[Dịch] Long Vương Truyền Thuyết - Sưu Tầm

Chương 481 : Lại nhìn thấy thứ không nên nhìn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

So với những lần đột phá trước, nỗi thống khổ lần này phải chịu đựng rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, dung hợp với những khí lưu màu hoàng kim kia cực kỳ thông thuận, cảm giác căng trướng chỉ kéo dài một khoảng thời gian ngắn liền bắt đầu dần dần biến mất. Thay vào đó, là một loại cảm thụ khoan khoái khó có thể hình dung được. Lại giống như mỗi một tế bào trong cơ thể lại bị kích phát sức sống vậy, tiếng long ngâm trong cơ thể cũng hóa thành càng ngày càng to rõ. Ở mặt ngoài cơ thể mà Đường Vũ Lân không nhìn thấy được, toàn thân hoàn toàn bị kim văn bao trùm. Đặc biệt là phía sau lưng, đã hoàn toàn biến thành vàng vàng rực rỡ. Khí tức bản thân Đường Vũ Lân trở nên càng ngày càng mạnh, gợn sóng khí huyết khác nào trường giang đại hải, phát sinh âm thanh “ào ào” mãnh liệt. Nơi trán, một khối vảy hình thoi màu vàng tái hiện ra. Lớp vảy dần dần trở nên óng ánh long lanh, khác nào tinh thể. Cánh tay phải hoàn toàn bị Kim Long Lân bao trùm, vai, ngực cũng được vảy che kín. Sau khi tinh hoa của đạo phong ấn Kim Long Vương thứ 4 bị hấp thu, lớp vảy bắt đầu chậm rãi lan tràn ra, đầu tiên đem phần cổ Đường Vũ Lân hoàn toàn bao trùm, sau đó lại lan tràn đến bên ngực còn lại, mãi cho đến khi toàn bộ vai trái cũng bị bao phủ hoàn toàn mới ngừng lại. Lớp kim văn ở những nơi khác trên cơ thể càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, hơi thở của hắn cũng biến thành càng thêm sâu dày. Gợn sóng khí huyết không ngừng dâng cao. "Vù" một tiếng, một vòng quang luân màu vàng óng từ trong cơ thể hiện ra, quay chung quanh cơ thể. Tiếp đó, vòng quang luân vàng kim thứ hai cũng từ trong cơ thể xuất hiện. Thời điểm vòng quang luân này mới xuất hiện, còn có chút ít màu trắng, nhưng rất nhanh cũng đã biến thành màu hoàng kim rực rỡ. Hai cái Hồn Hoàn hoà lẫn vào nhau, quay chung quanh cơ thể hắn rất có quy luật. Xương cốt toàn thân Đường Vũ Lân răng rắc một trận vang vọng, thân thể lại cao thêm mấy cm. Gợn sóng khí huyết trong cơ thể cùng hồn lực dung hợp lại cùng nhau, kéo theo hồn lực cuộn trào mãnh liệt. Hồn lực được khí huyết ảnh hưởng, trở nên càng thêm ngưng tụ thuần hậu, bản thân cũng có một chút tăng trưởng. Đường Vũ Lân cũng không biết được rằng, trên thực tế, hồn lực của hắn vẫn luôn chịu ảnh hưởng của khí huyết. Khí huyết không cách nào trực tiếp cường hóa hồn lực của hắn, nhưng cũng vẫn luôn đang giúp tinh luyện, áp súc cho hồn lực, giúp hồn lực trở nên càng thêm ngưng tụ. Thân thể con người giống như là một cái lọ chứa, kinh mạch mở rộng, cường độ thân thể tăng trưởng, đều là tăng cường dung tích mà chiếc lọ này có thể chứa được. Nhưng bất luận thế nào, dù cho là đến cấp bậc Phong Hào Đấu La kia, dung tích của chiếc lọ chứa vẫn là có hạn. Nếu như hồn lực bên trong ngưng tụ đầy đủ, như vậy, thể tích của chúng sẽ thu nhỏ lại, đương nhiên là lượng hồn lực có thể chứa đựng cũng càng nhiều hơn. Kỹ xảo áp súc hồn lực, tinh luyện hồn lực, nói đúng ra, phải là từ sau cấp độ Hồn Vương mới bắt đầu. Bởi vì khi đó năng lực chứa đựng của thân thể liền bắt đầu bị hạn chế. Mà khí huyết mạnh mẽ của Đường Vũ Lân lại ngay từ bây giờ giúp hắn áp súc và tinh luyện hồn lực, đây cũng là nguyên nhân mà đẳng cấp hồn lực của hắn tăng lên rất chậm chạp. Nếu không phải hồn lực của hắn so với người bình thường ngưng tụ hơn nhiều lắm, làm thế nào có khả năng khi đối mặt với Cự Ma Thái Thản của Nguyên Ân Dạ Huy mạnh mẽ như vậy, cũng có thể miễn cưỡng chống lại đây? Mà ưu thế của hồn lực áp súc, sẽ nương theo thực lực bản thân tăng lên mà càng lúc càng được bộc lộ rõ. Trong cảm giác thư thái này, Đường Vũ Lân dần dần tiến vào minh tưởng sâu. Hồn lực cùng khí huyết cộng hưởng, ánh sáng lớp vảy trên người như ẩn như hiện, lóng la lóng lánh. Đột phá phong ấn tầng thứ 4, thực lực của hắn không thể nghi ngờ đều sẽ nhảy vọt lên một cấp độ mới. Mùi thuốc dần dần phai nhạt đi, thời điểm Nguyên Ân Dạ Huy một lần nữa mở hai con mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Đứng lên, vươn người một cái, trên mặt nàng nhất thời toát ra một vẻ vui mừng. Chỉ thời gian một ngày ngắn ngủi, nàng rõ ràng cảm giác được thân thể của chính mình như vừa được tẩy lễ vậy, toàn thân nhớp nhớp dính dính, như có thêm một lớp tạp chất tiết ra, vô cùng khó chịu. Nhưng nàng lại biết được, tạp chất trong cơ thể được bài trừ ra bên ngoài, sẽ vô cùng có lợi đối với việc gia tăng cường độ cơ thể. Nhưng mà, hiện tại phải giúp hắn ta hộ pháp, biết làm sao bây giờ đây? Đại đa số con gái đều sẽ ưa thích sạch sẽ hơn con trai, trên người mang theo mùi tanh nhàn nhạt của tạp chất, thực sự khiến cho Nguyên Ân Dạ Huy không cách nào chịu được. Nhìn chung quanh, lại cẩn thận lắng nghe một phen. Ký túc xá công đọc sinh bên này đúng là sẽ không có người đến. Quay đầu lại nhìn phòng túc xá của Đường Vũ Lân, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, hiển nhiên là cũng sẽ không kết thúc minh tưởng trong một sớm một chiều. Quay về phòng mình tắm à? Quên đi! Nguyên Ân Dạ Huy là một người cực kỳ giữ lời, nàng đã đáp ứng với Đường Vũ Lân sẽ giúp hắn hộ pháp. Hơn nữa, còn từ trong quá trình người ta tu luyện mà thu được chỗ tốt, thì nhất định phải nói được làm được. Không thể cứ như thế rời đi! Ngay sau đó, nàng đi múc một thùng nước sạch lại đây, lại lấy ra một bộ quần áo sạch ra. Nước mặc dù cho chút lành lạnh, nhưng với thể chất của nàng, đương nhiên cũng không tính là cái gì. Nguyên Ân Dạ Huy lần thứ hai xác nhận Đường Vũ Lân hít thở đều đều, sẽ không dễ dàng kết thúc tu luyện, lúc này mới cởi y phục của mình ra, đem quần áo dơ ném sang một bên trên mặt đất, dùng nước lạnh bên trong thùng thanh tẩy thân thể.Thật thoải mái nha! Nước lành lạnh, mang theo một chút cảm giác kích thích. Nhưng tạp chất trên người bị thanh tẩy đi, da dẻ lại dưới sự kích thích của nước lạnh hơi hơi đỏ lên. Loáng thoáng, có thể nhìn thấy da dẻ trở nên càng thêm nhẵn nhụi, hơn nữa còn mơ hồ có ánh sáng lộng lẫy hiện lên. Đường Vũ Lân này trước đó là đang làm gì? Mùi thuốc kia lại có hiệu quả như thế? Kỳ thực, vận may của nàng cũng vô cùng tốt. Sau khi Đường Vũ Lân dùng bốn loại linh vật, bởi vì cường độ thân thể của chính hắn đã rất cao, bản thân đã có đủ năng lực hấp thu tinh hoa của đạo phong ấn thứ 4, mà tu vi hồn lực lại hạn chế ở tam hoàn. Vì lẽ đó, thời điểm hấp thu dược lực của bốn loại linh vật, có một phần liền thông qua lỗ chân lông của hắn khuếch tán ra bên ngoài. Bởi vì phong ấn đột phá quá nhanh, trong lúc nhất thời không thể hoàn toàn đem dược hiệu đều hấp thu hết, mà chỉ hấp thu một phần tinh hoa trong đó. Mà mùi thuốc từ trong lỗ chân lông hắn tỏa ra, bản thân đã trải qua quá trình tinh luyện của thân thể hắn, là hỗn hợp của bốn loại linh vật hòa vào nhau mà tạo thành. Nếu như không có người khác ở đây, mùi thuốc này cũng bị lãng phí đi. Nhưng Nguyên Ân Dạ Huy đã đáp ứng giúp Đường Vũ Lân hộ pháp, tự mình bảo vệ ở ngoài cửa. Thiện giả thiện báo, thuận thế hấp thu mùi thuốc này, có tới 1/3 dược hiệu của bốn loại linh vật bị nàng hấp thu. Đây chính là phương thuốc mà Lão Đường truyền cho Tiểu Đường, chỗ tốt đương nhiên không cần nói cũng biết. Tất nhiên, đây cũng là bởi vì thân thể của Đường Vũ Lân trong lúc nhất thời cũng không cần dược hiệu nhiều như vậy để tiếp dẫn, nói chung là dưới nhiều cơ duyên xảo hợp mới tạo thành loại tình huống như vậy. Dù sao, lúc trước khi hắn còn ở với Chấn Hoa cũng đã ăn quá nhiều thứ tốt, chất dinh dưỡng gần đây quả thật có chút dư thừa. Chất bẩn trên người dần dần được rửa sạch, Nguyên Ân Dạ Huy nhìn da thịt trắng noãn của mình lộ ra nét ửng hồng, không nhịn được có chút xuýt xoa. Vóc người nàng cao ráo, lồi lõm hợp lý, đã sớm dậy thì tốt vô cùng. Nàng thoáng ưỡn người về trước, đường cong mỹ lệ lộ ra. Trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi, toàn thân đều bao phủ một tầng màu vàng kim nhàn nhạt, khác nào như tiên nữ giáng trần. Khẽ tém lại mái tóc dài của mình, nàng xoay người lại, cầm lấy quần áo. "Tách!" Một tiếng vang khẽ đột ngột xuất hiện, tuy là ở trong sân, các loại âm thanh huyên náo của tự nhiên vẫn tồn tại, tiếng "Tách" của chất lỏng rơi xuống này, cũng tuyệt đối không rõ ràng. Nhưng đối với Nguyên Ân Dạ Huy tai thính mắt tinh mà nói, thì lại rất rõ ràng. Nàng nhanh chóng xoay người lại, đồng thời đem áo khoác che lên người. Ánh mắt gần như ngưng trệ nhìn về phía âm thanh kia truyền đến. Trên mặt đất, không từ biết lúc nào, có thêm một giọt máu tươi. Huyết dịch đỏ tươi, ở trong sân đặc biệt rõ ràng. “Á á á á….!!!” Nguyên Ân Dạ Huy thét lên một tiếng chói tai, thân thể mềm mại bỗng nhiên vọt lên. Đang ở giữa không trung, hình thể cũng đã bắt đầu bành trướng lớn lên, Thái Thản Cự Viên Võ Hồn được phóng thích. Bên trong rừng cây, một thanh âm yếu ớt truyền đến, "Đừng, đừng động thủ! Ta vừa mới đến, ta không phải là cố ý nhìn thấy, a a a..." Trong tiếng kêu gào thê thảm, một bóng người từ trên trời giáng xuống, thân hình cấp tốc lấp loé, khác nào như huyễn ảnh trối chết chạy trốn trong sân. Thân ảnh khổng lồ của Nguyên Ân Dạ Huy từng quyền nổ ra, trên không trung không ngừng truyền đến tiếng khí bạo. Pháo Không Khí đủ để khiến đá tảng nát tan đó, trời ạ! Người kia lại trơn như lươn, tốc độ nhanh cực kỳ. Trong lúc nhất thời trong sân bóng người tầng tầng. Trong một chốc, Nguyên Ân Dạ Huy vẫn đúng là không thể đánh trúng được thân thể hắn. "Khốn nạn! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!" Nguyên Ân Dạ Huy vào lúc này đã nhận ra dáng dấp của đối phương. Còn có thể không phải là Tạ Giải sao? Thời điểm khi nàng phát hiện người này là Tạ Giải, cái ý niệm đầu tiên trong đầu chính là, tại sao lại là hắn, lại là người này!? Tạ Giải vừa chạy, vừa dụi dụi cái mũi chảy máu cam vừa gây rắc rối của mình, cảm giác rung động mãnh liệt trong lòng vẫn chưa hồi phục lại. Nguyên lai, cái tên này sau khi về nhà, cùng người nhà đoàn tụ mấy ngày liền bắt đầu tu luyện. Nhưng không hiểu tại sao, cảm giác ở nhà tu luyện nói chung khiến hắn không cảm thấy tiến bộ nhanh như lúc ở học viện. Vừa nghĩ tới học viện bên này cả Đường Vũ Lân cùng Nguyên Ân Dạ Huy đều có mặt, hắn liền động tâm tư, quyết định quay về sớm một chút, cùng bọn họ đồng thời tu luyện. Hắn đúng là vừa mới đến. Là một gã Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, hơn nữa hắn lại dự định cho Đường Vũ Lân cùng Nguyên Ân Dạ Huy một niềm vui bất ngờ, cho nên mới phải lặng yên không một tiếng động nhìn vào trong sân.