[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 99 : Kiếm Thần


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi hai tin tức này truyền khắp toàn bộ đại lục khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Thần Thánh đế quốc? Tấn thăng thành bát cấp văn minh? Hơn nữa cùng ngày đó, lại thân thỉnh tấn thăng cửu cấp văn minh? Bọn họ bị u mê sao, cửu cấp văn minh, đây chính là cấp bậc văn minh mà thần linh cố ý gây khó khăn, đừng nói chỉ là Thần Thánh đế quốc, chính là Vinh Diệu Đế Quốc có hai vị cửu giai cường giả cũng không cách nào hoàn thành. Mọi người bao gồm thần chi liên minh ở bên trong, trong lúc nhất thời toàn bộ cảm giác có chút nghĩ không nổi. Bất quá trong đầu bọn hắn cũng toàn bộ liên tưởng đến - - nhất định là thần linh ý thức được hành động bọn họ, mưu toan mượn tay Thần Thánh đế quốc, đối phó thần chi liên minh. “Đối phó Thần chi liên minh? Chỉ bằng Thần Thánh đế quốc có cái thực lực này sao?” Tất cả cao tầng của thần chi liên minh trong đầu toát ra, toàn bộ đều là cái ý niệm này! Dù sao, Thần Thánh đế quốc là một quốc gia ngay cả cửu giai cao thủ cũng không tồn tại, một quốc gia như vậy, như thế nào đấu cùng Thần chi liên minh có Kiếm Thánh trấn giữ? Một ít người hiểu rõ thực lực chân chánh của Thần chi liên minh thậm chí cho là người của Thần Thánh đế quốc điên rồi. Đây chính là tổ chức chính thức của kiếm sư công hội a. Thần Thánh đế quốc cho là chiếm được một bộ thánh kỹ liền tự cho là thiên hạ vô địch sao? Mặc dù trong lòng có hoài nghi. Nhưng vài người cầm quyền chân chính vẫn là điều động hết thảy lực lượng có khả năng điều động trong tay. Điều tra tài liệu hoàn toàn mới về Thần Thánh đế quốc. Cơ hồ là không qua mấy ngày. Một phần tài liệu tương đối ngắn gọn. Đã thông qua tay Diệu Âm đưa đến trước mặt Lăng Vân. Thần Thánh đế quốc. Diệu Âm cũng không thế nào coi trọng. Chân chánh làm nàng cảm thấy nghi hoặc là một người ở Thần Thánh đế quốc! Thần Thánh. Nam. Năm nay bốn mươi tám tuổi. Địa Bảng đệ nhất. Biệt danh kiếm si! Thuở nhỏ biểu hiện thiên phú kinh người. Với thời gian ba mươi sáu năm. Tu luyện đến lục giai cảnh giới. Vào Thương Mãng sơn thí luyện. Sau khi trở về tu vi tiến nhanh. Đánh bại nghịch thần giả Sương Vô, huyết kiếm A Cửu. Tấn thăng Địa Bảng đệ nhất cường giả. Sau đó ẩn nặc khổ tu ở Thần Thánh đế quốc. Đã không còn bất cứ thanh tích gì! Ngoại nhân suy đoán. Có thể tự thân tu vi đã đạt Thánh Kiếm Sư chi cảnh! Giới thiệu ngắn gọn này, Lăng Vân cơ hồ toàn bộ không lưu ý. Ánh mắt của hắn, trước tiên rơi xuống phía trên sáu chữ " Vào Thương Mãng sơn thí luyện"! Thần Thánh lại có cử chỉ kỳ dị hôm nay, vấn đề nhất định xuất hiện ở trong quá trình thí luyện tại Thương Mãng sơn. Mặc dù thế giới này vũ giả tiến vào Thương Mãng sơn thí luyện nhiều vô cùng, nhưng Thương Mãng sơn...... Lăng Vân trong đầu không khỏi hiện lên ở trong phiến đại sơn mênh mông, thân ảnh đáng sợ thủ hộ ở ngoại vi thần điện - Thần Thánh cự long! Uy thế Thần thánh cự long sơ lược yếu hơn Kiếm chi quân chủ cùng Tự nhiên nữ thần, mà lúc ấy hắn biết cực mạnh, chính là Thánh giai, cho nên suy đoán Thần Thánh cự long thực lực thuộc về Kiếm Thánh cấp bậc! Nhưng thực lực chân chính của Thần Thánh cự long vô cùng có thể cũng không phải Thánh giai đơn giản như vậy, có lẽ...... " Thương Mãng sơn, thần chiến.... Tử cũng từng cùng ta nói qua, để cho ta vào Thương Mãng sơn.... Còn có thần điện kia, thần long.... Thương Mãng sơn này. Không đơn giản a." Lăng Vân trầm ngâm. Chờ hơn mười năm sau kiếm hồn đại thành, hắn cũng nhất định phải đi lên Thương Mãng sơn một chuyến! - Lăng Vân các hạ. Diệu Âm bên cạnh chờ chực lại từ trên người móc ra một tấm thiệp mời: - Các hạ, đây là người của kiếm sư công hội chuyển đến thiệp mời, phía trên đánh dấu địa điểm hội hợp của đám người chúng ta, đến lúc đó, từ kiếm sư công hội hội trưởng tự mình dẫn đội, cùng chúng ta đi trung ương thần điện nơi thần linh ẩn cư. Lăng Vân gật đầu. Kiếm Thánh hội trưởng của Kiếm sư công hội, hắn đã nổi tiếng nhiều năm, cơ hồ khi tiến vào cái thế giới này, hắn đã từng ước mơ, có hay không một ngày nào đó, sẽ có cơ hội cùng cường giả bực này đánh một trận. - Xem ra, vị Kiếm chi quân chủ đại nhân kia đích thật là nóng nảy, chẳng qua cứ như vậy, cũng càng thêm xác định suy đoán của nữ thần bệ hạ. Diệu Âm cười khẽ, trên nét mặt có loại động lòng người nói không nên lời: - Hắn hiện tại nhất định là phát hiện thần chi liên minh chúng ta, hơn nữa cảm giác được thần chi liên minh mang đến uy hiếp, không thể không nghĩ biện pháp tiên hạ thủ vi cường. Chính là đến lúc này, hắn cũng không tự mình xuất thủ, mà là mượn lực của Thần Thánh đế quốc, làm cho chúng ta tự tiến hành nội đấu. Cứ như vậy, liền đủ để chứng minh mức độ suy yếu bây giờ của hắn. - So sánh với suy đoán của ngươi, ta càng cho rằng, Kiếm chi quân chủ đại nhân căn bản là khinh thường cùng thần chi liên minh tranh đấu! - Không thể nào, nếu như hắn khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, thật là có cái tư cách này, nhưng là bây giờ...... Lăng Vân nhìn Diệu Âm trước mắt: - Người của Thần chi liên minh khinh thị kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, ta tin. Ngươi, vì sao cũng khinh thị như thế? Diệu Âm lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt: - Đó là bởi vì lòng tin! Ta đối với mình, đối với nữ thần bệ hạ có lòng tin tuyệt đối. Một khi ta mượn lực lượng của nữ thần bệ hạ đối phó Kiếm chi quân chủ đại nhân, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ phó thác cho ta. - Lặp lại một lần! Nữ thần bệ hạ của các ngươi, ở dưới tình huống mời hai vị thần linh, bị kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang đuổi chạy! - Đây không phải là còn có ngươi sao. Lăng Vân nhíu mày: - Cùng ta lại có gì quan hệ." Kỳ thật Lăng Vân hắn cũng đoán được. - Thần Thánh đế quốc dám can đảm hướng thần chi liên minh khởi xướng khiêu chiến, tất nhiên có lòng tin của mình, nếu như thần chi liên minh ngươi ủng hộ thất bại thì sao. - Không thể nào thất bại, chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại. Ngươi cứ chờ ngày kịch hay lên sàn đi. Có lẽ, chờ sau khi ngươi kiến thức qua lực lượng của một ít cường giả chân chánh, cũng sẽ không tiếp tục đối với nữ thần bệ hạ không có lòng tin như thế. Diệu Âm nói xong, cất tiếng cáo lui rồi rời khỏi sân. Hiển nhiên, Lăng Vân chất vấn đối với tự nhiên nữ thần, làm cho nàng trong lòng hơi có chút hờn giận. Lăng Vân cảm thụ một chút Kiếm hồn trong đầu! Kiếm hồn này tương đương với nguyên thần của tu luyện giả. Nếu tính toán đi gặp kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang, như vậy.... - Ngươi phía sau có tự nhiên nữ thần cầm cự, hiển nhiên Thần Thánh đế quốc sau lưng.... Cũng có kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang cầm cự! Lăng Vân đưa mắt nhìn Diệu Âm ly khai, trong miệng lẩm bẩm tự nói: - Bất quá, vậy thì như thế nào.... Cho dù phiến đại lục này lại loạn, cùng ta có cái gì quan hệ. Ngây người chỉ chốc lát, Lăng Vân cũng không cách nào bảo trì cái loại tự hỏi hết sức chăm chú lúc trước. Tục sự quấn thân, muốn cầm giữ thanh minh trong lòng, tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng. Nhất là sự tình còn liên lụy đến thần linh kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang - - - người Lăng Vân lòng mang kính sợ! " Tâm loạn." Lắc đầu. Muốn tự hỏi, thì phải tâm tĩnh. Tĩnh như thế, không phải thân ở nháo thị, vẫn có thể bảo trì tâm linh thanh minh tĩnh lặng, tĩnh của tâm linh cũng không phải là hồng trần nghiệp chướng không mê hoặc bản tâm. Mà là một loại tĩnh của tâm cảnh! Một loại tĩnh phóng thích hết thảy, vô câu vô thúc! Đem hết thảy thanh âm, hổn độn trong nội tâm chính mình hoàn toàn thả ra, từ đó đạt tới một loại thăng hoa trên linh hồn, thăng hoa đến một loại ngộ đạo chi tĩnh không cách nào nói rõ..... Nghĩ lại bản thân trước kia tại địa cầu, hồng trần tục sự, các loại dụ dỗ, hắn cũng có thể dễ dàng chống đở, lúc ấy tâm cảnh hậu ngộ ra, cơ hồ có thể xem ngang với thế giới này gộp lại, Ở thế giới này, tu vi của hắn mặc dù tăng trưởng, nhưng về tâm cảnh mà nói, nhưng không tăng trưởng bao nhiêu. Ngược lại, so với lúc trước, thậm chí còn có thụt lùi. Ban đầu vừa mới hàng lâm thế giới này, ở lúc lịch lãm vô danh rừng rậm, gửi gắm tinh cảm nơi sơn thủy, cảm ngộ thiên địa tình hoài, đã bao lâu không có xuất hiện? Hắn năm đó, có thể vứt bỏ hết thảy thế gian, một lòng một ý, chỉ vì tu luyện mà tồn tại, còn hiện tại........ " Tĩnh như thế, ta trước kia từng có...." Nghĩ vậy, Lăng Vân bước ra bộ pháp, không thông tri cho bất luận ai đi tới chỗ truyện tống trận, truyện tống đến truyện tống trận cách Tử Vân đế quốc gần nhất - - tứ cấp Thiên Không đế quốc! Phóng thích tư tưởng, giải phóng hết thảy trói buộc nội tâm, đạt tới một loại trạng thái không minh. Tứ cấp văn minh Thiên Không đế quốc, vốn là không nên có truyện tống trận. Chẳng qua quốc gia này lúc trước xuất ra một vị lục giai cường giả, ở Kiếm sư công hội nhậm chức, lấy công làm tư ở quốc gia thành lập một truyện tống trận, cứ như vậy, cũng dễ dàng Lăng Vân không ít. Nhớ tới cái Thiên Không đế quốc này, suy nghĩ của Lăng Vân lập tức xuất hiện ra nhiều, tựa hồ, tại chính mình mới vừa gia nhập thế giới này, vị Kiếm Sư cường giả thứ nhất gặp mặt, chính là tới từ một gia tộc ở Thiên Không đế quốc. Danh tự gia tộc đó tựa hồ chính là Mạc gia........ Lúc ấy chiến hạm bọn họ rơi vỡ ở trong một mảnh rừng rậm, còn từng nghĩ mời chính mình đảm đương hộ vệ....... Ngày xưa tái hiện, một tia cảm hoài nhàn nhạt hiện lên trong lòng. Ngăn cách mười hai năm, ngày đó Mạc gia Tiểu công chúa bây giờ lẽ tất nhiên đã lập gia đình. Hắn không biết trong đầu tại sao lại hiện ra một ký ức hoàn toàn không liên hệ như vậy, nhưng những thứ này cũng không phải hắn hiện tại phải suy nghĩ. Hắn chỉ biết là, bây giờ hắn đột nhiên muốn đi xem vị từng là tiểu thư điêu ngoa kia, vẻn vẹn chỉ thế thôi. Mặc dù, hắn ngay cả tên gọi vị Mạc gia tiểu thư kia là gì cũng không biết. Mạc gia là một trong bốn đại gia tộc của Thiên Không đế quốc, ở bên trong đế đô tùy tiện tìm một người cũng có thể hỏi ra. Hắn trực tiếp bước ra bộ pháp, hướng Mạc gia đi tới. Ngồi mã xa có thể nhanh hơn, chẳng qua hiện tại hắn đang muốn tẩu lộ( đi bộ), vì tẩu lộ mà tẩu lộ, không có lý do gì. Ở dọc theo đường đi này, thấy vài sự vật, hắn muốn dừng lại sẽ dừng lại, nhất thời nóng nảy, muốn gia tốc sẽ gia tốc, ý thức đi tới kia, muốn làm cái gì, thì làm. Lấy tinh thần chống đở vật chất, mặc cho tâm linh cầm cự thân hình chính mình, mặc sức vui đùa ở ngã tư đường tứ cấp văn minh này. Ở nhịp bước dưới loại tâm linh hoàn toàn phóng túng, tăng trưởng đối với tâm cảnh, có diệu dụng khó có thể nói rõ, trong trạng thái như thế tựa hồ đại não thanh tĩnh hơn, linh thức rõ ràng hơn, nếu là lan tràn ra..... Phạm vi có thể lan tràn cũng tất nhiên trở nên càng thêm rộng lớn, một tia kỳ ảo, rõ ràng, vô tức phủ lên khắp trái tim..... ..... Mạc gia là một đại gia tộc, tự nhiên có đại lượng thị vệ thủ vệ, khi Lăng Vân đến cổng Mạc gia, tự nhiên bị ngăn cản. Giờ phút này, hắn cũng không đeo trên mình huy chương cửu giai Thánh Kiếm Sư từ kiếm sư công hội phó hội trường tự mình ban phát, mà uy danh của hắn, cũng phần lớn là lục, thất, bát cấp văn minh truyền lưu, đến tứ, ngũ cấp văn minh, người biết đã dần dần ít đi. Người bình thường muốn tiến vào Mạc gia, căn bản là chuyện không thể nào. Giờ phút này hắn nếu muốn tiến vào Mạc gia, thì không thể không đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng! Như thế nào đi vào? Cường hành xông vào? Xông, liên lụy đến vấn đề đạo đức! Muốn phóng túng tâm linh, không chỗ nào câu thúc tùy ý làm việc, tất phải kích động tới giới tuyến đạo đức tại cái thế giới này. Trước mắt, hắn muốn vào Mạc gia, nhưng nếu hắn không biểu lộ ra thân phận Thánh Kiếm Sư, cũng chỉ có thể dùng sức mạnh một đường xông vào. Ý nghĩ trong nội tâm, để hắn nghĩ trực tiếp đi vào, không cần bộc lộ thân phận, không bị ngăn cản đi vào. Nhưng hạn chế đạo đức, nói cho hắn biết, ngươi không thể mất đi lễ số. Vũ có vũ đức, nhưng vũ đức, phải chăng cũng là một loại trói buộc tâm linh? Ta tùy ý phóng túng tâm linh chính mình, mưu toan tiến vào ngộ đạo chi tĩnh, ngộ đạo chi tĩnh này hay không lại là một loại chướng ngại mới? Chỉ cần là người, liền không cách nào thoát khỏi hạn chế cùng câu thúc bản thân là người! Vạn vật đều có nhân quả, giãy dụa trong hồng trần nghiệp chướng, muốn hoàn toàn siêu thoát, nhảy khỏi tam giới, không tại ngũ hành, đó là khó khăn như thế nào? Cho dù ngươi không phải là người, trở thành quỷ hồn, vẫn phải sa vào hạn chế làm quỷ hồn, không cách nào siêu thoát thế ngoại.... Chân chính phải làm, đến tột cùng là cái gì? Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi có chút lâm vào trầm tư. Thân là thị vệ giữ cửa, tự nhiên phải có nhãn lực nhất định. Những thị vệ này thấy Lăng Vân khí vũ bất phàm, cũng không hảo quấy rầy, đành lễ phép hỏi thăm: - Chẳng biết các hạ là người phương nào, tới Mạc phủ ta có việc gì? Có thiệp mời chăng? Lăng Vân dừng ý nghĩ của mình. Theo ý nghĩ dọc theo đường đi rõ ràng hơn, thứ mà đầu óc của hắn nhớ lại càng ngày càng nhiều, đến giờ phút này, đã là nhớ ra danh hiệu vị Mạc gia hộ vệ kai. Điểm này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Mạc gia hộ vệ Mạc Lôi, cùng hắn chính là vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lần, hơn nữa một lần chi duyên này chính là mười hai năm trước, ở trong mười hai năm này, bọn họ cũng không có bất cứ giao tiếp gì, nhưng hết lần này tới lần khác lúc này hắn lại nhớ ra, trong ý thức hắn đang cần danh tự người này, thì cái danh tự ẩn nặc nằm sâu trong trí nhớ, tự nhiên liền nổi lên trong lòng. - Mạc Lôi các hạ có ở đây chăng. Thị vệ nghe xong hắn nói, trong lúc nhất thời hơi do dự bất quyết, Mạc Lôi chính là một trong sáu đại tam giai Kiếm Sư của gia tộc, không phải bất cứ hạng người thông thường nào cũng có thể dễ dàng tấn kiến. Chẳng qua là quần áo trang phục trên người Lăng Vân, không cái nào không tràn ngập cao quý tới từ cao cấp văn minh, rõ ràng không phải là người bình thường, cuối cùng thị vệ trưởng vẫn là rất có quyết đoán hạ quyết định, khách khí mời hắn đi vào. Lúc bọn họ hướng vào bên trong, Mạc Lôi cũng nhận được thông tri, vội vàng chạy ra, hai người ở trước cửa đã sớm gặp nhau. Mười hai năm, đã đủ để hòa tan trí nhớ ngày xưa của vị nhị giai cường giả này, hắn thấy Lăng Vân, căn bản là vẻ mặt mê mang, nghĩ không ra mình ở đâu gặp qua vị nam tử này. - Mười hai năm trước, Mạc Lôi các hạ còn nhớ ngày mà chiến hạm gia tộc của các ngươi ở một mảnh rừng rậm rơi vỡ không? Đối với tứ cấp văn minh quyền thế gia tộc mà nói, một chiếc tuần không chiến hạm đại biểu cho một số của cải to lớn. Trong ngày đó, Mạc gia bọn họ tổn thất hơn vài vị Kiếm Sư cấp bậc cường giả, Kiếm Sĩ có tiềm lực càng đếm không nổi, hắn tự nhiên sẽ không quên. - Lúc ấy chạy thoát, chỉ có các hạ và một vị tiểu thư của quý gia tộc. Ta hôm nay tới đây, chỉ là vì gặp nàng. Mạc Lôi vẫn không có nhớ ra Lăng Vân, chỉ là thấy thái độ của hắn không giống trả thù, hơn nữa, chính mình lại căn bản nhìn không ra tu vi của hắn, có thể thấy được tu vi không có ở dưới mình, đành phải trả lời: - Mạc Vũ tiểu thư đã gả tới hoàng thất đế quốc.... Chẳng biết các hạ tìm nàng có gì sai khiến? - Lập gia đình à. Cái đáp án này cũng ở trong tình lý. Lăng Vân hơi có chút thất vọng. Chuyện thế gian, lại có thể nào hoàn toàn như ý người. Một vị cường giả ít nhất là tam giai Mạc Lôi tự nhiên không dám dễ dàng đắc tội, vội vàng nói: - Các hạ nếu có chuyện quan trọng, ta đây liền sai người báo cho tiểu thư, để cho nàng trở về một chuyến. Hoàng cung cách đây không xa, một đi một về, cũng bất quá một canh giờ thôi. - Không cần, ta chẳng qua là muốn gặp Mạc Vũ tiểu thư thôi. - Ách.... Mạc Lôi có chút kinh ngạc nhìn Lăng Vân một cái..... Đặc biệt tới gặp tiểu thư? Vị các hạ này không phải là tình nhân cũ trước kia của Mạc Vũ tiểu thư chứ. Khi hắn đang kinh ngạc, một giọng nữ thanh thúy vang lên: "Mạc Lôi thúc thúc, vị thúc thúc này là bằng hữu mẫu thân con sao." Lăng Vân nhìn thoáng qua, thì thấy một thiếu nữ khoảng chừng mười tuổi mang theo hai vị bằng hữu, tò mò đi tới, từ trang phục kiểu mẫu thống nhất trên người các nàng xem ra, các nàng chắc hẳn là học viên thuộc về cùng một học viện. - Ngay cả hài tử cũng có, thời gian trôi qua thật là nhanh nha. Ngẫm lại ngày xưa tiểu thư điêu ngoa kia, bây giờ đã là người mẹ, Lăng Vân tùy ý nói một tiếng. Hắn hoàn toàn là nghĩ cái gì thì nói cái đó, hữu cảm nhi phát, nhưng lời này vào trong tai Mạc Lôi, nhưng nhất thời để hắn sắc mặt quái dị hẳn lên, trong lòng cái suy đoán kia lại càng phát rõ ràng. Thậm chí trong lòng hắn đang lo lắng, nếu như nam tử này thật là tình nhân của Mạc Vũ tiểu thư, vì quan hệ hữu hảo giữa gia tộc cùng hoàng thất, có hay không nên đem nhân tố bất an này bóp chết? - Tiểu muội muội, ngươi tên là gì. - Thúc thúc, ta gọi là Tô Bạch. - Tô Thức Lý Bạch, tên rất hay. - Cái gì Tô Thức Lý Bạch? Lăng Vân mới vừa rồi hoàn toàn chỉ tùy tâm mà nói, sau khi nói xong, lại cảm giác được trong lòng một trận ngạc nhiên, sau đó nhưng là một trận ung dung phóng thích tâm tình, mà ngay cả kiếm hồn trong cơ thể cảm ứng được tâm tình ba động của kí chủ, tốc độ vận hành cũng chợt nhanh hơn. Cả người tinh khí thần theo tâm tình thay đổi, đã điều hòa đến trạng thái tốt nhất. Không thấy được người, Lăng Vân cũng không tiếp tục nán lại, trực tiếp xoay người, tính toán hướng Mạc gia ra đi. Mới vừa nhìn đến trang phục học viện trên người thiếu nữ kia, đã để hắn hồi tưởng lại Tử Vân trung cấp học viện khi mới vừa gia nhập cái thế giới này. Tâm tư đã từ trên người Mạc gia tiểu thư này, dời đến Tử Vân đế quốc Kiêu Dương thành. - Thúc thúc, người lớn lên thật anh tuấn, rất giống thần tượng của con, có thể vì con ký tên không. - Thần tượng của ngươi? - Đúng nha, thần tượng của con. Vị Lăng Vân kia một người cùng một cao cấp văn minh đối kháng, thúc lớn lên thật giống anh ấy, con chính là mua rất nhiều bức họa của ảnh. Tại Vân Lai đế quốc đánh một trận, đã qua gần hai tháng, thời gian hai tháng cho dù tin tức của Thiên Không đế quốc có bế tắc hơn nữa, cũng nhận được đồn đãi cùng với tương quan ảnh tượng có liên quan đến Vân Lai đế quốc, những ảnh tượng này, Mạc Lôi hắn vị này tam giai cường giả tự nhiên cũng có tư cách quan khán. Giờ phút này theo thiếu nữ này vừa nói, hắn lập tức nghĩ tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Vân trước mắt, ngữ khí cung kính hỏi: - Xin hỏi, ngài, ngài là Lăng Vân các hạ sao? Lăng Vân gật đầu. Chẳng qua lúc Lăng Vân thừa nhận thân phận của mình, thiếu nữ kia rồi lại không vui: - Không cho phép ngươi giả mạo thần tượng của ta. Ta biết ngươi cũng rất sùng bái Lăng Vân các hạ, khắp nơi bắt chước hắn không giả, nhưng là làm người thì nên thành thực, cần gì giả mạo Lăng Vân các hạ tới khi gạt chúng ta, ngươi chính là ngươi, làm chính mình có cái gì không tốt. Giả mạo? Lăng Vân hơi ngừng lại, Đây có cái gì hảo giả mạo, ta chính là ta, chẳng lẽ còn sẽ giả sao. Đột nhiên, Lăng Vân trong đầu toát ra một đạo linh quang. Ta chính là ta? Khi ngươi thật sự là thật, có lẽ người khác cho là giả. Khi ngươi đúng là giả, người khác lại khẳng định đó là thật. Chân chân giả giả, cần gì phân biệt rõ ràng như vậy? Tinh thần của người, tinh thần của kiếm, lại có gì khác nhau? Ở trong mắt con người, linh loại, yêu loại thuộc về dị tộc! Vậy trong mắt sinh mệnh linh loại, yêu loại, nhân loại không phải cũng thuộc về dị tộc? Tinh thần, tinh thần! Tinh thần của kiếm! " Kiếm, bởi vì người cầm nắm mà thông linh! Kiếm hồn vốn là một ý niệm phân thân ta, từ tinh thần ý chí của ta rèn luyện mà thành. Tinh thần của kiếm, chính là tinh thần của ta, ý chí của ta, chính là ý chí của kiếm, hai cái nếu vốn là một thể, làm sao phân biệt lẫn nhau?" Nhân kiếm hợp nhất, đạo lý này, tất cả mọi người đều biết. Chính là người cùng kiếm đến tột cùng như thế nào hợp lại làm một? Trực tiếp giống tất cả mọi người biết, thông qua tách ra liên thức phản ứng nguyên lý, có thể chế thành nguyên bản đầu đạn. Nhưng nếu thật cho ngươi những công cụ này, ngươi nhất định không cách nào làm ra một đầu đạn nguyên bản. Nhân kiếm hợp nhất cảnh giới cũng là như thế. Ở trên địa cầu, vũ giả biết nhân kiếm hợp nhất cảnh giới tuyệt đối không hề ít, nhưng vô số vũ giả hao hết tinh lực cả đời, dùng hết vô số biện pháp, lại thủy chung không cách nào đạt tới cái loại cảnh giới này và trong đó cũng không thiếu hụt hạng người kinh tài tuyệt diễm! Nhân kiếm hợp nhất, vô kiếm vô ngã. Không có chính mình, cũng không có kiếm trong tay, có chỉ có một loại chấp niệm với kiếm, một loại ý thức sử kiếm, một cổ tinh thần đối với kiếm. Dung hợp như thế, so với ngày đó ở sân thi đấu Vân Lai đế quốc, càng thêm đáng sợ. Dung hợp ở sân thi đấu Vân Lai đế quốc chỉ có thể xem như ý thức của người cùng kiếm hồn dung hợp, tiến hành chính là dung hợp trên ý thức, cùng lắm chỉ có thể xưng là kiếm tức ta, ta tức kiếm chi cảnh. Một khi làm được chân chánh kiếm phi ta, ta phi kiếm, bước vào Kiếm Thần cảnh giới trở nên nước chảy thành sông. " Kiếm Thần, đây chính là Kiếm Thần cảnh giới. Khó trách Kiếm hồn lại ở phía trước Kiếm Thần. Có Kiếm hồn, cơ hồ sẽ xem ngang với việc làm tốt vai trò tấm đệm, nửa chân đã bước vào Kiếm Thần cảnh giới. Ta kế tiếp phải làm, chính là chờ sau khi kiếm hồn hoàn thành thành thục, làm cho đạo ý thức bên trong kiếm hồn kia trở về chân ngã, dung hợp trong chủ ý thức." Nghĩ thông suốt mấu chốt Kiếm Thần chi đạo, Lăng Vân không khỏi cảm giác trước mắt hết thảy quán thông sáng sủa. Giờ phút này Mạc Lôi thật là kích động. - Lăng Vân các hạ quang lâm Mạc gia ta, quả thật là vinh hạnh lớn nhất Mạc gia, ta đây liền sai người thông tri gia chủ, bệ hạ cùng với Mạc Vũ tiểu thư, xin các hạ...trước theo ta nghỉ ngơi một hai, để cho ta thay mặt gia tộc làm tròn lễ nghi gia chủ. Lăng Vân a, tồn tại siêu nhiên có thể đánh chết cửu giai chí cường giả, lại cùng Mạc gia tiểu thư Mạc Vũ bọn họ có quan hệ! Thần linh tại thượng, tin tức này nếu là để cho người khác biết , còn không rơi vào điên cuồng? Ít nhất địa vị Thiên Không đế quốc bọn họ ở trên quốc tế, ít nhất phải tăng lên một cấp bậc. Giờ khắc này, Mạc Lôi vô cùng hy vọng tiểu thư nhà mình cùng Lăng Vân có cái loại quan hệ nhân tình này, một khi có mà nói, Mạc gia sau lưng sẽ chẳng khác nào có một vị cửu giai cường giả ở sau lưng ủng hộ, ngày sau còn không lập tức như diều gặp gió. - Ta cũng chỉ đến xem một lát thôi, không cần phát động nhiều người. Trước mắt mục đích đã đạt tới, trước xin cáo từ. Mạc Lôi không khỏi có chút nóng nảy, vội vàng nói: - Các hạ chuyến này không phải đặc biệt vì gặp Mạc Vũ tiểu thư sao, còn chưa gặp được tiểu thư mục đích chuyến này lẽ tất nhiên còn không coi là đạt tới. Xin các hạ chờ, tin tưởng không cần bao lâu Mạc Vũ tiểu thư sẽ đến, đến lúc đó các ngươi có thể tái kiến. Lăng Vân lắc đầu, mục đích thực sự của hắn là buông lỏng trạng thái, phóng túng tâm linh tiến vào ngộ đạo chi tĩnh, cảm ngộ Kiếm Thần chi đạo, trước mắt nhiệm vụ đã vượt mức hoàn thành, sớm để hắn tiếp xúc đến cánh cửa Kiếm Thần cảnh giới, tiếp tục ở đây đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Hắn nhìn thoáng qua vị thiếu nữ có chút không rõ ràng Lăng Vân rốt cuộc là thật hay giả, đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra huy chương cửu giai Thánh Kiếm Sư từ kiếm sư công hội tự mình đặc chế đưa tới, tùy tâm nói: - Đây có thể chứng minh thân phận của ta chứ, ta nghĩ, gọi là cửu giai Thánh Kiếm Sư Lăng Vân, thế giới này không có người thứ hai. Thiếu nữ cuối cùng chỉ là một tiểu cô nương, mặc dù được giáo dục tốt, sự thật vẫn như cũ không thoát khỏi thân phận tiểu hài. Thấy huy chương đặc chế kia, ánh mắt nhất thời bị hấp dẫn, vẻ mặt hâm mộ nói: - Nha, huy chương thật xinh đẹp, nếu là ta cũng có huy chương như vậy thì tốt quá? Mạc Lôi vừa nghe, bị làm cho sợ đến có chút hồn phi phách tán, ngươi ngữ khí này, không phải rõ ràng là đang xin xỏ sao? Hắn vội vàng nói: - Bạch tiểu thư, vạn vạn không thể vô lễ đối với Lăng Vân các hạ! Lăng Vân đối với những huy chương này căn bản là không cần, nếu tiểu cô nương này một câu nói vô tâm khiến hắn cảm ngộ đến Kiếm Thần chi đạo, tặng nàng món đồ chơi này bồi hoàn nhân tình thì có sao đâu? Hắn trực tiếp đem huy chương đưa cho thiếu nữ này, cũng không nhìn lại Mạc Lôi đang có chút trợn mắt hốc mồm, lập tức bay lên không, rời khỏi Mạc gia. - Huy chương của cửu giai Thánh Kiếm Sư, cơ hồ đại biểu cho một vị cửu giai Thánh Kiếm Sư, tương đương với tín vật của hắn, nhưng vật quý trọng như thế, Lăng Vân các hạ cũng đưa cho Tô Bạch tiểu thư.... Mạc Lôi kích động nhìn huy chương Tô Bạch đang cầm trên tay trong miệng cơ hồ có chút nói không có mạch lạc: - Nhất định là tiểu thư , duyên cớ bởi vì Mạc Vũ tiểu thư, Lăng Vân các hạ mượn tay Tô tiểu thư, muốn đem huy chương chuyển đạt tới trên tay tiểu thư.... Nghĩ vậy, Mạc Lôi đã có thể khẳng định Lăng Vân cùng tiểu thư nhà mình có cái loại quan hệ mập mờ này.