[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 89 : Bất Tử Chi Giới


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lăng Vân chỉ trả giá bả vai bị xuyên thủng, đã giết chết một vị bát giai và hai vị thất giai Thánh Kiếm Sư cường giả. Mấy chữ này vừa lúc đúng bằng một nửa Thánh Kiếm Sư của Vân Lai hoàng thất. Mọi người nhìn Lăng Vân giống như tiến vào trạng thái thần hóa trong lòng tràn ngập sợ hãi không cách nào nói rõ. Thánh Kiếm Sư cường giả đang xem cuộc chiến cũng nhìn thấu Lăng Vân có thể sống sót ở dưới sự giáp công của vô số Thánh khí. Nguyên nhân chủ yếu- biết trước. Phảng phất mỗi lần hắn đều đã sớm biết trước quỹ tích công kích của đối phương. Biết trước? Một trong bảy đại chân thần của vũ trụ- Tiên tri chi thần? - Đây quả thực không phải là lực lượng con người có khả năng có được. Huyền Ẩn sắc mặt ngưng trọng nhìn Lăng Vân trên đài. Xác thực mà nói nhìn Ám Lam chi kiếm trong tay hắn: - Biết trước, đã thoát ly phạm trù lực lượng mà nhân loại chúng ta có thể nắm giữ. Thần linh. Đây nhất định là lực lượng của thần linh, có lẽ hiệu quả của thần khí kia chính là biết trước, có thể làm cho người ta cảm nhận được công kích đến. Do đó tiến hành tránh né. Người bên cạnh nghe ngôn ngữ như thế. Rối rít gật đầu. Nếu như không phải hiệu quả của Thần khí. Điều này sao cũng không nói rõ được. Nếu như con người thật có thể tu luyện ra năng lực đáng sợ biết trước ấy. Vậy trừ phi có thực lực tuyệt đối. Nếu không lúc đối mặt với thế gian cao thủ thế này ai còn có thể làm gì hắn. Huyền Ẩn vị Kiếm Sư công hội phó hội trưởng đại nhân này vừa nói, lập tức từ trong sân thi đấu truyền ra. Lấy thân phận đức cao vọng trọng của hắn nói ra hay suy đoán tự nhiên đã đạt được thừa nhận của đại đa số mọi người. Theo hai vị Thánh Kiếm Sư thân vẫn, sân đấu dường như lâm vào trong thời gian yên tĩnh ngắn ngủi. - Thần khí có thể biết trước dấu vết công kích. Một hiệu quả này. Thật sự quá nghịch thiên. Lúc Vân Trọng thu được tin tức kia quả thực có một loại kích động như thế giới sắp tan vỡ. Người ta cũng có thể biết trước quỹ tích công kích của ngươi. Cho dù Thánh khí của ngươi lại lợi hại hơn nhưng đánh không trúng người ta thì có thể làm được cái gì? - Làm sao bây giờ. Không thể, Vân Lai đế quốc ta vô luận như thế nào cũng không thể thất bại trận chiến này. Đại não nặng nề nhanh chóng chuyển động cầu đến biện pháp giải vây. Trên vũ lực, bây giờ Vân Lai đế quốc bọn họ đã hoàn toàn bại bởi Lăng Vân, chỉ có dùng cách bàng môn tả đạo. Trong nháy mắt, ánh mắt Vân Trọng đã tới trên người Lâm Tuyết. - Lăng Vân thậm chí có thể vì những người này phát hạ lời thề. Có thể thấy được hắn thật vô cùng quan tâm đến những người nhà của mình, nếu như ta có thể sai người bắt. Bắt mà không giết nhất định có thể làm cho Lăng Vân trên đài thi đấu ‘ném chuột sợ vỡ bình’. Chẳng qua. Nhìn thoáng qua vị khách quý Kiếm Sư công hội phó hội trưởng Huyền Ẩn, trong lòng Vân Trọng không khỏi thấy có chút không ổn, Lâm Tuyết dầu gì cũng là một vị phân hội trưởng của Kiếm Sư công hội, chính mình nếu như ngang nhiên ở trước mặt hắn bắt phân hội trưởng của Kiếm Sư công hội bọn họ, cho dù là trên mặt mũi, hắn cũng phải động thủ... - Bất luận kẻ nào, cũng không hy vọng thấy một thiên tài đứng lên mà không bị khống chế do đó uy hiếp đến thân phận địa vị của mình. Lăng Vân đã ngưng luyện ra hình thức ban đầu của lĩnh vực, chỉ sợ không cần bao lâu liền có thể trở thành cửu giai cường giả chân chính. Một khi hắn bước vào cửu giai, bằng vào uy lực của Thần khí, sợ là trong toàn bộ cửu giai, sẽ không người nào có thể dễ dàng làm gì được. Đến khi đó, một khi hắn cùng với muội muội của hắn Lâm Tuyết tiến quân Kiếm Sư công hội, đem đến uy hiếp thật lớn cho thân phận địa vị của Huyền Ẩn các hạ... Nghĩ vậy, Vân Trọng lập tức cho mời một vị tâm phúc tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu, đồng thời để hắn đem những lời này nhắn nhủ tới Kiếm Sư công hội phó hội trưởng Huyền Ẩn. Sau khi bàn giao xong, hắn lập tức đi tới trước mặt hai vị Thánh Kiếm Sư Lam gia, vẻ mặt ngưng trọng hành lễ nói: - Hai vị tiền bối, Vân Trọng có một chuyện phó thác! - Bệ hạ chớ hành đại lễ, có gì phân phó cứ việc nói thẳng. Vân Trọng nhìn một phương đế quốc trên lôi đài rơi vào tình thế xấu, nét mặt ẩn chứa một tia bi thống không cách nào che dấu: - Bởi vì phán đoán của ta sai lầm, khiến cho Vân Lai đế quốc ta trêu chọc một địch nhân cường đại như thế, bây giờ lại có hậu quả thế này cũng là tội mà Vân Lai hoàng thất ta đáng phải nhận. Chẳng qua là... Một khi Thánh Kiếm Sư hoàng thất ta toàn bộ vẫn lạc, đả kích đối với chỉnh thể thực lực của đế quốc, tuyệt đối là hết sức nghiêm trọng, sợ rằng trong một đoạn thời gian dài, Vân Lai đế quốc chúng ta cũng sẽ không có bát giai cường giả hình thành uy hiếp, biến thành tấm đệm lót ở trong thất cấp văn minh, dẫn đến phải chịu người vũ nhục... - Bệ hạ có lời gì, cứ nói đừng ngại. Vân Trọng nhìn Vân Nhu cách đó không xa một cái, cúi người khẩn cầu nói: - Vân Lai hoàng thất ta, thậm chí toàn bộ Vân Lai đế quốc, có khả năng trở thành bát giai cường giả nhất, chính là Nhu nhi. Vì vậy, vô luận là vì đế quốc hay vì cái gì, nàng cũng không nên chết. Vì vậy ta hy vọng có thể gả nàng đến Lam gia, cứ như vậy, nàng sẽ không thuộc về một thành viên của Vân Lai hoàng thất chúng ta, không bị lời thề hạn chế, có lẽ nàng còn có một đường sinh cơ... Hai vị Thánh Kiếm Sư Lam gia liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu nói: - Bệ hạ yên tâm, chúng ta nhất định nghĩ tất cả biện pháp bảo toàn an nguy cho Vân Nhu điện hạ. Vân Trọng cảm kích gật đầu. Làm hoàng đế Vân Lai đế quốc, bởi vì quyết định sai lầm của mình mà khiến cho nguyên khí toàn bộ đế quốc tổn thương nặng nề, chỉ sợ phải lạc hậu hơn mười năm, điều này làm cho hắn ngày sau cho dù chết cũng không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông! - Vân Trọng các hạ. Ngay khi Vân Trọng đang lúc cảm khái, một thanh âm đột nhiên từ bên cạnh truyền ra, chẳng biết khi nào, một đạo thân ảnh đã vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh ba người bọn họ. Đạo thân ảnh này cả người trên dưới toàn bộ bao phủ ở trong một kiện hắc bào rộng thùng thình, thường nhân căn bản không cách nào thấy rõ dung mạo của hắn, nếu như không phải hắn cố ý lộ ra khuôn mặt của mình, thì ngay cả Vân Trọng mấy người cũng không nhận ra hắn là ai. Đợi đến khi thấy rõ người này, Vân Trọng đầu tiên là hơi kinh hãi, ngay sau đó lập tức cung kính hướng hắn hành lễ: - Ra mắt Minh Phong các hạ. Minh Phong! Một trong hai đại cửu giai cường giả của Vinh Diệu đế quốc, tồn tại siêu nhiên bài danh thứ năm trên Thiên bảng, một thân tu vi cao cường, ở trong cửu giai, sợ là tồn tại chỉ đứng sau Huyền Ẩn những lão đồng lứa này. Chẳng qua, hành tung của vị cửu giai cường giả này từ trước đến giờ 'phiêu phù bất định', cho dù lúc mới bắt đầu thi đấu, cũng chưa bao giờ thấy qua thân ảnh của hắn, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Cái vấn đề này, Vân Trọng cùng với hai vị Thánh Kiếm Sư Lam gia cảm thấy có chút mê hoặc. Minh Phong cũng không vòng vo, trực tiếp duỗi tay, lộ ra một giới chỉ ngăm đen đeo trên ngón giữa. Vừa nhìn thấy cái giới chỉ này, Vân Trọng và Lam gia hai vị Thánh Kiếm Sư đồng tử đều ngưng trọng, ngay sau đó lộ vẻ kích động nhịn không được bật thốt lên: - Đây... Đây chẳng lẽ là Thần khí trấn quốc của quý quốc- Bất Tử Chi Giới! Trong mắt Minh Phong hiện ra một tia ngạo nghễ: - Không sai, đây chính là Bất Tử Chi Giới! Bất Tử Chi Giới! Đồn đãi là vô số năm trước Kiếm chi quân chủ đại nhân giao chiến cùng Bất tử minh thần, chém xuống ngón giữa của hắn chế thành! Vinh Diệu Đế Quốc thành danh mấy ngàn năm một trong tam đại Thần khí của đại lục! Bất cứ ai đeo Bất Tử Chi Giới, có thể miễn dịch hết thảy mặt trái trạng thái, trong đó thậm chí bao gồm cả áp bách của Kiếm thế, kết giới và lĩnh vực. Bởi vì phía trên có dính máu của chân thần Bất tử minh thần, một khi điều động lực lượng hộ thể bao hàm bên trong máu, trong thời gian ngắn đã được Minh thần bảo hộ, khôi phục bất cứ thương tổn gì! Đơn giản nói, đeo Bất Tử Chi Giới, liền tương đương với trong khoảng thời gian ngắn có bất tử chi thân! Trừ phi ở trong nháy mắt, đem cả người đánh cho thi cốt vô tồn, nếu không người có Bất Tử Chi Giới là có thể sống lại vô hạn. Thần khí, từ trước đến giờ là vật nghịch thiên, Bất Tử Chi Giới cũng không ngoại lệ. - Các hạ... Ngài đây là... Minh Phong ra vẻ cao thâm nhìn thoáng qua Lăng Vân trên đài thi đấu, lại nhìn thoáng qua Vân Nhu cách đó không xa, tiếp đó khẽ cười một tiếng: - Có một cái đề nghị, chẳng biết Vân Trọng các hạ có muốn nghe hay không. - Xin các hạ phân phó. - Ta cùng với Lăng Vân người này có điểm ân oán cá nhân, chẳng qua vẫn không tìm được cơ hội kết thúc. Hôm nay đặc biệt tới đây, là vì kết thúc chuyện này. Chẳng qua ngại thần linh chứng kiến, vốn không có nguyên cớ, không có phương tiện hướng Lăng Vân người này trực tiếp xuất thủ, vì vậy... Ta liền nhận công chúa Vân Nhu điện hạ của quý quốc là nghĩa nữ. Như vậy, vì hoàng thất quý quốc xuất chiến, cũng coi là danh chính ngôn thuận. - Ngài... Ngài... Ngài nói là... Minh Phong vị cửu giai cường giả này lời nói đã nói rất rõ ràng, hắn nguyện ý mượn danh nghĩa Vân Lai hoàng thất, xuất thủ chém giết Lăng Vân. Đột nhiên vui sướng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp làm cho Vân Trọng đã rơi vào tuyệt vọng mưu tính đường lui, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp. - Vân Trọng các hạ, ngươi không có nghe lầm. Chẳng biết các hạ cho rằng như thế nào. - Nguyện ý, nguyện ý. Tiểu nữ có thể được các hạ nhận làm nghĩa nữ, đó là tam sinh hữu hạnh của nó! Vân Trọng mặc dù không biết Minh Phong cùng Lăng Vân rốt cục có cái thâm cừu đại hận gì, không tiếc để hắn tìm cái cớ chất lượng kém như vậy lừa dối thần linh, bất chấp dẫn đến nguy hiểm to lớn động thủ với Lăng Vân, nhưng có thể có một cửu giai cường giả nắm giữ Thần khí nguyện ý xuất thủ cứu vãn Vân Lai đế quốc bọn họ, nếu như hắn cự tuyệt mà nói, vậy thật chính là ‘ngu đến chốn’. Hắn lập tức kêu Vân Nhu tới, đồng thời nói rõ chuyện này với nàng. Nhận một vị cửu giai cường giả làm nghĩa phụ, vốn là chuyện bất luận kẻ nào cầu cũng không được. Hơn nữa tình huống trước mắt như thế căn bản không để cho nàng lựa chọn, vì vậy, nàng không hề do dự nghe theo sắp xếp của phụ hoàng, tại chỗ vái Minh Phong làm nghĩa phụ! Minh Phong mỉm cười gật đầu, hắn nhìn Vân Trọng một cái, nói: - Tin tưởng Vân Trọng các hạ trong lòng cũng nghi vấn, tại sao ta lại mạo hiểm lớn như vậy can dự chuyện này. Vân Trọng trầm ngâm trong phút chốc, chung quy là gật đầu, ý nghĩ này không chỉ mình hắn có, tất cả mọi người ở đây cũng có. - Sau chốc lát ngươi sẽ biết. Chẳng qua, trước khi ta đi tới động thủ cùng Lăng Vân, hy vọng Vân Trọng các hạ có thể đáp ứng, đừng lấy phương pháp đồng dạng, đáp ứng yêu cầu của người khác, vì vậy quấy rầy quyết đấu giữa hai người chúng ta. Có thể có một vị cửu giai cường giả hỗ trợ, Vân Trọng đã là cầu cũng không được. Hắn lập tức gật đầu nói: - Điểm này xin yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người nào tới quấy rầy các hạ quyết đấu cùng Lăng Vân. Minh Phong ừ một tiếng. Hắn thân là trưởng lão của Thần chi liên minh, mặc dù nghi vấn thực lực chân chính của thần linh phải chăng nằm ở trạng thái bị thương vân... vân. Nhưng bây giờ để hắn tự mình tìm một cái cớ dối trá này đi lừa dối thần linh, tùy tiện can dự chuyện này. Tâm vẫn là tràn ngập thấp thỏm. Chẳng qua… - Sợ cái gì. Một khi có thể từ trên người tiểu tử này lấy được phương pháp mở tinh tế truyền tống trận. Ta trực tiếp ly khai tinh cầu này, xa bay cao chạy. Truy tìm cảnh giới trên cửu giai Kiếm Thánh, đến lúc đó cho dù Kiếm chi quân chủ kịp phản ứng, ta cũng đã rời xa tinh cầu này. Thật sự không được, cùng lắm thì gia nhập những phe cánh thần linh khác. Tin tưởng hắn không thể nào bởi vì một tiểu nhân vật như ta. Mà đuổi giết đến những tinh vực khác. Tinh tế truyền tống trận. Vị cửu giai cường giả Minh Phong này. Chính là vị cửu giai thánh Kiếm Sư ở bên trong Thánh kiếm Sư tràng cảnh, chính mắt thấy Lăng Vân khởi động tinh tế truyền tống trận! - Đạt được, thì phải trả giá! Nghĩ vậy, Minh Phong thần sắc hung ác: - So sánh chính là thời gian. Đã quyết định. Minh Phong trong nháy mắt nhảy lên, khi mọi người còn không cách nào thấy rõ ràng, đã rơi xuống trên đài thi đấu.