[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 147 : Một mình ra khỏi Thánh Thành.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

– Long Nhạc khởi hành, yên lặng hai ngày, ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được mà khởi hành về Cô Hà thành sao? Phủ Thánh Thánh chủ, Thánh Thành chủ Sư Bất Dịch cảm ứng hồn đăng, lẩm bẩm nói: – Ngươi không tin ta? Hoài nghi ta sẽ vì chuyện ngươi đạt được Yêu Thần Minh Vương quyết truyền thừa mà không để cho ngươi còn sống đúng không? Cho nên ngươi muốn tránh ta? Nhanh chóng rời khỏi Thánh Thành, trở lại hang ổ của ngươi. Đệ tử, ngươi rất nhanh sẽ biết cái gì gọi là cay độc. – Lãng Thanh Vân, lòng muông dạ thú, trong cơ thể có một nửa huyết thống là yêu tộc, một nửa huyết thống là thần tộc, hắn hoài nghi ngươi kỳ thực cũng là lo lắng ngươi thay thế địa vị hắn. Nếu như hồn đăng này trong lúc vô tình bị hắn trộm đi, hắn rất định sẽ rất thích thú nói hành tung của ngươi cho những cừu gia của ngươi. Sư Bất Dịch mỉm cười nói: – Ta sao lại đích thân giết chết đệ tử mình được cơ chứ? Mượn đao giết ngươi, chẳng phải sẽ rất tốt sao? Ngươi yên tâm, Lãng Thanh Vân nhất định có thể trộm đi hồn đăng này… Người ta muốn đối phó là sư tôn Thanh Long Quan chủ của Ngư Huyền Ky, Lạc Anh thành chủ sư tôn của Hồ Thất Muội, hai lão gia hỏa này cũng dám nhìn chằm chằm vào Yêu Thần Minh Vương quyết của ta. Cứ điểm của Thanh Long Quan trong Hãm Không Thánh thành, Ngư Huyền Ky, Hồ Thất Muội, Hắc Hổ, Hồ Thanh Thanh tất cung tất kính đứng ở trước mặt một lão giả cùng với một mỹ phụ nhân trung niên. Hai người này sắc mặt đều ngưng trọng, bầu không khí có chút áp lực. – Yêu Thần Minh Vương quyết trọng đại, Sư Bất Dịch tuyệt đối sẽ không để cho môn công pháp này lọt ra bên ngoài. Huyền Ky và Thất Muội tuyệt đối sẽ bị hắn gạt bỏ. Lão già này chính là sư tôn của Ngư Huyền Ky, Thanh Long quan chủ, hắn trầm giọng nói: – Nan đề hiện tại chính là làm sao chúng ta có thể hộ tống bọn chúng bình an trở về. Nếu bàn về bổn sự, Sư Bất Dịch muốn tiêu diệt bất luận một ai trong chúng ta đều không khó, bằng vào thực lực của hắn có thể đánh cho chúng ta đầu rơi máu chảy. Lạc Anh thành chủ, ngươi có cao kiến gì không? Mỹ phụ kia mỉm cười nói: – Chia nhau đào tẩu. Thanh Long quan chủ lắc đầu nói: – Chia nhau ra, sẽ không chịu nổi Sư Bất Dịch công kích, càng dễ bị đánh chết. – Không, ý ta là phân thành hơn mười đường, cùng nhau rời khỏi. Lạc Anh thành chủ khẽ vỗ tay, chỉ thầy từng vị nữ Luyện Khí sĩ của Lạc Anh thành từ đằng sau đi ra, đều ôm một cái đàn tỳ bà. Đứng chung một chỗ với Hồ Thất muội, cách ăn mặc và trang sức cũng giống Hồ Thất muội như đúc, cơ hồ không cách nào phân biệt được đâu là Hồ Thất muội. – Mang mặt nạ. Lạc Anh thành chủ nói. Một nữ Luyện Khí sĩ đưa tay, đeo lên một cái mặt nạ giống như đúc, trong đó có một nữ tử đem một tấm mặt nạ nhét vào trong tay Hồ Thất muội, bởi như vậy càng không có cách nào phân biệt được ra ai mới thật sự là Hồ Thất muội. Lạc Anh thành chủ dò xét một chút, trong mắt có chút không đành lòng: – Các ngươi đều là Luyện Khí sĩ của Hồ tộc chúng ta, hôm nay vì Thất muội mà lại để cho các ngươi đi chết thay Thất muội, ta không biết sẽ còn mấy người có thể trở lại Lạc Anh thành. Những nữ Luyện Khí sĩ này trăm miệng một lời nói: – Thành chủ không cần nói vậy, vì Hồ tộc, chúng ta cam tâm tình nguyện chết thay Thất muội. Hồ Thất muội tiến lên phía trước một bước, quay người quỳ xuống trước mặt những nữ tử này, khóc lóc lạy, nói: – Thất muội đa tạ chư vị sư tỷ. Chư nữ nhao nhao nói: – Nhanh, mau đứng lên, Yêu Thần Minh Vương quyết liên quan tới việc chấn hưng Hồ tộc ta. Tuyệt đối không thể để mất. Cũng không phải chúng ta làm vậy vì Thất muội, mà là cho Hồ tộc chúng ta. Lạc Anh thành chủ nhìn về phía Thanh Long quan chủ nói: – Quan chủ, đây là mưu kế của ta, cố ý tung hỏa mù, khiến cho Sư Bất Dịch không dễ tìm ra chân thân của Thất Muội. Hơn nữa ta còn tự mình mang theo một nữ tử, hấp dẫn lực chú ý của Sư Bất Dịch, để cho Thất Muội dễ dàng đào thoát hơn. Thanh Long quan chủ trầm n gâm một chút, đột nhiên nói: – Tốt, Thanh Long quan ta cũng chỉ có thể làm như vậy mới có thể bảo toàn Huyền Ky. Hắc Hổ, ngươi cũng lập tức lựa chọn tử sỉ cho ta, để cho Huyền Ky an toàn trở lại Thanh Long quan. Lại lựa chọn ra một người, ta tự mình dẫn người mê hoặc Sư Bất Dịch. Hắc Hổ lập tức khom người, quay người rời đi, Ngư Huyền Ky run run nói: – Sư tôn .. Thanh Long quan chủ cười ha hả nói: – Không cần để ở trong lòng, chỉ cần ngươi còn có thể sống sót, tất cả đều là đáng giá. Ngươi yên tâm, vi sư sẽ không dễ chết nhưu vậy đâu. Vi sư còn muốn nhìn ngươi trưởng thành, trở thành Thanh Long quan chủ. Ngư Huyền Ky nặng nề dập đầu nói: – Nếu như đệ tử còn sống nhất định sẽ không quên hành động n gày hôm này của chư vị sư huynh và sư tôn. Thanh Long quan chủ nâng hắn dậy, nói: – Nên nói tới quan môn đệ tử Long Nhạc của Sư Bất Dịch một chút, hắn ta đáng giá để kết giao, đáng tiếc thời gian cấp bách không rảnh đi gặp mặt với hắn. Theo ta thấy hắn còn nguy hiểm hơn chúng ta bội phần, Sư Bất Dịch nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng mà nghĩ tới hắn thông minh nhưu vậy, nhất định cũng nhìn ra bản thân đang ở hiểm cảnh, tất sẽ rời khỏi Thành Thành sớm một chút. Đêm khuya, giờ tý, Hãm Không Thánh thành một mảnh khắc nghiệt, tuy rằng ven đường có quang mang của đồ đằng trụ, chiếu rọi nơi này giống như ban ngày, thế nhưng trừ tòa Thánh sơn này ra, chung quanh đều là một mảnh đen kịt. Trong phủ Phong Ba, bên trong lễ vật mà thế lực khắp nơi đưa tới có rất nhiều, tự nhiên Chung Nhạc không mang một cái nào. Hồn binh cũng có không ít, thế nhưng hắn cũng không có mang theo một kiện nào, hắn e sợ bên trong những hồn binh này bị người ta hạ lạc ấn, nếu như hắn mang theo hồn binh sẽ bị người ta nhân cơ hội cảm ứng hành tung của hắn. Hai ngày này, hắn đem tất cả kim khí, mộc khí trên những hồ binh được tặng, tự nuôi Ngũ Hành kiếm khí của bản thân. Nhưng mà linh đan diệu dược do thế lực khắp nơi đưa tới Chung Nhạc lại để trên người. Bên trong những linh đan diệu dược này có không ít thứ tốt, nếu như bị thương, những đan dược này có thể coi là vật cứu mạng. – Hiện tại có thể rời khỏi nơi thị phi như Thánh Thành này rồi. Trở lại Cô Hà thành, tuy rằng sẽ còn có nguy hiểm, nhưng Cô Hà thành chính là địa bàn của Cô Hồng Tử, Cô Hồng Tử dã tâm bừng bừng, chí hướng cao xa, sẽ không dễ dàng tha thứ cho những thế lực yêu tộc muốn nhúng tay vào chuyện trong Cô Hà thành. Nhất là việc tuy rằng ta là quan môn đệ tử của Thánh Thành chủ, nhưng cũng là một lãnh chúa dưới trướng hắn, hắn nhất định sẽ không ngồi yên nhìn ta bị thế lực khác tiêu diệt. Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thừa dịp ban đêm rời khỏi Phong Ba phủ, đi thẳng tới cửa thành. Ngay khi hắn chân trước vừa mới rời khỏi, một nha hoàn bên trong Phủ Phong ba cũng rời khỏi phủ, tìm những yêu tộc dò xét động tĩnh của Chung Nhạc bốn phía Phủ Phong ba. Những thế lực lớn có cừu oán với Chung Nhạc, muốn mua tin tức của Chung Nhạc từ trong Phủ Phong ba quả thực là một chuyện quá đơn giản. Thánh Thành phong vân gợn sóng, đám Luyện Khí sĩ của từng thế lực nhanh chóng khởi hành, mai phục trên con đường đi tới Cô Hà thành. Mà lúc này, Lãng Thanh Vân cũng thuận lợi trộm đi hồn đăng của Chung Nhạc, thầm nghĩ: – Quả nhiên sư tôn quả thực muốn để cho Chung Nhạc chết, cho nên cố ý để ta trộm đi hồn đăng của hắn ta. Chung Nhạc đứng trước cửa Hãm Không Thánh thành, quay đầu nhìn lại Thánh Thành huy hoàng phía sau, trong lòng biết một khi hắn rời khỏi tòa thánh thành này thì tính mạng sẽ khó bảo toàn. Nhất định con đường trở lại sẽ tràn ngập gió tanh mưa máu, không biết có thể trở lại được Cô Hà thành hay không. Hắn quay người đi vào trong bóng tối, thân thể bị bóng đêm nuốt. Một đầu Ngư Long vũ một mình rời khỏi Thánh thành. Một đêm này nhất định đã báo trước không quá yên bình. Ngay khi Chung Nhạc vừa mới chân trước rời khỏi thành, bốn phía cửa thành Hãm Không Thánh thành đã có từng thân ảnh lần lượt lao ra khỏi Thánh thành, đầu đeo mặt nạ, y phục và trang sức trên người giống Ngư Huyền Ky như đúc. Lại có một nữ tử khác cũng rời khỏi thành, y phục và trang sức giống Hồ Thất muội như đúc. Không ngừng phóng về bốn phương tám hướng, nhảy vào trong bóng tối mà đi. Thanh Long quan chủ và Lạc Anh thành chủ cũng mang theo một người nhảy vào trong bóng đêm. – Thủ đoạn của hai lão hồ ly này thật tốt, nhưng mà như vậy mà đã muốn đem Yêu Thần Minh Vương quyết rời khỏi Thánh thành sao? Như vậy đã quá coi thường ta rồi. Trong phủ thành chủ, trong mắt Sư Bất Dịch bắn ra tinh quang, cười lạnh nói. Chung Nhạc không có đi theo lộ tuyến gần đó chạy tới Cô Hà thành mà đi theo phía Tây Nam. Hắn lựa chọn con đường xa hơn con đường cũ những ba vạn dặm. Phía Tây Nam là chỗ của Viêm Tước Quan, nam quan của Đông Hoang, đây là nơi giao tiếp của Đông Hoang và Nam Hoang, lại tiếp giáp Đông Hoang và Cô Hà thành, chỉ là đây là một con đường vòng, lộ trình rất xa. Chung Nhạc nhanh chóng di chuyển trong bóng đêm, hắn không có phi hành trên trời cao mà lựa chọn phi hành ở sát mặt đất. Chủ yếu là bởi vì nếu như ở trên không, sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu cho người khác chú ý. Trong yêu tộc có không ít cầm tộc như Ưng, Cắt, Hạc, các loại yêu tộc này có ánh mắt lợi hại, bay lên trên không trung sẽ càng khiến cho bọn họ dễ dàng nhìn thấy hơn. Không bằng phi hành sát mặt đất còn khó tìm được tung tích. Từng phiến rừng rậm bên ngoài Thánh Thành lùi lại sau lưng hắn, Chung Nhạc cũng không có dùng Kim Ô chi dực, Kim Ô chi dực phát ra hỏa diễm hừng hực. Trong bóng đêm chính là mục tiêu chói mắt nhất, chỉ có ban này sử dụng Kim Ô chi dực mới tránh khỏi bị người ta phát hiện ra. Thứ hắn đang vận dụng chính là Giao Long quan tường chi pháp mà Ngao Phượng Lâu truyền thụ cho hắn, chân đạp Giao Long, mà Giao Long lại vô thanh vô tức di chuyển trên không trung. Chở hắn đi về phía trước, tuy rằng tốc độ không bằng Kim Ô chi dực, nhưng mà cũng coi như không chậm. Đột nhiên Chung Nhạc nhạy cảm phát hiện ra tiếng xé gió truyền tới từ đằng sau, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cùng với một nữ nhân yêu tộc đầu mang mặt nạ, đang phi hành dưới tầng trời thấp. Cấp tốc vọt về phía hắn, trong ngực nữ nhân kia ôm đàn tỳ bà. – Huyền Cơ huynh và Thất Muội. Trong lòng Chung Nhạc cả kinh, đang muốn gọi hai người, đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ tinh thần lực chấn động, giống như một lưỡi đao sắc bén cắt qua không trung. – Tinh thần lực đáng sợ như vậy sao? Thân thể Chung Nhạc giống như là Giao Long, vặn vẹo ở trên không trung, chỉ một thoáng biến hóa ra mấy chục loại thân thể, hắn lập tức cảm thấy từng đạo tinh thần lực này xẹt qua hắn, vô cùng nguy hiểm. Tinh thần lực của hắn tuôn ra, cảm nhận nơi phát ra những đạo tinh th ần lực này, tinh thần lực nhanh chóng tuôn ra bốn phía, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Đạo tinh thần lực này vô cùng đáng sợ, tinh thần lực hắn tuôn ra trăm dặm, thế nhưng lại không dò xét tới cuối cùng. Đạo tinh thần lực này giống như biến thành một sợi tơ vòng chung quanh bốn phía Hãm Không Thánh thành, quấn một vòng lớn. Chung Nhạc đã rời khỏi Hãm Không Thánh thành mấy trăm dặm, thế nhưng chỉ sợ cũng không vượt qua được bao nhiêu. Sau đó một nam một nữ kia tiếp tục vọt tới, trên cổ xuất hiện tia máu, cái đầu và cổ tách rời khỏi nhau, hai cỗ thi thể từ trên không trung ngã xuống dưới. – Huyền Cơ. Thất Muội. Thân thể Chung Nhạc dừng lại, mạnh mẽ đáp xuống đất, ngon tay cong lại rồi búng ra, hai cái mặt nạ trên đầu lâu bị đánh bật ra, hiện lên hai khuôn mặt xa lạ với hắn. – Không phải Huyền Cơ và Thất Muội. Là bọn họ cố ý bố trí hỏa mù, yểm hộ cho Ngư Huyền Ky và Hồ Thất muội chính thức thừa dịp đêm tối thoát thân. Chung Nhạc nao nao, hai người này tuy rằng không phải Ngư Huyền Ky và Hồ Thất muội, nhưng tu vi thực lực cũng không kém. Đều là tồn tại Khai Luân cảnh trong Luyện Khí sĩ, nhưng trước mặt sợi to do tinh thần lực kia biến thành ngay cả chỗ trống để phản kháng cũng không có mà đã bị chém giết. Hơn nữa tinh thần lực biến thành sợi tơ không phải là thần thông, không có bất kỳ manh mối nào, chỉ là một đạo tinh thần lực đã chém giết hai đạo cao thủ như vậy. – Thánh Thành chủ ra tay, có lẽ Thanh Long quan chủ và Lạc Anh thành chủ cũng sẽ ra tay. Nếu không không có khả năng ngay cả Luyện Khí sĩ Khai Luân cảnh cũng can tâm tình nguyện chết thay Ngư Huyền Ky và Hồ Thất muội. Trong mắt Chung Nhạc bắn ra tinh mang, lập tức quay người rời đi. – Hãm Không Thánh thành đã biến thành nơi thị phi, phải mau chóng rời khỏi nơi này. Mà lúc này, rất nhiều Luyện Khí sĩ của các thế lực khắp nơi trong yêu tộc đang mai phục trên đường tới Cô Hà thành lại đang lo lắng dị thường, bọn họ chờ đợi để phục kích Chung Nhạc, thế nhưng không ngờ Chung Nhạc lại không hiện thân. Đột nhiên trong bóng tối truyền ra một tiếng cười: – Ha ha, Long tộc không đi con đường này, mà đi đường vòng. Lộ tuyến đi tới Viêm Tước quan, các ngươi chờ ở nơi này thì làm sao có thể nhìn thấy được bóng dáng của hắn? – Ngươi là ai? Một vị Luyện Khí sĩ lớn tiếng hỏi. Trong bóng tối có sáu con mắt sáng lên như sáu chiếc đèn lồng, chủ nhân sáu con mắt này cười nói: – Các ngươi không cần phải biết rõ ta là ai, các ngươi chỉ cần biết rằng, cho dù là Thánh Thành chủ cũng không có cách nào nhịn được một long tộc trở thành đệ tử của hắn là được rồi.