[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 65 : Yêu Nguyệt mông lung, sát khí thấu trời


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đám mây này xuất hiện từ hư vô, phiêu hốt quỷ dị, dường như không có khoảng cách, phủ chụp xuống đầu. Đám mây này khác hẳn với đám mây trước kia, trước là im hơi lặng tiếng tựa như đánh lén, cho nên Nam Lạc mới không chút đề phòng bị túm lấy. Lần này mang theo sát khí dày đặc, chưa tới nơi đã có một mùi tanh hôi tràn tới. Nam Lạc từng gặp thiệt thòi trong mây đen, hiểm tử hoàn sinh. Tất nhiên sẽ không lại để mình bị rơi vào, trong lòng căng thẳng, người hoá thành một đạo yên hà màu vàng biến mất trong gió. Thần thông pháp thuật không thể quyết định tình thế, cùng một loại thần thông do người dùng khác nhau lại có diệu dụng khác nhau. Cái này không quan hệ tới uy lực lớn nhỏ chỉ là mỗi người mỗi lý giải, lại có mỗi loại xảo diệu riêng. Nam Lạc từ chỗ Dương Lực Đại Tiên đạt được truyền thừa Tiên Thiên Thổ Độn nhưng đã sớm vượt qua Dương Lực Đại Tiên rồi Mượn hành thổ khí tức chạy trốn chỉ là một cách dùng thôi, còn bây giờ Nam Lạc thân hoá yên hà màu vàng lại là cách sử dụng sâu hơn nhiều. Mây đen quỷ dị giữa trời vồ cái không. Tựa hồ như y đã cảm nhận được Nam Lạc đã hoá thành mây khói trốn vào hư không vậy, liền không chút ngưng nghỉ, chuyển mình một cái hoà thành một chiếc châm mây đen dài, đâm thẳng lên trời cao. Đám mây trên cao vốn có màu trắng, sau khi bị châm đen đâm xuyên lại hoá thành hư ảo. Một đám khói vàng trôi nổi trên bầu trời tản ra từng sợi từng sợi như tơ. Sau đó đón gió đại trướng chớp mắt đã hoá thành một đám mây vàng Mây vàng là do Nam Lạc mượn thổ hành khí tức trong thiên địa ngũ hành để tăng cường bản thân. Từ sau khi hắn đánh với Hình Thiên một trận, tựa như có thêm lĩnh ngộ với chiêu này, nếu lúc này Nam Lạc tái chiến với Hình Thiên sẽ không bị y dùng một búa đánh tan mây khói quanh người. Kiếm quang vẫn như sương tuyết, vô cùng sắc bén. Trên đường tới Bất Chu Sơn, Nam Lạc truy sát yêu quái ăn thịt người mấy tháng liền, trong lòng luôn có sát khí, ý niệm quán chú thân kiếm, bất tri bất giác đã khiến thanh tiên thiên kiếm khí vốn chỉ sắc bén cứng rắn này nhiễm lên một luồng sát ý nhàn nhạt. Kiếm ngân âm vang, kéo theo một dải mây vàng, giống như một chiếc cầu vồng vắt qua hư không. Thanh Nhan kiếm biến thành một thanh cự kiếm cao mấy trượng dẫn theo cả uy thế của thiên địa, từ trên chém xuống. Cuồng phong gào thét, không gian chấn động. Mây đen yếu ớt đâm ngược lên trời, trong nháy mắt đã va vào Thanh Nhan kiếm. Khí thế cuồn cuộn nhưng kết quả thì lặng yên. Chỉ thấy mây đen kia thậm chí còn không thể chống cự nổi, bị Thanh Nhan cự kiếm xé nát Kiếm quang quấy toái, Thanh Nhan kiếm đã xé mây đen thành vô số mảnh nhỏ, nếu từ xa nhìn vào sẽ phát hiện ra những đám mây đen nhỏ cũng không hề tán đi mà lại sắp thành một chiếc lưới lớn. Nam Lạc cả kinh, thầm nghĩ không tốt, chớ có rơi vào trong quái vân này. Đang định bứt ra, trong không trung lại truyền tới tiếng cười âm u: “Hắc hắc, bây giờ lại muốn chạy sao, đã quá muộn, lão tổ liều mạng từ lúc ngươi còn không biết ở nơi nào cơ?” Sắc mặt Nam Lạc lạnh lẽo, lập tức hiện thân, khói vàng quấn quanh thân. Thanh Nhan kiếm như rung lên, tựa như hàn mai thổ tín, như hoa tuyết bay lượn nở rộ trong mây đen. Tình thế lúc này của hắn hoàn toàn khác với khi trước, từ xa nhìn lại không thể thấy rõ thân thể Nam Lạc nhưng lại có thể nhìn thấy sương vàng và mây đen trộn lẫn với nhau, ai cũng không thể bao vây triệt để được. Nam Lạc khi thường ít nói, lòng tĩnh lặng không màng danh lợi, có chút hơi lạnh. Nhưng không phải không có hỉ nộ ái ố, chỉ bất quá nhìn thấu hơn thường nhân một chút mà thôi. Nhưng khi hắn quyết tâm giết một người thì cũng vô cùng quyết liệt. Trong lòng hắn chỉ có một niệm duy nhất là chém giết người này. Ý niệm này vô cùng thuần tuý, truyền tới Thanh Nhan kiếm khiến Thanh Nhan kiếm vốn tĩnh lặng lại tràn ra một luồn sát khí vô cùng khiếp người. Quyết tuyệt, băng lãnh, sát ý thuần tuý ngập trời, dù cho là mây đen cũng chẳng thể che giấu nổi Trong mây đen truyền tới thanh âm kinh nghi: “Không ngờ là tiên thiên kiếm khí… Hảo… Hảo… Hắc hắc, lão tổ ta quả thực có phúc duyên thâm hậu, hiện giờ không chỉ may mắn có được vu tộc huyết còn có được tiên thiên kiếm khí, hắc hắc…” Sát khí trào dâng, Nam Lạc không thèm trả lời, chỉ theo âm thanh truyền tới mà chém giết theo. Kiếm quang từng đạo từng đạo, xẹt thành một đường màu trắng, chỉ chốc lát đã chém nát mây đen. “Hắc hắc…” Tiếng cười mới dứt, mây đen tán đi, vô tung vô ảnh. Nam Lạc kinh ngạc, nghe khẩu khí của y thì có vẻ không hề trốn chạy. Trong lòng vừa có suy nghĩ này, yêu nguyệt đã chiếu ra ngoài. Trong lòng Nam Lạc người này bản lĩnh cũng tạm nhưng âm hiểm quỷ dị khiến hắn vô cùng sợ hãi. Thanh quang lưu chuyển, hư không rõ ràng. Nhiều năm qua, Nam Lạc tuy không có thêm cách sử dụng gì với Yêu Nguyệt nhưng cũng có chút tâm đắc, tỷ như chỉ cần đưa dung mạo của người vào kính thì có thể lập tức tự động truy tìm. Bất quá cái này cũng có hạn chế về phạm vi. Nam Lạc khẽ cau mày, người này căn bản không phải là kẻ thích đào tẩu, nhãn thần tham lam của y tuyệt không phải là dạng cứ thế mà để yên. Nhưng Yêu Nguyệt lại không thể soi ra y được. Người này hẳn là có bí pháp che giấu khí tức của mình không để Yêu Nguyệt chiếu được. Nghĩ tới đây Yêu Nguyệt tiêu thất, không gian giống như sóng gọn từng vòng từng vòng, Yêu Nguyệt kính chậm rãi hiện ra trong những vòng sóng. Một luồng sáng mông lung bao phủ Yêu Nguyệt nhìn qua có chút hư huyễn tựa như một ánh trăng nho nhỏ. Ánh sáng không cường liệt mà nhàn nhạt, vô cùng như hoà, màu vàng nhạt rải khắp nơi, trong vòng vài dặm bị nó bao phủ, không nơi nào trốn tránh được. Một vùng không gian này vẫn chưa có biến hoá thực sự nào nhưng Nam Lạc lại cảm thấy có chút bất đồng, chỉ cảm thấy nơi quang mang bao phủ không cần mình đi nhìn mà vẫn hiện ra rõ ràng trong đầu “Thương…” Kiếm quang tái hiện. Thân hình Nam Lạc đã tiêu thất trong kiếm quang, kiếm quang trùm xuống thì đối phương đã ở một nơi ngoài mười mét. Một hình bóng mông lung nhìn lên Yêu Nguyệt kính. Chính là Hắc bào đã ẩn độn, quả nhiên y không rời đi, chỉ ẩn độn ở gần đó. Kiếm quang như chỉ bạc xẹt trong hư không, nháy mắt xẹt qua cổ của hư ảnh. Nam Lạc không dừng tay, kiếm quang lại loé, lần nữa nhằm tới một nơi khác. Mà hư ảnh bị chém khi nãy tan thành mây khói Dưới quang vận mông lung của Yêu Nguyệt, thân ảnh Nam Lạc cũng hoá thành từng đạo hư ảnh, kiếm quang như những sợi tơ bạc trong không trung, đan xen nhau, bay tán loạn, tạo thành cảm giác nguy hiểm cực độ. Những đạo hư ảnh không ngừng bị kiếm quang lướt qua, rồi lại không ngừng xuất hiện ở nơi khác. Độn thuật cực nhanh, tựa như còn nhanh hơn một chút so với tiên thiên độn thổ của Nam Lạc Những hư ảnh kia vẫn còn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì. “Thật không ngờ, ngươi không chỉ có Tiên Thiên kiếm khí còn có thêm một kiện Tiên Thiên linh bảo. Hắc hắc, đều là của lão tổ ta…” Y vừa dứt lời liền bị một đạo kiếm quang chém nát, thế nhưng lần này không tiêu thất như lúc trước mà biến thành một cơn sóng muỗi đen, trong nháy mắt đã bay tán loạn. Muỗi đen sì, trên đầu có một mũi châm đen, lưng có hai cánh, khẽ rung một cái lại đã xuyên thấu không gian biến mất. Nam Lạc giật mình, kiếm quang nở rộ tựa hoa sen, một đám muỗi đen đã bị hắn giết chết thế nhưng hắn có cảm giác như chém lên sắt thép, phát ra những tiếng leng keng, mà càng lúc lại càng nhiều muỗi đen bu tới nơi này. Cử đầu nhìn chỉ thấy toàn bộ muỗi đen đã lao tới Yêu Nguyệt Kính, quang mang của Yêu Nguyệt đã bị muỗi đen che kín, tựu như một đám mây đen vậy Khi Nam Lạc ngẩng đầu nhìn, trong lòng còn kinh ngạc thì một cây châm màu đen vô thanh vô tức đâm về phía hắn, cùng lúc đó một con muỗi xuyên qua sương vàng hộ thân của hắn, đậu lên gáy áo. Chỉ thấy mắt con muỗi đen này hiện lên huyết quang, mũi kim nhằm thẳng vào gáy hắn.