[Dịch] Nghịch Thủy Hàn

Chương 65 : Sấm sét nơi miếu Sơn Thần


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 65: Sấm sét nơi miếu Sơn Thần ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Chương 65: Sấm sét nơi miếu Sơn Thần Thiết Tật Lê đã đến trước mặt Trương Ngũ. Tuy Trương Ngũ cơ biến nhưng cũng không kịp có phản ứng gì. Đây là một thứ vũ khí đoạt mệnh. Vì lần này không thể tránh được nên trong giây phút đó, nghĩ mình chết chắc, trong đầu Trương Ngũ ngược lại chẳng có chút kinh ngạc, sợ hãi nào, chỉ một chữ “chết” hiện lên. Nhưng gã cũng không tưởng được rằng mình sẽ chết như vậy! Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu Trương Ngũ lúc đối mặt với cái chết. Gã nhìn Thiết Tật Lê đang bay nhanh tới, không ngờ cả mắt cũng không chớp. Đúng lúc đó, đột nhiên, một vật bé nhỏ xoay vòng bay tới. Khi Thiết Tật Lê còn chút nữa là ghim vào sống mũi Trương Ngũ thì vật đó tuy phát ra sau mà tới trước, từ phía bên chạm mạnh vào, “keng” một tiếng, tia lửa bắn tung tóe. Trương Ngũ thậm chí còn cảm thấy đầu mũi mình ngưa ngứa. Mũi Thiết Tật Lê đó bị va mạnh, đột ngột gia tốc, vòng ngược lại bắn đi nhanh như sao xẹt. Còn vật nhỏ bé kia đã hết lực, rơi xuống đất. Trương Ngũ hét to một tiếng, ngửa người ra sau. Hồ Chấn Bi chợt gầm một tiếng “Đến đây!” rồi vung tay tung ra một hỏa tiễn, sáng rực trong bóng đêm. ***** Hơi thở của Thích Thiếu Thương cũng đã ổn định lại. Hai mắt y phát ra tia nhìn lạnh lẽo. Y nhìn ngọn lửa lục, gằn từng tiếng một: “Cửu U thần quân! dẫu sao ngươi cũng là tiền bối trong võ lâm, lại giữa đêm tối bày trò giả thần giả quỷ, vậy có đáng gì?” Một tiếng cười âm trầm vang lên: “Nhãn quang tốt lắm! Không ngờ cũng nhận ra được ‘Đoạt hồn hồi âm’ của lão nhân gia ta.” Thích Thiếu Thương lạnh lùng thêm: “Còn ‘Câu Hồn Quỷ Hỏa’ nữa.” Giọng nói kỳ lạ khi rên khi rỉ kia chợt biến thành âm thanh yêu kiều của nữ nhân: “Dùng sự bình tĩnh không chút hư niệm để chế trụ huyễn hoặc, Thích trại chủ đã rơi vào tình cảnh này rồi mà còn có định lực như thế đấy.” Thích Thiếu Thương cười mỉm: “Quá khen.” Giọng nói đó chuyển thành như từ cõi âm truyền về, vang lên từ lòng đất: “Nhưng chỉ có định lực thì chưa đủ đâu. Trên giang hồ phải nói đến thực lực, mà giữa ta và ngươi, nếu so về công lực, …” Đúng lúc đó, bên ngoài miếu bỗng có cái gì đó sáng lóe lên. Thích Thiếu Thương thấy một đóa hoa kì lạ nở giữa bầu trời đêm, nổ bung rồi rơi xuống như mưa, mặt tường sáng lên một chút. Tiếng cười của Cửu U thần quân lại vang lên: “Lưu Độc Phong còn lo đi cứu thuộc hạ, lão có nhanh cũng không kịp về cứu ngươi đâu.” Câu nói vừa dứt, tấm sa mỏng màu lục từ lửa mà ra bỗng phất lên, bay tới. Tấm sa mỏng này chỉ là một loại ảo giác tạo nên lúc lửa cháy mà thôi, nhưng tấm “lục sa” này không ngờ lại rời ngọn lửa, như một con thú màu xanh lục ập tới Thích Thiếu Thương. Mày mắt Thích Thiếu Thương nhuộm một màu lục bích. Tấm “lục sa” đã ập thẳng xuống, mùi cá hôi thối sục thẳng vào mũi. Thích Thiếu Thương bỗng bạt kiếm. Trên mình y không có kiếm, vậy kiếm từ đâu mà ra. Thì ra kiếm được giấu trong ống tay áo phía tay bị cụt của y. Lúc kiếm được rút ra, tấm “lục sa” chỉ còn cách đỉnh đầu y chưa tới nửa xích (15cm). Ánh xanh chớp hiện, nhanh hơn sấm sét, rạch tấm sa kia ra làm hai. Tấm “lục sa” khi bị chém rách liền phát ra tiếng hô thảm thiết, khiến người ta không rét mà run. Tấm “lục sa” phân làm hai, một trái một phải, một trên một dưới nhằm vào Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương cả đời gặp không ít hiểm nguy, giao đấu với không ít cao thủ, nhưng hôm nay bị một tấm “lục sa” truy bức thế này thì có thể nói là nghe cũng chưa từng nghe, gặp cũng chưa từng gặp. Thích Thiếu Thương chân bước loạng choạng, bỗng lộn một vòng, xuyên qua khoảng cách rất bé giữa hai tấm sa, ánh xanh chớp lên, chém hai tấm “lục sa” thành bốn miếng. Kiếm trên tay Thích Thiếu Thương chính là Thanh Long kiếm. Thanh Long kiếm đã mất trong lần đầu tiên giao thủ với Lưu Độc Phong. Nhưng khi biết đệ tử của Cửu U thần quân đã xuất hiện, lão giao thanh kiếm lại cho Thích Thiếu Thương, phòng khi cần ứng phó. Thanh Long kiếm là thanh kiếm yêu thích của Thích Thiếu Thương, ngày đó những kẻ phản bội Liên Vân trại đều cho rằng Thích Thiếu Thương đã chết trong vụ nổ, chỉ riêng Cố Tích Triều không thấy Thanh Long kiếm ở hiện trường, liền nhận định Thích Thiếu Thương chắc chắn đã trốn thoát. Bốn tấm “lục sa” đang kêu lên ai oán, bay lửng lờ trong không trung, bỗng hợp lại làm một, liền mạch không một vết nối, phát ra tràng cười quái dị, lướt nhanh về phía Thích Thiếu Thương. Tấm “lục sa” này giống như một vật sống. Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không biết ứng phó thế nào cho phải. Tấm sa mỏng đã nhanh như cắt lướt tới. Thích Thiếu Thương đạp xuống nền đất khô, như cánh hạc tung trời, cả người bay lên, tấm sa mỏng cắt vào khoảng không, chạm vào trụ miếu, loảng xoảng tiếng ngói rơi, cả cột trụ to như thế bị cắt làm hai, khiến ngôi miếu lâu đời cũng rung lắc dữ dội. Tấm sa như người sống, lấy sau làm trước, bắn ngược trở lại. Thích Thiếu Thương đối với vật không có sinh mệnh thì chẳng sợ gì nhưng đối với vật thể dường như có sinh mệnh và hại người, chợt trước chợt sau thì y chẳng có cách nào, đành lùi ra xa một trượng, mắt thấy tấm lục sa đang ập tới gần. Thích Thiếu Thương chợt động thân. Sau lưng y là ngọn lửa. Chân y quét ngang đống lửa. Mấy thanh gỗ đang cháy bay thẳng đến tấm lục sa. Thích Thiếu Thương muốn dùng lửa đốt sa. Mấy mồi lửa đó khi gặp tấm lục sa quả nhiên là lan rộng ra, mấy chỗ đều bắt lửa. Nhưng những chỗ cháy lại biến thành ống tay áo lửa xanh. Ở giữa thỏm vào, hai bên ôm lại, trông hệt như một người giang rộng chiếc áo bào rộng ra hai bên, vồ lấy Thích Thiếu Thương. Tấm sa có thể cắt cả trụ miếu như cắt bùn, lại thêm lửa ngùn ngụt nữa, nếu bị nó trùm lên thì còn có thể sống nữa sao? Thích Thiếu Thương chưa từng gặp phải “địch nhân” hay “vũ khí” nào như vậy. Bất cứ đòn thế hay phương thức nào dùng để phản công cũng đều làm uy lực của nó mạnh thêm mà thôi. Thích Thiếu Thương chỉ còn có thể lùi lại. Y lùi đến góc tối tăm của miếu. Chân y đạp theo “thất khẩn”, hoành kiếm ngang ngực, tập trung tinh thần đối phó với tấm sa. Bất chợt, cả đất trời tối sầm lại. Thì ra nơi y lùi lại không phải là nền đất. Mà là một tấm áo choàng màu xám tro. Áo choàng đã ụp lại. Thích Thiếu Thương đang muồn vùng vẫy thì bỗng một làn hương như lan như huệ sộc lên, toàn thân y như rơi vào nơi vô định, hôn mê đi. Lúc này, Thích Thiếu Thương đã mất hoàn toàn lực kháng cự. Áo bào phủ lên người y như thiên la địa võng. Đột nhiên y bị đánh thức bởi âm thanh chát chúa đâm vào tai. Y vùng dậy, lộn một cái, bay ra ngoài. Người thoát ra cả trượng (3.3 m), chân vừa ổn định, y thu kiếm về thì thấy tấm áo choàng đã bị chém vụn, mẩu vải bay khắp miếu như bươm bướm. Nơi áo choàng bị chém có một người ở đó, tay cầm kiếm. Sắc đỏ lập lòe. Râu dài ba tấc, mắt hiện thần quang, chính là Lưu Độc Phong. Ánh kiếm đỏ, màu sa lục hắt lên khuôn mặt lão. Mụn vải áo choàng bay phấp phới. Một giọng nói thê lương vọng trong miếu: “Ngươi không hề đi!” Lưu Độc Phong đáp: “Ta chưa hề rời khỏi đây.” Giọng nói đó càng lạnh lẽo hơn: “Ngươi bỏ rơi hai thủ hạ thân tín để cứu tên tiểu tử này sao?!” Lưu Độc Phong bảo: “Vì ta biết ngươi sẽ đến, ngươi nhất định sẽ đến.” Giọng nói im bặt đi, tấm lục sa đột ngột uốn éo gấp khúc, đan bện với nhau thành một con rắn lục ngoằng nghèo. Lưu Độc Phong nói: “Ngươi đã trúng ‘nhất lôi thiên hạ hưởng’ hoàn toàn vô thanh, sức mạnh như ngũ lôi của ta rồi,Ngươi đã lãnh đủ rồi.” Tấm lục sa khàn giọng già lão thì thào: “Ngươi … lão hồ ly ngươi ám toán ta, làm hại đến tinh thần và thể xác của ta …” Lưu Độc Phong thở dài, bảo: “Không sai, ta ám toán ngươi.” Lão rút từ sau lưng ra một thanh kiếm, màu xanh rực rỡ, hợp với thanh kiếm đỏ bên trái thành sắc tím. Trên mặt lão sát khí ngùn ngụt: “Ta còn phải giết ngươi nữa kìa.” Cửu U thần quân đó cất giọng thê lương, thảm não: “Ta cũng biết trước rồi, ta và lão Gia Cát đều không thể dung ngươi.” Lưu Độc Phong thở dài: “Ngươi làm sao mà dung ta được.” Tấm “lục sa” chợt phát ra ánh sáng mạnh mẽ, ném mình lên, lập tức biến hình thành một làn khói lục, lướt ra ngoài miếu. Lưu Độc Phong hú dài một tiếng. Nơi cái đỉnh bị nứt trên mặt đất, có cắm một thanh kiếm. Tiếng hú bật lên, Lưu Độc Phong từ trên cao tiếp dẫn, cách không phát lực, sắc vàng rực lên, phá vỏ kiếm mà ra, chặn luồng khói lục lại. Làn “khói lục” như có tính người, nửa đường lộn lại, lách ra sau tấm màn, lướt về hướng miếu thờ. Miếu thờ đã bị tơ nhện giăng đầy, mặt sơn thần thế nào cũng khó mà nhận ra. Lưu Độc Phong trầm giọng quát: “Trốn đâu!” Hồng kiếm và lam kiếm hợp một, như tia điện bắn vào sau tấm rèm, sau đó song kiếm phân ra, một chém đầu, một chặt đuôi làn khói lục. Thích Thiếu Thương đã trải qua không ít trận chiến, nhưng đấu pháp kì lạ thế này thì trong đời cũng ít gặp. Y chỉ cảm thấy thần trí mê man, tay chân không có sức, chưa thế phục hồi. Lúc này y cũng không biết phải trợ giúp như thế nào cho phải. Nhưng mắt y thấy Lưu Độc Phong dùng kiếm chém cả hai đầu, làn khói lục chạy vào ngõ cụt. Lưu Độc Phong lướt nhanh đi, tấm rèm cũng đã bị hất lên. Thích Thiếu Thương nhanh mắt, thấy được bức tượng sơn thần bỗng nhiên nháy mắt. - Tượng mà cũng chớp mắt được sao? Đôi mắt đó nhanh chóng trở nên hung ác. “Sơn thần” chợt động đậy: hai tay kéo một cái, một thanh côn có gắn đao ba mũi chém từ trên xuống vào hông Lưu Độc Phong. Thích Thiếu Thương gượng hét to: “Cẩn thận!” Lưu Độc Phong dừng lại, song kiếm kẹp lấy thanh côn. Đúng lúc đó, tấm rèm màu vàng xoắn lại, cuốn vào hông Lưu Độc Phong. Thời khắc này, trong miếu bỗng ngập tràn tiếng sấm rì rầm. Cả tràng âm thanh đó vang lên khiến Thích Thiếu Thương cảm nhận được một nguồn lực lớn vô hình như sóng dữ đập bờ đá. Tai y ù đi, mũi khó thở. Một tràng tiếng phựt phựt vang lên, nhìn lại đã thấy tấm rèm quấn quanh hông Lưu Độc Phong tan thành từng mảnh. Tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chẳng phải giọng nam cũng không phải giọng nữ, đâm vào màng nhĩ đau buốt. Lúc này thần tượng trên am thờ cũng như làn khói màu lục tất cả đều biến mất không một vết tích. Chỉ còn lại một mình Lưu Độc Phong, sắc mặt vàng bệch. Hai thanh hồng kiếm (kiểm đó) và thanh kiếm (kiếm xanh) đều cắm trên mặt đất trước mặt lão, đang rung động chưa dứt. Hai tay lão ôm thanh hoàng kiếm (kiếm vàng), trông có vẻ bình tĩnh. Thích Thiếu Thương đã nhiều lần lãnh đạo anh em chiến đấu với lão, thậm chí đã từng phá hủy ba cây thanh, hắc, bạch kiếm của lão, nhưng y chưa từng thấy lão sử dụng hoàng kiếm bao giờ. Thích Thiếu Thương hỏi: “Ông …” Lưu Độc Phong bừng mở mắt, tia nhìn dữ dội, quát lên: “Lùi lại!” Lời vừa dứt, trong miếu hàng vạn tiếng hét giận dữ kinh hồn động phách cũng vang lên, như giây phút cả chín vạn cung tên cùng bắn ra, cả vạn vạn giọt mưa vần vũ trong bão tố, tất cả ào vào trong miếu. Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy cửa miếu bình một tiếng, mở toang ra. Bên ngoài đêm tối như mực không trăng, không sao. Một “tấm màn” màu đen với thanh thế phá tường đoạt thành ập tới. Thích Thiếu Thương không hề nhìn thấy địch nhân. Y chỉ thấy một tấm áo choàng đen. Y thậm chí còn không phân biệt được đó là một tấm màn hay tấm áo choàng. Màn đen ập tới, cả trời đất cũng tối sầm. Lưu Độc Phong toàn thân bỗng phát ra một tràng tiếng sấm sét, lướt mình đến trước mặt Thích Thiếu Thương, trụ tấn, gầm to, song chưởng đánh ra. Hai chưởng này vừa xuất ra, phía bên ngoài nổ đùng một cái, pháo hoa bắn lên sáng lòa cả bầu trời. Mà tiếng rít ghê rợn cũng đột ngột tăng cao, từ xa đến gần. Kình khí đầy miếu đột nhiên tiêu tan không một dấu vết. Trăng sao lấp lánh. Ngôi miếu cổ yên ắng. Lưu Độc Phong từ từ thu chưởng lại, loạng choạng đứng không vững. Thích Thiếu Thương muốn tới đỡ lão, nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào. Lưu Độc Phong lảo đảo vịn vào kệ gỗ, quay đầu cười khổ. Dùng tay áo lau vết máu bên mép, lão nói: “Chưởng này đánh cũng được đấy nhỉ!” Rồi lão hỏi Thích Thiếu Thương: “Ngươi thế nào rồi?” Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy như trời đất đảo lộn, chuyện vừa xảy ra giống như cơn ác mộng ào qua. “Chuyện này là … sao?” Thích Thiếu Thương bàng hoàng hỏi lại. Lưu Độc Phong thở dài: “Địch nhân đã rút rồi.” Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy ù ù cạc cạc, Lưu Độc Phong giải thích thêm: “Ngươi đã trúng chất độc ‘thi cư dư khí vô tâm hương’ may mà ngươi có nền tảng về ‘nhất nguyên thần công’ cho nên trúng độc không nặng lắm. Nhưng e rằng là vẫn khó phục hồi lại trong thời gian ngắn được. Ngươi cần phải ngồi tĩnh tâm, vận hành máu huyết để đẩy chất độc ra. Trương Ngũ và Liêu Lục có lẽ đã gặp nguy hiểm, ta phải đi tìm chúng đã. Theo như ta đoán thì địch nhân đã đi xa rồi và sẽ điều binh tinh nhuệ đến tấn công lần nữa, nhưng tạm thời chưa cần phải lo về chuyện đó.” Thích Thiếu Thương biết lão trong lòng lo lắng cho thuộc hạ nên vội thúc: “Ta không sao đâu, ngươi đi cứu họ đi.” Lưu Độc Phong giậm chân, chợt nói: “Ta không an tâm. Bọn ta nên ở cùng một chỗ thì tốt hơn.” Thích Thiếu Thương biết lão lo lắng cho an nguy của y chứ không phải lo y bỏ trốn, cảm động trong lòng. Lưu Độc Phong vỗ lên vai y, bảo: “Ngươi không cần tốn sức chạy, chỉ cần đề khí là được.” Rồi lão dùng tay kéo Thích Thiếu Thương theo. Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương đến nơi con suối bên bãi đá và lùm cây, tìm thấy mấy xác chết. Một xác bị chặt làm hai. Một xác lão hán đầu chỉ còn đính với cổ bởi chút da. Một xác nữa bị người ta phanh bụng, lưng còn cắm chiếc nĩa sắt, chính là Liêu Lục. Lưu Độc Phong vuốt đôi mắt còn trợn trừng căm hận của Liêu Lục. Lão nức nở: “Tiểu Lục tử, ngươi chết mà không nhắm mắt. Ta biết các ngươi gặp nguy hiểm nhưng ta không đi cứu. Là vì ta cũng biết được mục đích của Cửu U lão quái là muốn dụ ta đi để giết hại Thích Thiếu Thương. Bọn chúng bày ra trò này là phòng trừ trường hợp ta ngăn cản. Cho nên ta ngàn vạn lần không thể để mình trúng kế, không thể bỏ lại Thích Thiếu Thương một mình được.” Lưu Độc Phong bình tĩnh lại, bảo: “Ta tuy không thể kịp thời tới cứu nhưng ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi. Nhất định là vậy.” Nhờ gió lạnh đêm khuya nên Thích Thiếu Thương cũng tỉnh táo được nhiều, hơn nữa trên đường đi máu huyết lại được lưu thông, do đó một ít chất độc còn lại trong người đã bị ép ra ngoài hết. Y đương nhiên biết trong lòng Lưu Độc Phong đau khổ đến nhường nào. Trong lòng y vừa đau khổ vừa tiếc hận. Y cũng biết Lưu Độc Phong không nỡ bỏ lại y nên không cách nào tới kịp cứu hai gã thuộc hạ thân thiết. Y chỉ biết góp thêm lời: “Trương Ngũ không có ở đây, có thể là vẫn còn sống.” Lưu Độc Phong bẩm bẩm: “Đúng vậy, gã có thể vẫn còn sống.” Thích Thiếu Thương cúi đầu: “Đều là tại ta, hại chết …” Lưu Độc Phong thở dài: “Cũng không phải là do ngươi tất. Ta đã liệu trước được là Cửu U lão quái sẽ dùng các đệ tử của lão thi kế điệu hổ ly sơn. Lão cho rằng ta sẽ đi cứu người, đến khi quay về thì đại khái cũng đã chế trụ được ngươi. Lão cũng chẳng có cách nào giết được ta. Cho nên, ta mới để cho lão lầm tưởng là ta đã rời đi, rồi nhân cơ hội ra tay trước chiếm ưu thế, một kích đã làm lão bị thương nặng trước.” Thích Thiếu Thương vẫn mơ hồ hỏi: “Lão cuối cùng là người hay quỷ? Là yêu ma phương nào? Làm sao lão biến thành làn khói màu lục được? Mà làn khói đó cuối cùng là cái thứ gì?” Lưu Độc Phong đáp: “Cửu U lão quái có khả năng hơn người, võ công rất cổ quái. Lão có thể mượn phép ngũ hành ngũ độn tập kích đối phương, rất khó đề phòng. Tấm lục sa do lửa đốt thành chính là một trong những hóa thân của thân thể và tinh thần lão. Nếu có thể làm tiêu tán tấm lục sa đó thì có thể giết được lão. Nhưng ta lại quá sơ suất rồi.” Thích Thiếu Thương cũng muốn biết rõ ngọn nguồn, nên hỏi tới: “Vì sao?” Lưu Độc Phong đáp: “Ta quên mất y còn có một đồ đệ tên là 'Phao Phao'!” _________________ * * * Hết chương 65 ~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: