạc, trang sức phụ trợ làm cho thân hình gã cao ngất cùng với khuôn mặt anh tuấn, nhất thời khiến cho bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu trầm trồ lên một mảnh. Một nhóm nữ đệ tử Viên Nguyệt Lưu thế nhưng còn hô lớn tên Dịch Phong Hành lên, biểu lộ này thật không tưởng tượng được, làm sao còn chút nào giống người tu chân nữa. ”Thu phong kim sát vấn thiên thương”- tiếng gọi ầm ỉ cơ hồ lấn át hết toàn bộ quảng trường. Dịch Phong Hành là đệ tử xuất sắc nhất Vấn Thiên Lưu, chẳng những ngoại hình tuyệt hảo, hơn nữa tu vi quả thật thâm hậu, có hơn chín trăm năm tu hành, đã đạt tới Phụ Đam sơ kỳ cảnh giới. Được tông chủ Vấn Thiên Lưu xem là một thiên tài. “Đạo Vũ, Liên Vân Tông Đạo Vũ lên đài.” Trưởng lão giám sát trên đài lại cao giọng la lên. Hải Long được cấp đạo hiệu này chưa lâu, đến khi giám sát trưởng lão lên tiếng lần thứ ba mới phản ứng. Vội vàng nhảy lên lôi đài. Bởi vì bất ngờ quá, nên hắn thượng đài với bộ dáng quả thực đem so với Dịch Phong Hành như là người trên trời kẻ dưới đất, căn bản là không cách nào so sánh với, còn bên dưới đài có không ít đệ tử Liên Vân Tông, Ngũ Chiếu Tiên, Vấn Thiên Lưu, Viên Nguyệt Lưu nhất thời cười rộ lên. Những tiếng châm biếm không ngừng vang lên. Hải Long đang có chút khẩn trương, dưới tình huống như vậy càng cảm thấy nơm nớp lo sợ. Đứng đối diện Dịch Phong Hành, bất luận về dáng người đến diện mạo, đều hoàn toàn không sánh nổi. Dịch Phong Hành mỉm cười nói: “Vị sư đệ Liên Vân Tông này không cần khẩn trương, ta chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình.” Ngân quang trên tay chợt lóe, một cây trường thương màu bạc hiện ra trong tay. Theo tay vung lên, nhuệ khí bức người ào ạt xé gió, phát ra từng tràn sinh khí. Nhìn bộ dáng đối phương tràn đầy tự tin, Hải Long nhất thời nóng mũi, thanh âm có phần lạnh lẽo nói: “Không cần lưu tình, chỉ sợ ngươi còn chưa phải đối thủ của ta.” Thôi động pháp quyết, Thất Tu kiếm phá không hiện ra, hào quang thanh lam sắc như sương mù dày đặc, phập phù trước người Hải Long. Chứng kiến phi kiếm này, Thiên Cầm đang ở dưới đài không khỏi chấn động, thanh linh thạch trên thân Thất Tu kiếm rốt cục đã làm cho nàng nhận ra Hải Long. Nhẹ nhàng bước tới trước tháo mảnh vải che mặt xuống, lộ ra làn da tuyết trắng với dung nhan mĩ miều, con ngươi lay động hiện ra một tia kinh ngạc. Dịch Phong Hành vừa nghe Hải Long nói xong không khỏi nhíu mày, tức giận ngập tràn lên khóe mắt, vô cùng tự tin nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền ra tay phân định thôi. Mời.” Hải Long cũng không thích cái gì cấp bậc lễ nghĩa, theo pháp quyết dẫn ra, Thất Tu kiếm đại phóng kiếm quang bén nhọn, Hải Long thì thầm nói: “Vạn kiếm khiên dẫn, diệt yêu trừ ma.” Trăm nghìn đạo kiếm ảnh như gầm lên nháy mắt bao phủ toàn bộ lôi đài, dưới pháp lực cường đại duy trì, đã bao trùm lấy thân thể Dịch Phong Hành. Đúng là Liên Vân Tông tuyệt học Vạn Kiếm Quyết. Dưới đài trở nên lặng ngắt như tờ, Hải Long sử dụng đạo pháp làm cho bọn họ kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới gã đệ tử Liên Vân Tông nhìn qua rất kém cỏi này lại có thể sử ra loại pháp thuật công kích cường đại như vậy. Trong mắt Dịch Phong Hành hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn cũng không kích động, một tầng hào quang màu bạc nhàn nhạt phát ra từ trước ngực, ngân thương trong tay run lên, vẫn đang cầm trong tay như cũ, một đoàn thương hoa tinh mịn bay ra lả tả, che kín thân thể chính mình lại bên trong. Đây là lần đầu tiên Hải Long sử dụng Vạn Kiếm quyết, năng lượng màu vàng trong cơ thể hắn rất nhanh lưu chuyển tuần hoàn, dưới sự không cố ý khống chế của Hải Long, nó đã đem một phần pháp lực đưa vào bên trong Thất Tu kiếm. Loại năng lượng màu vàng này được Hải Long gọi là “thần lực”. Do hắn nghĩ, cái gọi là thần tiên, thần tiên, thần đứng trước tiên, mà pháp lực của mình thì lại không phải là đạo pháp tu chân, cũng không phải phật khí, cho nên liền nghĩ ra cái tên này. Trận đấu trên đài được phát động, tuy rằng Vạn Kiếm quyết công kích không kém, nhưng Dịch Phong Hành phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, rất thoải mái hóa giải từng đợt công kích. Hải Long trên mặt hiện ra một nụ cười nham hiểm, thân hình vừa động, một đoàn sương trắng từ trong người hắn phóng ra, hướng về phía Dịch Phong Hành đánh tới. Dịch Phong Hành hơi hơi ngây ra một lúc, chỉ chốc sau lại tươi cười lại, tuy rằng hắn nhìn ra đây là một kiện pháp bảo có tính công kích, nhưng pháp bảo này rõ ràng uy lực không phải rất mạnh. Thừa dịp uy lực của Vạn Kiếm quyết đình truệ trong khoảnh khắc, một tấm chắn màu bạc đã xuất hiện ra trên tay hắn. “Uỳnh-------“ Tiếng vang vọng ra, Hải Long phóng thích đám sương màu trắng trên không trung biến thành hình rồng, giương nanh múa vuốt đánh vào tấm chắn của Dịch Phong Hành, đúng là Huyễn Long. Huyễn Long công kích tuy không được tính là mạnh, nhưng nếu trực tiếp bị trúng đòn, Dịch Phong Hành sẽ phải bị thương, vì không muốn gây mất hình tượng của mình, gã chỉ phải một lần nữa quơ tấm chắn trong tay ngăn cản Huyễn Long công kích. Trong lúc đó, Hải Long lại phóng ra hai lần Vạn Kiếm quyết, nhưng tấm chắn bạc này quả thật là kiện pháp khí không tệ, bất luận là Vạn Kiếm quyết hay Huyễn Long, đều không thể làm gã kia suy suyển. Đột nhiên, tại thời điểm Hải Long nhàn nhã nhìn Vạn Kiếm quyết của mình tấn công, thì ngay lúc đó, Dịch Phong Hành quát lên một tiếng, tấm chắn đột nhiên biến mất, pháp lực mênh mông chợt bạo phát, cả thân thể của hắn cùng ngân thương hợp nhất mạnh mẽ xông vào bên trong Vạn Kiếm quyết, Huyễn Long bị hào quang ngân sắc kia xuyên thấu qua, nhất thời pháp lực bị thu hồi trở lại vào người Hải Long. Dưới sự bảo vệ của ngân sắc mênh mông pháp lực, Dịch Phong Hành không hề e dè Vạn Kiếm quyết công kích chút nào, cứ như vậy thân như gió xoáy tấn công thẳng về phía Hải Long. Hải Long cũng không kinh hoảng, hắn biết, vì món phần thưởng tiên khí, mình phải chiến thắng. Nét vui cười trên mặt liền vụt tắt. Tại kình phong đang lan tới, màu tóc đen dài của hắn không ngừng phất phới, hai tay niệm pháp quyết, một đoàn hào quang lam sắc kết tụ thành hình, tập trung ở trước ngực hắn. Thân thể hắn sừng sững phía trên lôi đài, giống như núi cao đứng vững vàng. “Dĩ phong vi dẫn, dĩ chấn vi kết. Thiên tâm đạo pháp, chấn âm thu dương. Phá.” Khối cầu hào quang lam sắc đường kính một thước tung ra, như thực thể lấy Dịch Phong Hành làm tâm điểm công kích. Hai tay Hải Long niệm pháp quyết liên tục. Hai mắt đột nhiên biến thành hai màu một xanh một đỏ, hồng quang trong mắt trái cùng với thanh quang bên mắt phải không ngừng lóe ra, mi tâm giữa hai chân mày phát ra hào quang nhàn nhạt, không ngừng đem pháp lực từ Thiên Tâm quyết rót vào bên trong khối cầu năng lượng. Cái gọi là mắt trái tượng trưng cho Nhật, mắt phải là Nguyệt, nhật nguyệt giao nhau với mi tâm, tức là Thiên Tâm. Nếu có cao thủ Liên Vân Tông nào ở đây, sẽ lập tức nhận ra ngay, Hải Long đang vận hành là Thiên Tâm quyết chân chính. Kỳ thực, hắn bất quá là đem thần lực trong cơ thể mình dựa theo phương pháp tu luyện Thiên Tâm quyết mà chuyển hóa thành pháp lực mà thôi. Trong mắt Dịch Phong Hành đột nhiên sáng lên một đạo hào quang khác thường, vẫn như cũ không hề thay đổi mà vọt tới, tại thời điểm hắn lướt tới, không khí hơi bị méo mó, hiển nhiên đã đem pháp lực tăng lên tới cực hạn. Hải Long lạnh lùng nhìn Dịch Phong Hành, rõ ràng hắn biết, pháp lực của mình vượt trên đối phương, lấy Thiên Tâm quyết ngưng tụ ra quả cầu năng lượng tuyệt đối có thể hóa giải đợt công kích này của Dịch Phong Hành, nhưng vì không muốn sớm bị bại lộ thực lực, hắn cũng không có dùng toàn lực công kích, cũng không có đem mấy món pháp khí uy lực cường đại ra dùng. Mắt thấy cơn lốc ngân sắc đang trôi đến trước người Hải Long như muốn chạm vào rồi, đúng lúc này thì dị biến xảy ra, một đạo hào quang hồng sắc như xé toạt bầu trời theo cơn lốc xoáy của Dịch Phong Hành chợt biến ảo, mọi người tại đây kinh ngạc la lên, khối năng lượng hình cầu thanh lam sắc của Hải Long bị huyễn hóa tách ra làm hai, còn cơn lốc ngân sắc kia hoàn toàn nuốt chửng thân thể hắn. Nổ oanh một tiếng, toàn thân Hải Long thanh quang phát tát, trước nguy cơ đó, Thiên Minh Y phát huy ra tác dụng đúng lúc. Nhưng bởi vì không có chuẩn bị trước, nên thân thể Hải Long bị xung lượng thật lớn chấn cho bay ngược lên, pháp lực khổng lồ của Dịch Phong Hành điên cuồng ăn sâu vào kinh mạch hắn. Không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi, đến khi Hải Long đứng vững lại, thì phát hiện ra mình đã rơi ra ngoài lôi đài. Hắn thất thần, hoàn toàn thất thần. Dịch Phong nhẹ nhàng bay xuống, trên mặt toát ra vẻ đắc ý, ngân thương trong tay biến mất, ở bảng đấu thứ 3 nhất thời bị tiếng hoan hô bao phủ. “Ta thua, vậy là ta thua sao?” Hải Long ngơ ngác đứng đó, pháp lực xâm nhập vào cơ thể đã bị Thiên Minh Y, Nghịch Thiên Kính dưới thần lực thúc dục đã hoàn toàn được hóa giải, nhưng hắn biết, mình đã thua, thua hoàn toàn. Thua vì quá tự mãn. “Trận thứ hai tỷ thí, Vấn Thiên Lưu Dịch Phong Hành thắng. Trận thứ ba tỷ thí do…” Hải Long chỉ cảm thấy xung quanh mình mơ hồ, nội tâm có cảm giác bị đè nặng. Trận đầu, trận này chỉ vỏn vẹn là trận tỷ thí! Mà mình, mình liền bị đánh bại sớm như vậy. So với Thiên Cầm dễ dàng chiến thắng, thì mình là cái gì kia chứ?. Một cỗ năng lượng ấm áp chảy vào trong cơ thể Hải Long, hắn theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Hoằng Trị đã lẳng lặng đứng bên cạnh mình, hắn không nói gì, nhưng trong mắt lại tràn ngập tình cảm thân thiết. Hải Long thì thào nói: “Ta bị bại.” Hoằng Trị vỗ vỗ vai hắn: “Cái này chẳng qua là mới bắt đầu, ngày mai cẩn thận chút là được, đệ tin chắc, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ca.” Hải Long than nhẹ một tiếng, liếc qua Thiên Cầm cách đó không xa một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi.” Không để tâm đến các trận còn lại, mang trong mình sự dằn vặt và nối tiếc, hắn cùng Hoằng Trị rời khỏi đấu trường. Dịch Phong Hành sớm đã được đông đảo đồng môn vây quanh lại ồ ạt khen tụng dưới lôi đài, đến ngay cả liếc gã cũng không thèm nhìn qua Hải Long một cái, chìm đắm trong tư thế của người thắng cuộc. Trận đấu giằng co cho đến giữa trưa, ngày đầu tiên thi đấu vòng tròn như vậy đã kết thúc, sáu đệ tử Liên Vân Tông ngoại trừ Hải Long toàn bộ đều giành lấy thắng lợi. Màn đêm buông xuống. Hải Long cô độc đứng trên một tảng đá cao nhất trên đỉnh Tiên Chiếu Sơn, lặng nhìn mây mù tựa hồ như ở ngay trước mặt, nội tâm hắn đang trống rỗng. Thất bại hôm nay đối với hắn đả kích rất lớn. Rõ ràng có thể thắng lợi nhưng cuối cùng lại thất bại, hắn không oán trách Dịch Phong Hành tự nhiên dùng ra cường đại pháp khí, mà hắn tự trách mình khinh địch cùng với tự đắc. Hoằng Trị vốn định đi theo hắn ra đây, nhưng bị hắn cự tuyệt. Hắn hiện tại đang rất tâm trạng. Đứng trên tảng đá, bất cứ cái gì cũng không muốn nghĩ đến, mặc cho không khí ẩm ướt xâm chiếm thân thể. “Tang” Một thanh anh êm ai vang lên, khiến Hải Long bừng tỉnh, hắn đột nhiên quay đầu sang, phát hiện một thân ảnh màu vàng xuất hiện sau lưng mình cách đó không xa. Thiên Cầm đã sớm tháo bỏ miếng vãi che mặt, trên bàn tay ôn như kia đang cầm là Cửu Tiên Cầm hổ phách, tiếng động ngân vang nhẹ nhàng giữa đêm khuya vắng lặng, hiển nhiên thanh âm đó chính là từ cái này mà đến. Hải Long lạnh nhạt nói: “Nếu cô muốn đến để chê cười ta, thì có thể đi được rồi. Còn nếu muốn thương hại ta, thì ta không cần.” Thiên Cầm bước nhẹ nhàng, chậm rãi đến bên cạnh Hải Long, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt, thanh âm nhu hòa vang lên: “Muốn nghe ta gảy một khúc nhạc không?” Hải Long chấn động thân thể, trong mắt toát ra một tia quang mang khác thường, cứ như vậy mà nhìn Thiên Cầm, mà Thiên Cầm cũng khẽ nhìn lại hắn. Sau một lúc lâu, Hải Long than nhẹ một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Không cần, cám ơn cô. Ta nghĩ, chẳng bao lâu nữa là đến trận tỷ thí, ta nhất định sẽ nghe được tiếng đàn của cô. Khi đó, ta hy vọng cô không cần hạ thủ lưu tình.” Thiên Cầm mỉm cười, nói: “Ta cũng không nghĩ sẽ nhường cậu. Hôm nay cậu thua có phải rất không cam lòng phải không?” Hải Long lại lắc lắc đầu, nói: “Không, không có gì để mà không cam lòng cả, thua chính là thua. Nhưng ta cũng không phải bại dưới tay gã Dịch Phong Hành kia. Ta bại bởi chính mình. Thiên Cầm, cô có thể nhìn ra tu vi của ta sao?” Thiên Cầm chuyển ánh mắt đi tựa như mây mù ảo mộng, nói: “Không. Nhưng trực giác của ta nói cho ta biết, cậu cũng không đơn giản như vậy. Ta có mấy lời dành cho cậu. Cậu muốn nghe không?” Hải Long nhìn một bên mặt Thiên Cầm, cảm thụ được nàng ôn nhu rất khác với lần đầu tiên gặp, nên ngây ngốc gật đầu nói: “Muốn”