[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Khổng Tước Điện không phải chỉ có Khổng Tuyên và Nam Lạc hai người, phần lớn người hầu đều đang đứng xem, Khổng Tuyên không phải loại người khi làm việc hay nói chuyện đều phải tránh ánh mắt của người khác. Cho nên giờ phút này ánh mắt mọi người ngoài chấn kinh ra cũng chỉ còn có chấn kinh, nếu chỉ có Khổng Tuyên nói thì còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Dù sao y cũng từng vì một đồng tử mà chém đứt đại đạo chi cơ của một Thái Tử. Loại chuyện điên cuồng không nói lý này, đã làm một lần thì lần này làm nữa cũng có thể tiếp nhận.
Thế nhưng Khổng Tuyên muốn Nam Lạc chém một đầu của Thiên Thủ Thái Tử mà Nam Lạc lại dám đáp ứng thì trong mắt mọi người Nam Lạc lúc này chính là một kẻ kiêu ngạo không biết trời cao đất dày... Tất cả đều nghĩ, ta muốn xem làm sao ngươi có thể mượn Thiên Thủ Thái Tử một cái đầu đây. Đối với họ đây chính là chuyện không thể.
Chi Lan Tiên Tử hiển nhiên cũng nghe được lời họ nói, vội vã đi tới gần: “Thái Tử, hiện giờ sắp tới Pháp Hội, sao có thể để xảy ra tranh chấp được. Việc này mà để ngoại nhân biết được sẽ cho rằng Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung có nội loạn. Hơn nữa Thiên Thủ Thái Tử đã theo Cung chủ từ lâu, ngài mà chặt mất một đầu của Thiên Thủ thì chỉ sợ sẽ khó ăn nói với Cung chủ.”
Nam Lạc kinh ngạc, liếc mắt nhìn Chi Lan Tiên Tử, trong lòng nghĩ: “Không hổ là người bên cạnh Phượng Hoàng Cung Chủ, lời này chẳng những không đắc tội Khổng Tuyên mà còn mượn đại cục để hoá giải... Chỉ là nàng sẽ phải thất vọng thôi, bởi vì Khổng Tuyên muốn lập uy, chỉ có thế thì còn chưa đủ”
Quả nhiên thanh âm ôn hoà nhưng có chút ngạo khí của Khổng Tuyên truyền tới tai Nam Lạc: “Ta vốn muốn ai cũng phải biết, nếu như có người không biết thì Khổng Tuyên ta sao có thể lập uy được đây. Sao có thể chủ trì pháp hội được”
Chi Lan Tiên Tử kinh ngạc, nàng không ngờ câu trả lời lại như thế. Nhất thời cũng không biết phải nói thế nào.
“Chi Lan Tiên Tử, không phải là Thái Tử cố ý gây chuyện mà là Thiên Thủ Thái Tử tự ngạo thân phận, không nghe Khổng Tước Điện phân phó, nếu lần này không trừng trị hắn, ba tháng sau trên pháp hội còn không biết sẽ có bao nhiêu người ỷ vào thân phận làm ầm ĩ lên... Nếu lúc đó mà giết người thì e rằng lại càng không tốt” Nam Lạc đứng cạnh khẽ cười nói
Chỉ bằng tâm tính của Khổng Tuyên thì chẳng bao giờ nói những thứ như vậy, nếu y muốn làm thì sẽ lập tức làm, người khác không hiểu, y cũng chẳng buồn nói. Nam Lạc cũng vậy, nếu là chuyện của hắn, thì hắn cũng chẳng buồn giải thích với người khác. Nhưng hiện giờ thân phận của hắn đã khác, hắn là đồng tử duy nhất của Khổng Tước Điện... Khi cần buộc phải mở miệng nói.
Khổng Tuyên cười đạm mạc, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Chi Lan Tiên Tử hết nhìn Khổng Tuyên lại nhìn Nam Lạc, đột nhiên nhận ra hai người này có thần vận vô cùng giống nhau. Chỉ là vì hoàn cảnh phát triển bất đồng, thân phận hiện tại bất đồng mà xuất hiện một chút khác biệt, nhưng từ trong xương đều có một phần ngạo khí. Dù ngạo khí của Nam Lạc vô cùng nhạt.
Thiên Thủ Thái Tử nhìn thì bình tĩnh nhưng thực sự thì vô cùng tức giận. Gã thành danh mấy trăm năm, bây giờ lại bị một tên hậu bối lấn tới tận đầu. Gã càng nghĩ càng tức, trước kia gã quen biết Phượng Hoàng, lần này được mời vào Bất tử Cung thành Thái Tử... cũng chẳng phải là một chuyện quang vinh gì, bởi gã đã thành danh, là một Yêu Vương.
Thế mà bây giờ một tên hậu bối phái một tên đồng tử tới gào thét trước mặt mình thì làm sao không tức giận được chứ.
Trong Thiên Thủ Điện tối om, bỗng có một thanh âm truyền vào tai của gã: “Thiên Thủ Tiên, dám đánh một trận không”
Đây là thần thức truyền âm, tuy vang lên rất rõ trong tai Thiên Thủ nhưng người khác không hề nghe được.
“Khổng Tuyên, muốn chết” Thanh âm của Thiên Thủ Tiên trầm thấp phát ra từ cổ họng, sát ý hiển lộ rõ ràng, trong đại điện lạnh như băng... Chỉ bằng sát khí thôi cũng hiểu người chết trong tay gã không hề ít.
Thân ảnh màu xám loé lên rồi xuất hiện trên bầu trời đại điện, một đám mây xám nâng gã phiêu giữa không trung. Sát khí ngập trời xông thẳng vân tiêu, thổi những đám mây lớn bay tứ tán.
Thị vệ thị nữ người hầu trong Bất Tử Cung đều cảm nhận được thao thiên sát ý. Cả đám lập tức ngẩng đầu nhìn lên
Chỉ thấy Thiên Thủ Thái Tử mặc áo xám, mây xám vờn quanh người. Mái tóc đen bay loạn trong gió.
“Khổng Tuyên, ta muốn phong ấn ngươi trăm năm...” Thiên Thủ Thái Tử gầm giận dữ, tiếng như sấm động vang lên trong tai mọi người. Tóc đen phấp phới, cặp mắt tro tàn chấn nhiếp nhân tâm.
“Khổng Tước Điện Khổng Tuyên Thái Tử Điện Hạ phụng mệnh chủ trì Triêu Phượng Pháp Hội...” Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng Nam Lạc, hắn dùng phương pháp tụng Hoàng Đình để nói những lời của mình, tiếng của hắn vang lên lanh lảnh khắp không gian.
Đúng lúc này, trên bầu trời xanh thẳm vì Thiên Thủ xua tan mây đột nhiên xuất hiện ngũ thải quang mang, như thác lũ đổ từ trên xuống. Hào quang chói mắt khiến người ta có cảm giác không thể nào né tránh được.
“... Có quyền hiệu lệnh ba điện...” Thanh âm của Nam Lạc không ngừng lại, vẫn vang lên lanh lảnh, phảng phất như thánh chỉ, như thần dụ, huy hoàng đại khí, chính khí lăng nhiên... Trong Khổng Tước điện những người hầu trợn mắt há mồm, cơ hồ không thể tin vào tai mắt mình nữa.
Nam Lạc niệm tới đây thì trên người Thiên Thủ Thái Tử đã dâng đầy một lớp bụi xám, ngăn cản ngũ thải thần quang của Khổng Tuyên ở ngoài. Tựa như giằng co với ngũ thải thần quang vậy.
“Thiên Thủ Tiên Thái Tử không tôn hiệu lênh, nhiễu loạn pháp hội. Tội nên chém đầu thị chúng, làm gương cho mọi người...” Ánh mắt Nam Lạc trở nên sáng quắc nhìn lên bầu trời, thanh âm càng lúc càng lớn, tất cả tâm thần của hắn tựa như đều dùng phương pháp tụng đạo để nói những lời trên...
Khi lời hắn vừa dứt thì ngũ thải thần quang đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng tựa như một cây cầu vàng kéo dài tới chân Nam Lạc. Nam Lạc cảm thấy nao nao rồi đột nhiên bật cười. Nhấc chân bước lên cây cầu ánh sáng.
Mọi người trong Bất Tử Cung đều nhìn thấy cây cầu ánh sáng màu vàng kéo dài tới Khổng Tước Điện, trong lòng nghi hoặc, không hiểu chuyện gì. Đúng lúc này chỉ thấy một người mặc áo xanh, tay cầm một thanh bảo kiếm dài ba thước có vỏ màu xanh, bước từng bước trên cây cầu ánh sáng màu vàng, bước chân không dài, nhưng vẫn rất nhanh.
Ngay sau đó trong tai lại truyền tới thanh âm của Nam Lạc, huy hoàng công chính tựa như thần dụ tài quyết... “Khổng Tước Điện toạ hạ Thị Kiếm Đồng Tử Nam Lạc phụng mệnh trảm chi... phụng mệnh trảm chi... trảm chi...”
“Ra người vừa nói là hắn, hắn là một đồng tử mà cũng dám làm thế sao, hắn thực sự có can đảm chém Thiên Thủ Thái Tử sao?” Trong lòng mọi người chấn kinh nghĩ.
Khi Nam Lạc niệm tới hai chữ cuối cùng người đã xuất hiện trên bầu trời, bên cạnh Thiên Thủ Thái Tử.
Phía dưới mọi người như ngừng hô hấp, bọn họ chưa từng nghĩ rằng, Thái Tử sẽ lại bị người ta chém đầu như thế. Họ vẫn không dám tin tưởng, bọn họ cho rằng Thiên Thủ Thái Tử đang giằng co cùng Khổng Tuyên Thái Tử thôi, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Thiên Thủ Thái Tử, không thể nào nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ mang theo một chút sự hãi của gã.
Quang mang bao phủ người của Thiên Thủ Thái Thử đột nhiên bạo tạc, giống như hào quang của mặt trời, đâm vào mắt người quan sát khiến họ nheo mắt lại.
Thương... Tiếng kiếm rời vỏ truyền vào tai mọi người, chỉ thấy trong ngũ thải quang mang xuất hiện một đạo kiếm quang màu tuyết trắng rồi vụt tắt.
“A...”
“Thiên Thủ Thái Tử bị chém đầu”
“Thật sự bị chém rồi”
Tất cả đều có cảm giác mộng ảo. Không ai dám tin vào mắt mình nữa.
Hào quang tan biến chỉ có Nam Lạc tay cầm một thanh kiếm vỏ xanh dài ba thước, một tay nhấc một cái đầu đứng hiên ngang trong không trung. Phong mang hiển lộ, còn thân thể của Thiên Thủ Thái Tử thì đã mất tiêu. Cây cầu ánh sáng dưới chân hắn đột nhiên kéo dài tới cột cờ trước Bất Tử Cung. Nam Lạc giẫm từng bước từng bước, đạp trên quang mang mà như đạp trên đất bằng. Áo xanh bồng bềnh, tóc bay tán loạn. Đến lúc này có ai nghĩ rằng mười năm trước hắn chỉ là một nhân loại để mặc người ta chém giết.
Chỉ vài bước hắn đã tới được cột cờ. Hắn cắm đầu lâu lên trên cột cờ, máu tươi đỏ hồng chảy từ cột cờ chảy xuống, từ xa ngẩng đầu nhìn lại, người có nhãn lực tốt có thể chứng kiến đầu của Thiên Thủ Thái Tử đặt trên cột cờ có một chút sợ hãi