[Dịch] Hùng Bá Thiên Hạ
Emma cố gắng nhịn xuống, có điều là vì nàng biết sau đó sẽ có người thay nàng giáo huấn tên Bear không hiểu quy củ này.
Lúc này Thomas đang chuyện trò vui vẻ cùng vài người, không hề cảm thấy tình trạng giương cung bạt kiếm.
Avril cũng đến, có điều nàng đang bị mấy người phụ nữ đáng tuổi cô vây quanh không thoát thân được.
Nhìn chung các đại nhân vật ở Jerusamer đều đã đến, mà không thể nghi ngờ chói mắt nhất là bốn đầu sỏ thành Jerusamer.
Quan cầm quyền Sarah, hội trưởng phân hội điêu khắc sư linh hồn Jerusamer Samuel, Đại chủ tế thần miếu Jerusamer Thomas và hiệu trưởng Học viện chiến tranh Angelo.
Sarah và Samuel rõ ràng là một phe, Angelo trung lập, các công hội nghề nghiệp và thế lực quý tộc khác về cơ bản đều chỉ là cỏ đầu tường.
Bữa tiệc diễn ra trong chốc lát rồi Sarah vỗ vỗ tay, "Các vị khách quý, cảm ơn mọi người đã đến dự, thành Jerusamer chúng ta là một chỉnh thể, cần trao đổi nhiều mới có thể tiến bộ. Nhất là người tuổi trẻ, họ là tương lai của Jerusamer chúng ta, ở đây cũng không nên khách sáo. Tôi phải long trọng giới thiệu cho mọi người một người tuổi trẻ khác thường, ha ha, hay là do hội trưởng Samuel giới thiệu càng thích hợp hơn".
Samuel cười cười, "Các hạ quá khen, Butch lại đây".
Một Fox cực kỳ anh tuấn đi ra mỉm cười hành lễ bốn phía, không hề cảm thấy áp lực trong trường hợp như vậy.
"Butch, chẳng lẽ là Butch thuộc tỉnh hội Công hội điêu khắc sư linh hồn?"
Toàn trường sôi nổi thảo luận.
Công hội điêu khắc sư linh hồn luôn luôn là tiêu điểm được mọi người chú ý, mà người tuổi trẻ có tiền đồ càng được chú ý hơn. Người được gọi là Butch này chính là người tuổi trẻ tỉnh Thần Diệu bồi dưỡng trọng điểm, từng lập nên kỷ lục một tiếng đồng hồ chế tạo một bộ đồ trắng.
Butch xuất thân thế gia điêu khắc sư, biệt hiệu Đao thủ tốc độ, vừa đẹp trai lại cộng thêm tiền đồ vô lượng, là nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ Daros.
Không ít người đẹp ở đây cũng sáng mắt lên, ả Emma kia cũng đỏ bừng mặt, con gái bao giờ cũng thích người đẹp trai. Mà Fox đều là đám mặt trắng trời sinh, nhìn bộ mặt Bear của Trâu bạn học đã thấy chỉ có thể làm nền thôi.
Nhất thời tiếng ca ngợi ồn ào, trong vô thức ai cũng muốn liên lạc một chút cảm tình với gã Butch này, hắn thật sự có tiền đồ vô lượng.
Butch ứng đối tương đối đúng mực đối với những lời ca ngợi, làm cho mỗi người đều rất có thể diện, Trâu bạn học thờ ơ lạnh nhạt, hắn biết tên nhóc này đang đắc ý.
"Hội trưởng Samuel, mặc dù Butch là cháu ngài nhưng Jerusamer chúng ta cũng có thiên tài điêu khắc đấy!"
"A, thật không, tốt quá!"
Sarah và Samuel kẻ xướng người hoạ, Sarah chỉ Arthur đang đứng trong góc, "Tế ti kiến tập Arthur, phương pháp điêu khắc kép chính là đến từ ý nghĩ kỳ diệu của cậu ấy".
"A, đúng là thiên tài, Đại chủ tế Thomas quá thiếu hào phóng rồi. Thành Jerusamer chúng ta xuất hiện nhân tài như vậy cũng không giới thiệu cho mọi người một chút, sợ ta đào chân tường sao?" Samuel cười nói.
"Đào cái gì chân tường, đều là cống hiến cho thành Jerusamer, tuy hai mà một mà", Sarah nói.
Đã đoán sẽ như thế nhưng cũng không có biện pháp, mình dã ở thế bị động càng không thể sợ hãi.
Arthur lên sân khấu không hề có gì đáng chú ý, các tiểu thư quý tộc hơi kinh ngạc nhìn tên Bear ngu ngốc này. Kiểu gì cũng cảm thấy không hợp thời, chẳng hài hòa với khung cảnh bữa tiệc này gì cả.
Hơn nữa tộc Bear cũng có tế ti linh hồn từ bao giờ vậy?
Trâu bạn học há miệng không ngừng cười ngây ngô, bộ dáng ngu ngốc đó làm cho toàn trường bật cười.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chú, không biết có thể luận bàn tài nghệ một chút với tế ti Arthur không? Chúng ta cùng tạo hứng cho mọi người?" Butch nói rất tao nhã lịch sự. Dù sao cũng đến từ tỉnh lị, khí độ bất phàm, mà trên thực tế lần này hắn đến chính là để giúp Samuel, nếu không làm sao hắn sẽ đến loại thành phố nhà quê này.
Có điều không nghĩ tới loại thành thị nhỏ này cũng có không ít người đẹp ngon mắt, con gái của Sarah không tồi, cách đó không xa còn có một Rabbit rất kinh diễm, cũng tính là có chút thu hoạch.
"Đương nhiên được, có điều cháu phải mang ra chút tuyệt kĩ, không ai vỗ tay là phải bị phạt đấy, Đại chủ tế Thomas cảm thấy thế nào?"
Thomas thầm mắng trong lòng, lời đã nói xong rồi hắn còn có thể nói gì nữa?
"Người tuổi trẻ mà, luận bàn cũng tốt, không cần quá để ý thắng bại", trong lòng Thomas cũng không chắc chắn lắm. Cho dù Arthur rất có thiên phú nhưng đây là biểu diễn trực tiếp, có nhiều nhân tố ảnh hưởng.
"Tốt, có điều tôi mới học một thời gian, làm không tốt mọi người đừng cười", Trâu Lượng gãi gãi đầu cười, ngốc càng thêm ngốc.
Trong mắt mọi người tộc Bear chính là tứ chi phát triển, không làm nên trò trống gì. Trọng điểm là sự biểu diễn của Butch, các cô gái trẻ đã hoàn toàn bị anh chàng đẹp trai đến từ Daros này hấp dẫn rồi.
Butch đi tới trung ương, một cái bình tụ linh mở ra, dưới sự điều khiển của Butch thú linh trôi nổi lên không trung. Hai tay vung nhẹ, ba con dao điêu khắc kích thước khác nhau hiện ra, tương đối tinh xảo, thân dao khắc hoa văn phức tạp.
"Điêu khắc linh hồn là một môn nghệ thuật, là sự thể hiện mỹ cảm của linh hồn".
Hắn vừa nói vừa sử dụng luân phiên ba cây dao điêu khắc, thú linh trong tay cũng xoay tròn rất nhanh, cả quá trình như mây trôi nước chảy. Đây là việc chỉ có người từ nhỏ đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc mới có thể làm được, quả nhiên là làm cho những người xung quanh như mê như say. Mấy hội trưởng công hội cũng mở to hai mắt, cơ hội có thể chính mắt thấy điêu khắc sư linh hồn thể hiện tài nghệ không nhiều.
Mọi người không ngừng gật đầu, Butch là người ưu tú được Daros bồi dưỡng, quả thật không thể xem thường. Samuel cũng tương đối hài lòng, người tuổi trẻ có khác, phản ứng thật nhanh, luyện tập mười lăm năm quả thật hiệu quả rất tốt.
Bỗng nhiên một đóa hoa hồng trông rất sống động sinh ra trong tay Butch, hiển nhiên đây là người ta thể hiện năng lực điêu khắc muốn gì được nấy của mình.
"Tiểu thư Emma, tặng em, chúc em mãi mãi xinh đẹp".
Gương mặt Emma trở nên ửng hồng, phút chốc đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, cũng làm cho những cô gái khác ghen ghét gần chết.
"Cảm ơn!"
Bộp bộp bộp...
Tiếng vỗ tay vang lên, người đầu tiên vỗ tay lại là... Arthur, lập tức tiếng vỗ tay vang dội.
Thomas tí ngã, tên nhóc này làm cái gì, đây không phải chưa chiến đã sợ sao?
"Thật tốt, thật sự rất tốt".
"Mẹ, Arthur có lầm không, gã này là đến gây sự, bọn tớ đã đặt cửa bạn thắng đấy!" Randy kéo Arthur nói, Cote bên cạnh gật đầu.
"Có đánh bạc hả?"
"Thử vận may thôi, tớ đã đặt tiền ăn một tháng, bạn cũng đừng làm ẩu!" Randy nói phi thường chăm chú.
"Tớ có được đánh không?" Trâu Lượng hỏi.
"Đặt cho chính mình đen lắm", Cote khuyên.
"Không phải, tớ bắt hắn thắng", Trâu Lượng chỉ Butch đang đứng giữa sân khấu, "Trình độ người này thật không tồi".
Cote và Randy có cảm giác muốn tự sát, "Mẹ, không chơi như vậy, phải liều mạng, vua cũng thua thằng liều, nhất định phải thắng, nếu không tớ và Cote sẽ đến thần miếu ăn cho bạn nghèo luôn!"
Tiền chỉ là việc nhỏ, họ có nhóm quan hệ của mình, vấn đề thể diện là đại sự.
Đến phiên Trâu Lượng rồi, hắn cầm dao điêu khắc của mình ra, không khác dao găm là mấy, rất thô ráp, so với ba con dao điêu khắc rất chuyên nghiệp của người ta quả thực đây chính là dao mổ lợn.