[Dịch] Kiếm Chủng
Dao Trì nội cung, vàng bạc đầy sảnh, bạch hạc bay lượn.
Lam Linh tiên tử nhẹ nhàng giúp nương nương chải đầu, mấy ngày nay tâm tình nương nương rất không tốt, nói cũng ít hơn bình thường. Nàng biết rõ đây là do Thất công chúa tự ý hạ giới không rõ tung tích, Tứ công chúa thì không chịu nói, chấp nhận bị giam ở Thiên Hà.
"Nương nương, người đang không vui, hay là tôi mời tiên tử đến ca múa giúp người giải sầu?" Lam Linh tiên tử hỏi.
"Không cần, ca vũ có thể tăng lạc thú, nhưng há có thể giải phiền muộn trong lòng. Ngươi đi Linh Sơn thỉnh Quan Thế Âm đại sĩ tới đây một chuyến, ta muốn nghe Phật pháp của nàng."
"Vâng, nương nương."
Lúc này, trong một ngôi đình bạch ngọc ở một tòa tiên cung khác, có một nữ tử mặc cung sa tím nhạt ngồi trên một khúc gỗ cũng bằng bạch ngọc, nàng vươn tay lấy một quân cờ trắng ở trong hộp cờ bằng ngọc đặt bên cạnh, không thể phân rõ giữa ngọc thủ thon dài và ngọc kỳ trắng sáng bên nào tinh khiết hơn.
Đối diện nàng là một người áo xanh, người áo xanh thể trạng cao to, nhìn qua có phần anh tuấn, cũng có mấy phần hào sảng, chỉ là trong ánh mắt hắn khó nén vẻ phong lưu.
Nữ tử mặc cung y tím nhạt kia tay phẩy nhẹ quạt lông, cầm một quân cờ màu trắng nhẹ nhàng hạ xuống.
"Nguyên soái, ta đi một nước này khiến ngài mất đại thế, không còn có khả năng thắng ta nữa rồi." Tiên tử nói.
"Ha ha, thua thì đã sao. Trên đời này, có biết bao nhiêu người muốn thua tiên tử nhưng không có cơ hội, nhưng ta lại đang có được cái phúc khí đó đây, ha ha." Nam tử hào sảng nói ra.
Tử y tiên tử cười nhẹ. Nụ cười như hoa tươi hé nở, khiến người hoa mắt thần mê.
"Nguyên soái, gần đây mỗi ngày ngài đều tới chỗ ta, Thiên Hà soái phủ của ngài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."
"Thiên Hà quạnh quẽ, cả ngày đối diện với sóng nước vô biên, chán vô cùng tận." Nam tử hào sảng nói ra: "Hơn nữa, dù cho là có chuyện gì, so ra cũng không bằng ngồi với tiên tử uống một chén, đánh một ván cờ. Thiên cung vắng vẻ, tiên tử chắc hẳn cũng rất cô đơn lạnh lẽo."
Tử y tiên tử lại một lần nữa cười cười, nàng đứng lên, đi tới bên cạnh đình, đưa tay đón lấy giọt sương sớm trên lá cây.
"Phàm trần gọi thứ này là sương mai. Ở Thiên giới này, nước đọng trên lá cây thì gọi là gì nhỉ?" Tử y tiên tử cảm nhận cái mát lạnh từ đầu ngón tay, chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Phàm giới gọi là sương mai, thì thiên giới này đương nhiên cũng gọi là sương mai chứ sao." Nam tử áo xanh nói.
"Thì ra là thế, xem ra cũng không có gì khác biệt. Nhưng vì sao người trên thiên giới được gọi là thần tiên, mà người hạ giới lại bị gọi là phàm nhân?" Tử y tiên tử hỏi với vẻ lành lạnh.
Nam tử áo xanh hơi nhíu mắt nhìn tử y tiên tử đứng ở bên đình, hắn nhìn chằm chằm bàn tay trắng ngần như bạch ngọc đang đùa nghịch sương sớm trên lá cây, đột nhiên nhấc bình rượu trên bàn uống một ngụm.
Rượu chảy vào trong họng, nam tử áo xanh vừa cười vừa nói: "Người có phân chia cao thấp sang hèn, ngươi là tiên tử cao quý, ta là Thiên Bồng nguyên soái của tám trăm dặm Thiên Hà, há có thể so với kẻ khác."
Tử sam nữ tử nhẹ nhàng hái xuống một cái lá cây, sau đó nói tiếp: "Ta nghe nói chức nguyên soái của ngài là do Thượng Đế năm xưa trực tiếp sắc phong phải không?"
"Đúng vậy. Năm đó khi ta còn học pháp ở chỗ sư phụ thì có một ngày Thượng Đế tới bái kiến sư phụ ta, nói Thiên Hà của hắn còn thiếu một người trấn thủ. Lúc đó ta đang muốn xuất sư, liền thuận miệng nguyện ý, nào ngờ Thượng Đế đồng ý ngay, còn phong ta làm nguyên soái." Nam tử áo xanh nói với dáng vẻ đắc ý.
"Đáng tiếc!" Tử sam nữ tử đột nhiên than thở.
"Đáng tiếc cái gì?" Nam tử hơi cau mày hỏi lại.
"Đáng tiếc, chiếc lá cây này, nó sinh ra ở nơi đây, hưởng thụ sương sớm Thiên giới, hưởng thụ gió trời mát dịu, nhưng cuối cùng lại không chống nỗi người hữu tâm hái xuống." Tử sam nữ tử nâng chiếc lá trong tay, nhẹ nhàng xoay chuyển bàn tay nhìn kỹ.
"Hôm nay tiên tử có hơi khác lạ, phải chăng đang có tâm sự trong lòng?" Nam tử đứng lên hỏi.
Lúc này, một quân sĩ tiến đến rất nhanh, y đi tới bên cạnh nam tử áo xanh ghé miệng nói nhanh mấy câu.
Sắc mặt nam tử liền đại biến, mắt hắn tỏa sát khí, vội vàng xoay người rời đi. Đi được mấy bước hắn quay đầu lại nhìn tử sam nữ tử, chỉ thấy nàng vẫn quay lưng về phía hắn, không hề quay đầu nhìn lại, chỉ cầm chiếc lá chơi đùa mà thôi.
Nam tử lam bào hít sâu một hơi, sải bước rời đi.
Thẳng đến khi nam tử kia đã khuất dạng, tử sam nữ tử mới xoay người lại, nỉ non: "Bất kể thiên thượng hay địa hạ, chỉ cần là sinh mệnh, chung quy sẽ héo tàn, bất quá một số héo tàn trong âm dương, còn một số khác bị người ta hái xuống."
Khi Kim Tượng Đế nhìn thấy Thiên Bồng nguyên soái của tám trăm dặm Thiên Hà này thì đã qua rất lâu. Lúc trước hắn luôn muốn biết tu vi của Thiên Bồng nguyên soái này, hắn cũng từng hỏi Ba Tứ, Ba Tứ nói gã chưa gặp qua, nhưng nghe đồn rằng rất mạnh, đích thân Thượng Đế sắc phong nguyên soái. Đến tận bây giờ được tận mắt nhìn thấy Thiên Bồng nguyên soái xuất thủ, hắn có thể khẳng định lời đồn quả không sai.
Một thanh Cửu Xỉ đinh ba đen trũi vũ động, giống như nó là thứ duy nhất tồn tại giữa đất trời, liệt diễm từ xa xôi tràn tới theo thanh đinh ba, mãnh liệt quét sạch thiên địa.
Kim Tượng Đế khiếp đảm, thực sự khiếp đảm, trước mắt hắn chỉ thấy bóng cây đinh ba chứ không hề thấy người. Nhìn chín cái răng khổng lồ từ phía chân trời mang theo khí thế liệt diễm vô biên đập xuống, Kim Tượng Đế biết rõ nếu mình đối diện với nó thì chỉ có chạy trối chết.
Khoảnh khắc Tứ đại tu la kia trông thấy cái Cửu Xỉ đinh ba khua đến thì sắc mặt cũng đại biến.
Tu La có bộ dáng của tiểu cô nương kêu to oa oa hóa thành một vệt huyết quang chạy về phía trước, muốn tránh né phạm vi công kích của Cửu Xỉ đinh ba kia.
Còn viên tinh châu u ám trong tay lão nhân khô gầy thì đột nhiên vọt lên, hóa thành một quầng xám xen lẫn huyết sắc trên đỉnh đầu lão.
Tu la tuấn tú nọ nhảy vọt lên, huyết quang cuộn khắp người, y vung kiếm chém tới cái Cửu Xỉ đinh ba như từ trong chân trời hư vô đang lao tới.
Trái lại vị huyết y nữ tử lạnh lùng thì đứng im ở nơi đó không hề động đậy, chỉ giương mắt nhìn chằm chặp vào cây đinh ba.
"Vù..."
Quầng xám huyết sắc lập tức vỡ nát dưới Cửu xỉ đinh ba, tinh châu rơi xuống, tinh quang mờ đi trông thấy.
Tu la cầm kiếm bị đinh ba xuyên qua ngực, kiếm trên tay thì gãy nát, một đám liệt diễm bám vào người y thiêu đốt, y kinh sợ kêu to, giãy dụa vùng vẫy.
Huyết y nữ tử chợt tung người lên, giống như một bộ huyết y bay lên, huyết y lật chuyển trong hư không hóa thành một con sóng máu cuốn về phía Cửu Xỉ đinh ba.
"Hừ, dám xông vào Thiên Hà, người nào cho các ngươi gan lớn như vậy." Một giọng nói xuyên thấu hư không vô biên truyền đến, liệt diễm trong không trung cuồn cuộn như sóng nước.
Ngay sau lời nói, một bóng người to lớn xuất hiện giữa không trung. Người kia mặc một bộ lam bào, thân cao mấy chục trượng, hắn đưa tay nắm Cửu Xỉ đinh ba thật lớn kia, vung ra, quơ một vòng tròn thật lớn trong hư không, đinh ba sắc bén và đáng sợ vẩy qua vùng sóng máu kia, huyết lãng khắp trời tiêu tán, một nữ tử rơi ra ngoài từ trong đó.
"Giết!" Người áo lam không hề ngừng lại, múa Cửu Xỉ đinh ba trong tay đánh xuống phía dưới.
Kim Tượng Đế cảm giác toàn bộ thiên địa đều tĩnh lặng lại, chỉ còn tiếng rít do Cửu Xỉ đinh ba kia cắt ngang hư không. Hắn phát hiện, Cửu Xỉ đinh ba không chỉ đánh tới những Tu La đằng kia mà còn nhằm tới đám người mình bên này.
"Chết rồi, hắn muốn giết chúng ta."
Có người cả kinh kêu lên