[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Gậy gỗ trong tay Nam Lạc là một loại gỗ cứng vô cùng ở trong rừng. Khi cầm vào tay có cảm giác rất nặng, nếu không phải nhìn bề ngoài nó giống gậy gỗ thì Nam Lạc cho rằng nó là một cây gậy thiết.
Nam Lạc không có thời gian cõng Dương Lực Đại Tiên đến bên cạnh vách đá tìm một vị trí tốt để phòng thủ bởi vì bầy lang đã nhào lên tấn công rồi.
Nanh vuốt sắc bén, ánh mắt lạnh như băng với bộ lông màu xám của bầy sói tạo ra một bầu không khí thật áp lực. Ngoại trừ âm thanh lúc đầu như ra lệnh ra thì nhiều con sói ở chung một chỗ lại không hề phát ra chút tiếng động nào khiến cho Nam Lạc chịu áp lực to lớn vô cùng.
Gậy gỗ di chuyển liên tục, Nam Lạc điều khiển nó hóa thành từng ảo ảnh đánh bay các con sói muốn tiến đến gần cả hai.
Thân thể của Dương Lực Đại Tiên không lớn, so với các sơn dương khác không khác bao nhiêu nhưng hiện tại đang nằm trên mặt đất lạnh run. Nó đối với Nam Lạc vừa ngăn cản tấn công vừa la hét kia như không nghe thấy gì cả. Trong đôi mắt nhỏ của nó giờ chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.
Nam Lạc di chuyển lại bên cạnh Dương Lực Đại Tiên. Đây chính là Thung Bộ được hắn luyện từ nhỏ, bây giờ sử dụng lại liền mang theo một loại khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Bầy sói tiến công khắp bốn phương tám hướng nhưng khi Nam Lạc sử dụng Thung Bộ đứng ở đó giống như có nhiều ánh mắt quan sát khắp nơi, cho dù là sói ở đâu nhào lên tấn công đều bị gậy gỗ trong tay hắn đẩy bay ra ngoài. Tuy rằng mỗi chiêu đều không khiến cho các con sói chết đi nhưng một lúc lâu sau chúng nó mới có thể đứng lên được.
Đây không phải là do Nam Lạc không muốn đánh chết mà là không thể, những con sói này tuy nhìn bình thường nhưng lại có thân thể mạnh mẽ vô cùng.
Những con sói chen lấn chật ních ở hai lối đi, trong lòng Nam Lạc hiểu rất rõ nếu tiếp tục như vậy chính mình sẽ chết ở đây bởi vì linh khí trong cơ thể hắn đang dần dần trôi đi.
Cúi đầu nhìn con dê đi chung với mình hơn một tháng thì hắn chỉ thấy được sự sợ hãi và cầu xin từ trong ánh mắt đó.
- Đứng lên, độn địa thuật của ngươi vừa xuất ra thì sẽ hết nguy hiểm ngay.
Nam Lạc đỏ mắt mà gầm lên, trong giọng nói có một cảm giác đau đớn không thành lời.
Dường như là lời nói của Nam Lạc có tác dụng, sự bối rối và sợ hãi trong mắt của Dương Lực Đại Tiên giảm xuống. Nó chậm rãi di chuyển thân thể muốn đứng lên nhưng bốn chân vẫn run rẩy như cũ, không chịu ghe sự khống chế của nó.
- Ngươi ở trước mặt rất nhiều yêu quái cường đại đều có thể chạy thoát thì những con sói này tính là gì? Trước kia chúng ta gặp phải biết bao nhiêu yêu quái so với bầy sói này hung hãn hơn gấp mười, trăm lần...
Nam Lạc vừa cổ vũ vừa múa gậy gỗ đánh bay những con sói đang tấn công. Hắn hét lớn không ngừng, hắn hi vọng Dương Lực Đại Tiên có thể thoát khỏi sự sợ hại của bầy sói.
Rắc...
Trong lòng Nam Lạc hoảng sợ vô cùng bởi vì gậy gỗ trong tay hắn không chịu được gánh nặng nên đã gãy đôi.
Ngao...
Dường như Sói bầy đàn đã phát hiện vũ khí trong tay của Nam Lạc đã gãy liền hưng phấn phát động mệnh lệnh tấn công.
Bầy sói như hải triều mang theo hơi thở tử vong bao phủ Nam Lạc và cả Dương Lực Đại Tiên đang ở dưới đất.
Đúng lúc này một tầng hoàng vụ chợt lóe lên rồi biến mất.
Nam Lạc cùng với Dương Lực Đại Tiên cũng biến mất theo tầng hoàng vụ kia, ở đó chỉ còn để lại một bầy sói xám với ánh mắt đỏ gầu đang rống giận không ngừng.
Trên một sườn núi nhỏ cách sơn đạo một dặm đột nhiên xuất hiện Nam Lạc đang ngồi trên lưng Dương Lực Đại Tiên.
Một người một dê nhìn sơn đạo suýt làm cho bọn chúng bỏ mạng ở đó với ánh mắt đầy sợ hãi. Ánh nắng mặt trời không ngừng xua tan sự lạnh lẽo trong lòng. Đó không phải là do thời tiết mà là sự lạnh lẽo khi đối mặt với cái chết.
Khi đó Nam Lạc luôn cho rằng mình phải chết. Cảm giác ấy so với trong lồng giam hoàn toàn khác nhau. Hắn không cam lòng mình phải chết nơi đó bởi vì hắn đang trên con đường trở về nhà, hắn tràn ngập hi vọng.
Sống và chết chỉ trong một ý niệm mà thôi. Tế ti trưởng lão từng nói rằng khi sắp đối mặt với cái chết thì mới nhìn rõ được khát vọng của bản thân mà mình muốn nhất.
Nam Lạc nhìn về phía đông. Đó chính là nơi mà hắn muốn đi đến, trên đoạn đường cần phải đi qua rất nhiều ngọn núi.
“Phải trở về nhà thật nhanh. Nhớ...”
Từ ‘Trở về nơi xưa’ này thật kỳ diệu. Nam và nữ sau khi lăn lộn trên giường thì cũng trở về như trước. Trong chiến đấu cũng vậy, nhất là đi trên con đường nhiều lúc phải đối mặt với cái chết lại khiến cho người ta càng muốn trở về khi xưa.
Cho nên Nam Lạc và Dương Lực Đại Tiên vẫn còn có chút sợ hãi. Hắn có thể cảm giác được mùi tanh hôi của bầy sói theo cơn gió mang đến. Đáng sợ nhất là con sói đầu đàn vẫn còn chưa xuất hiện kia.
Nam Lạc không hề biết Ích Cốc Đan có thể đảm bảo bao lâu không đối bụng. Hắn đã rời khỏi lồng giam kia hơn mộ tháng, có lúc ngẫ nhiên ăn vài loại trái cây nhưng đến hiện tại vẫn không có cảm giác đói chút nào cả.
Đây chính là điều mà Nam Lạc cao hứng vô cùng. Muốn thì ăn, không muốn ăn cũng không thấy đói. Có thời gian thì đi tu luyện, như vậy thật tốt.
Hiện tại Nam Lạc đang ngồi trên một tảng đá lớn nhưng hắn không tu luyện. dương lực đang đứng ở bên cạnh nhìn về sơn đạo ở xa xa kia.
- Đại tiên, Dương Lực Đại Tiên. Chậc chậc, cái tên thật uy vũ làm sao. Nhưng lại bị mấy con sói chưa có linh trí hù đứng không nỗi.
Nam Lạc không hề có cảm giác đánh người không đánh mặt chút nào.
Bất quá Dương Lực Đại Tiên không phải là một con dê bình thường. Hắn vẫn đứng yên nhìn về phía xa, một vài cọng lông vàng trên người khẽ động theo gió. Nếu chỉ nhìn vậy thôi sẽ có chút bộ dáng của cao nhân.
- Độn địa thuật thật lợi hại. Ta chỉ vừa thấy hoàng vụ vừa lóe liền xuất hiện trên sườn núi này. Nếu ta cũng có là tốt rồi. Ít ra trong thời điểm mấu chốt ngươi sài không được thì ta còn có thể cõng ngươi chạy. Ài...
Nam Lạc không có trực tiếp muốn Dương Lực Đại Tiên dạy cho mà ý tứ trong lời nói cho dù Dương Lực Đại Tiên có là heo thành tinh cũng hiểu được. Nhưng mà nó không thèm chớp mắt cũng không mở miệng. Căn bản là không để ý đến khiến cho Nam Lạc không còn biết phải nói gì.
- Chúng ta đã quen biết như vậy...
Nam Lạc vì độn địa thuật lại mở miệng thêm lần nữa. Tác dụng của độn địa thuật sau chuyện này khiến hắn thèm chảy dãi.
Dương Lực Đại Tiên vẫn không mở miệng.
- Ta cứu mạng ngươi...
- Chờ trở lại bộ tộc ta tìm cho ngươi hai đồng tử thông minh, đáng yêu nhất...
Dương Lực Đại Tiên vẫn không lên tiếng.
Nam Lạc quyết định không nói chuyện với Dương Lực Đại Tiên nữa. Chờ sau này hắn có gặp nguy hiểm thì mình sẽ ngoảnh mặt làm ngơ vậy.
Dương Lực Đại Tiên nói nhiều, Dương Lực Đại Tiên nhát gan, Dương Lực Đại Tiên ưa thích nghe người ta ca ngợi nó. Điều này Nam Lạc hiểu rất rõ. Hiện tại trong lòng của hắn còn có thêm một điều nữa – Dương Lực Đại Tiên rất vô sỉ.
Nhưng mà mặc kệ hắn làm cái gì, dùng thủ đoạn ra sao thì Nam Lạc vẫn không học được độn địa thuật.
Mỗi lần Dương Lực Đại Tiên đều có thể mang theo Nam Lạc đi đến những nơi có linh khí tràn đầy đôi chút mà thôi. Những địa phương linh khí nồng nặc đều đã có chủ.
Nơi đây có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, gió thổi phất phơ, bên cạnh còn có một con suối nhỏ nữa. Khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người thì Nam Lạc liền thu công. Mỗi khi trời tối chính là lúc Nam Lạc tu luyện. Tuy rằng hiện tại không có tiến bộ bao nhieu nhưng không có thể cảm giác được linh khí trong đan điền tinh thuần thêm một chút. Đây cũng chính là động lực của hắn.
Đột nhiên trong lòng Nam Lạc xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, còn Dương Lực Đại Tiên đang đứng bên cạnh hắn liền toát ra một tầng hoàng vụ.
Một bóng đen tiến đến nhanh như tia chớp.
Nam Lạc còn chưa thấy rõ đó là cái gì liền theo bản năng lui về sau nhưng khi tập trung nhìn vào đã thấy một con ưng thật lớn chộp Dương Lực Đại Tiên vào chân.
Hắn chỉ thấy con ưng này lớn như một con cọp với bộ lông đen như mực, trên đỉnh đầu có một nhúm lông nhìn như cái vương niệm. Khi nó nhìn chăm chú vào Nam Lạc như một vị vua đang nhìn xuống dân.
Trong lòng Nam Lạc bối rối vô cùng, hắn không nhịn được giơ tay lên vuốt hai chữ Thập Cửu trên trán.
Nam Lạc biết con ưng này là đến để bắt hắn.
- Ngươi là Ưng Cửu?
Nam Lạc bình tĩnh mà hỏi. Trong lòng hắn hi vọng con ưng này không phải. Hắn biết rõ nếu bị bắt về có lẽ mình sẽ chết nhưng trong lòng Nam Lạc không hề muốn chuyện ấy xảy ra.
Cảm giác mất đi tự do, bị người khác đùa giỡn với vận mệnh bản thân còn khó chiệu hơn cái chết.
Nhưng ánh mắt lạnh nhưng băng của con ưng khổng lồ này làm cho Nam Lạc khẳng định đây chính là Ưng Cửu. Nam Lạc chưa từng nhìn thấy con ưng khác, có lẽ ánh mắt yêu quái cũng không phong phú như của nhân loại nhưng ánh mắt của Ưng Cửu lại khác. Cái cảm giác lạnh như băng, tàn khốc và vô tình cùng với ánh mắt lạnh lùng của Tam Thái Tử tại Thương Mãn Nhai hoàn toàn khác nhau.
- Ngươi đến bắt ta về sao? Có thể thả nó ra chứ?
Áp lực tăng mạnh theo sự yên lặng. Dường như ngay cả ánh mặt trời cũng vì con ưng khổng lồ ấy mà tan biến.
Chỉ còn lại Dương Lực Đại Tiên đang cố gắng giãy dụa, hoàng vụ chợt lóe lên không ngừng nhưng đều không thoát khỏi ưng trảo đen thùi kia.
Con ưng khổng lồ cúi đầu nhìn Dương Lực Đại Tiên sau khi trầm ngâm một lúc liền buông lỏng ưng trảo ra.
Hoàng vụ chợt lóe, Dương Lực Đại Tiên liền biến mất không còn bóng dáng.
Nam Lạc biết rõ với tính cách của Dương Lực Đại Tiên thì hắn đã ở cách đây vài dặm rồi. Hắn thở dài một tiếng, đã quen biết hơn một tháng vậy mà một câu tạm biệt cũng không có.
Trong lòng có một nỗi buồn phiền vô cớ.
Từ trong ánh mắt lạnh lùng kia Nam Lạc có thể thấy rõ sự cười nhạo như muốn nói với hắn rằng ngươi cứu hắn vậy mà ngay cả một câu chào cũng không nói liền bỏ chạy một mình.
- Chúng ta đi thôi!
Nam Lạc nhìn nhìn về phía xa, đó chính là mục đích trước kia của hắn. Hắn có thể thấy được những đám mây trắng, có thể thấy được một vài con chim đang tung cánh bay lượn tự do.
Đột nhiên hoàng vụ chợt lóe bê cạnh Nam Lạc, Dương Lực Đại Tiên lại trở về.
- Đại tiên sao trở về?
Nam Lạc thắc mắc và khẩn trương nhìn vào con ưng khổng lồ kia sợ hắn đổi ý bắt giết Dương Lực Đại Tiên.
Dương Lực Đại Tiên không lên tiếng trả lời. Nam Lạc thấy rõ cái sừng như san hô trên đầu hắn chợt lóe lên hoàng vụ từ nhạt đến đậm dần. Cuối cùng hóa thành một cái sừng như sừng của Dương Lực Đại Tiên vậy.
- Đây là...
Hoàng vụ chậm rãi ngưng kết thành sừng dê rồi bay nhè nhẹ về phía Nam Lạc. Nó rất mờ ảo như có một cơn gió nhẹ sẽ tản mát đi. Còn Dương Lực Đại Tiên giống như cực kỳ đau đớn, toàn thân run rẩy không ngừng.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Nam Lạc thì cái sừng do hoàng vụ ngưng kết thành kia chậm rãi bay nhanh về phía Nam Lạc. Hắn chỉ cảm giác được một hơi thở hùng hậu tràn vào trong lòng và cảm nhận được một thứ huyền áo gì đó nói không rõ, nhìn được được nhưng trong lòng lại có thể cảm nhận.
Phí dưới hai chữ Thập Cửu trên trán hắn lộ ra một cái án ký hình sừng dê màu vàng đất.
Toàn bộ tinh thần Nam Lạc rơi vào trong ý cảnh huyền áo ấy. hắn chỉ thấy người nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất. Sau khi mở mắt đã phát hiện hắn ở giữa không trung, cuối đầu nhìn xuống đã thấy một con dê vàng suy yếu ngồi bên dưới gẩn đầu nhìn bầu trời.