[Dịch] Kiếm Chủng
Chính Minh đứng trong Thiên Mục quán ở ngọn núi đối diện nhìn ra sắc trời bên ngoài.
"Hết mưa rồi à?" Chính Minh nghi hoặc, nơi này đổ mưa đã nhiều năm, hiện tại tuy trời đã tạnh nhưng y vẫn không dám bước ra.
Lúc y đang chần chừ trước cửa quán thì nhìn thấy mấy người đi tới. Đi đầu là một người trẻ tuổi cao ráo, bộ đồ màu vàng y mặc cộng với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người vừa nhìn liền cảm thấy khó mà gần gũi.
Phía sau hắn còn có ba người, một lão già với vết thẹo lớn hung ác trên mặt, một tiểu cô nương đang hiếu kỳ nhìn y, một người nữa mà y vừa nhìn thấy liền cảm thấy mừng rỡ trong lòng.
"Chính Nguyên sự đệ trở về rồi sao." Người đó hồ hởi bước ra nghênh đón, hiển nhiên gã biết ma vật bên ngoài đã bị trục xuất.
"Chính Minh sư huynh, đây là Như Hối sư thúc." Chính Minh đưa tay chỉ Kim Tượng Đế.
Chính Minh hơi sững người rồi nhanh chóng phản ứng, vội vàng lễ bái. Kim Tượng Đế đứng ở nơi đó, nhìn gã, lại nhìn tòa đạo quan không lớn mà trong lòng cảm thán, nghĩ tới lúc đó khi Tuệ Ngôn sư huynh còn sống, ai có thể nghĩ đến trong Thiên Mục sơn nho nhỏ này có một người tu hành sắp kết pháp tượng.
"Đa tạ sư thúc cứu giúp"
"Không cần khách sáo, ngươi là đệ tử của Tuệ Ngôn sư huynh nên ta dĩ nhiên tới cứu, trong quán còn có ai không?" Kim Tượng Đế hỏi. Giọng hắn có chút lạnh lùng, khó mà thân cận. Chính Minh nghe hơi không thoải mái, nhìn Chính Nguyên, Chính Nguyên đưa mắt ra hiệu bảo gã không cần lo lắng.
"Bẩm sư thúc, bởi vì sư phụ nhiều năm chưa về, sau đó trong núi lại xuất hiện yêu ma vây công đạo quán cho nên ta để các sư đệ khác rời khỏi rồi, nói là đợi sư phụ trở về thì quay lại." Chính Minh đáp.
Kim Tượng Đế đứng giữa chính điện nhìn chăm chú mọi thứ được bày biện. Ở môn phái khác, vị trí đối diện quán môn trong chính điện nhất định là tượng thần tổ sư môn phái, thế nhưng nơi đây không có. Chỗ ấy treo một bức họa mây trắng mờ ảo, mây trắng thánh khiết mà nhu hòa, kéo dài bất tận trên chín tầng trời, không dính nửa điểm bụi trần. Hắn biết rõ đó là hình dáng tôn sư trong lòng sư huynh Tuệ Ngôn.
Nghe Chính Minh trả lời, Kim Tượng Đế nói: "Sư huynh đã qua đời, sẽ không trở về được nữa."
Chính Minh ngạc nhiên, thoáng sửng sốt hỏi: "Sư thúc nói sư huynh là chỉ người nào?" Gã quay đầu lại, chuyển ánh mắt nhìn Chính Nguyên, chỉ thấy Chính Nguyên đau buồn nói: "Sư huynh, ta đang định đi tới bái tế tôn sư, từ nay về sau xây nhà định cư tại trước mộ phần của tôn sư, không về đây nữa."
"Chính Nguyên sư đệ, tôn sư người, người thật...?" Chính Minh vừa hỏi vừa chảy nước mắt. Gã được Tuệ Ngôn nuôi nấng từ nhỏ, tuy nói là thầy trò nhưng tình như phụ tử.
Kim Tượng Đế nhìn bộ dáng vị Chính Minh tướng mạo từng trải này rơi lệ đầy mặt, trong lòng hắn trái lại xuất hiện chút cảm giác đồng cảm. Xà tính thiên lãnh, nếu không gặp được thầy đồ và Tuệ Ngôn, về sau lại tiến nhập Linh Đài tông tu hành, để hắn tùy ý tự thân phát triển trong nhân gian thì rất có khả năng đã trở thành một yêu tinh lãnh khốc. Nhưng cho dù là như thế, từ khi tu hành tới nay những chuyện hắn gặp gỡ kia vẫn khiến hắn không có chút hảo cảm nào với những nhân loại khác.
Kim Tượng Đế đợi một lúc lâu, chờ Chính Nguyên nói cho Chính Minh nguyên nhân và quá trình Tuệ Ngôn sư huynh chết, trên đường đi, hắn đã kể cho Chính Nguyên biết việc Tuệ Ngôn sư huynh chết, bởi vì hắn cảm thấy phận là đệ tử thì cần phải biết rõ những việc này, cũng sẽ muốn biết, hơn nữa cũng phải nhớ được mối thù Huyền Thiên môn.
Chờ Chính Minh bình phục tâm tình, Kim Tượng Đế mới hỏi: "Trên ngọn núi này có phải còn có một tấm bia đá màu đen hay không?"
Chính Minh tuy đau buồn nhưng vẫn nhanh chóng hồi đáp: "Đúng vậy, sư thúc."
"Đưa ta đi xem."
Khi Kim Tượng Đế nhìn thấy Trấn Ma bia trên ngọn núi lúc nãy thì trong lòng hắn minh bạch dưới hai ngọn núi này trấn hai cái khác nhau, mà hai cái Trấn ma bia này cũng chia làm âm dương, cả khu Thiên Mục sơn này là một cái Âm Dương Lưỡng Nghi trận, mắt trận chính là hai tấm bia đá.
"Sư huynh lập phái nơi đây rốt cuộc là có mục đích gì, để trông coi sao?" Kim Tượng Đế thầm nghĩ.
Hắn đi một vòng trong điện, cuối cùng dừng lại tại trước tấm bia. Đây là một tấm bia đá đen cao khoảng nửa người, mặt trên cũng là viết "Phương Thốn Thiên Địa Trấn Thần Ma —— Quảng Phúc".
Nhưng nhìn lâu như vậy, ngoại trừ cảm thấy cái bia này có thể là do sư huynh của Linh Đài tông lập ra thì không còn nhìn ra thứ gì khác, hỏi Chính Minh, Chính Nguyên thường ngày bọn họ có nghe Tuệ Ngôn sư huynh nói qua về cái bia này hay không. Chính Nguyên lắc đầu, y nói mình rất ít trở về núi, phần lớn thời gian đều ở Thiên Nguyên quốc, mà đi theo Tuệ Ngôn sư huynh lâu nhất là Chính Minh cũng cau mày lắc đầu.
"Trước đây chúng ta cũng từng hỏi lai lịch tấm bia đá, sư phụ nói chúng ta không nên biết, không nên hỏi nhiều." Chính Minh nói.
"Không có bất cứ thông tin gì sao?"
"Không có." Chính Minh khẳng định.
Kim Tượng Đế hỏi sang chuyện khác: "Bây giờ trên núi không có người, ngươi dự định canh giữ chỗ này hay là thế nào?"
"Bẩm sư thúc, đệ tử muốn ở đây chờ chư vị sư đệ trở lại."
"Cũng tốt, nơi này do Tuệ Ngôn sư huynh sáng lập, ngươi là đệ tử của hắn, nên canh giữ tốt nơi đây không được để nó tiêu tán. Mấy ngày này ta sẽ lưu lại Thiên Mục quán, ngươi có nghi vấn gì về tu hành thì cứ tới hỏi ta." Kim Tượng Đế nói, tuy hắn không thích con người , nhưng Chính Minh này là đệ tử của sư huynh, bây giờ sư huynh không còn, dạy bảo gã một chút cũng là chuyện nên làm.
"Vâng, sư thúc."
Vài ngày sau, Chính Minh gọi những đệ tử đã rời núi trở về, đến đây bái kiến.
Đến lúc này Kim Tượng Đế mới biết kỳ thực bọn họ không rời đi xa, vẫn luôn luôn chờ ở xung quanh dưới chân núi. Hơn nữa là do Chính Minh yêu cầu bọn họ ly khai. Gã sợ khi sư phụ trở về thì mình và các sư đệ đều đã chết, cho nên gã một mình canh giữ nơi này, vạn nhất mình có chết cũng còn các vị sư đệ.
Kim Tượng Đế lưu lại gần một tháng, giải đáp nghi nan cho bọn họ. Bởi chung quy hắn là yêu, không phải nhân loại, hắn không thích ở chung cùng nhiều người như vậy, nếu không phải đây là tâm huyết của Tuệ Ngôn sư huynh thì hắn đã sớm bỏ đi.
Khi ly khai, hắn dẫn theo Chính Nguyên đi cùng, ngoài dự liệu của hắn là Phong Tín Nhi cũng đi theo Chính Nguyên, không nguyện ý ở lại Thiên Mục quán tu hành. Nàng định sẽ chính thức bái Chính Nguyên làm sư. Chính Nguyên vốn định để Phong Tín Nhi bái Tuệ Ngôn làm sư, bây giờ Tuệ Ngôn mất rồi, lại muốn nàng bái Kim Tượng Đế làm sư. Nhưng Kim Tượng Đế đời nào nguyện ý thu một nhân loại làm đồ đệ, cho nên cuối cùng là Chính Nguyên nhận nàng. Nàng liền nhất định muốn đi theo Chính Nguyên tới tế bái ngọn núi nơi mai táng Tuệ Ngôn sư tôn.
Đúng lúc Kim Tượng Đế cũng cần đi tới nơi đó, hắn đưa Chính Nguyên và Phong Tín Nhi đến nơi, sau khi tế bái một phen, hắn liền rời đi, để lại hai người Chính Nguyên và Phong Tín Nhi định cư tại nơi đó.
Tu vi bọn họ đương nhiên không cao, nhưng uy thế năm đó của hai người Tuệ Ngôn và Trí Thông đã khắc sâu ấn tượng cho những người xung quanh. Có một người ẩn tu xuất hiện nói họ cứ việc ở lại nơi này, đồng thời gã nhận ra Kim Tượng Đế, thuận thế thương tiếc về một trận đại chiến năm xưa. Người kia lại hỏi thăm về sư môn của Kim Tượng Đế, trong lòng bọn họ, đệ tử cường đại như vậy nhất định sư môn cũng rất hoành tráng.
Chỉ có điều đệ tử Linh Đài Tông không thể hiển lộ thân phận, cho nên Kim Tượng Đế cũng chỉ im lặng.
Nhìn một vùng núi đổ sụp như đóa hoa sen, lòng Kim Tượng Đế lại bồi hồi nhớ chuyện cũ, năm đó hắn còn là một con kim xà chỉ có thể huyễn hình, sư huynh là chân nhân sắp đạo nhập pháp tượng, nhưng bị người từng bước một bức cho tới chết. Đại yêu kinh thiên động địa, danh hào thiên hạ như Trí Thông sư huynh lại bị Linh Sơn Bồ Tát thần bí kia độ đi.
Mạnh như Tuệ Ngôn sư huynh và Trí Thông sư huynh cũng kẻ chết người lưu lạc, mạnh như sư tôn sâu không lường được như vậy, cũng giống như có đại địch, không nguyện ý lộ diện ra ngoài.
Tiêu Cửu cũng không đi theo, gã nói phải giúp Tuệ Ngôn sư huynh giữ Thiên Mục quán. Trong mắt Kim Tượng Đế, tu vi bản thân Tiêu Cửu thật ra chỉ bình thường, nhưng cây đao trên tay y không đơn giản, hơn nữa không biết gã học được thuật pháp gì từ sư phụ, có gã tại Thiên Mục quan, trong lòng Kim Tượng Đế an tâm không ít.
Hắn dừng lại trên núi mấy ngày thì ra đi. Điểm đến của hắn là sơn thôn chỗ thầy đồ năm xưa. Sơn thôn vẫn như trước, có điều thôn dân đã già đi nhiều. Hắn không để mọi người nhìn thấy mình, năm đó hắn theo thầy đồ học chữ, học ngôn ngữ nhân loại, đối với người trong thôn này, hắn có một loại cảm tình đặc biệt.
Chỉ là nhớ lại ánh mắt mọi người nhìn hắn lúc hắn bị người đạo sĩ năm đó trấn áp. Hắn hiểu rõ mình không phải đồng loại với bọn họ, dù cho là hiện tại hóa hình làm hình người, nhưng trong lòng hắn cũng không cho mình là người, chính như hắn đã nói với Phong Tín Nhi: "Ta là yêu, là xà yêu".
Hắn quỳ trên mặt đất nhìn mộ phần cô linh, dập đầu, điều này năm xưa hắn chưa làm được, thẳng cho tới hôm nay mới có cơ hội.
Sau khi rời thôn nhỏ, trên đường về Phương Thốn sơn Linh Đài tông, Kim Tượng Đế tạt ngang qua Xa Trì quốc. Năm đó hắn đưa một tiểu cô nương tên là Chu Yểu Minh đến nơi đây, nữ hài kia phong hắn làm quốc sư của Đại Chu quốc, nhưng quốc gia của nàng đã bị phá.
Ở đây Kim Tượng Đế bỗng nghe nói Xa Trì quốc đã giúp Đại Chu phục quốc, một cô nương tên là Chu Yểu Minh lên làm nữ vương.
Trong lòng hắn không khỏi than thở: "Chẳng phải đây là duyên pháp sao? Lúc đó nàng được ta cứu, hôm nay phục quốc đúng lúc để ta nghe được tin tức này."
Kim Tượng Đế hơi hiếu kỳ, hỏi thăm mọi người phương hướng rồi đi thẳng đến Đại Chu quốc.
Đại Chu quốc nói là quốc, kì thực chỉ là một tòa đại thành mà thôi, lúc này trong thành đang giăng đèn kết hoa, cả nước đại yến. Bất quá, nước tuy nhỏ nhưng mà Tế đài và Tiếp tiên đài đều rất đầy đủ.
Thông thường khi một nước thông cáo thành lập, sẽ có yêu tinh hoặc vài đạo sĩ không chịu cô đơn trong núi đến thăm.
Kim Tượng Đế ẩn thân, đứng trên Tiếp tiên đài nhìn nữ hoàng Đại Chu ngồi trong yến cung dưới đài. Tiểu cô nương năm đó giờ đã trưởng thành, tuy rằng nhìn qua còn rất trẻ tuổi nhưng trên người đã có khí độ của một nữ vương.