[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 36 : Quyết sinh tử


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lăng Vân dùng hành động nói cho mọi người ở đây lựa chọn của mình. Trình độ quỷ dị của Lăng Vân bộ được hắn phát huy đến cực hạn! Chỉ thấy hắn hư bộ (bước đi trong không trung) một bước, không gian nơi đặt chân thậm chí sinh ra sự rung động nhỏ, mà theo một tia rung động này khuếch tán, cả người Lăng Vân như trong nháy mắt di động đã vượt qua khoảng cách trăm thước, giống như một loại u linh xuất hiện ở trước mặt lục giai cường giả khí thế yếu nhất! - Coi chừng! Phốc xuy! Khi mọi người còn không kịp phản ứng, vị lục giai cường giả kia đã bị kiếm nguyên bao hàm bên trong Ám Lam chi kiếm giảo sát thành huyết vụ! Lục giai Đại Kiếm Sư- miểu sát! Chiến tích rung động như thế, làm mọi người vốn muốn xuất thủ cứu viện ngơ ngác đứng tại chỗ. Huyết vụ tản đi, trên người Lăng Vân dính không ít máu tươi hiện ra, hắn nhìn thoáng qua bảo kiếm cấp sử thi đâm vào bên trong ngực, giống như hoàn toàn không cảm giác thấy thống khổ, tùy ý đem bảo kiếm suýt nữa đâm thủng hắn rút ra, thu vào trong không gian giới chỉ. Từ đầu đến cuối, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại một cái! Mới vừa rồi hai người giao thủ nhanh như tia chớp, chỉ ở trong nháy mắt đã hoàn thành! Bởi vì tốc độ quá nhanh, lục giai cường giả tránh cũng không thể tránh, ngưng kiếm đâm tới trái tim vùng yếu hại của Lăng Vân, mưu toan lấy mạng đổi mạng, bức lui hắn! Tuy nhiên... Hai người xác thực là trao đổi. Chẳng qua là lấy một mạng đổi một kiếm. … Đem kiếm rút ra. Vết thương mơ hồ có thể thấy được nội tạng nhúc nhích nhưng không thấy chút máu tươi nào chảy ra. Làm cho tất cả cường giả đều cảm thấy rùng mình. Cả bọn nhìn Lăng Vân sắc mặt lúc này vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu giống như nhìn một loại quái vật. - Lăng Vân. Ngươi điên rồi!? Ngươi thậm chí... Vân Nhu vẻ mặt giận dữ quát lên. Còn như tại sao tức giận như vậy. Ngay cả chính nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Có thể là bực bội Lăng Vân không phân biệt tốt xấu. Ở dưới tình huống này vẫn dám can đảm xuất thủ với Kiếm Sư của đế quốc. Cũng có thể là tức giận Lăng Vân ở trước mắt nàng hạ sát một vị lục giai Đại Kiếm Sư... Lúc trước nàng cũng đã từng nói sẽ cố gắng hết sức lớn nhất cam đoan an toàn cho các Kiếm Sư. Chỉ là bây giờ... Phẫn nộ như thế. Tới từ sỉ nhục do thất bại. - Cái loại thuyết pháp này của ngươi quá phức tạp, quá khó khăn để hiểu, Vân Lai đế quốc có nhiều lợi hại, ta thật không biết. Không bằng chúng ta đổi lại một cái đơn giản chút. Lăng Vân đạm mạc lướt nhìn một vòng mọi người ở đây, nơi ánh mắt của hắn đi qua cho dù là lục giai cường giả, cũng đều cảm thấy một loại cảm giác sởn gai ốc. - ... Để ta xem xem, rốt cuộc là các ngươi bốn mươi mốt người ở đây chết trước, hay là ta chết trước. - Lăng Vân! Ngươi dừng tay! Lăng Vân cũng không tiếp tục lựa chọn loại ngôn ngữ phẫn nộ nhàm chán như thế, cước bộ bước ra không có chút ý tứ nào thu hồi... - Muốn chết! Ở ngoài mấy chục thước, một vị lục giai cường giả giận dữ quát lên một tiếng, bóng kiếm ‘gió thổi không lọt’ gào thét bao phủ toàn bộ Lăng Vân đột nhiên xuất hiện. Chẳng qua bao phủ như thế duy trì chỉ chốc lát, tiếng nổ vang kịch liệt truyền đến, một đạo ánh sáng ám lam tách ra một đường giữa kiếm ảnh dày đặc kia, trực tiếp lưu lại một đạo huyết sắc thê diễm! (thê lương xinh đẹp). Thấy vị lục giai Đại Kiếm Sư thứ hai bỏ mình, Vân Nhu thống khổ hô to một tiếng: - Lăng Vân, ngươi mau dừng tay, dừng tay. - Điện hạ! - Ngăn hắn lại! - Vâng, điện hạ! Vân Ẩn hét lớn một tiếng, cùng đám người Lam Vũ đồng thời phóng ra. Còn lại sáu vị Đại Kiếm Sư giờ khắc này cũng không dám có bất cứ khinh thị gì đối với Lăng Vân! Con thỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người, huống chi một vị ngũ giai cường giả nắm giữ Thần kỹ? Nếu như bọn họ không xuất hết sở học cả đời, sợ rằng liền giống như hai vị lục giai Đại Kiếm Sư lúc trước, mất mạng đương trường. Mặt khác ba mươi ba vị ngũ giai Đại Kiếm Sư cũng vô cùng cảnh giác thu nhỏ lại phòng ngự, để phòng ngừa Lăng Vân âm thầm đào tẩu, có cơ hội đấu khí cường hãn kia liền không chút lưu tình gào thét mà đến nhất định hạ sát thủ. Lăng Vân im lặng nhìn vết thương trải rộng toàn thân, giờ khắc này hắn giống như hóa thành một thanh hung kiếm vì giết chóc mà tồn tại không ngừng đánh sâu vào vòng vây hình thành xung quanh, gần như mỗi một bộ bước ra trên Ám Lam chi kiếm nhất định lại phách ra một đạo huyết hoa, mà theo huyết hoa tăng lên các loại vết thương trên người hắn cũng là gia tăng nhanh chóng. Những nơi vết thương căn bản không thể để cho kiếm nguyên đi qua, nếu không lập tức sẽ làm thương thế chuyển biến xấu đi, vì vậy Kiếm Hồn đối với khu vực tuyệt đối khống chế trong thân thể, cũng là càng ngày càng ít! - Không gian ba động, chú ý không gian ba động! Bộ pháp của hắn là đạp trên sóng rung động của không gian ba động! Vân Nhu một mực ở bên cạnh yên lặng cảm thụ thiên địa năng lượng, đột nhiên hô lớn. Một tiếng này, lập tức vạch trần bí mật của Lăng Vân bộ những ngày gần đây đột nhiên tăng mạnh! Lăng Vân bộ pháp mới sáng chế ra, đúng là Lăng Vân lúc ở không gian phong tỏa, căn cứ không gian tán loạn hiểu được, mặc dù đối với không gian ba động chẳng qua là mượn dùng tối sơ cấp, nhưng khiến trình độ quỷ dị của thân hình hắn chợt tăng lên vô số lần. Nếu không, dưới tình huống các lục giai Đại Kiếm Sư tập trung toàn bộ tinh thần để đề phòng trợ giúp lẫn nhau, cho dù hắn lấy thương đổi thương (ăn miếng trả miếng), lấy mạng đổi mạng, cũng chưa chắc có thể giết chết hai người. Bộ pháp bị vạch trần, Vân Ẩn là người thứ nhất khóa chặt thân hình Lăng Vân, hắn thân hình lui về phía sau, hai tay giơ kiếm, một đạo cự hình đấu khí trong nháy mắt được hắn áp súc vào bên trong kiếm, cả thanh bảo kiếm cấp sử thi sáng lên mãnh liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng, tản ra một cỗ năng lượng ba động kinh khủng. Mấy vị lục giai Đại Kiếm Sư khác thấy Áo Nghĩa kiếm kỹ của Vân Ẩn đã ngưng tụ hoàn thành, cả bọn rất ăn ý xuất ra một đạo công kích, kiềm chế thân hình của Lăng Vân, rồi sau đó chợt rút lui. - Áo Nghĩa kiếm kỹ- Xuyên Vân Chấn! Vốn Lăng Vân chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng toàn bộ là đao quang kiếm ảnh, đột nhiên cảm thấy áp lực trên người nới lỏng, tầm mắt phía trước đột nhiên sáng sủa. Chẳng qua hắn còn chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân, một cảm giác nguy cơ kịch liệt chợt dâng lên từ đáy lòng, trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn. Mà Kiếm Hồn trong cơ thể cũng đã tự mình nhanh chóng điều động hết thảy năng lượng có thể điều động, trong nháy mắt ngưng tụ ở trước người một đạo kiếm nguyên áo giáp! - Hưu! Tiếng xé gió kịch liệt mang theo ánh sáng chói mắt, tràn ngập toàn bộ thế giới. Lăng Vân trong nháy mắt mất đi thị giác, đoạn tuyệt liên lạc cùng ngoại giới, Ám Lam chi kiếm hoành ngang che ở trước ngực! Giống như một đạo ánh sáng chợt từ trong tay Vân Ẩn bắn ra, như thiểm điện rẽ phá không gian, oanh kích ở trên Ám Lam chi kiếm hoành ngang. Ầm ầm! Đấu khí áp súc trên mũi kiếm chợt nổ tung, mang theo khí tức bạo ngược hủy diệt càn quét bốn phía! Bảo kiếm cấp sử thi trước tiên bị lực phản chấn chấn thành mảnh nhỏ, đấu khí nổ mạnh trên mũi kiếm nhờ vào tốc độ mà mang theo lực đạo kinh khủng, không chút nào giữ lại oanh kích ở trên Ám Lam chi kiếm! Áo Nghĩa kiếm kỹ Xuyên Vân Chấn, mấu chốt là ở lực xuyên thấu và lực chấn động! Vân Ẩn đã minh bạch Thần khí của Lăng Vân kiên cố cùng lực phản chấn kinh người, tự nhiên suy nghĩ đến khả năng Lăng Vân có thể lấy Thần khí ra ngăn cản công kích, vì vậy thi triển Xuyên Vân Chấn loại có lực đạo ‘cách sơn đả ngưu’! Đầu tiên là xuyên thấu, tiếp theo là chấn động! Ở trước lực chấn động, hiệu quả của phòng ngự lực bị áp chế đến mức thấp nhất. Tay cầm kiếm của Lăng Vân huyết quang bạo xạ, xương ngón tay trắng bệch mang theo tiên huyết đỏ tươi bị chấn lồi lộ ra, lực lượng dư thế không giảm chấn vỡ toàn bộ đầu khớp xương trên cánh tay hắn, hơn nữa truyền vào trong cơ thể hắn. Nương theo một trận huyết vụ nồng đậm, cả người hắn bị lực đạo cự đại của vụ nổ mạnh đánh bay vào trong rừng cây bên trong sơn cốc, ầm một tiếng, bắn ra vô số bụi đất. Thừa nhận công kích chính diện của Áo Nghĩa kiếm kỹ, theo lý thuyết đã đủ để làm cho một vị cường giả đồng giai chết ngay tại chỗ. Nhưng Vân Ẩn không dám buông lỏng cảnh giác, hắn lập tức đối với mặt đất Lăng Vân vào đưa tay nhất chỉ: - Kiếm kỹ! Không khác biệt công kích! Hơn hai mươi vị ngũ giai Đại Kiếm Sư cùng năm vị lục giai Đại Kiếm Sư lập tức xuất ra kiếm kỹ uy lực lớn nhất của mình, khóa chặt Lăng Vân vừa ngã xuống, bạo phá kịch liệt đất rung núi chuyển, đất đá bay tán loạn, bụi mù dày đặc, khắp rừng rậm đều lâm vào đả kích mang tính hủy diệt. Vân Ẩn vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lăng Vân bị bao phủ trong bụi mù, cho dù đến giờ phút này, trong lòng hắn vẫn chưa buông lỏng. Đột nhiên, mí mắt của hắn nhảy lên một trận mãnh liệt, ánh mắt đảo qua, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra vẻ hoảng sợ thất sắc, giống như nhìn thấy một loại ác quỷ kinh khủng nhất hét lớn với một vị lục giai cường giả bên cạnh: - Coi chừng phía sau!