[Dịch] Kiếm Chủng
Kim Tượng Đế đứng chờ ở ngoài lều lớn, trước lều có hai vị tiểu tướng trẻ tuổi đang đánh giá hắn. Bộ kim bào của Kim Tượng Đế có chút không hợp với đại doanh.
Trên eo của một trong hai tiểu tướng trẻ tuổi kia có đeo một thanh kiếm màu xanh nhạt, một người khác thì có giắt một pháp lệnh màu hồng.
Tuy bọn họ cũng mặc khôi giáp của quân doanh nhưng từ bên trong cổ áo có thể nhận ra được đây không phải y phục bình thường bởi trên cổ áo có ám văn.
Hơn nữa nhãn thần của họ khác với các thiên binh bình thường, vì vậy Kim Tượng Đế đoán rằng họ có thể cũng tới từ hạ giới.
Trong lều vẫn truyền tới thanh âm huyên náo, môn tướng kia sau khi đi vào thông báo thì vẫn chưa đi ra, cũng không thể nghe được giọng bẩm của gã.
“Đại đại đại … tiểu tiểu tiểu… đại, tiểu…”
Dựa vào thanh âm thì hiển nhiên trong đó có người đang đánh bạc, dám đánh bạc trong cái lêu này thì địa vị tuyệt không đơn giản.
Có Kim Tượng Đế ở đây khiến hai người trông cửa không thể thoải mái nói chuyện, chỉ là rất lâu sau mà vị môn tướng kia vẫn chưa ra ngoài.
Hai người đứng hoài cũng buồn nên một người hỏi Kim Tượng Đế: “Không biết vị huynh đài này đến từ địa giới nào?”
Kim Tượng Đế suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tây Ngưu Hạ Châu”
“Ha ha, Tây Ngưu Hạ Châu ngang dọc mấy nghìn vạn dặm, lớn như vậy cho nên người đến từ đó rất nhiều” Người trẻ tuổi có pháp lệnh màu hồng vừa cười vừa nói.
Kim Tượng Đế biết ý của y là nơi đó quá lớn nói cũng như không.
Y không nói tiếp cho nên tình cảnh trở về lãnh đạm, thời điểm này nếu Kim Tượng Đế tiếp lời họ thì mọi người sẽ trở nên thân thiết chỉ là hắn không phải nhân loại cũng không muốn làm quen.
Hai ngươi kia nhìn nhau rồi nói: “Ngươi còn nhớ hôm trước khi Tùy tướng quân tuần sông thì trông thấy yêu ma không? Nghe nói tới tận bây giờ vẫn chưa bắt được”
“Có can đảm tiến vào thiên giới bằng Thiên Hà thì đương nhiên không đơn giản” Người trẻ tuổi hông đeo pháp lệnh màu đỏ nói, trên pháp lệnh tựa như hội tụ tinh hỏa.
Kim Tượng Đế ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời nơi đây khác hẳn với khi nhìn từ mặt đất, khi nhìn ở trên mặt đất luôn có một tầng mây dày đặc che phủ, cho dù nhìn thế nào thì cũng không thấy rõ ràng lắm còn ở nơi này thì chỉ thấy một vùng trống trải, một bầu trời còn lớn hơn bao phủ chúng sinh, trong chỗ sâu thẳm vẫn có những ngôi sao đang nhấp nháy.
“Ta nghe nói, ngày mai sẽ có một vị tiên tử tới chỗ chúng ta” Người trẻ tuổi đeo kiếm nói, gã trông nhỏ gơn người bình thường nên có cảm giác gã hơi bé nhưng cũng khiến gã trông có vẻ hoạt bát.
“Tiên tử? Tiên tử tới chỗ chúng ta làm gì, nơi đây ngoại trừ Thiên Hà chảy mãi không ngừng thì không còn cái gi nữa” Người trẻ tuổi đeo pháp lệnh màu hồng cau mày nói.
“Ngày nào chúng ta cũng nhìn nơi này đương nhiên sẽ cảm thấy hoang vắng nhưng với một số người thì đó là mỹ cảnh”
Lời bọn họ nới với nhau đương nhiên Kim Tượng Đế nghe được, hắn cũng không khỏi nhớ tới lời họ nói lúc trước, thì ra trong Thiên Hà thường xuyên xuất hiện yêu ma, thảo nào nơi đây cần có thủy quân trấn thủ.
Lúc này trong lều lớn có người đi ra, không chỉ một người mà là một đám, áo giáp hoa lệ, pháp bào phi thường tinh mĩ, từ cách họ ăn mặc thì liền biết được thân phận trong quân doanh của họ không tầm thường.
Đám người kia đi tới bên cạnh Kim tượng Đế thì lập tức nhìn y từ trên xuống dưới tựa hồ muốn nhìn ra lai lịch của hắn, hoặc giả muốn xem hắn là nhân loại hay là sinh linh gì hóa hình thành.
Có một người đứng trước mặt Kim Tượng Đế để đánh giá, người này rất béo không giống như là thần linh của Thiên giới mà giống như một vị viên ngoại ở nhân gian. Trong mắt y xuất hiện lam quang nhàn nhạt, y định xem Kim Tượng Đế là loại gì. Lúc mắt y nổi lên lam quang thì trên người Kim Tượng Đế cũng tỏa ra một tầng ánh sáng xanh bao phủ cơ thể, ánh sáng màu xanh nhộn nhạo như sóng nước.
Pháp môn mà Kim Tượng Đế tu hành là “Hiển mật viên thông chân diệu quyết”. Cái cơ bản của pháp quyết này chính là kết Như Ý linh phù trong đan điền sau khi kết 18 tầng Như Ý linh phù thì có thể hóa thành pháp tượng hiển diệu ở bên ngoài, đó cũng là điểm huyền diệu của Như Ý linh phù. Hiện giờ Như Ý linh phù trong đan điền của hắn mới chỉ kết bảy tầng nhưng thần hồn - linh khí - nhục thân đã sớm hợp nhất nên há có thể dễ dàng nhìn thấu bản thể được.
Trong mắt đối phương cả người Kim Tượng Đế tỏa thanh quang, trên người toát ra một cảm giác huyền diệu, giống như nhìn thấy rõ rõ ràng ràng mà lại tựa như không nhìn thấy gì cả.
“Nhìn có vẻ thuần khiết đó, không biết là đến từ đâu?” Người như viên ngoại hỏi
“Tây Ngưu Hạ Châu” Kim Tượng Đế nói lại
“Tây Ngưu Hạ Châu hoang tịch, chưa khai hóa hết, chỉ toàn yêu tà, nhìn ngươi không giống như tới từ nơi đó”
Kim Tượng Đế chỉ cười cười cũng không trả lời.
Người kia không hỏi nữa mà chỉ tỉ mỉ quan sát hắn, vị môn tướng kia đi ra sau cùng, gã vẫy tay bảo Kim Tượng Đế tiến vào.
Kim Tượng Đế liền đi vào, doanh trướng lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, bên trong có một người đang ngồi, tay nâng một vò rượu, dốc ngược uống từng ngụm.
“Nữ Nhi Hồng do Nữ Nhi Quốc tiến cống thật là thơm” Nam tử ngồi ở đó tu một hơi hết nửa vò, cười to nói, tâm tình có vẻ không tệ.
Trên người y không mặc thần giáp như những người khác mà là mặc thường phục, bất qúa cho dù là thường phuc cũng có thể nhìn ra được là được dệt thành từ chất liệu hiếm có trong thiên địa, trên có thần văn, không dính bụi trần, chống nước lửa, cho dù là pháp thuật bình thường có đánh lên trên thì cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào.
Trên bàn trước người y còn có một đống thịt, trong đó còn có một cái đùi, không biết là thịt gì.
Y cầm cái đùi kia lên, con mắt nhìn Kim Tượng Đế, Kim Tượng Đế không biết thân phận của y, môn tướng dẫn hắn vào mở miệng nói: “Đây là Hạt Vĩ tướng quân của chúng ta, chưởng quản Hạt Vĩ Doanh. Khúc sông ba trăm dặm ở đây đều do Hạt Vĩ Doanh quản hạt”
Kim Tượng Đế lập tức hiểu ra Thiên Hà còn phân khúc, đại khái là mỗi một vị tướng quân sẽ quản lý một khúc sông.
Hạt Vĩ tướng quân ngồi đó cắn xé thịt đùi, con mắt vẫn chăm chú nhìn Kim Tượng Đế.
Kim Tượng Đế vốn tưởng rằng người trong trướng là một kẻ ngu bởi kẻ đánh bạc trong doanh trướng của mình rất khó có thể là một vị tướng quân tốt.
Thế nhưng bây giờ Kim Tượng Đế cảm giác nhãn thần của vị tướng quân này rất sắc bén tựa như muốn chia mình thành từng phần để nhìn cho kỹ.
Y liên tục cắn mấy miếng thịt rồi lại uống một ngụm rượu lớn, sau đó quăng vò rượu đi, môn tướng liền bước về phía trước lấy ra một miếng vải trắng, tướng quân xoa xoa tay rồi đứng lên đi tới trước mặt Kim Tượng Đế. Lúc này hắn mới phát hiện ra tướng quân thật sự cao to, tròng mắt của y màu đỏ thô.
“Ta không quản ngươi làm cách nào có được chiếu thư này nhưng ở nơi này của ta cho dù là hổ cũng phải nằm là long cũng phải cuộn” Hạt Vĩ tướng quân nhìn từ trên cao xuống chằm chằm vào Kim Tượng Đế chờ hắn trả lời.
Kim Tượng Đế cũng nhìn đối phương, một lát sau nghĩ tới việc mình tới nơi này để tu hành, hắn lui về sau một bước cúi đầu đáp: “vâng”
Sau khi Kim Tượng Đế trả lời thì Hạt Vĩ tướng quân nở nụ cười nói: “Ta là người thích kết giao bằng hữu, bất luận là tới từ đâu cũng bất luận hắn là cái gì, nếu đã đi vào Hạt Vĩ Doanh thì sau này là huynh đệ của ta, ngươi đi tìm Ngô Thiên Sư, bảo hắn an bài cho ngươi”
“Vâng” kim Tượng Đế đáp
“Ha ha, tốt, bất quá, về sau khi trả lời ta thì nhớ thêm 2 chứ “tướng quân”, hiểu chưa?” Y nói đến về sau thì đã không còn cười nữa, Kim Tượng Đế rùng mình lập tức trả lời: “Đã rõ, tướng quân”
“Rất tốt, ta thích người thông minh, trong khúc sông trăm dặm này, chỉ cần đủ thông minh thì sẽ không có việc gì” Hạt Vĩ tướng quân nói
“Vâng, tướng quân” Kim Tượng Đế lại đáp lời. Sau đó đối phương phất phất tay, Kim Tượng Đế đi ra. Vị môn tướng kia theo sau hắn nói: “Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ của Ngô Thiên Sư”
“Đa tạ”
Môn tướng dẫn Kim Tượng Đế đi về phía quân doanh. Quân doanh quản lý trăm dặm Thiên Hà này nhìn có vẻ rất trống trải, tuy rằng rất lớn nhưng cũng không lớn như tưởng tượng, không giống như là quân doanh có thể chứa được trăm vạn quân. Kim Tượng Đế chưa từng ở quân doanh cho nên không biết nó có bộ dáng gì, cho nên trong lòng cũng chỉ nghi hoặc thôi.
Đi ngang qua một tấm bia đá thật lớn, một khí tức áp bức phát ra từ bề mặt, thần thánh và trang nghiêm.
Tấm bia này rất cao, như một thanh kiếm đâm vào bầu trời, trên chín tầng trời có tinh quang chiếu xuống. Thứ thần bí như thế mà lúc trước khi tiếng vào quân doanh Kim Tượng Đế hoàn toàn không thấy.
“Đây là Thiên Binh thần bia, ngươi lần đầu tới thiên cung, chỉ sợ là chưa từng gặp phải không.” Môn tướng nhìn bộ dạng kinh ngạc của Kim Tượng Đế cười cười nói.
Chỉ là gã không biết ngay cả nghe thì đây cũng là lần đầu tiên Kim Tượng Đế nghe thấy, trước đây hắn thậm chí còn không biết Thiên Giới trông như thế nào.
Bất quá khi nghe được môn tướng nói, hắn cũng lập tức hiểu, thần linh của Thiên Cung có rất nhiều người không có nhục thân, đặc biệt những Thiên Binh này đều là linh thể, đến khi cần bọn họ xuất chiến thì sẽ có một tràng trống trận, lập tức có trăm vạn thiên bình cuồn cuộn xông ra.
Nhìn cái thần bia thật lớn này, trên mặt khắc chi chít thần văn, hắn muốn tới gần để xem nhưng cũng biết bây giờ chưa tới luc.
Nhìn Kim Tượng Đế cứ quay đầu lại nhìn thân bia thì vị môn tướng kia nói lại lần nữa: “Khi ta mới tới nơi này thì cũng bị thần bia kia chấn động, lâu dần thành quen. Trong Thiên Giới có rất nhiều thứ bất khả tư nghị, về sau ngươi sẽ biết. Được rồi, đã đến. Nơi đây chính là doanh trại của Ngô Thiên Sư”
Phía trước có một cái lều lớn màu trắng, môn tướng nói: “Trong Hạt Vĩ Quân có bốn vị Thiên Sư, Ngô Thiên Sư là người ở đây lâu nhất, ở chỗ hắn, ngươi phải cẩn thận một chút” Gã nói rồi liền dừng lại xoay người bỏ đi.
Kim tượng Đế nhìn doanh trướng, dừng một chút rồi đi tiếp. Trước doanh trướng có người thủ vệ, sau khi hỏi rõ lai lịch của hắn thì một người chạy vào bẩm báo, người bẩm báo rất nhanh đi ra sau đó bảo Kim Tượng Đế tiến vào.
Vừa tiến vào trong trướng, khi nhìn thấy Ngô Thiên Sư thì trong lòng Kim Tượng Đế khẽ nhảy.
Bởi vì Ngô Thiên Sư chính là người đã bắt chuyện với mình ở trước Hạt Vĩ Tướng Quân doanh trướng, đó là người nhìn như một vị viên ngoại. CHỉ là lúc này Kim Tượng Đế cảm thấy ở sâu trong mắt y có địch ý.