[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 18 : Ngã Thị Thùy xông vào Trường Tiếu bang


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trước cổng thiên hạ đệ nhất bang Trường Tiếu bang. Bỗng nhiên có một bóng người áo đen lao nhanh đến, người tuy còn ở phía xa, nhưng lưng gấu eo hổ, thanh thế kinh người. Đám bang chúng canh giữ Trường Tiếu bang kinh ngạc, lập tức có bốn người đứng ra cản đường người nọ. Người áo đen kia dừng lại, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm vào bốn tên Trường Tiếu bang đồ này. Bốn tên Trường Tiếu bang đồ kia còn chưa giao thủ, trong lòng đã phát lạnh. Một tên Trường Tiếu bang đồ trong đó lớn tiếng quát hỏi: - Ngươi là ai? - Ngã Thị Thùy (ta là ai). - Ngã Thị Thùy? - Ngã Thị Thùy! - Ngươi tới làm gì? - Gọi bang chủ của các ngươi ra đây! - Ha! Dựa vào ngươi mà cũng xứng gặp bang chủ chúng ta? - Các ngươi không xứng cản đường ta. Các ngươi một tên sử dụng Liên Tử thương, một tên sử dụng Tề Mi côn, một tên sử dụng Nga Mi Phân Thủy thích, một tên sử dụng Phán Quan bút, thoạt nhìn đều là binh khí đặc biệt, nhưng đều không có tác dụng. - Cái gì? Bốn tên Trường Tiếu bang đồ kia kêu lên. Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói: - Tên sử dụng Nga Mi Phân Thủy thích, lúc này việc ngươi muốn làm nhất là ngủ, trong lòng đang bực bội vì sao lại có người đến, quấy rầy giấc ngủ của ngươi. Với tâm tình này của ngươi mà giao chiến với người khác, tự nhiên không thể tập trung thần chí, sao có thể không bại? Tên cầm Nga Mi Phân Thủy thích kia lập tức cúi đầu, không nói được gì. Ngã Thị Thùy nhìn chằm chằm vào tên sử dụng Phán Quan bút kia, lạnh lùng nói: - Ngươi! Ngươi dùng Phán Quan bút tuyệt đối không hơn mười lần. Xem tư thế ngươi cầm vũ khí, liền biết trước kia ngươi quen sử dụng Nhạn Linh đao. Ngươi đi ra chặn ta, lại tiện tay vớ lấy binh khí của đồng bạn, còn vũ khí mình quen dùng lại không mang theo bên cạnh. Kẻ như ngươi giao thủ với người khác, sơ ý cẩu thả, sao có thể không bại? Tên cầm Phán Quan bút kia nhất thời ngạc nhiên đứng đờ ra đó, nói không nên lời. Ngã Thị Thùy quay sang tên cầm Liên Tử thương kia, cười lạnh nói: - Còn ngươi, ngươi sử dụng Liên Tử thương (thương dây xích) dài sáu thước ba, nhưng các bằng hữu của ngươi đều dùng binh khí ngắn, ngươi làm thế nào tấn công ta mà không làm bị thương đồng bạn của ngươi? Kẻ như ngươi căn bản không nắm chắc, làm sao giao thủ với người khác? Tên sử dụng Liên Tử thương kia nhất thời cũng cứng họng không nói được. Ngã Thị Thùy lại quay sang tên sử dụng Tề Mi côn. Tên kia bị hắn trừng mắt nhìn, trong lòng rét lạnh, vội kêu lên: - Đừng nghe mấy lời xằng bậy này, chúng ta lên! Nhất thời bóng côn, bóng xích, bóng thích, bóng bút đồng loạt tấn công Ngã Thị Thùy. Ngã Thị Thùy giận dữ cười nói: - Ngươi vốn không có sai lầm gì, trong bốn người này võ công cao nhất cũng là ngươi. Nhưng ngươi nghe ta nói trong lòng liền rối loạn, ngay cả trận thế cũng không vững. Các ngươi trước khi xuất thủ đã sợ hãi, làm sao tiếp được một chiêu của ta? Lời còn chưa dứt, bốn người này đã bay ra ngoài, Nga Mi Phân Thủy thích, Tề Mi côn, Phán Quan bút, Liên Tử thương đều rơi xuống đất, bốn người cũng ngã xuống không bò dậy nổi. Bốn người này vừa ngã xuống, lại có hơn mười người chạy nhanh ra. Ngã Thị Thùy cả giận nói: - Ai cản ta sẽ chết, ta muốn tìm bang chủ các ngươi! Đột nhiên một người nhanh như chớp chạy tới, toàn thân áo đỏ. Hơn mười tên Trường Tiếu bang đồ kia lập tức cúi đầu kêu lên: - Mục hương chủ! Người kia đi đến trước mặt Ngã Thị Thùy, quan sát Ngã Thị Thùy mấy lần, lớn tiếng cười nói: - Ta tưởng là ai xâm phạm, hóa ra là một thằng nhóc. Này, tiểu tử, về nhà bú sữa mẹ đi! Lão tử Hắc Sát Thủ Mục Sơn Lỗ của ngươi ở đây, ngươi nhận mệnh đi! Ngã Thị Thùy lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào. Mục Sơn Lỗ lại bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, trong lòng sợ hãi, gượng cười nói: - Ngươi là ai? Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói: - Ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ, ta gọi là Ngã Thị Thùy. Mục Sơn Lỗ nghe được liền cười đến gập cả bụng, thở gấp nói với đám Trường Tiếu bang đồ bên cạnh: - Thiên hạ nào có cái tên quái đản như chó nuôi vậy. Hắn lại gọi là Ngã Thị Thùy, ngay cả hắn cũng không biết hắn là ai, ha ha ha... Đám đệ tử Trường Tiếu bang bên cạnh tự nhiên cũng cười theo. Mới cười được mấy tiếng, giọng nói của Mục Sơn Lỗ đột nhiên khàn khàn, tiếng cười của đám đệ tử Trường Tiếu bang cũng lập tức bị cắt đứt. Bởi vì Mục Sơn Lỗ không cười nổi nữa. Ngã Thị Thùy vung quyền, Mục Sơn Lỗ chỉ cảm thấy nắm tay của đối phương đột nhiên hóa lớn, bay đến gần. Mục Sơn Lỗ trúng quyền, tám cái răng và một ngụm máu tươi đồng loạt phun ra. Mục Sơn Lỗ ngã xuống đất, giận dữ gào lên: - Mẹ nó, làm thịt hắn cho ta! Lập tức lại có mấy chục tên Trường Tiếu bang đồ xông ra, rút đao, rút kiếm, giương cung, lắp tên, vây công Ngã Thị Thùy. Chợt nghe Ngã Thị Thùy hét lên giận dữ: - Được! Chính là đám cẩu đồ các ngươi giết Hàm Ưng bảo, hủy Thanh Vân tiêu cục, lại ở Hàm Bích lâu làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy! Được! Ta giết sạch các ngươi rồi mới đi gặp Tăng Bạch Thủy! Máu tung tóe, người chớp lóe, tiếng la giết tận trời. Tại Thí Kiếm sơn trang. Cuộc chém giết đã đến hồi cuối. Anh hùng là người đổ máu, hảo hán cũng là người đổ máu, nhưng nhiều anh hùng và hảo hán đều đổ máu như vậy, chính khí trong trời đất rốt cuộc có bị máu tanh này dẫn đắt, đứng ra chủ trì chính nghĩa cho giang hồ? “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc chỉ huy các đệ tử Thí Kiếm sơn trang giao chiến, lại gặp Thanh kỳ kỳ chủ “Trung Nguyên Thần Ưng” Thượng Bộ Vân. Chỉ một đao, Thượng Bộ Vân đã bị dồn vào góc chết, bó tay chịu trói. Nhưng Hà Bất Lạc lại không giết hắn, chỉ áp giải hắn đi gặp Tư Đồ Thập Nhị. Tư Đồ Thập Nhị râu bạc phất phơ, vạt áo màu bạc phía trước có một vệt máu. Y nhìn Thượng Bộ Vân, khẽ ho khan, giống như ngực hơi đau đớn, vẫn luôn cố nén, nhưng tiếng ho lại tiết lộ điều này. Tư Đồ Thập Nhị vừa ho vừa nói: - Trường Tiếu bang lòng người đều loạn rồi, kẻ thì đi, kẻ thì trốn. Nói thật, trong mắt ta thì võ công của ngươi rất kém, nhưng ngươi vẫn không đi, gánh vác đại nạn, ra sức chiến đấu, không hổ là một trong năm đại kỳ chủ của Trường Tiếu bang. Thật ra ngươi còn xuất sắc hơn rất nhiều người của quý bang, trung thành cống hiến, trước sau như một, đây không phải hảo hán thì là gì? Thí Kiếm sơn trang ta trước giờ không giết hảo hán, Hà nhị đệ, mau thả hắn! Hà Bất Lạc lập tức buông ra, chắp tay cười nói: - Thượng lão anh hùng, Trường Tiếu bang giết người như ma, làm nhiều việc ác, nhưng chỉ có Thượng lão anh hùng rất ít làm bậy. Nghe nói ngày đó khi Trường Tiếu bang hủy Phi Vân tiêu cục, là ngài cố ý để cho cục chủ Tiết Chính Âm chạy thoát. Vừa rồi đã đắc tội, kính xin thứ tội! Trung Nguyên Thần Ưng xoa xoa cánh tay vừa được thả, nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn đất, đột nhiên trong hốc mắt có nước mắt chảy xuống chòm râu trắng xóa, thở dài nói: - Ta sống hơn năm mươi năm, hôm nay mới lần đầu tiên được người khác gọi là anh hùng. Ta không biết nói thế nào cho phải, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, ta không xứng có vinh dự này. Ta sống đến bây giờ mới thật sự biết được một điều, đám lãnh tụ Trường Tiếu bang mà ta ngày thường bội phục, đến lúc gặp nạn lại chỉ biết tự mình chạy trốn, để lại các đệ tử vì bọn họ mà chết. Ta không có gì để nói, chỉ cám ơn các người hôm nay không giết, để lại ta gần đất xa trời, suy nghĩ kiểm điểm những việc làm trong quá khứ. Tóm lại sau này Thượng Bộ Vân ta nhất định sẽ không đối địch với quý trang. Đột nhiên nhảy lên một cây đào, hô lớn: - Các anh em, lần này Trường Tiếu bang tấn công Thí Kiếm sơn trang đã thất bại rồi, các thủ lĩnh đều lần lượt chạy trốn, quân tiếp viện đã bị cắt đứt, người của chúng ta đã tử thương quá nửa, các người còn chiến cái gì? Mau vứt bỏ vũ khí đầu hàng đi! Thượng Bộ Vân nhảy lên cao hô lớn như vậy, hơn trăm tên Trường Tiếu bang đồ còn sót lại phần lớn đều đã dừng tay đầu hàng, mấy chục tên khác tự nhiên cũng không ham chiến, ào ào vứt bỏ khí giới đầu hàng. Hơn năm trăm tên Trường Tiếu bang đồ trong viện, đầu hàng khoảng chừng hai trăm tên, những tên khác trong thời gian ngắn hoặc chết trận hoặc trọng thương. Người xông vào trong viện phần lớn là đệ tử Thanh kỳ, Lam kỳ và Hồng kỳ, bởi vì Thượng Bộ Vân là Thanh kỳ kỳ chủ, cho nên người đầu hàng đa số là đệ tử Thanh kỳ. Ba bốn trăm tên đệ tử Trường Tiếu bang chặn giết đệ tử Thí Kiếm sơn trang trong trang, toàn quân bị diệt, đều là đệ tử Hắc kỳ của Trường Tiếu bang. Đệ tử Trường Tiếu bang tiếp ứng ngoài trang, đồng dạng bị Thí Kiếm sơn trang đánh giết hầu như không còn, khoảng chừng hơn bốn trăm người, phần lớn là đệ tử Bạch kỳ. Đương nhiên Thí Kiếm sơn trang cũng tử thương vô cùng nặng nề, ác chiến với thiên hạ đệ nhất đại bang, mặc dù chiếm được ưu thế, nhưng cũng thương vong gần nửa, vô cùng thảm thiết. Có điều Trường Tiếu bang như vậy chẳng khác nào toàn quân bị diệt, khó mà trở mình. Chiến đấu còn có hồi cuối. Quách Ngạo Bạch chặn giết “Đao Ma” Triệu Liêu Phân. Trận chiến này cũng vô cùng thảm liệtt. Võ công của Lam Kỳ đường chủ Trường Tiếu bang đương nhiên cao hơn Bạch kỳ đường chủ Nghê Hướng Thiên, nhưng cũng không bằng Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều, đã có thể chen vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất trong võ lâm. Đáng tiếc hắn gặp phải thiếu bảo chủ Hàm Ưng bảo, “Thất Trùng Thiên kiếm pháp” Quách Ngạo Bạch. Quách Ngạo Bạch chẳng những từng giết chết “Thiểm Điện Kiếm” Nghê Hướng Thiên, cũng từng đánh bại “Bán Nam Bất Nữ” Thiết Kiều Kiều, võ công dĩ nhiên đứng trên Triệu Liêu Phân. Quách Ngạo Bạch đang trong nỗi đau mất cha, điên cuồng truy kích. Triệu Liêu Phân lại vì Khuất Lôi, Phương Trung Bình không đánh mà chạy, đệ tử Trường Tiếu bang càng lúc càng ít, cho nên càng đánh càng nguội lạnh, một trăm lẻ tám thức “Thiên Ma đao pháp” sở trường cũng không đánh ra kình lực. Nhưng “Đao Ma” Triệu Liêu Phân dù sao cũng không phải hư danh, Quách Ngạo Bạch đâm ra chín mươi tám kiếm, hắn cũng tiếp được chín mươi tám kiếm. Triệu Liêu Phân phản công một trăm lẻ tám đao, Quách Ngạo Bạch cũng đón lấy một trăm lẻ tám đao. Sau đó Quách Ngạo Bạch đột nhiên ném bảy kiếm ra. Triệu Liêu Phân nào từng thấy qua kiếm pháp kỳ dị như vậy, vội nhảy nhảy tránh, lại tránh khỏi sáu kiếm, đến kiếm thứ bảy thì lực đã hết, thế đã tận, đành phải ném đao ngăn cản. Quách Ngạo Bạch lại xông tới, một quyền đánh Triệu Liêu Phân rơi xuống, lại thêm một quyền muốn lấy mạng Triệu Liêu Phân. Tổng chưởng giáo của Thí Kiếm sơn trang thì đụng độ Thanh kỳ đường chủ Trường Tiếu bang là “Thiên Võng” Trần Quan Thái. Võ công của Ngân Tuyệt Nhai đương nhiên không thể cao bằng tổng quản Thí Kiếm sơn trang là Mã Nhị tiên sinh. Ngày đó Mã Nhị tiên sinh đang bị trọng thương, bị Bạch kỳ đường chủ Nghê Hướng Thiên giết chết trong Trường Tiếu bang. Võ công của Trần Quan Thái còn cao hơn “Thiểm Điện Kiếm” Nghê Hướng Thiên, nhưng vẫn không bằng Lam Kỳ đường chủ Triệu Liêu Phân và Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều. “Đao Kiếm Song Tuyệt” Ngân Tuyệt Nhai đấu với “Thiên Võng” Trần Quan Thái, vốn là chắc chắn thất bại. Nhưng võ công của Trần Quan Thái lại suy giảm đi nhiều, một là vì binh khí sở trường “Thiên Võng” của hắn đã bị Ngã Thị Thùy phá hủy, hai là trước đó hắn bị Ngã Thị Thùy đánh đến mức ngũ tạng lục phủ giống như xê địch, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ đã đi tấn công Thí Kiếm sơn trang, cho nên công lực bị giảm sút nhiều. Lại thêm Khuất Lôi, Phương Trung Bình bỏ chạy, Trường Tiếu bang chúng bị vây, người phe mình còn lại lác đác, cho nên lòng dạ càng thêm rối bời, chỉ lo lui thân, không muốn ham chiến, do đó võ công của Trần Quan Thái gần như yếu đi một nửa. Tương phản là lục đương gia Thí Kiếm sơn trang “Đao Kiếm Song Tuyệt” Ngân Tuyệt Nhai. Đối phương càng đánh càng sợ, vừa chiến vừa trốn, còn y càng đánh càng hăng, vừa đuổi vừa giết, cộng thêm nỗi đau mất con, căm phẫn chiến đấu, thanh thế dĩ nhiên kinh người, ngay từ đầu đã chấn nhiếp Trần Quan Thái, khiến cho “Thiên Võng” Trần Quan Thái mất hết tiên cơ. Công lực của Trần Quan Thái còn dư lại, nhiều nhất chỉ ngang với Hồng kỳ kỳ chủ Trường Tiếu bang là “Lục Dương Kim Cương Thủ” Thẩm Tứ thần quân ngày đó mà thôi. Nhưng cho dù công lực ngang với Thẩm Tứ thần quân, há phải là hạng người dễ chọc? Ngân Tuyệt Nhai tấn công một đợt, Trần Quan Thái bị bức đến luống cuống tay chân. Ngân Tuyệt Nhai nói: - Được, ngươi dùng tay không, ta giết ngươi không xem là anh hùng, ngươi đón lấy! Y lại dừng tay, giơ chân đá một thanh Nguyệt Nha đao trên đất về phía Trần Quan Thái. Trần Quan Thái đưa tay tiếp đao. Mặc dù hắn chưa từng luyện qua đao pháp, nhưng đã có vũ khí nơi tay, gan cũng lớn hơn, liên tiếp mấy đao uy vũ mạnh mẽ tấn công Ngân Tuyệt Nhai. Trần Quan Thái cầm đao trên tay, Ngân Tuyệt Nhai không chiếm được ưu thế nữa. Trần Quan Thái đã quyết tâm, chỉ mong nhanh chóng giết chết Ngân Tuyệt Nhai, sau đó lập tức chạy trốn. Nhưng Ngân Tuyệt Nhai cũng không phải hạng người dễ đối phó, lập tức múa đao kiếm đến mức mưa gió không lọt. Trần Quan Thái cũng không thắng được. Ngay lúc này Thượng Bộ Vân lại nhảy lên cao hô lớn, Trường Tiếu bang chúng lũ lượt đầu hàng. “Thiên Võng” Trần Quan Thái trong lòng khẩn trương, không kìm được phân tâm, động tác chậm lại. Ngân Tuyệt Nhai đao kiếm thi triển, đánh bay đao trong tay Trần Quan Thái, khiến Trần Quan Thái cả kinh thất sắc. Ngân Tuyệt Nhai cũng không vội truy kích, chỉ lạnh lùng nói: - Ngươi vì phân tâm nên mới thất thủ, như vậy không tính. Tới đây, để ngươi cầm đao tái chiến! Trần Quan Thái rống giận, nhặt đao, tấn công một đợt, ép cho Ngân Tuyệt Nhai liên tiếp lui về phía sau, sau đó chém vài nhát đao, quay người muốn chạy. Ngân Tuyệt Nhai hét lớn một tiếng, tay cầm đao kiếm xông thẳng đến, muốn ngăn Trần Quan Thái lại. Không ngờ Trần Quan Thái quỷ kế đa đoan, làm ra vẻ muốn chạy chỉ là giả vờ mà thôi. Ngân Tuyệt Nhai vừa xông tới, Trần Quan Thái lập tức xoay người xuất đao, sau một tiếng “phụp”, đao cắm vào trước ngực Ngân Tuyệt Nhai. Hai mắt Ngân Tuyệt Nhai trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Trần Quan Thái. Trần Quan Thái cười lạnh nói: - Ai bảo vừa rồi ngươi không giết ta? Ngân Tuyệt Nhai điên cuồng hét lên, lại không ngã xuống, đâm một kiếm vào Trần Quan Thái. Nhưng Ngân Tuyệt Nhai đã bị thương nặng, một kiếm này thế đi đã chậm, Trần Quan Thái thu tay tiếp được, lại xoay Nguyệt Nha đao một cái. Mí mắt Ngân Tuyệt Nhai như muốn nứt ra, lập tức lảo đảo muốn ngã. Ngay lúc này đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên. Trần Quan Thái cảm thấy quen thuộc, đưa mắt nhìn sang, trông thấy Triệu Liêu Phân đang ở giữa không trung, Quách Ngạo Bạch giống như thần long, một quyền đánh “Đao Ma” Triệu Liêu Phân rơi xuống. Trần Quan Thái thấy đồng bạn duy nhất cũng gặp bất hạnh, trong lòng kinh hãi. Ngân Tuyệt Nhai lại cố nén đau đớn, chém xuống một đao, Trần Quan Thái cũng không phát hiện ra. Ngân Tuyệt Nhai chỉ dựa vào một chút khí lực, cho nên đao thế rất chậm. Nhưng tiếng hét thảm thứ hai lại vang lên, Trần Quan Thái nhìn thấy quyền thứ hai của Quách Ngạo Bạch đánh vào Triệu Liêu Phân, lập tức lấy mạng, trong lòng càng hoảng sợ, chợt thấy gió đao ập vào cổ, đã không kịp né tránh. Một đao này của Ngân Tuyệt Nhai chém vào cổ hắn, thiếu chút nữa đã chặt cả chiếc đầu rơi xuống. “Thiên Võng” Trần Quan Thái kêu thảm ngã xuống, lúc sắp chết kéo đao một cái, Ngân Tuyệt Nhai cũng kêu thảm một tiếng, lập tức mất mạng. Nhưng cái chết của y lại đổi được cái mạng của Thanh kỳ đường chủ Trường Tiếu bang Trần Quan Thái. Nguyên lai cả nhà họ Ngân đều cực kỳ dũng cảm uy vũ. Ngày trước Ngân Thị Tam Hùng ở trên đại điện Trường Tiếu bang phá vây giết địch, cuối cùng bị vây khốn, nhưng vẫn đổi mạng với Thanh kỳ hương chủ Trường Tiếu bang là “Phượng Hoàng Câu” Tôn Ngọc Đường, hơn nữa sau khi bị thương vẫn cố gắng vùng vẫy trở về trang, báo cáo với Tư Đồ Thập Nhị rồi mới chết đi. Người nhà họ Ngân đều chết trong tay Trường Tiếu bang đồ. Bên kia “Thiết Quyền” Khuất Lôi sau khi thoát vây, đã một đường giết ra khỏi Thí Kiếm sơn trang, lập tức chạy trốn. Phương Trung Bình thì bị cao thủ Thí Kiếm sơn trang bao vây, xung phong mấy lần đều không thoát được. Đệ tử Thí Kiếm sơn trang tử thương không ít, nhưng lại càng chiến càng dũng mãnh. Phương Trung Bình bởi vì mất máu quá nhiều, đánh lâu không thắng, tâm lực đều cạn kiệt, mắt thấy sắp sửa bị bắt, nhưng con thiết ưng được hắn nuôi dưỡng lại kịp thời tìm đến. Kết quả thiết ưng bị giết, còn Phương Trung Bình có thể thoát vây, chạy khỏi Thí Kiếm sơn trang. Tăng Bạch Thủy đã đi ra khỏi mảng rừng cỏ tranh kia, Thí Kiếm sơn trang đã ở trong tầm mắt, người trẻ tuổi kia vẫn không xuất hiện. Tăng Bạch Thủy nhìn lên trời, trăng dần chìm về phía tây. Hắn hít sâu một hơi, đang định bước đi, chợt thấy hai bóng người chạy như bay đến, hình dáng vô cùng chật vật. Tăng Bạch Thủy không kìm được ngẩn ra. Hai người kia lại là Khuất Lôi và Phương Trung Bình, xem tình hình của bọn hắn, e rằng chiến dịch Thí Kiếm sơn trang lần này đã thất bại rồi. Tăng Bạch Thủy không ngờ được, mình chỉ đến chậm hai giờ, Thí Kiếm sơn trang lại có thể hoàn toàn đánh tan lực lượng không đâu địch nổi của Trường Tiếu bang. Tăng Bạch Thủy hét lớn một tiếng. Hai người kia một trước một sau, vừa nghe tiếng hét này, chần chừ một chút, cuối cùng dừng lại, vẻ mặt đau khổ, quyết định đi đến chỗ Tăng Bạch Thủy. Tăng Bạch Thủy vừa nhìn thấy, liền biết Khuất Lôi đã bị nội thương nghiêm trọng, mà tay phải của Phương Trung Bình cũng bị cắt ngang cổ tay. Tăng Bạch Thủy tức giận hừ một tiếng, Khuất Lôi và Phương Trung Bình vội vàng cúi đầu. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói: - Được rồi, bại thì đã bại rồi, còn gì để nói nữa, tình hình chiến đấu ở đó rốt cuộc thế nào? Khuất Lôi trầm giọng nói: - Ti chức đáng chết, xin bang chủ thứ tội. Chúng tôi tới trước trang, hợp lực giết chết Âm Dương Hắc, thế như chẻ tre, đánh giết mấy chục tên thủ trang, sau đó lưu lại hơn bốn trăm đệ tử Bạch kỳ đường canh giữ ngoài trang để tiếp ứng, lại sai đệ tử Hắc kỳ đường đi đánh giết dư nghiệt trong trang. Tôi và Trung Bình, Trần đường chủ, Triệu đường chủ, Thượng kỳ chủ dẫn theo người của Hồng, Lam Kỳ đường đi vây công đám Tư Đồ Thập Nhị. Trước tiên dùng thi thể Âm Dương Hắc và gia đinh bị giết trong trang, cùng với chuyện Hàm Bích lâu, Thanh Vân tiêu cục, Hàm Ưng bảo bị hủy, trước tiên đả kích lòng tin của Tư Đồ Thập Nhị, sau đó đánh lén... Tăng Bạch Thủy nói: - Được, làm như vậy rất tốt, không phải tất cả đều tiến hành bình thường à? Tại sao lại thảm bại? Khuất Lôi cúi đầu nói: - Sau đó... sau đó, ài, chúng ta tính ngàn lần vạn lần, lại tính sai một bước. Hà Bất Lạc căn bản không rời trang đi huấn luyện cao thủ, hắn và Ngân Tuyệt Nhai, Quách Ngạo Bạch vẫn luôn thủ hộ bên cạnh Tư Đồ lão nhi. Càng không ngờ là tinh nhuệ của Thí Kiếm sơn trang còn nhiều hơn dự tính, võ công cũng cao hơn dự tính, chuẩn bị cũng đầy đủ hơn dự tính. Chúng tôi nhất thời thất thủ, vừa bắt đầu đã bị bọn chúng ngầm tiêu diệt tất cả cung tiễn thủ của chúng ta, hơn nữa còn vây khốn đệ tử Hắc Bạch kỳ... Tăng Bạch Thủy sắc mặt như sắt, chỉ hừ một tiếng. Phương Trung Bình ngập ngừng nói tiếp: - Càng không ngờ được, chúng tôi vốn định năm hướng vây đánh Tư Đồ Thập Nhị, nhưng Trần đường chủ bị Ngân Tuyệt Nhai kia chặn lại, Triệu đường chủ bị Quách Ngạo Bạch kia ngăn cản, mà tôi cũng bị Hà Bất Lạc kia ngăn lại... Tăng Bạch Thủy ánh mắt như chớp, lạnh lùng nói: - Hơn nữa, ngươi còn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn chặt một tay đúng không? Phương Trung Bình cúi đầu, lắp bắp nói: - Vâng... vâng... Tăng Bạch Thủy quay đầu nhìn Khuất Lôi, hỏi: - Như vậy ngươi và Thiết đại đường chủ hợp sức chiến đấu với Tư Đồ Thập Nhị, tình huống thế nào? Khuất Lôi vẻ mặt đau khổ nói: - Ban đầu là Lộ Anh Phong xuất thủ, ai ngờ lại bị lão tặc kia nhìn thấu, vừa ra tay đã bị khống chế. Tôi chạy đến, thừa cơ đánh trúng hắn một quyền, nhưng cũng trúng một quyền của hắn, bị thương không nhẹ. Thiết đường chủ lập tức xông lên đánh giết, không ngờ võ công của lão già kia lại cao như vậy, vừa ra tay đã đánh chết Thiết đường chủ. Tôi lại xông lên trước, chỉ kịp đánh hắn một quyền nữa, nhưng cũng trúng một chưởng của hắn. Tôi tự biết không cầm cự được nữa, nếu không lùi nhất định sẽ mất mạng trong Thí Kiếm sơn trang, đành phải lui nhanh, mấy lần bị mai phục của Thí Kiếm sơn trang bao vây, may mà đối thủ võ công không cao, mới có thể giết ra trùng vây... Tăng Bạch Thủy hừ một tiếng, nhìn sang Phương Trung Bình hỏi: - Ngươi thì sao? Phương Trung Bình ho một tiếng, nói: - Tôi... tôi cũng như vậy, gần như không giết ra được vòng vây, may mà thần ưng tới cứu tôi, nhưng chính nó cũng... cũng không ra được. Chòm râu dài của Tăng Bạch Thủy không gió tự phất phơ, hỏi: - Như vậy đám Trần đường chủ, Triệu đường chủ, Thượng kỳ chủ thì sao? Phương Trung Bình miễn cưỡng nói: - Bọn họ, à, xem ra, Trần đường chủ và Triệu đường chủ rất khó thoát được, Thượng Bộ Vân thì lại làm phản, những người khác, chỉ sợ... chỉ sợ... Xương cốt toàn thân Tăng Bạch Thủy kêu lách cách, nhìn lên trời cao, lạnh lùng nói: - Tốt, rất tốt, Tư Đồ Thập Nhị trúng hai quyền kia của ngươi thế nào rồi? Khuất Lôi ôm ngực nói: - Bị thương tuyệt đối không nặng như tôi, nhưng cũng không phải nhẹ, khóe miệng dường như còn có vết máu. Tăng Bạch Thủy tập trung nhìn Khuất Lôi, chậm rãi nói: - Tư Đồ Thập Nhị có dùng Huyết Hà thần kiếm không? Phương Chấn Mi có ở Thí Kiếm sơn trang không? Khuất Lôi khẳng định nói: - Trong tay Tư Đồ Thập Nhị không có Huyết Hà thần kiếm, Phương Chấn Mi cũng không xuất hiện ở Thí Kiếm sơn trang... Bang chủ, chẳng lẽ ngài muốn... Sắc mặt Tăng Bạch Thủy như sắt, quả quyết nói: - Phương Chấn Mi đã không có mặt, Tư Đồ Thập Nhị cũng không có Huyết Hà thần kiếm, hiện giờ hắn lại bị thương, ta vừa lúc xông vào, tự tay giết chết hắn! Phương Trung Bình lắp bắp nói: - Thế nhưng... bang chủ... bọn chúng nhân thủ đông đảo... lúc này chúng ta chỉ còn lại ba người... e rằng rất... Tăng Bạch Thủy nhìn chằm chằm vào Phương Trung Bình, y phục toàn thân trong gió tugn bay phần phật, nói: - Thế nào? Ngươi không dám đi? Trong lòng Phương Trung Bình phát lạnh, gần như mồ hôi lạnh đều chảy ra ngoài, vội vàng nói: - Đương nhiên là đi, ti chức chỉ nhắc nhở bang chủ mà thôi, sao lại không dám đi? Tăng Bạch Thủy hừ một tiếng, lại nhìn chằm chằm vào Khuất Lôi. Khuất Lôi vội vàng nói: - Khuất Lôi nguyện ra sức vì bang chủ. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói: - Được, chúng ta thừa dịp hỗn loạn này giết vào, Khuất Lôi đối phó với Hà Bất Lạc, Trung Bình đối phó với Quách Ngạo Bạch và Ngân Tuyệt Nhai, để ta trước tiên bắt giữ Tư Đồ Thập Nhị, Thí Kiếm sơn trang tất nhiên sẽ tan rã. Hắn đột nhiên nói nhanh: - Có người đến, mau nằm xuống! Nguyên lai hắn bỗng nghe thấy cách đó mấy chục trượng có tiếng tay áo. Ba người vừa nằm xuống, chỉ thấy dưới ánh trăng có một thiếu niên áo trắng, tay trái tay phải đều mang theo một người, ung dung chạy đi, một bước đến mấy trượng, có thể tưởng tượng khinh công của hắn cao như thế nào. Phương Trung Bình thất thanh kêu lên: - Phương Chấn Mi! Hắn vừa thốt lên, Phương Chấn Mi đã lướt thẳng vào Thí Kiếm sơn trang, nhanh không thể hình dung. Hóa ra hắn thấy hí Kiếm sơn trang có chuyện khác thường, vội gấp rút lên đường, không lưu ý đến ba cao thủ võ lâm ở chỗ tối cách đó mấy chục trượng. Sau khi thân hình Phương Chấn Mi biến mất, Tăng Bạch Thủy dậm chân thở dài nói: - Trời cũng tuyệt ta! Phương Chấn Mi đã về Thí Kiếm sơn trang, Tư Đồ Thập Nhị chắc chắn lấy được Huyết Hà thần kiếm, nếu lúc này chúng ta đánh vào, Phương Chấn Mi và Tư Đồ Thập Nhị đều có mặt, chúng ta không thể chiếm được ưu thế. Đột nhiên có tiếng móng ngựa vang lên, một tráng hán áo đỏ phi ngựa chạy tới, dáng vẻ nhớn nhác, động tác hoảng loạn. Tăng Bạch Thủy nhíu mày nói: - Ấy, đây là người của chúng ta! Hắn phi thân lên, đáp xuống phía trước tuấn mã, đưa tay kéo một cái, đã giữ chặt con ngựa đang phi nhanh, không tiến tới được chút nào. Người cưỡi ngựa sợ đến hồn bay phách lạc, đang muốn rút đao, chợt nhìn thấy Tăng Bạch Thủy, lập tức lăn xuống ngựa, quỳ lạy nói: - Báo cáo... báo cáo bang chủ, không hay rồi, có một tên gọi là Ngã Thị Thùy gì đó giết vào bang, đệ tử trong bang... đều không ngăn được! Tăng Bạch Thủy râu dài từng sợi dựng ngược lên, nghiêm nghị hỏi: - Mục hương chủ ở đâu? Tráng hán kia sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: - Mục hương chủ... y bị Ngã Thị Thùy kia đánh một cái, miệng đầy máu... liền chửi ầm lên. Ngã Thị Thùy kia không cho Mục hương chủ mắng mẹ hắn, Mục hương chủ vẫn cứ mắng, Ngã Thị Thùy liền xông tới, hai người đối mặt, chỉ mấy chiêu đã đánh Mục hương chủ chết tươi... cho nên đệ tử chạy tới... Tăng Bạch Thủy hét lớn một tiếng, nói: - Một đám bất lực, chỉ biết đi cầu cứu! Đang muốn đá ra một cước, bỗng nhiên dừng lại. Tăng Bạch Thủy trong cơn giận dữ chợt bình tĩnh lại. Gió sớm từ từ thổi tới, áo dài của hắn phất phơ, chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: - Vết thương chí mạng của hắn vẫn nằm trên tay ta, chỉ cần hắn chịu quyết chiến với Phương Chấn Mi, ta sẽ có thể rảnh tay đấu một trận với Tư Đồ Thập Nhị, sau đó giải quyết bọn chúng. Hắn lập tức xoay người nói với Khuất Lôi và Phương Trung Bình: - Chúng ta mau trở lại Trường Tiếu bang. Tiểu tử kia muốn giết các ngươi để báo thù cho Hàm Bích lâu, chắc chắn sẽ chờ chúng ta trở lại. Bây giờ chúng ta trở về! Tại Trường Tiếu bang. Trên đất có mấy chục người nằm ngổn ngang, không ngừng rên rỉ. Ngã Thị Thùy nắm chặt tay, đứng yên ở đó. Đột nhiên Tăng Bạch Thủy giống như thiên thần từ trên trời đáp xuống. Ngã Thị Thùy nhìn Tăng Bạch Thủy, vẫn không nói gì. Đôi mày trắng của Tăng Bạch Thủy nhướng lên, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi: - Là ngươi làm? Ngã Thị Thùy lạnh nhạt nói: - Ta chỉ đánh mỗi tên một quyền, chỉ đau đến mức không đứng dậy nổi mà thôi. Ông yên tâm, bọn chúng không chết được đâu. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói: - Kẻ chiến bại thì đáng chết! Ngã Thị Thùy nói: - Nhưng ta đã đánh chết một tên hương chủ của ông, bởi vì hắn dám mắng mẹ ta! Tăng Bạch Thủy trầm giọng nói: - Mẹ ngươi! Mẹ ngươi, ngươi còn nhớ đến mẹ ngươi sao? Ngươi quên trước khi mẹ ngươi lâm chung, ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết để chiếu cố bà ấy sao? Ngươi quên trước khi chết mẹ ngươi đã nói gì sao? Ngươi quên mẹ ngươi muốn ngươi đáp ứng chuyện gì sao? Ngã Thị Thùy lập tức đỏ mặt lên, gân xanh nhô ra, lớn tiếng nói: - Ông xem ta là người thế nào! Ta đương nhiên nhớ được! Ta làm sao có thể quên? Tăng Bạch Thủy lạnh nhạt nói: - Ngươi nhớ được thì tốt, vậy ngươi nói xem, mẹ ngươi muốn ngươi làm gì? Ngã Thị Thùy nắm chặt tay, khàn giọng nói: - Mẫu thân muốn ta nhận lời làm một chuyện cho ông, để báo đáp ân tình chiếu cố của ông, ta làm sao không nhớ? Tăng Bạch Thủy cười nói: - Ngươi nhớ được thì tốt, vậy ta muốn ngươi làm gì, ngươi có nhớ không? Ngã Thị Thùy thống khổ nói: - Giết Phương Chấn Mi. Tăng Bạch Thủy hừ lạnh nói: - Vậy ngươi có làm không? Ngã Thị Thùy ảm đạm cúi đầu, nói: - Không có, ta không làm. Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói: - Vậy thì ngươi làm gì? Ha ha, Trường Tiếu bang ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại chặt một cánh tay của Khuất Lôi, lại đả thương Trần đường chủ, Âu kỳ chủ, Thượng kỳ chủ, hiện giờ còn đánh bị thương bảy tám chục người của Trường Tiếu bang ta, giết Mục hương chủ của Trường Tiếu bang ta, ngươi xem đây là báo ân? Ngươi xem đây là báo đáp? Ngã Thị Thùy thống khổ cúi thấp đầu xuống, đột nhiên hét lớn: - Các ngươi không nên huyết tẩy Hàm Bích lâu, lại làm ra chuyện mất hết tính người, không bằng cầm thú như vậy, cho nên ta muốn báo thù! Tăng Bạch Thủy quả quyết nói: - Được! Ngươi muốn báo thù, ta không ngăn cản, nhưng lời hứa của ngươi thì sao? Ngã Thị Thùy yên lặng. Tăng Bạch Thủy tiếp tục nói: - Nếu ngươi không thực hiện lời hứa của chúng ta, ngươi không cảm thấy có lỗi với người mẹ đã mất sao? Ngã Thị Thùy kích động đến mức toàn thân run lên. Tăng Bạch Thủy lại chậm rãi nói: - Được! Chúng ta hãy quyết định như vậy, chúng ta hẹn ở một nơi, Ta và Tư Đồ Thập Nhị quyết chiến, ngươi và Phương Chấn Mi tử chiến. Nếu như ngươi có thể giết chết Phương Chấn Mi, vậy thì ta sẽ giao ra Khuất Lôi và Phương Trung Bình, mặc ngươi xử lý. Sau khi ngươi thực hiện lời hứa, quan hệ giữa ta và ngươi có thể một đao chặt đứt, trực tiếp đối nghịch với ta, báo thù cho Phương Chấn Mi, tùy ngươi lựa chọn. Đương nhiên nếu ta chết trong tay Tư Đồ Thập Nhị trước, hoặc là ngươi chết trong tay Phương Chấn Mi, hai bên chúng ta đều không một câu oán hận, được chứ? Ngã Thị Thùy ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt có lệ. Tăng Bạch Thủy cười lớn nói: - Đây là biện pháp duy nhất để kết thúc ơn nghĩa, cũng không cần vướng mắc với nhau. Chúng ta một trận chiến phân thắng bại, các ngươi tự nhận là nhân giả vô địch, vậy thì xem thử các ngươi có thể thắng được trận chiến này hay không! Ngã Thị Thùy vẫn luôn trầm mặc, phương đông hừng sáng, gió lạnh từng cơn. Cuối cùng y chậm rãi nói: - Một lời đã định. Tăng Bạch Thủy ngửa mặt lên trời cười lớn, vang tận mây xanh: - Được, vậy ngươi hãy thông báo cho Tư Đồ Thập Nhị và Phương Chấn Mi, lập tức quyết chiến. Bất kỳ bên nào cũng chỉ được dẫn theo hai tên tùy tùng, người đi theo đương nhiên không được ra tay, chỉ chuẩn bị nhặt xác mà thôi. Với hiệp danh của Thí Kiếm sơn trang, chắc không đến nỗi sai hẹn hoặc bội tín. Sau khi quyết chiến, hai người còn lại nếu thuộc phe đối địch, vậy nhất định phải tái chiến, cho đến khi còn lại một người mới thôi. Sau lần này ân thù sẽ chấm dứt, cũng tránh khỏi nhiều vướng mắc, vĩnh viễn không có ngày bình yên. Giọng nói của Ngã Thị Thùy lạnh lẽo âm trầm đến mức gần như bi ai, quả quyết nói: - Được! Sau khi bóng dáng Ngã Thị Thùy biến mất khỏi Trường Tiếu bang, trong bóng tối phía sau Tăng Bạch Thủy lặng lẽ nhoáng lên hai người. Tăng Bạch Thủy không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: - Các ngươi cũng làm thật mạnh tay, xem ra hắn thật sự rất căm hận các ngươi! Khuất Lôi trầm ngâm nói: - Bang chủ, ngài ước chiến Tư Đồ Thập Nhị... Tăng Bạch Thủy cười khổ, sau đó nói: - Lúc này ta không ước chiến Tư Đồ Thập Nhị, vậy thì lúc nào mới chiến? Hiện giờ lực lượng của Trường Tiếu bang đã hoàn toàn bị đánh tan, nếu chiến đấu lâu dài với Thí Kiếm sơn trang, chắc chắn sẽ thất bại, không bằng một mình ta quyết chiến với Tư Đồ Thập Nhị. Mà Tư Đồ Thập Nhị đã bị ngươi đả thương, nếu hẹn hắn ngày mai quyết chiến, có thể hắn sẽ kiên quyết từ chối để bảo vệ tính mạng. Nhưng hẹn hắn ba ngày sau, nội thương của hắn vừa mới khôi phục, với một kẻ tự cho là nhân sĩ hiệp nghĩa như hắn, nhất định sẽ không kéo dài thời hạn. Đến lúc đó ta chỉ cần làm hao tổn nội lực của hắn, rất dễ khiến cho nội thương của hắn tái phát, một kích đánh bại hắn. Phương Trung Bình nghe vậy liền mừng rỡ, nói: - Bang chủ cao minh... Tăng Bạch Thủy nói giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay: - Bọn chúng tự cho là nhân giả vô địch, nào ngờ đạo cao một thước, ma cao một trượng. Bọn chúng biết người của chúng ta đã thương vong rất nặng, đoán chừng sẽ không dẫn nhiều người theo, hai người đi theo nhất định là Hà Bất Lạc và Ngân Tuyệt Nhai. Chúng ta cũng chỉ dẫn hai người theo, Khuất Lôi, ngươi và Trung Bình, đến lúc đó khi hai bên đối địch chỉ cần thừa cơ ra tay. Bất kể Tư Đồ Thập Nhị hay Phương Chấn Mi, chỉ cần trừ đi một tên thì có thể nắm chắc phần thắng. Để ta đánh bại Tư Đồ lão quỷ, lại bắt sống đám Hà Bất Lạc giao cho các ngươi, chẳng phải vui vẻ sao? Khuất Lôi vỗ vào chân, cười lớn nói: - Bang chủ diệu kế... Tăng Bạch Thủy nghiêm mặt nói: - Bất kể ra sao, đó nhất định là một trận chiến vang dội nhất trong võ lâm...