[Dịch] Mục Thần Ký
* Quân đội hổ lang.
Tần Mục tung "khăn tay" ra, nhìn một chút tính chất của sợi dây, nói: "Vốn ta liền cảm thấy được trên người ngươi rất thơm, rất quen thuộc, nguyên lai chúng ta dùng cùng một loại vải."
Linh Dục Tú nhìn thấy "khăn tay" này thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội vã đoạt lấy "khăn tay" từ trong tay hắn, vừa thẹn vừa giận: "Đây là đồ vật của ta! Sao lại ở chỗ ngươi? Ngươi còn xem là khăn tay! Không để ý tới ngươi nữa!"
Thiếu nữ này giận đùng đùng chạy lên đầu rồng ngồi xổm xuống, hai tay bịt tai, nhìn về phía phương xa.
Tần Mục ngạc nhiên: "Đây là khăn tay của ngươi?"
"Mới không phải khăn tay!"
Linh Dục Tú cả giận nói: "Đây là... của người ta. Không để ý tới ngươi!"
"Không phải khăn tay thì có thể là cái gì?"
Thiếu niên không rõ, nói: "Đây là gia gia què cho ta, nói là dùng để lau mồ hôi, ta thấy tính chất không sai vì thế mang theo bên người. Nếu là đồ vật của ngươi, vậy trả lại ngươi là được, cần gì phải tức giận?"
Linh Dục Tú ném yếm ngực xuống, tức giận nói: "Trả lại ta cũng không được!"
Nguyên khí Tần Mục lao ra, uốn yếm ngực lên, cười nói: "Ngươi ném xuống sẽ bị người khác nhặt được cầm lau mồ hôi, còn không bằng cho ta, ta luyện võ chảy mồ hôi nhiều."
Linh Dục Tú cáu giận nói: "Đưa ta!"
Thiếu niên càng phiền muộn hơn, nói: "Trả lại ngươi, ngươi lại muốn vứt, cần gì chứ? Còn không bằng cho ta lau mồ hôi... "
Linh Dục Tú vội vã cướp lại, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái khăn tay kín đáo đưa cho hắn: "Đây là đồ vật của con gái, ngươi là con trai dùng không ngại khó coi sao? Cho ngươi cái khăn thơm này, cũng dệt từ tơ Thiên Hương, bên trên còn có đồ vật tự tay ta thêu, ngươi dùng để lau mồ hôi cũng được."
Tần Mục tiếp nhận khăn thơm, chỉ thấy mặt trên thêu một cái đầu heo xiêu xiêu vẹo vẹo, cười nói: "Thêu thật xấu."
Linh Dục Tú vừa tức vừa vội, đưa tay giật lại: "Ngươi không muốn liền trả lại ta!"
Tần Mục vội vã thu hồi, đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Ngươi lấy khăn tay của ta, trả lại ta một cái là chuyện đương nhiên, cái của ta khá lớn, cái ngươi cho ta khá là nhỏ, nói đến vẫn là ta thiệt thòi."
Mặt trời đã lên rất cao, ánh nắng đầu xuân mang theo ấm áp ngọt ngào, thiếu niên cảm thấy cực kỳ thích ý, ngửa mặt nằm xuống, nhìn mây trắng bay qua phía xa.
Linh Dục Tú hấp háy mắt, nói: "Ngươi cảm thấy Thất công tử bụ bẩm kia đẹp không?"
Tần Mục suy nghĩ một chút, nói: "Hắn lớn lên nhìn vẫn đẹp, chính là khí tức âm nhu quá nặng, không giống nam nhân, giống nữ nhân."
Linh Dục Tú không nhịn được cười, vuốt mái tóc trước ngực, cười hì hì nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta lớn lên có đẹp không?"
Tần Mục nghiêm túc cẩn thận nhìn nàng, nói: "Tuy mặt mập một chút, nhưng ngoại hình vẫn không tệ."
Linh Dục Tú rất là thỏa mãn, hiếu kỳ nói: "Ngươi giết con trai Phó Vân Địch, sao không chạy ra thành mà chạy ngược trở về?"
"Trở về có việc."
Tần Mục nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Đại quân của Duyên Khang quốc sắp tới nơi này, ta về để ngăn cản sự xâm lấn của Duyên Khang quốc."
Linh Dục Tú hơi chấn động trong lòng, sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Ngươi có biết là đang lấy trứng chọi đá không? Lại nói, bị Duyên Khang quốc thống trị có cái gì không tốt? Bách tính Duyên Khang quốc an cư lạc nghiệp, các môn các phái đều phục tùng sự thống trị của triều đình, ngay ngắn rõ ràng, bên trong quốc cảnh không có chiến loạn, chỉ có một ít phân tranh nhỏ. Có chỗ nào không sánh được Đại Khư? Đại Khư là địa phương hỗn loạn cỡ nào? Dân chúng lầm than, mỗi ngày đánh đánh giết giết, ăn bữa trước không có bữa sau, liền sống tạm cũng khó khăn. Ta đi tới Đại Khư, liền nhìn thấy không biết bao nhiêu gia đình đang bán con bán cái, có thể thấy được cảnh ngộ thê thảm. Đại quân của Duyên Khang quốc mới là quân đội chính nghĩa, các ngươi hẳn là từ bỏ chống lại, chủ động nghênh tiếp quân đội của Hoàng đế Duyên Khang."
Tần Mục mở mắt, ánh mắt sâu thẳm: "Người của Đại Khư cũng không muốn sinh sống ở nơi này, tuy nhiên ta nghe nói, người của Đại Khư bị gọi là dân bị Thần vứt bỏ, nếu rời khỏi Đại Khư, thì sẽ bị biên quan của Duyên Khang quốc bắt, có người lập tức bị xử tử, có người thì lại bị bán làm nô lệ đi đào mỏ, không mấy năm cũng chết."
Hắn ngồi dậy, mười ngón tay đan trước đầu gối, sắc mặt bình tĩnh nói: "Bọn họ cũng muốn sống khá hơn một chút, thế nhưng ngược lại đi tới Duyên Khang càng chết nhanh hơn, còn không bằng ở lại Đại Khư, ở lại chỗ này còn có thể miễn cưỡng sống sót. Nếu đại quân của Duyên Khang quốc công chiếm Đại Khư thì sẽ đối xử với những vứt bỏ dân như chúng ta đây thế nào? Là giết hay là cho làm nô lệ?"
"Dục Tú muội, Hoàng đế và quốc sư Duyên Khang quốc không coi trọng bách tính nơi này, mà vùng đất này là nơi bị Thần vứt bỏ. Những vứt bỏ dân sinh sống trong nơi bị Thần vứt bỏ này, mặc dù mỗi buổi tối đều sẽ có bóng tối tập kích, mỗi ngày ra ngoài săn thú đều gặp phải đủ loại nguy hiểm, nhưng mà dù sao còn có thể sống sót, còn có thể cho con trai con gái của mình mạng sống, mà Duyên Khang quốc thống trị nơi này, vậy thì ngay cả địa phương sống sót đều không còn."
Linh Dục Tú ngẩn ngơ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nàng chỉ cảm thấy Duyên Khang quốc là chính nghĩa, nhưng chưa hề nghĩ tới những người ở nơi này sẽ gặp phải tình cảnh gì.
Nàng không nhịn được nói: "Ngươi biết không? Ngươi chống lại đại quân Duyên Khang thì chỉ có một con đường chết, không thể sống sót!"
Tần Mục lộ ra nụ cười xán lạn, tràn ngập tự tin, ngẩng đầu nhìn về phía đông: "Không! Hoàng đế và quốc sư Duyên Khang quốc, sẽ ở chỗ này đá phải đá cứng, sẽ ở chỗ này va vào tường, sẽ bị giết sạch! Bọn họ không biết bọn họ sẽ sắp gặp phải cái gì ở trên mảnh đất thần bí này!Thần thoại bất bại của Duyên Khang, kết thúc ở đây!"
Linh Dục Tú đứng dậy, tức giận nói: "Ngươi ngu xuẩn mất khôn! Ngươi nhất định sẽ chết ở tòa thành này, tội gì chứ?"
Tần Mục đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt của nàng: "Vứt bỏ dân đến Duyên Khang quốc chỉ có một con đường chết, Duyên Khang quốc muốn xâm lấn nơi này, biến nơi đây thành biên giới của Duyên Khang, vứt bỏ dân càng chắc chắn phải chết. Nếu không phản kháng cũng chết, phản kháng lại có một chút hi vọng sống, vì sao vứt bỏ dân không thể phản kháng?"
Linh Dục Tú bị hắn nhìn đến bực bội trong lòng, từ trên đầu rồng đi xuống, đứng ở trên bình đài, quay đầu lại nhìn hắn một chút, cắn răng nói: "Ta là người Duyên Khang quốc, mục đích ta tới lần này chính là chiếm lĩnh Đại Khư, để nơi này biến thành lãnh địa của Duyên Khang quốc."
Tần Mục gật đầu.
Linh Dục Tú nói: "Ta không thể phản bội Duyên Khang, bất kỳ ai đối nghịch cùng Duyên Khang quốc, đều sẽ là kẻ địch của ta!"
Tần Mục gật đầu lần nữa: "Ta là vứt bỏ dân, ta cũng không thể phản bội Đại Khư."
Linh Dục Tú xoay người hướng về bậc thang một bên bệ đá, thân hình biến mất, âm thanh lại từ trong trụ đá truyền ra: "Trên chiến trường, nếu quả như ta gặp phải ngươi, ta sẽ không lưu tình!"
Tần Mục nhìn về phương xa, nơi đó khói bụi từ từ bay lên, tựa như sương mù bao phủ trăm dặm đường di chuyển về nơi này, thấp giọng nói: "Ta cũng thế."
Bên trong sương mù, đến hàng ngàn cự thú mở đường ở phía trước, những cự thú này thân thể hùng tráng như núi, mọc ra răng nanh thật dài, khắp cả người là giáp xương, lưng mang vật nặng, nhưng hành động lại không chậm chút nào, lúc đi lại cốt giáp va chạm phát ra tiếng vang rầm rầm.
Đi theo phía sau cự thú chính là quân đội mênh mông vô bờ, tràn ngập khí tức tiêu điều, tinh kỳ lay động, trung tâm quân đội có từng chiếc từng chiếc chiến xa chạy qua, trên không trung còn có từng chiếc từng chiếc lâu thuyền.
Trên lâu thuyền cũng đứng đầy tướng sĩ, mà ở trung tâm mỗi một chiếc lâu thuyền đang có mười mấy tên dược sư khí thế ngất trời luyện chế đan dược, còn có đồng tử không ngừng đưa linh đan diệu dược được luyện xong vào trong lò lớn giữa lâu thuyền.
Những linh đan diệu dược kia được tập trung vào lò lớn, lập tức hóa thành pháp lực điên cuồng, từ trong lò lớn tràn vào hai bức tượng thú thông gió ở đuôi thuyền, trong miệng tượng thú thông gió điên cuồng phun ra khí lưu, làm lâu thuyền bay lên, tiến về phía trước.
Đại quân của Duyên Khang quốc từ biên quan lái tới, hơn nữa đây chỉ vẻn vẹn là đội quân tiên phong, mặt sau còn có quân đội cường đại hơn đang tập kết ở biên quan!
Nơi đó, cờ xí của quốc sư lay động.
Tần Mục nhìn đại quân Duyên Khang quốc càng ngày càng gần, cảm giác nặng nề trong lòng, bất kỳ người lính nào trong quân đội nơi đó đều là võ giả đã trải qua chinh chiến chém giết, cái gọi là hổ lang chi sư, chính là đại quân như vậy!
Đối mặt một nhánh đại quân như vậy, Tương Long thành nhìn như cực kỳ vững chắc cũng giống như một nơi nhỏ bé chật hẹp, dễ dàng bị công phá!
"Duyên Khang quốc... " Tần Mục đè xuống chấn động trong lòng, thấp giọng nói.
Trưởng thôn đã từng nói Duyên Khang quốc là môn phái ngụy trang thành quốc gia, ở Tần Mục xem ra, quốc gia quả thực càng có lực lượng mạnh mẽ hơn môn phái, càng có lực liên kết chỉnh hợp, càng có lực bộc phát!
Khi một môn phái đã cơ cấu thành một tổ chức nghiêm mật, một quốc gia có hệ thống quan chức đầy đủ, có bộ máy đào tạo đời kế tiếp, như vậy sẽ mạnh mẽ cỡ nào?
Trở thành quốc gia, mới là phương hướng phát triển cuối cùng của một môn phái!
Trong phủ thành chủ, Tư bà bà khoác túi da Phó Vân Địch chắp hai tay sau lưng, phía sau hiện ra Bát Tướng Thiên Thần, hiển lộ hết khí phách hào hùng và bá đạo của Tương Long thành chủ Phó Vân Địch, thầm nghĩ: "Duyên Khang quốc sư, rốt cục đến rồi... "
Mà trước cửa sòng bạc, người mù chống trượng đứng đó, nghiêng tai lắng nghe tiếng hành quân càng lúc càng gần.
Chợ bán thức ăn, đồ tể chỉ còn nửa người trên đang mài đao xì xì, bên trong hiệu sách sát chợ, một người điếc mang theo tai sắt đang múa bút vẽ tranh trong sân hiệu sách, bút vẽ dài đến hơn trượng, người điếc vẽ tranh như cuồng như điên, bỗng nhiên hất bút, chỉ thấy một bức Lôi Vân đồ đã vẽ xong, phạm vi mấy trượng phóng lên trời, bay lên trên không.
Bức họa này tiến vào bầu trời, dần dần biến mất, chỉ một thoáng lôi vân nằm dày đặc, vô số tia chớp lôi đình răng rắc răng rắc từ không trung đánh xuống.