[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Nam Lạc không ở lại trong Hậu Thổ tộc, hắn có thể khẳng định rằng Hậu Thổ nương nương trong thấy bất cứ ai cũng sẽ giữ lại, nhưng hắn vô luận thế nào cũng không thể ở lại đó được. Hình Thiên với cái nhìn chằm chằm và Oanh Ca cao lớn thô kệch nhưng lúc nào cũng có né tránh ánh mắt hắn, đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Sau khi đi ra ngoài được khá xa hắn quay đầu nhìn lại, thở dài một hơi, không phải là e ngại mà là từ khi rời khỏi Dương Bình Tộc đến này liền có một cảm giác buồn bực khó mà diễn tả nổi quẩn quanh trong lòng khiến lòng hắn khó mà thoải mái được.
Đả toạ tồn thần cũng sẽ nghĩ tới việc có phải mình đã bị sát khí trong thiên địa này xâm nhiễm không, đã không thể bảo trì trạng thái không màng danh lợi nữa.
Vốn tưởng rằng Khổng Tuyên được Chúc Dung giải cứu có lẽ sẽ ở trong Hậu Thổ tộc nào biết Vu Tộc cũng đang tìm nàng. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới việc các Tổ Vu trong Vu Tộc dường như cũng không hề hoà thuận, mỗi người mỗi việc, tách biệt trong thiên địa này
Cúng đúng thôi, giống như Huyền Minh vậy, tính cách như thế thì có ai nguyện ý ở cùng nàng.
Bất quá như Hậu Thổ thật tốt, cứ ở trong tộc mãi, còn có thể tìm được. Huyền Minh thì hành tẩu khắp nơi, đi tới nơi nào đó thuận mắt thì cứ cướp đoạt là được. Còn Chúc Dung ngay cả Tổ Vu Hậu Thổ còn chẳng tìm được thì Nam Lạc không cho rằng mình có thể.
Còn năm ngày là tới lúc thành lập Thiên Đình, hắn không những không phát hiện ra các lộ thần tiên bay về phía Bất Chu Sơn mà thiên địa dường như còn trở nên vô cùng yên tĩnh, mây trôi trên mỗi ngọn núi dường càng thêm mờ ảo, mịt mù.
Bỗng nhiên trong lòng Nam Lạc xuất hiện một cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như kiếm chỉ yết hầu.
Vội quay đầu về phía nguy hiểm truyền tới, một điểm đen xuất hiện trong mắt, trong lòng căng thẳng, độn thuật ứng tâm mà hiện, thân thể trong nháy mắt hoá thành hư vô. Ngay khi thân thể hắn hoá thành hư vô thì hư không giống như mặt kính vậy đột nhiên vỡ nát, Nam Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược trong không trung.
Một mũi hắc tiễn xuyên thấu qua vai trái, khiến thân thể hắn không tự chủ nổi bay về phía sau.
Trong lòng kinh ngạc, đây là lần thứ hai độn thuật bị phá, lần đầu tiên bị Huyền Minh nắm cổ lôi ra, còn lần này vừa trốn vào hư không thì bị mũi tên đâm ra ngoài.
Lúc này Nam Lạc giống như một con mồi bị thợ săn theo dõi, pháp lực vận chuyển quanh thân.
Không suy nghĩ nhiều lập tức bỏ chạy, cùng lúc đệ nhị tiễn đã tới. Có kinh nghiệm của mũi tên đầu, Nam Lạc hiểu dù có trốn vào hư không cũng sẽ bị bắn trúng lần nữa. Không có nhiều thời gian, Thanh Nhan xuất vỏ.
Đinh... Kiếm tiễn va chạm với nhau.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng ngọc nghênh hướng tiễn mang tăm tối, nhưng không thể nào thấy được thân ảnh Nam Lạc. Thân thể hắn đã ẩn độn rồi.
Một ba động pháp lực mãnh liệt khiến hư không chấn động như mặt nước, Nam Lạc không có ý bỏ chạy, không phải không muốn mà là không thể tuy nhìn như đã ẩn độn thế nhưng mới liều ngạnh kháng không thể bỏ chạy ngay được. Tuy nhiên nếu hắn có thời gian thở dốc thì có thể ung dung bỏ đi.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng đối phương căn thời gian vô cùng chuẩn, tốc độ bắn lại cực nhanh làm cho Nam Lạc không có thời gian để thở dốc.
Đệ tam tiễn đã tới, tiễn như một tia chớp đen cắt đôi bầu trời, khác với hai mũi tên vô thanh vô tức khi trước. Tiễn này huy hoàng, tựa như có cảm giác nhất tiễn phân sinh tử.
Nam Lạc cũng cảm giác được loại khí thế huy hoàng này không khỏi cắn chặt răng, nội tạng khẽ co rút lại.
Một tiễn này xuyên phá hư không lại dường như có thể tự mình hấp thụ thiên địa nguyên khí, uy thế càng lúc càng trầm trọng, Nam Lạc muốn bỏ chạy thế nhưng trong lòng biết dù có bỏ chạy cũng sẽ trúng, khi đó chỉ e mình chẳng có năng lực gì chống lại một tiễn này.
Nhất niệm lên, sương vàng sinh, một vầng sương vàng đón gió xuất hiện.
Pháp lực của Nam Lạc điên cuồng vận chuyển tâm thần tiến nhập trạng thái không minh, vô thiên vô địa, vô niệm vô tưởng, không có chút sợ hãi nào với nhất tiễn kinh thiên này, ngay cả tiễn mang vào lúc đó cũng trở nên chậm lại. Pháp Tượng Thiên Địa dung hợp hoàn mỹ với một tia hành thổ.
Nhất tiễn kia tuy chậm lại trong mắt Nam Lạc nhưng cũng đã đem theo uy thế cuồn cuộn đâm thẳng xuống, như Phá Toái Hư Không, một luồng sát khí thấm tận linh hồn khiến cả không gian dường như trở nên băng lãnh.
Tiễn rơi, như thiểm điện màu đen. Kiếm khí bắn vọt lên, như một đạo ngân sắc bạch quang.
Nam Lạc cảm giác mình đã dung nhập vào Thanh Nhan Kiếm, tuy hai mà một, kiếm tức người, người là kiếm. Không ngờ vào thời khắc này lại dung nhập vào tiên thiên kiếm khí một cách vi diệu như vậy.
Oanh
Trong núi rừng, cây cối bị dư chấn thổi tới ngã trái ngã phải, trong khu vực trung tâm có một cái hố lộ ra khí tức bùn đất tươi mát, trừ những thứ đó ra còn có hai mũi tên gãy nát trên mặt đất, Nam Lạc đã tiêu thất vô tung vô ảnh. Hắc tiễn phảng phất có thể thôn phệ quang mang, ẩn hiện sát ý nồng nặc.
Chỉ thấy hai mũi tên màu đen kia đột nhiên rung động rồi đột nhiên tiêu thất.
Ở một ngọn núi đối diện với nơi Nam Lạc bị bắn, có một bạch y nhân vươn tay lục lọi trong hư không, sau đó gã rút ra hai mũi tên, cổ tay khẽ đảo, tiêu thất vô tung.
Bạch y thắng tuyết, ánh mắt lãnh tĩnh, nếu như Nam Lạc nhìn thấy nhất định sẽ có cảm giác ngỡ ngàng bởi tướng mạo người này tuấn mỹ không thua gì thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Khổng Tuyên.
Bên cạnh gã có một người áo xám tóc xám, trên người bao phủ một lớp khí tức hắc ám, chính là Chiếu Miên, kẻ vì Nam Lạc mà không thể có được truyền thừa hoàn chỉnh của Tổ Vu
“Hậu Nghệ, vì sao không bắn nốt một mũi tên nữa, chỉ cần bắn ra mũi tên thứ tư thì nhất định hắn sẽ không đỡ được” Nhãn thần Chiếu Miên có chút oán độc nhìn bạch y thắng tuyết nam tử kia. Không biết nhãn thần oán độc của y là vì Nam Lạc hay là vì Hậu Nghệ không bắn mũi tên thứ tư.
“Ta nói rồi, ta chỉ bắn ba mũi” Hậu Nghệ lẳng lặng nhìn nơi Nam Lạc biến mất, không quay đầu nói
“Nếu như mỗi mũi tên đều dùng toàn lực thì hắn không thể nào đỡ được ba mũi” Chiếu Miên âm u nói
Hậu Nghệ vẫn không quay đầu, gió núi thổi bộ bạch y của gã bay phấp phới, phiêu nhiên, bất nhiễm hồng trần.
“Khi ta xuất thủ đương nhiên là tự mình đánh giá được, dùng Khiên Hồn Thuật của ngươi muốn tìm kiếm hắn trong tình trạng này cũng không khó” Gã nói xong vẫn cứ đứng yên nhìn, đôi mắt không chút ba động tựa như bạch y trên người vậy, tĩnh lặng tới dị thường.
“Ngươi lớn lên cùng ta, ta bị người ngoại tộc cướp nửa giọt máu mà không thể có được truyền thừa hoàn chỉnh, ngươi lại không giúp ta lấy về, được... được... Khoa Phụ không giúp ta, ngươi cũng thế, vì sao, chẳng lẽ ta còn kém một kẻ ngoại tộc sao...” Chiếu Miên càng nói càng kích động ,sau cùng gào thét “Các ngươi không giúp ta, ta tự đi, ta sẽ lấy nửa giọt máu thuộc về mình, ta cũng sẽ trở thành đại vu chân chính...”
Con ngươi y đỏ bừng, liếc nhìn bên mặt của Hậu Nghê, áo bào tro tung bay hoá thành một đám sương xám bay về ngọn núi đối diện.
Trên bầu trời ánh nắng xán lạn, gió núi vi vu, trong núi xanh, bộ bạch y của Hậu Nghệ vô cùng bắt mắt.
Chiếu Miên không quay đầu lại nhìn Hậu Nghệ, nên y cũng chẳng thấy một tia sầu não trong mắt Hậu Nghệ.
“Ngươi từ nhỏ đã muốn chúng ta giúp ngươi làm việc này việc kia, nhưng ngươi có nghĩ tới sự khó xử của chúng ta không, ngươi gọi ta từ nơi tĩnh tu ra, nào biết ta đã tu luyện tới điểm mấu chốt, kỳ thực không thể xuất tiễn, ha ha, ngươi không hề suy nghĩ những việc như vậy... còn bé đã thế, trưởng thành cũng vậy” Hậu Nghệ đứng trên đỉnh núi, thì thào tự nói, một tia máu tươi trào khỏi khoé miệng của gã, dọc theo cằm nhỏ lên bộ bạch y trắng như tuyết.
Yết hầu gã chuyển động liên tục, rõ ràng là nuốt tiên huyết.