[Dịch] Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn, không chỉ là uy chấn Dương Sóc mà còn uy chấn Quảng Tây, thậm chí có thể nói là uy chấn võ lâm.
Giang hồ thất đại danh kiếm, ngay cả Tiêu Tây Lâu danh khí kinh người, so với ông ta cũng phải thấp hơn một nửa.
Khuất Hàn Sơn là tông chủ võ lâm, cũng là lãnh tụ võ lâm Quảng Tây, đệ nhất nhân của võ lâm chính thống Quảng Tây. Kiếm pháp của ông ta nghe đồn có thể lấy sức một người mà đánh ngang tay với bảy đại danh kiếm võ lâm.
Khuất Hàn Sơn làm người trầm ổn, lão luyện, công bằng trì chính nổi tiếng thiên hạ, trong võ lâm Quảng Tây ít người được cả tài đức kiêm bị, là tông sư văn võ hợp nhất như ông ta.
Khuất Hàn Sơn bảy tuổi luyện kiếm, năm nay năm mươi sáu tuổi, đã luyện kiếm được suýt soát năm mươi năm, có thể nói là một kiếm lừng lẫy khắp bốn mươi châu, gần mười năm nay đã khó gặp được địch thủ.
Về danh dự, võ công, thực lực, người duy nhất có thể ngang tài ngang sức với Khuất Hàn Sơn sợ rằng cũng chỉ có “Khí thôn Đan Hà” Lương Đấu ở Quảng Đông.
Nghe nói tới Khuất Hàn Sơn, ánh mắt mấy người Tiêu Thu Thủy đều sáng lên!
Ngay từ lúc Quyền Lực bang bắt đầu lập bang, Khuất Hàn Sơn đã ở vào thế đối địch, mà Quyền Lực bang cũng xác nhận trong các đại địch hàng đầu có hai người Khuất Hàn Sơn, Lương Đấu.
Khuất Hàn Sơn nhất định hông biết Khang Xuất Ngư là một trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang.
Ngay như mấy người Tiêu Tây Lâu, Mạnh Tương Phùng cũng đều không biết Khang Xuất Ngư là quân nằm vùng, là gian tế.
Tìm được Khuất Hàn Sơn sẽ có thể đả kích Khang Xuất Ngư!
Mã Cảnh Chung nói:
- Khuất đại hiệp bày tiệc ở đình Nhất Công, tôi có thể lập tức đưa mọi người tới đó, bởi vì vốn nếu tôi bắt được các cậu cũng phải đưa tất cả tới đó, giao cho Khang Xuất Ngư.
Ánh mắt Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố càng sáng bừng. Có thể được gặp đại hiệp Quảng Tây Khuất Hàn Sơn quả thực là chuyện khiến người ta vô cùng hưng phấn!
Đình Nhất Công là nơi có “Thiên hạ nhất đại công bình”.
Tấm hoành phi “Thiên hạ nhất đại công bình” dài mười bốn thước, mỗi chữ dài hai thước, người viết ký lạc khoản, sơn sơn thếp vàng, treo ở ngay trụ chính của đình Nhất Công
Đình Nhất Công, bất kỳ kẻ nào tới đây, biết võ công hay không biết võ công, giàu có hay không giàu có, đều đượng đãi ngộ công bằng
Cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích đi nữa thì tới đây cũng phải như vậy, bởi vì đây là nơi của Khuất Hàn Sơn.
Giang Nam Lưỡng Quảng chỉ có hai địa phương như vậy, một là đình Nhất Công của Khuất Hàn Sơn, một là đài Tự Lượng của Lương Đấu.
Bên trong đình Nhất Công đúng là có rất nhiều người đang ăn uống ca hát, một chiếc bàn tròn lớn, đủ cho mười hai người ngồi.
Không cần biết là ai, theo ánh đèn đuốc huy hoàng bước vào, người đầu tiên nhìn thấy sẽ luôn là một ông lão cao lớn, râu đen, mặt đang mỉm cười, hai hàng lông mày hơi xếch, xéo lên bên thái dương.
Không phải bởi vì ông ta ngồi ở chính giữa, nhìn ra ngoài đình mà là vì khí độ ung dung của ông ta, một mặt có thể thoải mái tham gia vào náo nhiệt mà không chướng mắt, mặt khác lại tự có khí thế độc lập, khiến cho người khác vừa liếc mắt đã lập tức nhìn thấy ông ta.
Hơn nữa sau khi nhìn lần đầu lại muốn nhìn lần thứ hai, nhìn đến lần thứ hai lại muốn nhìn lần thứ ba, càng nhìn càng bị phong độ của ông ta hấp dẫn.
Mà sau lưng, bên hông, trên người ông ta lại không chỗ nào có kiếm.
Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn, Nhất kiếm quang hàn tứ thập châu, vậy mà lại không có bội kiếm!
Nhóm Tiêu Thu Thủy tuy chưa từng gặp Khuất Hàn Sơn nhưng vừa liếc mắc đã có thể khẳng định, ông ta chính là Khuất Hàn Sơn.
Khi họ trông thấy người ngồi cạnh Khuất Hàn Sơn lập tức không nhịn được muốn lao ngay tới bắt lấy lão ta.
Kẻ đó đang cười nói vui vẻ, bộ dạng chính khí bừng bừng, không phải Khang Xuất Ngư thì là ai!
Thiết Tinh Nguyệt nhìn thấy kẻ ngồi cạnh Khang Xuất Ngư lập tức không kiềm chế được, muốn nhanh chóng xông tới đánh gãy mũi hắn, để hắn về sau không bao giờ dám bán đứng bạn bè nữa.
Kẻ đó chính là Khang Kiếp Sinh.
Vì thế Thiết Tinh Nguyệt lập tức lao đến.
Hắn nằm mơ cũng chẳng nghĩ ra những người đang ngồi quannh bàn rượu là ai.
Tiêu Thu Thủy vội đưa tay bắt lấy hắn nhưng Thiết Tinh Nguyệt đã lao đi mất rồi. Chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, Thiết Tinh Nguyệt đã đánh trúng mũi Khang Kiếp Sinh, rượu thịt bắn tung, Thiết Tinh Nguyệt vượt qua mặt bàn, lại muốn đánh thêm một quyền nữa.
Quyền của Thiết Tinh Nguyệt rất nhanh, quyền của hắn có thể đánh trung con ruồi, con muỗi đang bay, có thể một quyền đánh vỡ một tảng đá lớn, quyền của Thiết Tinh Nguyệt cực kỳ mạnh.
Thiết Tinh Nguyệt tự tin, không ai có thể đỡ được thần quyền của hắn.
Nhưng hắn cũng thấy trước mắt hoa lên, quyền phải đã bị người ta dùng một tay chặn đứng.
Vậy phải làm thế nào?
Thiết Tinh Nguyệt vụt đánh quyền trái ra.
Người kia xoay tay, lại bắt trúng quyền trái hắn.
Hai quyền của Thiết Tinh Nguyệt có thanh phá bia mở đá, nhưng lọt vào tay người này lại như đá chìm đáy biển.
Thiết Tinh Nguyệt lần này kinh hãi không phải là thường, chỉ thấy một người áo trắng thùng thình, lùn thấp nhưng cường tráng, vụt nhớ tới một cái tên:
- Giang Dịch Hải!
Giang Dịch Hải!
Cửu chỉ cầm long trong Ngũ hồ nã Tứ hải, Giang Dịch Hải!
Cũng chính là đại địch của Tả Khâu Siêu Nhiên mà trong truyện “Dược Mã Hoàng Hà”, trước của Quan Ngư Các, Đường Phương từng kể lại theo lời của Đường Nhu: Giang lão gia tử!
Tả Khâu Siêu Nhiên là môn đồ chân truyền duy nhất của Đệ nhất Cầm nã thủ Hạng Thích Nho và Ưng trảo vương Lôi Phong, năm mười lăm tuổi đã dùng một đôi tay đánh bại Thiết hoàn khấu Đông Chấn Bắc đại danh đỉnh đỉnh trong hắc đạo, nhưng có một lần gặp phải tên Ngũ hồ nã Tứ hải này Tả Khâu Siêu Nhiên lại không địch lại, vị bắt trúng, nếu không phải kịp thời đánh một phát rắm, thối không chịu nổi, ép Giang Dịch Hải lùi ra thì sợ rằng Tả Khâu Siêu Nhiên đã bị phế từ khi đó rồi.
Giang Dịch Hải cũng đang ngồi cạnh bàn.
Thiết Tinh Nguyệt đương nhiên là cũng đã nghe qua cậu truyện đó, trong lúc gấp gáp chợt sinh trí, kêu lớn:
- Ngươi mà không buông tay là ta đánh rắm đấy!
Giang Dịch Hải vốn là kẻ ưa sạch sẽ, nghe nói vậy lập tức cả kinh, nhanh chóng buông tay. Thiết Tinh Nguyệt vừa thoát được, phi vèo lên mặt bàn, hai chân quét ngang, hất rơi tất cả thức ăn xuống đất, từ cao nhìn xuống, quét ra bốn phía. Chỉ thấy Khanh Kiếp Sinh ôm mũi, từ từ đứng dậy, Giang Dịch Hải ở đằng xa trừng trừng nhìn hắn, những người khác cũng đều rời khỏi bàn, duy có một người vẫn bình thản ngồi nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn hắn, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thiết Tinh Nguyệt nghiêng đầu, nhìn ông ta, nói:
- Xin chào!
Người đó cười cười, cũng nói:
- Xin chào!
Thiết Tinh Nguyệt hỏi:
- Ông là ai?
Người đó cười đáp:
- Ta họ Khuất, tên Hàn Sơn.
Thiết Tinh Nguyệt cười nói:
- Ha ha ha! Ông chính là Khuất Hàn Sơn, nhất định là biết co, biết duỗi, chịu nóng, chịu lạnh rồi!
Mấy câu này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, cũng chẳng biết cái đầu nhỏ tý của Thiết Tinh Nguyệt làm sao mà liên tưởng ra được? Mọi người đều không kiềm chế nổi, Khuất Hàn Sơn lại vẫn cười hỏi:
- Còn cậu là ai?
Thiết Tinh Nguyệt nghiêm trang đáp:
- Tôi tên Thiết Tinh Nguyệt!
Khuất Hàn Sơn lắc đầu:
- Chưa từng nghe qua.
Thiết Tinh Nguyệt cả giận:
- Thiết Tinh Nguyệt đó! Thiết Tinh Nguyệt mà ông cũng chưa nghe qua, chính là Vua rắm Triều Châu Thiết Tinh Nguyệt, tề danh với Mồm sắt Phúc Kiến Khâu Nam Cố đó!
Khuất Hàn Sơn ngẩn ra một lúc, nói:
- Vẫn chưa từng nghe qua.
Thiết Tinh Nguyệt mắng:
- Tiểu Khâu, tiểu Khâu, ông già này không nghe qua đại danh của tôi, vậy nhất định là không biết cậu rồi, đúng là cô lậu quả văn...
Khuất Hàn Sơn không cười nữa, hỏi:
- Cậu ở trên bàn, có định xuống không?
Thiết Tinh Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đột ngột bốc lên, vội vàng nói:
- Chờ chút đã rồi xuống, bây giờ không xuống có vẻ an toàn hơn, có chuyện gì?
Khuất Hàn Sơn bình thản đáp:
- Bởi vì có một chuyện, muốn thỉnh giáo cậu. Nếu cậu muốn xuống thì ta chờ cậu xuống rồi mới hỏi, nếu cậu không muốn xuống thì bây giờ ta sẽ hỏi.
Thiết Tinh Nguyệt ngẩng đầu nói:
- Vậy bây giờ ông hỏi đi.
Khuất Hàn Sơn lạnh lùng nói:
- Cậu cùng bạn bè chưa thông báo trước đã lẻn vào trong đình Nhất Công, hơn nữa còn xông vào bữa tiệc, ra tay đả thương khách của ta, đá đổ đồ đạc của ta, lại càng dám đứng trên bàn ta đang uống rượu, đạp vỡ bát đĩa, bắt ta phải ngẩng đầu lên nói chuyện....
Khuất Hàn Sơn ngừng một chút, đoạn dằn từng tiếng một:
- Vì thế cậu tốt nhất là nên cho ta một lời giải thích công bằng, nếu không cậu cũng sẽ được nhận đối đãi công bằng. Ta sẽ đánh bẹp mũi cậu, cho răng cửa cắm lên trán, lỗ tai treo trước mi mắt, cậu có tin không?
Thiết Tinh Nguyệt tin.
Thiết Tinh Nguyệt sống đến hai mươi hai tuổi, xưa nay chưa từng sợ ai.
Hắn từng trên sông Hàn Giang đấu cá sấu, trên đồi Cảnh Đương đá lão hổ, càng trên đường lớn giữa kinh thành, đánh cho đại quan triều đình ỷ thế khinh người một trận.
Những lúc đó hắn đều không hề sợ hãi, thậm chí khi giao đấu với đối thủ võ công lợi hại hơn vài lần như Diêm Quỷ Quỷ hắn cũng chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào.
Nhưng khi Khuất Hàn Sơn nói câu vừa rồi, hắn lại cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ trong lòng. Hắn thật sự cảm thấy sợ hãi, cho dù bây giờ Khuất Hàn Sơn đã khôi phục nét cười hắn vẫn không thể xóa nổi cảm giác kinh hãi trong lòng.
Nhất thời hắn không cất nổi nên lời, may mà lúc đó Tiêu Thu Thủy đã xông tới.
Trong lúc Tiêu Thu Thủy nhảy ra, mấy người bên cạnh đang lần lượt quát mắng Thiết Tinh Nguyệt:
- Mãng phu ở đâu mò tới, dám gây chuyện trong đình Nhất Công!
- Vừa tới đã đánh người! Tên nhóc con ngươi không biết phép tắc sao?
- Kẻ nào dám bất kính với Khuất đại hiệp như vậy, chán sống rồi à?
Những người đó mồn năm miệng mười, chỉ có một người bình thản nói một câu, nhưng lại còn có trọng lượng hơn tất cả.
- Ba mươi năm nay, không kẻ nào dám cư xử như vậy với Khuất đại hiệp. Khuất đại hiệp chỉ cần nói một câu, lão phu nhất định là người đầu tiên bước ra!
Kẻ đó nói như vậy, chẳng khác gì là phán Thiết Tinh Nguyệt tử hình.
Người nói chính là Quan nhật kiếm, Khang Xuất Ngư.
Lão chẳng đề cập một chữ đến việc con trai mình bị đánh mà lại quành thành vì bất bình cho Khuất Hàn Sơn mà chiến.
Tiêu Thu Thủy biết mọi người đều đang trong nghịch cảnh, hắn lập tức nói:
- Khuất đại hiệp! Vị Thiết huynh đệ này sở dĩ lỗ mang vô lễ như vậy đều là vì bị Khang Xuất Ngư hãm hại!
Lời vừa nói ra, mọi người đều yên lặng xuống.
Khang Xuất Ngư nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Thủy, trường bào không gió mà tự bay, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã chọn trúng ta thì lão phu chỉ có thể phụng bồi.
Đoạn trở tay, chậm rãi rút kiếm.
Quan Nhật thần kiếm, một mình trên Lao Sơn quan xem mặt trời mọc mười năm, mặt trời lặn mười năm mới sáng tạo ra một bộ kiếm pháp sánh bằng với thái dương kiêu ngạo, chính là thứ mà mọi người đều mong chờ được chứng kiến.
Quan Nhật thần kiếm, há lại là thứ năm tên tiểu tử miệng còn hôi sữa có thể chống đỡ được?! Trong lòng mọi người đều nghĩ vậy.
Chợt nghe một giọng nói:
- Chậm đã, dù là chuyện gì cũng để cho hắn nói hết.
Người lên tiếng là Khuất Hàn Sơn. Khuất Hàn Sơn nói vậy, kiếm của Khang Xuất Ngư cũng không thể rút ra được nữa.
Tiêu Thu Thủy vái dài, làm đại lễ với Khuất Hàn Sơn, nói:
- Vãn bối Tiêu Thu Thủy, bái kiếm Khuất lão tiền bối.
Khuất Hàn Sơn cười đáp:
- Không cần đa lễ. Tây Lâu có khỏe không? Còn mấy cô cậu ở ngoài đình nữa, cùng đều vào trong cả đi!
Trên mặt Tiêu Thu Thủy nóng lên, biết Khuất Hàn Sơn đã sớm phát hiện ra bên ngoài đình có người, thậm chí cả tuổi tác người tới cũng biết rồi.
Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Mã Cảnh Chung nhất tề hiện thân.
Khuất Hàn Sơn hỏi:
- Vị cô nương này, bộ pháp nhẹ nhàng, xem ra còn là cao thủ ám khí, phải chăng là Đường môn nữ hiệp dùng khinh công nổi danh giang hồ gần đây, nữ hiệp Đường Phương?
Sắc mặt Đương Phương ửng hồng, ôm quyền nói:
- Vãn bối Đường Phương, bái kiến Khuất đại hiệp.
Khuất Hàn Sơn cười nói:
- Còn một vị, chắc phải là bạn tốt của Tiêu thiếu hiệp, cao đồ của Hạng tiên sinh và Lôi lão huynh, Tả Khâu thiếu quân rồi. Còn có một vị, lưng hông trầm ổn, không biết có phải là Mã lão đệ không?
Khuất Hàn Sơn dựa vào bộ pháp đã nhận ra được thân phận Đường Phương, Mã Cảnh Chung, Thiết Tinh Nguyệt nghe mà trong long phát lạnh, lập tức xuống khỏi bàn, cung cung kính kính làm đại lễ với Khuất Hàn Sơn, nói:
- Khuất lão gia, chốc nữa ngài muốn giết tôi hay không cũng không có vấn đề gì, nhưng ngài hiệp danh cái thế, hổ uy chấn thiên, lão Thiết tôi đã biết. Vừa rồi thực xin lỗi, bây giờ làm lễ với ngài, xin được nhận sai, lát nữa ngài có đánh tôi cũng không quan trọng, tôi làm lễ không phải là để xin ngài lát nữa đừng đánh tôi, chuyện đó xin ngài nhớ kỹ cho.
Tiêu Thu Thủy sợ Thiết Tinh Nguyệt ăn nói lung tung, vội vàng tiếp lời:
- Khuất tiền bối, chuyện vừa rồi đúng là bọn vãn bối không hiểu lễ tiết, ngu dốt lỗ mãng, lát nữa tiền bốn muốn xử phạt chúng tôi, chúng tôi đương nhiên là xin tuân lệnh, chỉ có điều, nguyên nhân của việc này thực sự là vì vị Khang thần ma kia…
Khang Xuất Ngư biến sắc, giận giữ quát:
- Nói bừa!
Khuất Hàn Sơn lại phất tay:
- Sao lại có chuyện đó? Nói tiếp đi.
Tiêu Thu Thủy lập tức tiện đà nói:
- Khang Xuất Ngư là gian tế mà Quyền Lực bang phái tới!
Câu này nói ra, mọi người đều sững sờ.
Khang Xuất Ngư cả giận:
- Ngươi ngậm máu phun người! Khi ta chiến đấu với Quyền Lực bang, cùng đồng đạo vũ lâm đối kháng bạo tàn, ngươi còn chưa biết cách rút kiếm đâu!
Một người trung niên ở bên cạnh, thân mặc áo vàng, vẻ mặt âm lệ, trên tay đeo găng tay mỏng, lên tiếng:
- Khuất công, tôi thấy đối với loại trẻ con vô tri ăn nói vừa bãi này thực không cần phải tiếp tục nghe nữa.
Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải cũng nói:
- Cứ nghe hắn nói bừa chỉ làm hủy hoại nhân cách Khang tiên sinh.
Khuất Hàn Sơn gật đầu, nói:
- Tiêu thiếu hiệp, chuyện liên quan tới Quyền Lực bang thế này không thể chỉ nghe lời nói suông, trừ phi cậu có chứng cứ, nếu không không thể nói bừa.
Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:
- Khuất tiền bối, sự việc quả thực là như vậy. Khang tiên sinh vốn ở Kiếm lư Hoán Hoa Thành Đô, Quyền Lực bang tấn công, gia phụ, Khang tiên sinh và Đường tiên sinh, Chu đại hiệp đều cùng chống cự, nhưng lão ta lại là gian tế, ám sát Đường đại hiệp, đại bá và Trương tiền bối!