[Dịch] Kiếm Chủng

Chương 66 : Tu La xâm lấn chúng tiên ẩn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Những tu sĩ trong trướng đều tới từ các môn phái ở hạ giới, họ không phải thần linh nhưng tổ tiên hoặc tổ sư của họ đều là thần linh ở Thiên giới. Lúc này, Kim Tượng Đế bỗng nhiên phát hiện không khí trong trướng có chút kì quái, bọn họ liếc mắt nhìn nhau nhưng chả ai nói chuyện. "Sao vậy? Chẳng lẽ chư vị có ý kiến?" Hạt vĩ tướng quân lạnh giọng nói: "Hay các vị cũng muốn tạo phản cùng với mấy thứ yêu ma quỉ quái kia?" Giọng y rất nghiêm nghị, đằng đằng sát khí, phía trên đầu y lờ mờ bốc lên một ngọn hắc diễm, một con bò cạp đen thùi lùi ngo ngoe bò ra từ hư vô, sát khí vô tận ngập tràn trong không trung. Kim Tượng Đế hơi giật mình, Hạt Vĩ tướng quân này có thể trở thành đại tướng một phương trong thiên hà, tự mình dựng nên một quân đoàn danh tiếng lẫy lừng, tu vi của hắn quả thực cao cường. Hắn cúi thấp đầu, lúc nãy, khi nhìn vào hai mắt bự chảng của con bò cạp đen thui kia, hắn có cảm giác như đang bị một con tuyệt thế hung vật nhìn chằm chằm vậy. "Thuộc hạ không dám." Có người dẫn đầu, phần còn lại trong trướng đều đồng thanh hô to: "Thuộc hạ cẩn tuân pháp lệnh." Sau đó, từng người đi lên trước nhận lấy một tấm quân lệnh. Kim Tượng Đế cũng tiến lên, nhận lấy một tấm thiên binh quân lệnh màu bạc rồi xoay người, lui về chỗ cũ. "Tất cả theo ta." Ngô Thiên Sư cất tiếng. Kim Tượng Đế đã sớm nhìn thấy vị Ngô Thiên Sư này, quân đoàn có bốn vị thiên sư, nhưng bây giờ chỉ có một vị ở đây, còn ba vị kia thì không thấy bóng dáng. Ngô Thiên Sư đi ra khỏi doanh trướng, dẫn theo những người đã nhận thiên binh quân lệnh tiến đến phía dưới tấm bia thần. Nhìn đám thuộc hạ lục tục đi ra, Hạt Vĩ tướng quân đứng ngoài trướng híp mắt lại, không rõ đang nghĩ gì. "Liệt thúc, mấy tên này đều cậy có sư môn, tổ tiên mà không nghe điều lệnh, có cần đuổi cổ hết đám bọn nó không?" Một trong hai hộ vệ trẻ tuổi đứng trước doanh trướng cùng với Hạt Vĩ tướng quân nói. "Hà hà, không cần phải thế, sư môn tổ tiên của bọn họ từ lâu đã thâm căn cố đế trong Thiên đình rồi, cho dù có đuổi thì đã sao? Nhóm người tiếp theo cũng đều là người của bọn hắn. Cứ mặc kệ bọn họ, chúng ta không cần lo, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. Các ngươi cũng tuyệt đối không nên vướng vào trong đó, nhất là ở cùng một chỗ với đám người Thượng Thanh nhất mạch." Hạt Vĩ tướng quân nói. "Vâng, liệt thúc." Hai hộ vệ trẻ tuổi đáp. Hạt vĩ tướng quân biết chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản, sau trận chiến Phong Thần ngàn năm trước, những thần linh bị phong ấn vẫn bất phục, chỉ là do bị cấm chế Phong Thần bảng khóa chặt, không cách nào thoát được. Mà bây giờ, trong lúc chư thánh còn đang quy ẩn tuyệt tích trên thế gian, ngay cả mấy vị đại năng kia cũng đều biết mất, tam giới thoạt nhìn tưởng chừng yên bình này, thực chất đang dần nổi sóng. Y là yêu, quật khởi sau trận Phong Thần, dương danh nơi hạ giới sau được Thiên đình chiêu an làm một vị tướng quân nơi thiên hà này, tuy có tu vi yêu thần nhưng cũng không muốn đắc tội sư môn bọn kia. "Việc hôm nay rốt cuộc là như thế nào?" Hạt vĩ tướng quân thầm nghĩ Tai Kim Tượng Đế vẫn còn nghe được hàng loạt tiếng trống, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh bùng nổ của pháp thuật truyền đến từ hư không, sát khí, yêu khí các kiểu ùn ùn kéo tới từ phương xa, thật khiến người ta kinh hoàng. Mà tấm thiên binh thần bia khổng lồ như cột chống trời kia theo tiếng trống tuôn ra hàng đợt kim quang sáng chói, trong từng đợt kim quang, dường như người ta có thể trông thấy thiên binh trùng trùng điệp điệp, bọn họ, thân mặc kim giáp, tay cầm binh khí, cặp mắt lạnh như băng, đứng sừng sững giữa trời, sát khí đằng đằng. Tấm bia vốn yên tĩnh lúc này lại tản ra một loại khí tức khiến người tôn kính, thực sự làm cho Kim Tượng Đế hãi hùng khiếp vía. Ngô Thiên Sư đi đến dưới tấm bia, quét mắt khắp đoàn người, nói: "Yêu ma tác oai tác quái, các người đều là người thủ hộ thiên hà, có trách nhiệm vảo vệ thiên hà, hiện ta lệnh cho các ngươi lãnh binh xuất chiến, không được phạm sai lầm. La Ý nghe lệnh, ngươi tức tốc mang theo một vạn thiên binh, tiến về thủ vệ khúc sông thứ bảy, không được phép có sai sót. "Rõ." Một vị tu sĩ bước lên, giơ thiên binh lệnh trong tay lên cao, một vầng kim quang tỏa ra từ tấm quân lệnh, trông rất tương đồng với loại kim quang trên tấm bia. Ngô Thiên Sư lại phất phất cái phất trần, niệm pháp chú, theo sau đó là một hàng thiên binh bước ra từ trên thần bia, mỗi người trầm mặc trang nghiêm, cầm trên tay hoặc đao hoặc thương, có vài người đeo cung tiễn, sát khí đằng đằng. Đội thiên binh này theo sau vị La Ý nọ đi ra ngoài, mỗi nơi đoàn người đi qua là nơi đó hư không chấn động, tuy không phát ra chút âm thanh nào nhưng trong mắt đám tu sĩ, loại chấn động này lại càng trở nên đáng sợ. "Dư Đình Tu, ngươi lĩnh một vạn thiên binh, tiến đến khúc sông thứ tư đề phòng yêu ma xuất hiện." "Triệu Chân..." "Thông Vân..." Từng người từng người nhận lấy đội thiên binh của mình rồi tiến về trấn thủ trên thiên hà, cuối cùng mới đến phiên Kim Tượng Đế. "Ngươi dẫn theo một vạn thiên binh, tức tốc tiến quân đến chi viện cho thiên thần quân nơi chiến trận, nếu chậm trễ, trảm!" Ngô Thiên Sư lớn tiếng nói. Kim Tượng Đế sửng sốt, mấy người trước đều là đi trấn thủ từng chỗ, thế quái nào mình lại phải chui đầu tới chiến trường, mà đã thế lại còn bảo nếu chậm thì trảm nữa chứ. Ngữ khí của tên thiên sư cũng hoàn toàn khác biệt, từ trong mắt Ngô Thiên Sư, hắn nhận thấy một tia sát khí. "Thế nào, ngươi không nhận lệnh sao?" Trong giây lát Kim Tượng Đế ngây người, Ngô Thiên Sư đã lạnh giọng hỏi. "Thuộc hạ nhận lệnh." Kim Tượng Đế vội vàng trả lời, sau đó, thông qua thiên binh pháp lệnh, hắn triệu hồi ra một vạn thiên binh. Chỉ thấy hàng hàng dãy dãy thiên binh từ trong kim quang sáng chói của tấm bia kia đi ra, Kim Tượng Đế liền dẫn bọn họ đi thẳng ra ngoài doanh trại. Sau người, thiên binh thần thái uy nghiêm, sát khí đằng đằng. Bọn họ có liên quan với tấm thiên binh quân lệnh của hắn, giây phút này, hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên tấm quân lệnh kia. Kim Tượng Đế đi rất nhanh, dưới mỗi bước của hắn, từng vầng linh quang tuôn trào rồi lan tỏa tới nơi rất xa. Sau khi ra khỏi Hạt Vĩ doanh, hắn một đường hướng thẳng tới nơi thiên thần quân giao chiến, xa xa nhìn về phía đó, huyết quang đầy trời, sát khí ngập tràn. Ngay lúc Kim Tượng Đế đến nơi thì thấy trên Thiên Hà có một xoáy nước bằng máu rất lớn, vô số huyết nhân chui ra từ xoáy nước đó, trên người những huyết nhân kia phủ đầy lân giáp, tướng mạo quái dị, có mấy tên có đuôi, mấy tên khác mọc lông trên lưng, lại có mấy tên nữa tuấn mĩ vô cùng, kiểu như có bích nhãn, huyết nhãn, đủ thể loại. Trong số đó còn có một huyết y nữ tử tuyệt mỹ đứng trên cao lành lùng quan chiến. Dưới chân nàng huyết quang cuộn trào, huyết y tung bay trong gió, hư không sau lưng là một vùng huyết quang, thấp thoáng trong vùng huyết quang ấy, có thể lờ mờ thấy được dòng huyết hà đang sôi trào. Những thiên binh kia như không chống đỡ nổi, liên tiếp bại lui. Kim Tượng Đế không biết có phải viện quân của người khác chưa tới hay không nhưng hắn tuyệt không nhìn thấy một bóng tu sĩ nào, chỉ toàn thiên binh với thiên binh. Những thiên binh kia dưới móng vuốt của một số yêu ma cường đại liên tiếp hóa thành từng đám thần quang bay đi. Hắn chỉ tay, một vạn thiên binh sau người liền ầm ầm xông lên. Thiên binh lao xuống từ thiên không, còn hắn thì đứng im tại chỗ, bởi vì cô nàng huyết y nữ tử kia còn đang lạnh lùng coi chừng hắn, Kim Tượng Đế nhìn thấy sự thờ ơ lạnh nhạt trong đáy mắt cô ta. Từ trên cao có thể thấy được từng tên huyết sắc yêu ma nườm nượp bất tận chui ra từ trong xoáy nước huyết sắc kia. Kim Tượng Đế biết, cho dù chính mình đích thân tham chiến cũng có thể sẽ nằm xuống dưới sự tấn công của đám yêu ma cường đại. Bởi vì hắn nhìn thấy, ở trong đó, có một nam tử tuấn tú vô bì cực kì đáng sợ, thanh kiếm huyết sắc của hắn đi qua nơi nào, thần binh nơi đó ngay lập tức biến thành từng đám thần quang bay đi. Còn có một lão già gầy khô như củi, lão một thân áo xám, nâng trong tay một viên tinh châu hắc sắc to cỡ cái đầu, lão liên tục niệm chú, chỉ thấy thiên binh dần mất khống chế lao vào trong viên tinh cầu trên tay hắn. Lại có một cô bé liên tiếp bắt lấy những thiên bình bỏ vào miệng nhai, mấy thiên binh đó lúc vào trong miệng nàng chỉ còn nước giãy dụa, căn bản trốn không thoát được. Kim Tượng Đế hiểu nếu rơi vào tay bốn tên này thì chắc chắn là không vui rồi. "Kim huynh đệ, Kim huynh đệ..." Quay đầu, Kim Tượng Đế phát hiện Ba Tứ đang gọi mình đằng xa, hắn mặc một bộ pháp bào màu tím đen, phía trên có hoa văn hình rắn ngoằn ngoèo, lúc này đang vẫy tay không ngừng gọi mình qua. "Kim huynh đệ, ngươi làm cái gì ở chỗ này? chẳng lẽ muốn lên trừ yêu ma sao?" Ba Tứ gào to át cả âm thanh xung quanh. Kim Tượng Đế bước thẳng tới chỗ Ba Tứ, nói: "Không thế thì chả nhẽ lại đứng đây nhìn à?" "Tất nhiên không phải thế, nhưng cứ tìm một chỗ tránh đi xem tình hình đã, ngươi không thấy chiến đấu ở chỗ này toàn là thiên binh sao, những người khác đã sớm chuồn đi, chỉ còn ngươi là ngu ngơ muốn xông lên thôi, mau theo ta." Ba Tứ nói xong liền lôi Kim Tượng Đế đi. "Thế mấy người khác đi nơi nào rồi?" "Ai dà, ngươi đừng có hỏi nhiều, cứ theo ta." Ba Tứ kéo Kim Tượng Đế đến một nơi, đột nhiên, không gian trước mắt trở nên mờ ảo rồi thay đổi, trước mặt xuất hiện nhiều người. Chỗ này là một pháp trận, còn những người vốn phải ngăn cản yêu ma ngoài kia thì đang đứng trong pháp trận này. Kim Tượng Đế hơi đau đầu, hắn là một xà yêu, khai linh nơi thâm sơn cùng cốc, trải qua nhiều lần sinh tử, lại còn được học pháp ở Phương Thốn Sơn, cuối cùng còn luyện pháp trên thiên hà, nhưng đối với chuyện tình phức tạp nơi thế gian, hắn vẫn còn nhiều điều mù mờ chưa hiểu thấu. "Mọi người đều ở chỗ này, ta mà không gọi ngươi đến, nói không chừng ngươi đã xông lên một cách ngu ngốc rồi." Ba Tứ nói. Thực ra thì cho dù Ba Tứ không đến, Kim Tượng Đế cũng sẽ không xông lên, nhưng trong lòng hắn cũng rất cảm kích việc Ba Tứ kéo mình tới chỗ này. "Thế này là sao? Sao mọi người ở hết chỗ này vậy?" Kim Tượng Đế hỏi. Ba Tứ nhìn qua mấy người khác, dường như có chút khó nói: "Việc này ngươi không biết thì hơn, ngươi không phải người bọn ta, ta kéo ngươi qua đây cũng đã là quá nhiều rồi, ngươi chỉ cần ở yên chỗ này thôi." "Thật phải cảm ơn ngươi rồi." Kim Tượng Đế nói. "Cảm ơn cái đầu ngươi, ngươi là bằng hữu của ta, ta không thể để ngươi đi chịu chết a, ngươi có biết bốn tên kia có lai lịch gì không?" Ba Tứ chỉ vào bốn tên yêu ma đang tàn sát thiên binh, hỏi. Kim Tượng Đế lắc đầu. "Bọn họ là tứ đại Tu La của Tu La tộc, cho dù là chủ tướng các doanh đoàn có tới đây cũng không nhất định là đối thủ của họ." Ba Tứ nói. Kim Tượng Đế thầm giật mình, có rất nhiều chuyện hắn không biết, mấy bản ghi chép trong Vạn Pháp các đều là sách pháp thuật, những chuyện liên quan đến bí mật tam giới kiểu này, hắn căn bản mù tịt. "Vậy, chẳng lẽ không có ai quản sao? Cứ mặc cho bọn này như thế mãi à?" Kim Tượng Đế hỏi. "Đương nhiên sẽ có người đến quản, chẳng qua không phải chúng ta." "Vậy ai quản?" "Thiên giới của người nào thì người đó đến quản." Thiên giới này đương nhiên là của Thiên đế, thế nhưng chả nhẽ bọn kia không sợ Thiên đế trừng trị sao. Hắn đem nghi vấn này hỏi lại, Ba Tứ còn khinh thường cười nói: "Có chứ, cơ mà ổng không có ở đây, mà nếu đến thì cùng lắm chúng ta bỏ xuống hạ giới." Lần đầu tiên Kim Tượng Đế cảm thấy, hóa ra rất nhiều chuyện nó không đơn giản như mình nghĩ. Hắn đứng ở nơi đó, nhất thời im lặng, Ba Tứ bên cạnh nhịn không được, nói: "Lần này, thuỷ quân nguyên soái thiên hà có lẽ phải đổi người rồi." "Đúng vậy a, nguyên soái mà lại đi đâu mất rồi chứ?" Kim Tượng Đế đáp. Đã lâu như vậy, Thiên Bồng nguyên soái thống lĩnh thuỷ quân thiên hà vậy mà vẫn chưa xuất hiện.