[Dịch] Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 40 : – Thời cục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vấn đề là cho dù Nguyên Thập Tam Hạn không quan tâm đến sống chết của Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế, nhưng đối với đệ tử Triệu Họa Tứ do chính tay hắn dạy dỗ, sẽ thấy chết mà không cứu sao? Khi Vô Mộng Nữ, Thái Thủy Trạch và Trương Thán hợp sức tấn công Triệu Họa Tứ, Nguyên Thập Tam Hạn đang ở trong ngôi chùa này, trong phật điện này. Hơn nữa còn ở ngay trong tượng phật Đạt Ma sư tôn này. Tại sao khi đó Nguyên Thập Tam Hạn không ra tay? Tại sao vào giây phút sống chết của đồ đệ mình, Nguyên Thập Tam Hạn vẫn khoanh tay đứng nhìn? Tại sao sau khi Nguyên Thập Tam Hạn bị Thiên Y Cư Sĩ vạch trần đang ở trong chùa, đến bây giờ hắn vẫn chỉ nói chuyện chứ không ra tay? Điều này không giống như tác phong trước giờ của hắn là lầm lì ít nói. Thiên Y Cư Sĩ đột nhiên nói: - Ngươi đang bị nhốt, ngươi bị nhốt trong tượng thần. Nguyên Thập Tam Hạn cười khan một tiếng, trong đó mang theo chút khẩn trương: - Ngươi cho rằng chỉ một cái tượng thần có thể nhốt được ta sao? Thiên Y Cư Sĩ lạnh lùng nói: - Tượng thần không nhốt được ngươi, nhưng nếu như tượng thần thật sự có thần, ngươi có mạnh đến mấy cũng không thoát được. Nguyên Thập Tam Hạn hừ một tiếng, nói: - Không ngờ nhiều năm qua không gặp, ngươi lại trở nên mê tín như vậy. Ta chính là thần, thần ta hợp nhất, không ta không thần, có ta có thần, là ta là thần, như hình với bóng, nước trăng giữa trời, không cần phải thoát. Trương Thán không nhịn được châm chọc một câu: - Ngươi nhiều nhất chỉ là một ma đầu, lại còn đòi làm thần. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Thứ làm cho ngươi không thoát được không phải là thần, mà là Sơn Tự kinh bị linh khí của tượng thần này dẫn phát. Những lời này vừa nói ra, trong tượng thần liền im lặng. Một lúc sau, toàn bộ tượng thần lại rung động, giống như phát lạnh run cầm cập. Không lâu sau, tượng thần màu vàng còn chảy ra mồ hôi hột. Lúc này không phải là Lôi Trận Vũ đổ mồ hôi, mà là Nguyên Thập Tam Hạn. - Sơn Tự kinh! Vô Mộng Nữ chợt ngẩng đầu kêu lên: - Ta muốn Sơn Tự kinh! Cho ta Sơn Tự kinh! Ngươi đã đáp ứng sẽ truyền cho ta Sơn Tự kinh! Lúc này đến phiên Trương Thán không hiểu: - Sơn Tự kinh gì? Thiên Y Cư Sĩ nói: - Theo như tình báo của Trương Hiển Nhiên, Nguyên Thập Tam Hạn hình như đã tạm thời điều động mấy vị cao thủ đến giúp, một người trong số đó chính là vị cô nương này. Vị tiểu cô nương này làm việc cho Nguyên Thập Tam Hạn, là bởi vì đầu cô ấy có bệnh, trên trán có thương tích, lúc phát tác đau đớn muốn chết. Cô ấy biết được trong Sơn Tự kinh có một đoạn kinh văn có thể giải đau đầu, hơn nữa còn có thể giúp cô ấy nhớ lại chuyện lúc trước, cho nên mới cố gắng lấy lòng Nguyên sư đệ, hi vọng có thể lập công trong chiến dịch này, để tứ sư đệ truyền cho cô ấy kinh văn trị nhức đầu và khôi phục ký ức. Thái Thủy Trạch cũng hỏi: - Sơn Tự kinh chỉ có công dụng này thôi sao? Hắn nghe được trong lời nói Thiên Y Cư Sĩ còn có đoạn sau, bởi vì chuyện Nguyên Thập Tam Hạn bị nhốt trong tượng thần hình như có liên quan đến kinh thư này. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Sơn Tự kinh ngoại trừ là phật điển kinh văn, còn là một loại phương pháp vận khí hoàn toàn khác biệt với võ lâm trung thổ. Nguyên lão tứ muốn luyện thành “Thương Tâm nhất tiễn”, trước tiên phải học được phương pháp vận khí của Sơn Tự kinh; còn nếu muốn luyện “Thương Tâm nhất tiễn” đến đỉnh cao, phải phối hợp với “Nhẫn Nhục thần công”. Lại nghe người trong tượng phật thở dốc, giận dữ nói: - Ngươi làm sao biết “Thương Tâm nhất tiễn” của ta vẫn chưa hoàn toàn luyện thành? Thiên Y Cư Sĩ nói: - Ngươi từng nhiều lần giao đấu với Tam sư đệ. Nguyên Thập Tam Hạn càng giận dữ: - Quả nhiên là hắn nói cho ngươi biết. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Khi đó Gia Cát sư đệ đã luyện thành “Kinh Diễm thương”, y nói nếu như “Thương Tâm tiễn” của ngươi có thể luyện đúng phương pháp, y chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi; hơn nữa những vũ khí binh khí sau này, có lẽ phải nhường vị trí cho tiễn pháp có thể lấy mạng người ngoài ngàn dặm, tâm động là có thể hóa thành tro bụi. Y kết luận là ngươi còn chưa luyện thành. Nhìn vào chiêu thức, y nói với sự thông minh và chăm chỉ của ngươi, không có lý do nào lại không luyện thành, có thể là ngươi chưa hoàn toàn lĩnh hội kinh văn, hoặc là kinh văn lấy được vốn không đầy đủ. Nghe được những lời này, Nguyên Thập Tam Hạn trong tượng thần rất chấn động, lúc này ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Khi đó, chúng ta dựa vào chiêu thức của ngươi để suy đoán, hơn phân nửa là do kinh văn có vấn đề. Lần đó lão tam và ta tại Bạch Tu viên suy nghĩ năm ngày, nhất trí cho rằng ngoại trừ ngươi không thể lĩnh hội được toàn bộ kinh văn, hoặc là phần mở đầu kinh văn bị thiếu, việc ngươi tu luyện không được thời cục dẫn dắt cũng là một trong những nguyên nhân khiến ngươi không thể luyện thành. Nguyên Thập Tam Hạn, Lôi Trận Vũ, Vô Mộng Nữ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch đều không nhịn được, đồng thanh hỏi: - Thời cục? Còn không hỏi thêm một câu: “Chuyện này có liên quan gì đến ‘thời cục’?” - Đúng, thời cục. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Có thời thế như vậy mới có cục diện như vậy. Có thời như vậy mới có cục như vậy. Ngươi chỉ một mực khổ luyện, giống như tháo gỡ trong mớ dây thừng rối tung, sẽ không có kết quả tốt. Nguyên Thập Tam Hạn giận dữ nói: - Ngươi… và Gia Cát đã sớm nhìn ra? Thiên Y Cư Sĩ nói: - Chúng ta cũng muốn nói cho ngươi biết, nhưng một là sợ ngươi sau khi luyện được vẫn tiếp tay cho giặc, đạo giảm ma tăng, hai là lời của chúng ta e rằng ngươi cũng không nghe lọt. Nguyên Thập Tam Hạn nói: - Sao các ngươi không nói, chỉ sợ ta học thành thì các ngươi sẽ không sống nổi, bớt giả nhân giả nghĩa đi! Thiên Y Cư Sĩ nói: - Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Vừa rồi ngươi trốn trong phật tượng. Lão Lâm tự là một ngôi chùa cổ, cũng là chùa nổi tiếng, trăm ngàn năm qua không biết có bao nhiêu người ở đây cầu nguyện tụng kinh, quỳ lạy dâng hương. Vào lúc này cảnh này ngươi lại tiến vào nơi này cục này, tự nhốt mình trong thân bồ tát, lại đột nhiên sáng tỏ thông suốt kinh văn, cơ hội lĩnh ngộ rất lớn, đúng không? Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn thản nhiên thừa nhận: - Ta bây giờ mới biết, trước kia đã đi một con đường vòng. Không, con đường kia vốn là sai, có thể nhìn thấy nhưng không thể đến gần. Chỉ là ta vẫn kiên trì đi trên nó, đã rẽ qua rất nhiều nhánh, rốt cuộc tìm được đường, mới biết trước đó đều là những chặng đường vô ích. Bây giờ lại đi qua lần nữa, ta không ngờ ở trong núi, trong miếu, trong tượng thần lại lĩnh hội được kinh văn, đến nỗi tạo thành sai lầm lớn. Thiên Y Cư Sĩ nói: - Ngươi quá ham mê danh lợi, rơi vào trong hồng trần cuồn cuộn, quá để ý đến thành bại được mất, làm sao có thể lánh đời ngộ đạo, lui trăm bước để cầu nhìn xa. Nguyên Thập Tam Hạn nói: - Nhưng hôm nay cuối cùng đã giúp ta biết được, kinh văn kia có vấn đề chứ không phải là ta ngu ngốc không hiểu. Thiên Y nói: - Chúc mừng ngươi, ngộ đạo như vậy đúng là đáng mừng. Nguyên Thập Tam Hạn nói: - Phải ở trong cục như vậy mới có thể được dịp lĩnh ngộ, ngươi nói xem có phải anh hùng đều giống nhau, phải đợi thời đợi thế, phải có vận may mới được? - Anh hùng thật sự lúc thời thế chưa tới đều phải biết nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng cường chính mình, chờ đợi thời cơ. Lưu Bang phải đến năm bốn mươi tám tuổi mới nắm được thời cơ dựng cờ khởi nghĩa, thống nhất thiên hạ. Trương Lương ám sát Tần hoàng tại bãi cát Bác Lãng không thành, mai danh ẩn tích, sau khi khổ công đọc sách mười năm mới ra phò trợ Lưu Bang, mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước. Không sai, thời thế dễ tạo anh hùng, như là Trần Bình và Hàn Tín ở dưới trướng Sở bá vương độc bá thiên hạ, không thể dung người, cho nên không có cơ hội thi thố tài năng, phải nương nhờ Lưu Bang mới có thể thi triển hết sở trưởng. Thương An và Lý Tư gặp được minh quân, hơn nữa còn phải hiến kế sách phù hợp với tính tình quân vương mới có thể mạnh tay cải cách. Đây là thời thế, không thể đi ngược. Nhưng chỉ có đại anh hùng mới có thể sinh ra đúng thời, có thể tạo nên thời thế. Tần Thủy Hoàng, Tào Tháo, Lưu Bang, Tống thái tổ đều là như vậy. Nguyên Thập Tam Hạn nhất thời không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: - So về miệng lưỡi ta không bằng ngươi, nhưng trên giang hồ so mạnh đấu thắng, chỉ luận thực lực. Lúc ta có thể lĩnh hội được Sơn Tự kinh, phát ra “Thương Tâm tiễn”, chính là lúc các ngươi kinh hồn táng đảm. Ngươi không cần phải giả vờ chúc mừng ta. Thiên Y Cư Sĩ lại nói: - Ngươi vừa rồi đã hiểu được Sơn Tự kinh, bởi vì quá chấn động, muốn chuyển chân khí luyện sai trở về nguyên trạng, kết quả phương pháp tu luyện nhiều năm nhất thời nghịch biến, khiến cho chân khí của ngươi chảy ngược, nguyên khí thoát ra, rơi vào trạng thái nửa thất thần tổn thương, nửa tẩu hỏa nhập ma. Nếu không thì ngươi đã sớm ra tay với chúng ta, lúc Triệu Họa Tứ gặp nguy ngươi cũng đã xuất thủ cứu giúp. Ta nói có đúng không? Nguyên Thập Tam Hạn vất vả lắm mới thốt ra một câu: - Vừa rồi người không nhìn thấy ta tiện tay phá tan “Ai Thần chỉ” sao? “Ai thần chỉ” là một trong “Ngũ Đại Chỉ Kình” của Phích Lịch đường Lôi gia, cho dù là cao thủ hạng nhất cũng không dễ dàng chống đỡ, đừng nói đến công phá. Thiên Y Cư Sĩ lại thong thả nói: - Nếu như ngươi thật sự không sao, cũng không cần phải nói ra những lời này. Chỉ có kẻ yếu mới huênh hoang, chỉ có kẻ thiếu tự tin mới dùng bề ngoài để tâng bốc chính mình. Hiện giờ đáp án rất rõ ràng, thời cục cũng rất rõ ràng. Thiên Y Cư Sĩ không thể nhúc nhích, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn cũng cũng không dễ chịu. Thiên Y Cư Sĩ bị nhốt ở trong tượng bồ tát, đó là vì y quá tin tưởng bằng hữu, mà bằng hữu muốn giúp y lại càng giúp càng rối. Nguyên Thập Tam Hạn cũng bị nhốt ở trong tượng bồ tát, là do hắn là tự chuốc lấy. Nhờ vào cảm ứng đặc biệt, hắn đã tháo gỡ được nghi vấn trong lòng nhiều năm qua, nhưng bởi vì thân tâm rung động quá lớn, cho nên thân thể lại rơi vào trong một khốn cục khác. Nhưng nơi này còn có Lôi Trận Vũ, Trương Thán và Thái Thủy Trạch. Còn có một Vô Mộng Nữ hình như không có ý giúp đỡ Nguyên Thập Tam Hạn. Đây có vẻ như là một cơ hội tốt, một thời cơ cực tốt để diệt trừ một tên đồng lõa bên cạnh Thái Kinh. Một lúc sau, chợt nghe người trong tượng thần nói với một ngữ điệu kìm nén: - Ngươi cho rằng ta thật sự không thoát được sao? Thiên Y Cư Sĩ lãnh đạm nói: - Lúc ngươi thoát thì không ngộ được đạo, lúc ngộ đạo lại không thoát được. Thế sự há có thể được như ý người. Nguyên Thập Tam Hạn cười lạnh, tiếng cười không ngừng xao động trong tượng thần. - Thế sự phần lớn không như ý nguyện, nhưng ta nào phải người thường. Thiên Y Cư Sĩ thở dài nói: - Tần hoàng quét sáu phương, Gia Cát chia ba nước, đều không phải là người thường, vẫn khó thoát khỏi vận mệnh tráng niên chết sớm. - Không! Nguyên Thập Tam Hạn quát lên: - Không, ta không nhận mệnh. Không phải ta không bằng người, chỉ là không đủ may mắn. Gia Cát làm người đắc thế thì nói lời đắc thế, ngươi lại là người vô dụng nói lời vô dụng. Nhân sinh trên đời, mấy chục năm thấm thoắt đã qua. Ta không cầu bất lão bất tử, nhưng quyết không làm kẻ vô dụng bình chân như vại, ăn không ngồi rồi, dùng danh nghĩa xuất gia, thoái ẩn, nhìn thấu hồng trần để không làm không động, không nghe không hỏi. Ta đã tới nhân thế một chuyến, nếu như không thể long trời lở đất, thà rằng chết không có chỗ chôn. Thiên Y Cư Sĩ lắc đầu than thở: - Lão tứ, ngươi chí khí quá cao, hỏa khí quá mạnh, cho nên ác khí quá nặng, sát khí quá mức. Không có chí tiến thủ cũng không phải là không làm, mà là có chuyện không làm thì còn tốt hơn so với làm xằng làm bậy. - Ngươi bớt giáo huấn đi. Ngươi cho rằng ta đã hết sức sao? Được, ta sẽ cho ngươi xem một chút! Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng: - Ta biến!