[Dịch] Nghịch Thủy Hàn

Chương 19 : Tao ngộ của Thiết Thủ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thiết Thủ và Đường Khẳng thúc ngựa bôn ba hơn mười dặm. Phóng qua nhiều đường mòn nhỏ, vượt qua hai ngọn núi, hai người chuyển sang con đường lớn, thấy nơi ngã ba có mấy tấm biển đề: “Đến Toái Vân Uyên”, “Đến Tư Ân trấn”, “Đến Nam Yên trấn”. Thiết Thủ chỉ tay vào con đường đến Tư Ân trấn, khó khăn lắm mới nói được: “Tư Ân trấn đất vượng người đông, cũng là thị trấn trung tâm, có rất nhiều tội phạm bỏ trốn đều tới đó lánh mình. Ngươi giả dạng thành thợ săn, nằm im chừng một năm sáu tháng, rồi hãy rời chỗ này, thay tên đổi họ mới có thể tái nhập giang hồ được. Như vậy chắc bọn chúng cũng không bắt ngươi được đâu.” Đường Khẳng gật gật đầu: “Dạ.” Thiết Thủ nói tiếp: “Vậy đi, đại ân không cần nói lời cảm tạ, chúng ta chia tay luôn ở đây.” Đường Khẳng hỏi: “Thiết gia sẽ đi đâu?” Thiết Thủ đáp: “Toái Vân Uyên.” Đường Khẳng lo lắng: “Lão cục chủ, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều, bọn họ đều ở đó, ngài đi…” Thiết Thủ nói: “Mấy người Thích Thiếu Thương chạy về Toái Vân Uyên là cực kì nguy hiểm. Ta phải đi xem sao.” Đường Khẳng trợn mắt nhìn chàng: “Nhưng ngài thụ thương trầm trọng, liệu có giúp được gì không?” Thiết Thủ cười, lộ vẻ bất lực: “Người như bọn ta là vậy đấy, cho dù chẳng giúp được gì cũng không thể thấy chết mà không cứu.” Chàng vỗ vỗ vai Đường Khẳng, tiếng ho bật ra làm cho vết thương bên khóe môi lại ứa máu: “Ngươi đương nhiên biết rõ con người ngươi cũng vậy thôi, ngươi đã cứu ta đó.” Đường Khẳng hiên ngang nói: “Là vì tiểu đệ biết rõ cho nên muốn đi cùng với ngài.” Thiết Thủ lắc lắc đầu, phẩy tay phều phào: “Không cần phải có thêm một người hy sinh.” Đường Khẳng đáp: “Tiểu đệ làm thế này có thể liên lụy đến lão cục chủ. Biết võ công mình vẫn kém cỏi nhưng tiểu đệ phải đi xem sao.” Thiết Thủ nói: “Ngươi đi Tư Ân trấn là có nhiệm vụ quan trọng.” Đường Khẳng ngờ vực: “Nhiệm vụ gì?” Thiết Thủ đáp: “Truy Mệnh mấy ngày tới có lẽ sẽ ghé qua đây, ngươi phải liên lạc với tam sư đệ, có khi chúng ta có thể cứu được Thích Thiếu Thương.” Đường Khẳng nói: “Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi Tư Ân trấn đợi Truy Mệnh tam gia đến, sau đó tới Toái Vân Uyên cứu người.” Thiết Thủ cười khổ: “Cái này…” Đường Khẳng nói như chém đinh chặt sắt: “Nhị gia, Đường Khẳng cũng không ngốc, ngài bày ra nhiệm vụ quan trọng là để tách rời tiểu đệ, không cho tiểu đệ hy sinh. Chẳng lẽ giữa chúng ta lại phải nhường qua nhường lại như đàn bà à? Thiết nhị gia, ngài nếu không cho tiểu đệ đi cùng thì đã coi thường tiểu đệ này rồi đó. Vậy ngài cứ đi đường Toái Vân Uyên của ngài, tiểu đệ sẽ đi đường Hủy Nặc thành của tiểu đệ!” Thiết Thủ than: “Chỉ là ta thân bị thương… bọn chúng không lâu nữa sẽ đuổi tới, như vậy chẳng ích lợi gì cho ai cả.” Đường Khẳng vỗ ngực nói: “Tiểu đệ đỡ ngài chạy, nhất định sẽ nhanh hơn.” Thiết Thủ ánh mắt thâm tình nhìn gã: “Bọn chúng bắt người bị thương thì dễ, bắt ngươi lại khó, ngươi vẫn…” Đường Khẳng giận dỗi kêu lên: “Nhị gia…!” Thiết Thủ cũng nhỏ giọng quát: “Được, ta không nói, còn nói nữa thì không tôn trọng ngươi. Huynh đệ, chúng ta sẽ đến Tư Ân trấn trước, rồi đổi hướng đi Toái Vân Uyên – Chỉ cần đến được Tư Ân, bọn chúng e rằng không liệu được chúng ta sẽ chuyển hướng tới Hủy Nặc thành.” Đường Khẳng vỗ đùi, hớn hở reo lên: “Tuyệt, cái đó gọi là dù biết rừng có cọp vẫn cứ chạy vào rừng!” (Ý nói dù biết nguy hiểm vẫn không sờn lòng.) Gã chợt nghiêm lại hỏi: “Nhị gia, Truy Mệnh tam gia cuối cùng có đến không?” Thiết Thủ nói: “Huynh đệ, kêu ta Thiết Thủ là được rồi.” Đường Khẳng hào khí nổi lên, lập tức gọi: “Thiết nhị ca.” Thiết Thủ lắc đầu nặng nề: “Truy Mệnh sẽ không tới, tam sư đệ đang điều tra trọng án, làm xong mới tới được, ta cũng không biết là bao giờ. Lãnh Huyết đang dưỡng thương, Vô Tình thì lại đảm đương vụ án Kim Ấn tự tại Thiểm Tây. Bọn họ không một ai đến được.” Chàng ho rồi nói tiếp: “Chỉ có chúng ta, ngươi và ta, còn có mấy người như Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển hiện không biết sống chết thế nào.” Đường Khẳng cười to ha hả, tay trái kéo cương con ngựa màu xám của Thiết Thủ, tay phải vỗ vào lưng con tuấn mã gã đang ngồi, nói: “Như vậy là hay nhất! Chúng ta đằng trước không có đường trốn, phía sau truy binh đuổi tới, đã chẳng có viện binh lại không có ngân lượng.” Lúc đang phi ngựa gã cứ vỗ vỗ vào cái túi rỗng, cười: “Đây là thời khắc phản kích tốt nhất đó.” Theo nhịp xóc của ngựa, Thiết Thủ cảm thấy vết thương chấn động đau đớn, nhưng thấy Đường Khẳng vẫn hào khí ngút trời, thầm nghĩ: Gã này võ công tuy không cao, địa vị kiến thức cũng tầm thường nhưng đúng là một hảo hán! Vì không nỡ làm gã mất hứng, chàng cố nhịn đau, không lâu sau cũng đến được Tư Ân trấn. Đường Khẳng từ từ ghìm cương, thấy trong trấn nhiệt náo tưng bừng, kẻ qua người lại rất đông, thị trấn nhộn nhịp, gã cất tiếng hỏi: “Thiết nhị gia, chúng ta dừng ở đâu đây?” Thiết Thủ đáp: “Tìm khách điếm nào ít gây sự chú ý nhất nghỉ chân, ăn cái gì đã rồi tính.” Đường Khẳng kiếm được một tửu gia khách điếm tên là An Thuận sạn ở sát bên tiểu trấn ngồi nghỉ. Hai người kêu vài món ăn. Thiết Thủ ăn được vài miếng thì trong ngực thấy tức tức, ọe một tiếng khạc ra một ngụm máu đỏ thẫm cả chén cơm trắng, trông đập vào mắt. Chàng vừa ôm ngực thở hổn hển, lại kéo nón cỏ xuống che bát cơm sợ người khác để ý thấy. Đường Khẳng thấy thế liền bảo: “Trên đường đi thuốc kim sang đã bôi hết cho nhị ca rồi. Tiểu đệ sẽ thỉnh đại phu đến xem cho nhị ca.” Thiết Thủ cố nhịn cơn đau trong ngực: “Toàn bộ thuốc trên người ta cũng đã hết công hiệu rồi.” Đường Khẳng sờ sờ túi nói: “Tiểu đệ còn một ít tiền, đủ cho bữa ăn hôm nay và tiền mời đại phu.” Thiết Thủ nói: “Nhưng đó là tiền mà ngươi cực khổ mới kiếm được.” Đường Khẳng cười hào sảng: “Chỉ hy vọng có thể chữa khỏi cho nhị ca, số tiền này có đáng gì!” Thiết Thủ nhỏ giọng thầm thì: “Thật ra vết thương của ta chỉ cần điều dưỡng thích hợp là được. Chỉ cần ba, bốn ngày vận công, đả tọa, điều tức là ta có thể hồi phục nguyên khí, mười ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục, không đến một tháng thì trở lại bình thường. Không cần mời đại phu làm gì.” Đường Khẳng khâm phục: “Nội công của nhị gia tiểu đệ có nghe nói qua. Trong tứ đại danh bộ nhị ca nội công thâm hậu nhất, nếu tiểu đệ bị thương như vậy sáu tháng một năm cũng e chưa thể hồi phục hoàn toàn.” Thiết Thủ nói: “Sư huynh đệ bốn người bọn ta bôn ba tứ xứ chịu đựng gian khổ, thương thế là chuyện thường xảy ra như cơm bữa. Tứ sư đệ Lãnh Huyết trời sinh kiên trì khắc khổ, có thể lực và ý chí hơn người, thụ thương đối với đệ ấy mà nói chẳng đáng kể, chỉ là đệ ấy tình cảm yếu ớt, không chịu được thương đau. Tam sư đệ phiêu lãng giang hồ, phong sương nếm trải, không có vết thương nào là chưa trải qua nên tạo thành tính chịu đựng không sợ thương tích. Đại sư huynh tuy thân thể yếu nhất, bề ngoài lãnh bạc, bên trong lại đa tình, huynh ấy mới đúng là không thể chịu được thương đau. Ta sở trường là luyện nội công, vết thương bình thường không làm gì được ta, ngay cả khi bị thương nặng, chỉ cần cho ta thời gian nhất định sẽ có thể vận công trị thương khỏe lại nhanh thôi.” Đường Khẳng nghe vậy mơ màng thốt: “Ngoại trừ Lãnh tứ ca là tiểu đệ có gặp mặt qua, còn Truy Mệnh tam ca và Vô Tình đại ca tiểu đệ vô duyên chưa được gặp.” Thiết Thủ vỗ vỗ vai gã, cười: “Hôm khác có cơ hội, ta sẽ giới thiệu cho.” Đường Khẳng cúi đầu nói: “Các huynh ấy… danh chấn giang hồ làm sao có thời gian để ý đến đồ tép riu như tiểu đệ!” Thiết Thủ nắm chặt lấy vai gã, an ủi: “Đừng nói như vậy chứ! Chúng ta kết giao chỉ tìm hảo hán, tình cảm chân thành, không phân phú quý. Ngươi còn nói vậy nữa thì không còn huynh đệ gì hết!” Bỗng chàng cảm thấy năm ngón tay đau đớn dữ dội, không nhịn được rên lên một tiếng, sắc mặt tái xanh. Hai tay chàng bị bọn Hoàng Kim Lân, Tiên Vu Cừu tra tấn suốt dọc đường, nếu không phải do chàng công lực thâm hậu, thì mười ngón tay và hai cánh tay đã sớm xương gãy thịt tan rồi. Đường Khẳng thấy thế vội kêu: “Tiểu đệ sẽ đi mời đại phu, đối với vết thương ngoài da hay xương cốt có một ít thuốc dán chuẩn bị sẵn thì vẫn tốt hơn.” Thiết Thủ nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy rất cần một ít thuốc kim sang và thuốc trật đã* bèn nhịn đau thều thào: “Cũng được.” Đường Khẳng đứng bật dậy, bảo: “Nhị ca ăn trước đi, tiểu đệ đi nhanh còn về.” Thiết Thủ chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều đau đớn, trên trán đầm đìa mồ hôi to như hạt đậu, rên lên: “Cẩn thận đấy, đi nhanh về nhanh.” Đường Khẳng đáp: “Dạ” rồi người bay ra khỏi tiệm. Thiết Thủ lắc lắc đầu, vốn tưởng cố ăn cái gì đó thì có thể bổ sung cho thể lực bản thân rồi vận công điều tức, nhưng mới nhấm nháp vài miếng đã thấy dạ dày co rút, lại thêm vết thương ở xương sườn bị gãy đau nhói lên, cũng không cách nào nhai nuốt nổi, đành ngồi yên vận khí. Chính lúc đó, ngoài cửa có ba người bước vào. Ba kẻ này một là tiều phu, một là thợ săn, một là thầy lang, trông hết sức bình thường. Nhưng Thiết Thủ vừa nhìn đã biết bọn họ đang cải trang. Hơn nữa còn lập tức nhìn ra họ là ai. Bọn chúng chính là ba tên trong năm tên hung đồ mà chàng truy đuổi cả ba tháng nay: Vương Mệnh Quân, Lâu Đại Khủng và Bành Thất Lặc. Hai tên nữa, Tần Độc và Trương Cùng trên sơn đạo lập kế ám toán chàng đã bị gậy ông đập lưng ông mà tự tìm đến cái chết. Ba kẻ cùng hung cực ác này chủ mưu hợp lực hãm hại đại ca kết nghĩa của bọn chúng là “Bạch phát cuồng nhân” Nhiếp Thiên Tất. Thiết Thủ nhận sự ủy thác của Lãnh Huyết, truy đuổi chúng mấy trăm dặm mới vô ý để lôi cuốn vào chuyện Thích Thiếu Thương bị Cố Tích Triều đuổi giết. Chàng tuyệt không tưởng được bọn chúng lại xuất hiện ở đây! Lúc này chàng không thể cử động, cũng chẳng thể chạy, ngay cả khi tên hầu bàn đưa món ăn ra chàng cũng ngồi yên không nói năng gì. Vì thế ngược lại càng thu hút sự chú ý của ba kẻ đào vong kia. Mà Thiết Thủ hiện giờ vết thương đầy mình, nhiều như vảy cá, thậm chí cả tên tiểu nhị bưng bê đó chàng e cũng không đấu lại. Huống chi trước mắt lại là ba kẻ hung đồ âm hiểm thâm độc, giết người không gớm tay! Ba tên Vương Mệnh Quân, Lâu Đại Khủng, Bành Thất Lặc vừa ngồi xuống, họ Vương đã gấp gáp nói: “Bọn ta ăn đại cái gì rồi đi ngay, nơi đây không thể ở lại lâu.” Bành Thất Lặc vừa mới chạm môi vào cốc trà đã đặt xuống cự nự: “Cái gì? Chỗ này đất hẹp người đông, các lộ nhân mã tụ tập buôn bán, không phải chính là nơi ẩn thân tốt sao?” Vương Mệnh Quân đáp: “Ngươi không thấy gì sao? Lúc bọn ta vừa đến đây, bên ngoài đã có đám đông quan sai và quân sĩ, hình như đang truy bắt ai đó!” Bành Thất Lặc phản đối: “Mấy cái bị thịt đó chúng ta không cần phải sợ!” Vương Mệnh Quân giải thích: “Không phải sợ mà là lỡ chẳng may kinh động đến Lãnh Huyết hay Thiết Thủ thì chỉ còn đường chết!” “Chạy! Chạy! Chạy!” Lâu Đại Khủng tức giận đập bàn, bát đũa kêu lanh canh làm khách trong tiệm đều quay lại nhìn hắn. Lâu Đại Khủng tức tối: “Cứ tiếp tục thế này, cả ngày phải trốn, trốn, trốn! Còn gì là sinh thú, chi bằng liều mạng một phen!” Vương Mệnh Quân vội cùng Bành Thất Lặc giả vờ uống rượu, cười nói: “Hắn say rồi!” Họ Vương nhỏ giọng mắng: “Ngươi làm sao vậy? Thế này là kinh động đến mọi người, muốn tìm chết thì cũng đừng làm liên lụy đến bọn ta chứ!” Lâu Đại Khủng hào khí tiêu tan, ảo não nói: “Nhưng mà ngày ngày chạy trốn, đêm đêm phập phồng cũng không phải là biện pháp.” Bành Thất Lặc nổi nóng: “Thế ngươi có cách gì?” Lâu Đại Khủng nắm chặt tay: “Chi bằng cùng Thiết Thủ quyết đấu một trận!” Vương Mệnh Quân cười lạnh: “Ngươi đấu bằng gì? Trương Cùng và Tần Độc không phải cũng đã liều mạng rồi đó sao, kết quả là biến thành hai thi thể.” Lâu Đại Khủng tức giận trách cứ: “Ta đã nói rồi, năm người cùng hợp lại thì chưa chắc đã đánh không lại Thiết Thủ. Nhưng ngươi lại bắt Trương Cùng, Tần Độc cản đường Thiết Thủ, đánh lạc hướng chú ý của hắn để bọn ta chạy về hướng khác. Kết quả là hai huynh đệ chết một cách vô ích.” Vương Mệnh Quân hét lên: “Ngươi ngồi đó mà oán ta sao: Nếu không có khổ nhục kế ấy của ta thì không biết giờ ngươi chết ở tầng địa ngục nào rồi!” Lâu Đại Khủng cũng không chịu lép vế: “Ngươi cho rằng mình tài cao như trời à!” Vương Mệnh Quân ngửa cổ một ngụm uống cạn chén rượu, lại rót thêm rượu, đúng lúc đó hắn tình cờ quay về phía Thiết Thủ đang an nhiên ngồi đó. Vương Mệnh Quân cũng không chú ý mấy, rót thêm bát nữa, nói: “Chết vinh không bằng sống nhục, dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục chạy trốn để giữ mạng vẫn tốt hơn!” Bành Thất Lặc thình lình chộp lấy cái túi vải Vương Mệnh Quân để trên bàn. Họ Vương nhanh như chớp đè lên lưng bàn tay hắn, tức tối la lên: “Ngươi muốn gì?” Bành Thất Lặc đáp: “Dùng Tam bảo Hồ Lô đấu với Thiết Thủ!” Vương Mệnh Quân mắng: “Các ngươi làm sao thế? Hai ngày nay không thấy tăm tích tên Thiết Thủ ấy, không chừng bọn ta thoát được hắn rồi cũng nên. Các ngươi nếu muốn gây chuyện thì ban đầu cần gì phải chạy trốn mười vạn tám trăm dặm!” Bành Thất Lặc từ từ rút tay lại, ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm: “Nếu thật sự đã thoát khỏi tay hắn được rồi thì tốt…” Lúc này, chợt một người đi tới làm Bành Thất Lặc giật nảy mình, Lâu Đại Khủng phải vội ghìm hắn lại, Bành Thất Lặc mới nhìn rõ thì ra là tên hầu bàn. Tên kia hỏi: “Ba vị khách quan có muốn kêu món gì nhắm rượu không ạ?” Hắn đối với Bành Thất Lặc đang kinh hãi thất thần có chút sợ hãi nên chỉ hỏi Vương Mệnh Quân. Vương Mệnh Quân đang rối loạn trong lòng, xua tay: “Ngươi cứ tùy tiện chọn vài món.” Lâu Đại Khủng lầm bầm: “Không biết ngày mai còn có cái để mà ăn không nữa! Ta có lẽ ăn ngon một chút…” Tên hầu bàn nhanh nhảu: “Nếu vậy khách quan muốn ăn gì tiểu điếm sẽ làm ngay.” Lâu Đại Khủng hỏi: “Ở đây có cái gì ăn được không?” Tên kia đáp: “Nhiều lắm ạ, bổn điếm nổi tiếng với món hàu, cá sốt, thịt viên, còn không thì các món trên bàn hai vị khách quan kia thì sao ạ?” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ mấy món trên bàn của Thiết Thủ. Thiết Thủ lạnh toát người: Chàng đang dùng ý giữ Đan Điền cho khí rót về đấy. Toàn thân tĩnh quan nhập định, tiến vào một loại cảnh giới gọi là Bát Xúc, tức là tám loại cảm giác động, dưỡng, lạnh, ấm, nhẹ, nặng, ráp, trơn hợp lại thành một. Đây chính là giai đoạn quan trọng trong quá trình hồi phục nguyên khí và nội lực. Chàng chỉ mong khôi phục được một phần nhỏ công lực, nếu chẳng may ba tên kia có tấn công bất ngờ thì cũng hy vọng có sức tiếp chiêu. Lâu Đại Khủng nhìn qua thấy mấy món đó cũng không có gì đặc biệt, bèn hỏi Vương Mệnh Quân: “Này, ngươi thấy sao?” Vương Mệnh Quân lười biếng nhìn qua, đang muốn nói thì đuôi mắt hắn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này có thể nói là tên ác ma mà hắn căm hận đến tận xương tủy. Vương Mệnh Quân liếc nhìn, không dám tin đó là sự thật, lại nhìn thêm lần nữa, hét lên một tiếng “Chao ôi” rồi ngã lộn nhào. Bành Thất Lặc tuy như chim sợ cành cong nhưng phản ứng rất nhanh, đỡ lấy Vương Mệnh Quân, hỏi gấp: “Sao thế?” Vương Mệnh Quân mặt xám ngoét, khóc cười cũng chẳng rõ, lắp bắp: ”Hắn… hắn… hắn…” Lâu Đại Khủng và Bành Thất Lặc nhìn theo ngón tay run lẩy bẩy của hắn, sắc mặt đại biến, như rớt xuống hố băng. Bành Thất Lặc cơ hồ hai đầu gối như muốn sụm xuống, kinh hãi kêu: “Hắn… hắn… làm sao cũng ở đây?” Lâu Đại Khủng lấy hết can đảm đá cái ghế văng ra, hét lên: “Thiết Thủ, người muốn gì?” Khách trong quán thấy có người muốn động chân động tay đếu muốn bỏ chạy. Thiết Thủ lãnh đạm cất tiếng: “Các vị, không có chuyện gì đâu. Ta và mấy vị bằng hữu này có chút mâu thuẫn, nhưng ta hôm nay đang lo việc công, lại đang đợi một vị bằng hữu khác, không có tâm tình động thủ nên sẽ không sao đâu. Xin mời các vị ngồi xuống, dứt khoát không phá rối bữa ăn của các vị.” Nói xong, chàng tự rót rượu uống, cũng chẳng thèm để ý đến câu quát hỏi vừa rồi của Lâu Đại Khủng. Thật ra chàng phải cố đề khí một hơi nói cho xong nên lục phủ ngũ tạng lại đau đớn kịch liệt, nhất thời không thể thốt nửa chữ, tay trái bấu chặt lấy chén rượu. Chú thích: * Thuốc chữa bong gân, trật khớp, gãy xương,...