[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 86 : Y êu Nguyệt chiếu thiên địa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Hắn là ai vậy, tại sao lại đắc tội người của vu tộc, còn bị hai vị đại vu đỉnh cấp liên thủ truy sát? Đây không phải là muốn chết sao” Trong đám người đứng xem, trên một ngọn núi có ba người đang đứng chung với nhau, một luồng khí tức mịt mờ bao phủ lấy họ, không biết là dùng thủ đoạn gì để che giấu khí tức của mình. Ba người, hai nam một nữ, người vừa nói lời này chính là nữ tử đứng giữa. Nàng nói xong ngừng lại một chút phát hiện hai người bên trái bên phải mình đều trầm mặc, không đáp lời mình, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng không lưu tâm, còn nói tiếp: “Xem ra người nọ còn rất lợi hại, không chừng sẽ còn lưu đòn sát thủ lại, nếu có thể lưỡng bại câu thương với Hình Thiên thì không chừng chúng ta có thể kiếm chút tiện nghi rồi” Dứt lời nàng lại nhìn xung quanh rồi thở dài uể oải nói “Người xem nhiều như vậy, e rằng khó kiếm lợi rồi, kiếm người kia nhất định là đồ tốt, đáng tiếc có nhiều người quá” Nói tới đây nàng cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ kỳ quái của hai người bên cạnh, không khỏi nhăn lông mi thanh tú, kéo tay của nam tử áo gai đứng bên phải nói: “Thiên Hữu ca, làm sao thế?” Người được gọi là Thiên Hữu ca vỗ nhẹ tay nàng, khoé miệng khẽ giật nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì, con mắt vẫn nhìn lên cuộc chiến trên bầu trời không chớp mắt. Nàng có chút tức giận, cong miệng quay đầu muốn hỏi nam tử còn lại nhưng không hiểu vì sao lại dừng lại. Nhìn gương mặt yêu dị của gã có chút bất đắc dĩ, hơn nữa với tính cách của gã nàng biết hỏi cũng bằng thừa. “Thiên Hữu ca...” Nàng xoay người lắc tay của nam tử tên Thiên Hữu. Thiên Hữu quay đầu, nở nụ cười khổ nói: “Ta nghe được người trên đỉnh ngọn núi kia nói người dùng kiếm trên không chính là nhân tộc chúng ta” “Nhân tộc, sao thế được, nhân tộc làm sao có được người như vậy mà chúng ta sao lại không biết chứ?” Nữ tử kinh ngạc nói, nàng không thể tin trong nhân loại ngoại trừ Phục Hy thanh danh cực thịnh còn có một người mạnh như thế. Trong lòng nàng thì mấy người mình đã là đỉnh cấp trong nhân tộc rồi. “Nam Lạc” Nam tử đứng bên trái nàng đột nhiên nói, thanh âm lạnh lẽo không có chút cảm tình nào. “Hi Vũ cũng nghe được rồi, không sai, người nọ tên là Nam Lạc, điều này khiến ta nhớ tới một người” Giọng Thiên Hữu dường như có một loại cảm xúc khác thường. Nữ tử cau mày, tựa hồ như trầm tư rồi đột nhiên vụt ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Ta biết rồi, ta nhớ ra rồi, Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân, Giám Thiên Tinh Quân Nam Lạc, không ngờ hắn là nhân tộc... Thật không ngờ” Nữ tử vô cùng khiếp sợ, nàng không cách nào tin nổi Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân vang danh đại địa lại là nhân tộc. “Thế... thế... hắn...” Nữ tử không khỏi sợ hãi chỉ vào trận chiến thảm liệt trên bầu trời lắp bắp. Thiên Hữu dường như lại hiểu rõ nàng muốn nói gì, có chút trầm trọng gật đầu nói: “Rất nguy hiểm, nếu như chỉ chỉ có một vị đại vu ở đây thì hẳn là hắn có thể thong dong bỏ đi nhưng có hai người, một tĩnh một động chế ước hắn, khoá chặt cả một vùng không gian, nếu hắn không có thủ đoạn đặc biệt thì e sẽ phải vẫn lạc ở đây” Nhất thời ba người trầm mặc, bầu không khí như đông lại. Nữ tử đứng giữa tên Dao Cơ, nam tử bên phải nàng, nhìn có vẻ ổn trọng và thành thục tên là Dương Thiên Hữu còn người đứng bên trái cách hơi xa một chút tên là Hi Vũ. Bọn họ cùng nhau lớn lên, có một lần ăn được một loại sơn quả không biết tên trong núi nên bước lên đường tu hành, tất cả chỉ dựa vào ngộ tính và việc học trộm thần thông pháp thuật của yêu quái trong núi, nhiều năm trôi qua cũng luyện được một ít bản lĩnh. Nhưng khi so sánh với đại vu hoặc những tiên thiên sinh linh thì chênh lệch không ít. “Hắn có thể đào tẩu khỏi hai đại vu kia không?” Dao Cơ hỏi, nhưng không ai có thể trả lời nàng “Chỉ e rất khó, mấy người ở ngọn núi trước mặt tựa hồ cũng có cừu oán với hắn hơn nữa tựa hồ không chỉ có riêng mình họ” Dương Thiên Hữu nghiêng tai lắng nghe một lúc rồi đột nhiên nói “Hắn... Hắn làm sao, làm sao sẽ có thù với nhiều người như vậy, cứ thế thì chẳng phải là chết chắc rồi sao, nhìn bộ dạng của hắn cũng không phải là người đi đâu cũng gây chuyện” Dao Cơ cau mày nói “Oanh...” Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, bọn họ vội ngưng thần nhìn chỉ thấy HÌnh Thiên đã sử ra Pháp Tượng Thiên Địa danh chấn Hồng Hoang của Vu Tộc. Đại phủ không nhanh như trước nữa nhưng mỗi phủ lại có thể như khai sơn, chấn động không gian. Thân hình Nam Lạc độn hiện dưới búa lớn cũng có cảm giác cật lực. Uy thế của Hình Thiên lúc này so với nhiều năm trước ở Dương Bình tộc thật là một trời một vực, với độn pháp của Nam Lạc cũng có cảm giác hư không hỗn loạn khó lòng tránh né được. Đại Phủ chấn động, thân hình Nam Lạc như ở trong một cơn sóng dữ, vô cùng gian nan. Bất quá hắn cũng không phải là hắn của ngày xưa, ngũ sắc trôi nổi quanh thân khiến bóng dáng hắn như ẩn như hiện. Kiếm trong tay hoặc quét hoặc đâm cản lại đợt tấn công của Hình Thiên. Đánh lâu như thế cũng khiến lòng Nam Lạc tĩnh lại, thầm nhủ phải rời đi, nếu không đi chỉ e sẽ vẫn lạc ở đây. Nhưng Hình Thiên rất mạnh, năm đó mình có thể dựa vào độn thuật để né tránh, thế nhưng nhiều năm qua đi, độn thuật của mình tiến bộ nhiều thì khí cơ cảm ứng của y cũng tăng tiến không ít, chiến tới mức này e rằng khó mà thoát được. Hơn nữa phía dưới còn một Hậu Nghệ, thời thời khắc khắc phòng bị mình bỏ chạy, tiễn của gã lại càng thêm trí mạng. Nghĩ tới đây trong lòng nam Lạc khẽ động, kiếm quang đại trướng, một lớp mây mù xuất hiện bao quanh hắn. Trong nháy mắt đã bao phủ cả Hình Thiên, người bên ngoài nhất thời chỉ nghe được tiếng binh khí va chạm mà không thể thấy rõ tình huống bên trong. Chớp mắt ban ngày đã thành đêm tối, bầu trời đầy sao thế nhưng mà đối với người tu luyện thì trời hay đêm nào có khác nhau. Trên trời cao bỗng nhiên xuất hiện một ánh trăng mờ nhạt, ánh trăng này không giống như bình thường cao ngất, xa vời. Tất cả đều bị cuộc chiến trên không hấp dẫn nhất thời không chú ý tới vì sao lại có ánh trăng kia. Đương lúc có người dùng bí pháp nhìn thì lại phát hiện ra bên ngoài ánh trăng có một vòng sáng mờ nhạt, ngăn cản thần thức của họ, khiến họ không thể nhìn rõ được đó là cái gì nhưng dù vậy họ vẫn có thể đoán được đó là một bảo vật. Yêu Nguyệt kía xuất hiện khiến Nam Lạc có cảm giác cả vùng trời đất này đều đã hiện lên rõ ràng. Dưới ánh trăng, ngũ hành chi đạo cũng trở nên vô cùng thông sướng, không có chút trúc trắc nào, thậm chí còn có cảm giác đã khống chế được cả một vùng không gian xung quanh. Từ trước tới giờ hắn đều nghĩ rằng Yêu Nguyệt không có tác dụng gì trong chiến đấu cả nên rất ít khi sử dụng. Thế nhưng lần này để hấp dẫn lực chú ý của Hậu Nghệ chuẩn bị cho mình bỏ chạy hắn lại phát hiện ra dưới quang mang của Yêu Nguyệt năng lực của mình đã tăng lên thật lớn. Ngũ sắc hà vân tụ lại dưới chân Nam Lạc, kiếm thế lại tăng thêm không ít. Những người vây xem phát hiện biến hoá trên người Nam Lạc, bọn họ phát hiện ra Nam Lạc vốn đang ở thế hạ phong lúc này càng đánh lại càng hăng. Đột nhiên chỉ thấy trên không Nam Lạc cao giọng cười dài một tiếng nói: “Hình Thiên, ngươi cũng tiếp ta một kiếm”