[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Long Cung trong thiên địa luôn ở một địa vị siêu nhiên, bởi vì ở đó có một long môn không nơi nào không biết, khiến rất nhiều có được cơ hội sở hữu thần thông long tộc, những người đó đều tự cho mình là người của Long Cung.
Dù là không được Long Cung thừa nhận, nhưng những người khác cũng sẽ quy làm một mạch của Long Cung.
Từ sau khi Long Vương vẫn lạc trong trận chiến đó, Long Tộc liền lâm vào hoàn cảnh như rắn mất đầu, cũng bởi vì không có mấy người tranh chức Cung Chủ Long Cung cho nên Thái Tử Long Uyên trở thành Cung Chủ.
Bất quá những người có được truyền thừa thần thông của Long Tộc mà không phải Long Tộc chính tông vẫn không hề nghe theo mệnh lệnh của Cung Chủ.
Lúc Đông Hoàng Thái Nhất đến, Long Uyên vội đi ra hỏi nguyên nhân tới, ngôn từ hiển lộ ra khí tức đường hoàng nhưng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Nam Lạc chưa từng gặp Long Uyên, năm đó tới đưa thiếp thì hắn cũng chưa được đi vào cửa.
Nhìn người trẻ tuổi anh tuấn trước mặt đang cố thu liễm khí tức sắc sảo của bản thân thay vào đó là khí tức ôn hoà công chính của người đứng đầu Long Cung không khỏi nghĩ tới Khổng Tuyên đã từng trấn áp vị Thái Tử này dưới Bất Tử Cung, khi đó y hẳn là không giống như bây giờ.
Đi cùng với Long Uyên còn có tám người, cũng giống như Long Uyên vậy, nam anh tuấn tiêu sái, khí chất bất đồng. Một nữ tử dáng vẻ dịu dàng, mặc cung trang, hoa lệ nhưng không cứng ngắc mà khiến nàng có vẻ ung dung, kiều diễm.
Bọn họ theo sau Long Uyên, như lâm đại địch. Ai cũng có thể hiểu được uy thế của Thiên Đình đã hiển lộ ra, còn người trước mặt mình chính là người đã được thiên địa cam lòng công nhận là thiên hạ đệ nhất nhân. Y chẳng thể nào tới một cách ngẫu nhiên được, chẳng lẽ đích thân Thái Nhất tự thân xuất mã muốn Long Cung thần phục bái nhập Thiên Đình sao?
Nếu thực sự là như vậy cũng không khỏi quá là bá đạo, coi Long Cung như kẻ bị khai đao. Tuy Phụ Vương không rõ tung tích nhưng dù Long Cung có bị diệt cũng sẽ không gia nhập Thiên Đình.
Long Cung có địa vị cực cao, chính vì thế mà các thái tử luôn có ngạo khí hơn người. Từng người thầm nghĩ nếu Thái Nhất muốn mình gia nhập Thiên ĐÌnh thì nhất định phải cự tuyệt.
“Bổn hoàng có một xe, đang cần người kéo xe, các ngươi là thích hợp nhất” Thái Nhất liếc mắt nhìn những thái tử như đang lầm đại địch, nói nhẹ nhàng như làm một việc hết sức đơn giản vậy.
Sắc mặt chín vị Long Tử đại biến, giận tím mặt, kim quang chợt loé, liền muốn bay lên trời.
Nhưng họ biến hoá nhanh, Thái Nhất càng nhanh hơn, trên đầu họ không biết tự bao giờ đã xuất hiện một cái chuông lớn mang phong cách cổ xưa.
“Đang...”
Tiếng chuông vang lên, quang mang của chín người tan đi, nhân thân tan biến, chỉ còn chín con cự long kim quang rực rỡ, giương nanh múa vuốt, lửa giận tràn mắt.
Rồi dường như lại bị trói buộc, dù cố gắng giãy dụa cũng không thể nhúc nhích nổi.
Thái Nhất cười ha hả, vung tay áo, một cỗ xe toả ánh vàng xuất hiện trong không trung.
Xe không có bánh, chỉ có khung, không có hoa văn nhưng lại có khí tức quân lâm thiên hạ
“Đang...”
Chín con kim long đang giãy giụa chợt trở nên yên lặng khi tiếng chuông vang lên, chỉ là từ trong mắt họ có thể nhìn ra được sự không cam lòng và phẫn nộ.
Thái Nhất vung tay, hư không lại có thêm mười tám sợi dây thừng vàng quấn quanh người chín vị long tử, một đầu thì nằm trên xe.
“Ha ha...”
Thái Nhất bước một bước, người đã xuất hiện trên xe, điểm một ngón tay, xe đã thay đổi cấu trúc, lúc này đã có thêm rất nhiều hoa văn.
Nếu như trước là cổ xưa đường hoàng đơn giản thì bây giờ là xa hoa diễm lệ.
Không biết từ khi nào trên tay Thái Nhất đã có thêm một cây trường tiên màu vàng.
“Ba...”
Trường tiên đánh trong không trung mà như đánh lên người Long Tử. Khiến Nam Lạc cảm thấy bất khả tư nghị là chín vị Long Tử lại bay lên không trung.
Cỗ xe màu vàng nháy mắt phá không bay đi.
Nam Lạc và Bắc Linh nhìn nhau rồi cùng bay lên trời đuổi theo.
Những người khác của Long Cung trợn mắt há mồm, bọn họ không ngờ kết quả là như vậy, chín vị Long Tử cao cao tại thượng không ngờ lại trở thành thú kéo xe cho người khác, họ không cách nào tin nổi, thật giống như đang nằm mơ vậy.
Một giây trước còn đứng đầu Long Cung, địa vị siêu nhiên thế mà bây giờ đã thành thú kéo xe.
Nam Lạc đi theo sau xe đã phát hiện ra một giờ mỗi khắc xe lại có sự thay đổi, vốn chỉ là một cỗ xe xa hoa mà giờ lại biến thành một toà cung điện.
Cung điện khổng lồ, khí thế đường hoàng, phi hành trong không trung, chín Long Tử lúc này vô cùng cố gắng, thân thể trở nên khổng lồ, mỗi người dài hơn trăm trượng.
Cửu Long ngang trời, phía sau là một toà cung điện khổng lồ.
Hồng Hoang rung động.
Vô số người từng chịu ân huệ của Long Cung kéo tới như thuỷ triều muốn giải cứu Long Tử lại bị Thái Nhất tiện tay tiêu diệt.
Ban đầu Thái Nhất còn tự mình động thủ về sau nhiều quá y ra lệnh cho Nam Lạc đi theo hộ vệ, chẳng buồn động tay nữa.
Những người muốn cứu Long Tử đa số là Thiên Tiên, thi thoảng có một hai vị Thần Cảnh cũng bị Thái Nhất đánh đuổi. Cứ như thế Nam Lạc hộ trước Long Xa, phàm có người xông lên tiện tay vung kiếm, kiếm quang loé lên trong không trung, một thân thể từ trên trời rơi xuống.
Vô luận là ẩn độn tới gần hay trắng trợn xông lên vậy mà chẳng có ai có thể vượt qua một ải của Nam Lạc cả.
Một cung điện khổng lồ dưới sự lôi kéo của chín con Cự Long tiến về phía trước, tốc độ không nhanh nhưng có khí tức bài sơn đào hải, điên cuồng chuyển động trong thiên địa
Mà trước Cung Điện và Cửu Long, Nam Lạc mặc một bộ thanh y, trên đầu có một ánh trăng nhàn nhạt chiếu khắp thiên địa. Trong khí thế điên cuồng lại lộ ra một cảm giác tĩnh lặng, không ngừng có người dùng thủ pháp tiến lên, lại hiển lộ dưới ánh trăng, từng đạo kiếm quang xẹt qua không trung những người còn chưa tới gần đã bị đạo bạch quang chém chết.
“Đông Hoàng xuất hành, dò xét Thiên Địa, chư thần tránh lui”
Cửu Long kéo cung điện không bay cao, tuy có một số người liều chết xúc phạm nhưng càng có nhiều người bị khí tức ép tới không thở nổi.
Nam Lạc không biết vì đạo hạnh mình cao hay vì những người lao lên đã bị áp chế tu vi mười không tồn một.
Đông Hoàng Thái Nhất dò xét một lần tựu là ba năm, nơi nào cũng bay qua, mỗi một ngọn núi đều được đặt tên, lập thạch bi, phong sơn thần.
Nếu đối phương thần phục thì không sao nhưng nếu phản kháng bị Đông Hoàng Chung chụp lấp, đánh thành cặn bã, có một hai tấm gương như vậy đại đa số người đành chịu thụ phong.
Không biết vì sao mà những người cường đại lại không có ai dám ra mặt, Đông Hoàng cũng không muốn tận lực đi tìm họ.
Ba năm này Nam Lạc luôn đi bên cạnh Đông Hoàng, nhìn cả Thiên Địa một lần, đi qua Phượng Hoàng Sơn, đi qua Côn Lôn Sơn, nhưng không thấy Ngọc Hư Cung cũng chẳng thấy Thái Cực Cung. Thậm chí là đi ngang qua cả Dương Bình Sơn. Bất quá Thái Nhất chỉ đi trên đại địa chưa hề đi tới biển.
Trực giác nói cho Nam Lạc biết hẳn là Hồng Hoang đã có chuyện xảy ra quả nhiên khi hắn cùng Đông Hoàng trở lại Thiên Đình vậy mà đã phát hiện trong Tinh Thần Điện đã có mấy trăm người khí tức như vực sâu.
Nam Lạc đi vào khom người lạy, chỉ nghe Đế Tuấn nói: “Ba năm nay Giám Thiên Tinh Quân đã vất vả rồi, công lao thực lớn, ban thưởng một bộ Thái Âm Tinh Bào, chưởng quản Thái Âm Tinh, có nhiệm vụ giám sát Thiên Địa”
Nam Lạc không khỏi có chút kinh ngạc, không hiểu công từ đâu tới mà lại được phong thưởng như vậy.
Sau đó rất nhiều người được phong thưởng, Nam Lạc lẳng lặng đếm, tất cả là ba trăm sáu mươi lăm vị.
Hắn khẳng định ba trăm sáu mươi lăm vị mỗi người đều tại Thần Cảnh, hơn nữa pháp thuật thông huyền ,đạo pháp cao thâm. Cho tới lúc này Nam Lạc mới biết được vì sau lại nói Hồng Hoang có vô số đại thần thông giả.
Thế nhưng những người này vì sao lại nhập Thiên Đình, ba năm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến họ chấp nhận vậy. Vì nguyên nhân gì mà họ cam tâm tình nguyện tới hay là vì bị cấm chế.
Điểm này nam lạc không biết được
Hồng Hoang rộng vô cùng, bầu trời cũng vậy, ngôi sao trên trời cũng chi chít.
Nam Lạc không biết Thái Âm tinh là cái gì nhưng sau khi được cho một tấm phù lại hiểu được Thái Âm Tinh chính là ánh trăng kia.
Trong lòng vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì mình được phong thưởng nắm giữ Thái Âm Tinh, rồi lại nghĩ Thái Âm Tinh ở rất xa, làm sao đi tới được, hơn nữa con đường kia đầy gió độc, hung hiểm bảo ta đi như thế nào.
Tuy nhiên khi dùng tấm phù kia lập tức hiểu Thái Âm Tinh không phải là thứ trên trời cao kia mà là một nơi tương ứng.
Ba trăm sáu mươi lăm vị tinh quân vừa vặn ba trăm sáu mươi lăm chỗ mà Thái Nhất đi qua suốt ba năm, Nam Lạc lúc này mới hiểu lập bi, phong sơn là để làm gì. Chỉ là những sơn thần được Thái Nhất thuận miệng sắc phong sẽ bị buộc phải thoái vị.
Nam Lạc tuy muốn biết Đế Tuấn bằng cách nào mà tìm được những người này và vì sao họ tình nguyện tới Thiên Đình nhưng hắn hiểu Đế Tuấn nhất định sẽ không giải thích.
Hắn vẫn đứng ở vị trí đầu tiên, Bắc Linh không tới chỉ có mình hắn đứng lặng thinh, cảm nhận những ánh mắt phía sau.
*********
“Đây là Tàn Sơn, ta được chính Đông Hoàng phong làm Sơn Thần, ngươi là ai, lại dám coi thường Thiên Đình, mau, bắt lại cho ta” Một đại hán vạm vỡ đứng đó kiêu ngạo nói
Phía sau y là một đám tiểu yêu tiểu quái, kêu lên ầm ĩ nhưng không ai dám xông lên.
Đối diện chúng là một nữ tử, bằng vào quan điểm thẩm mỹ của chúng thì một nữ tử như vậy tuyệt không xinh đẹp, không có bộ lông xinh đẹp thuôn mượt, không có mùi đặc trưng, thế nhưng khi nữ tử này xuất hiện bọn chúng không thể nào dời mắt khỏi nàng.
“Tàn Sơn, khó nghe quá, từ nay sẽ không gọi là Tàn Sơn nữa” Nữ tử có một mái tóc đen dài tới thắt lưng, có một chiếc váy sặc sỡ như trăm hoa đua nở.
Thanh âm nàng thanh thuý nhưng băng lãnh.
Đám tiểu yêu chỉ lo nhìn căn bản quên cả mệnh lệnh của đại vương.
Đại hán người vạm vỡ, con mắt nhìn chăm chăm, một lúc sau mới lớn tiếng nói: “Không gọi là Tàn Sơn thì gọi là gì, Tàn Sơn thực khí thế, tựa như bản vương vậy, người nào gặp cũng e ngại ba phần, tiểu mỹ nhân gặp được sẽ phải nhớ nhung tương tư. Bọn nhỏ, các ngươi nói có đúng không, mau bắt nữ tử này lại, mang về động phủ của bản vương”
“Hì hì, ngọn núi này là của ta, từ hôm nay ta là Sơn Đại Vương, bọn nhỏ, mau bắt tên có diện mạo thô bỉ này lại” Nàng cười hi hi, lớn tiếng nói, đồng thời cũng lôi kéo những tên tiểu yêu tiểu quái cười theo.
“Được, để bản vương tự mình xuất thủ, cho ngươi xem thủ đoạn của ta”
Lời nàng còn chưa dứt thì người đã động, chiếc váy sặc sỡ như trăm hoa đua nở kia giống như cũng mang theo một mùi hoa thoang thoảng theo gió mà tới. Thân hình nàng như hồ điệp trong hoa, khiêu vũ giữa không trung.
Trong mắt đám tiểu yêu tiểu quái thì dường như chỉ là một chớp mắt, khi lúc tỉnh hồn lại thì đại vương của chúng đã thành một đống xương khô, một cơn gió thổi tới, xương khô giống như tro bụi tán vào hư không.
Khi nhìn thấy cảnh này những tiểu yêu tiểu quái lập tức ngây người ra, sững sờ tại chỗ, có rất nhiều người còn nháy nháy mắt, không thể tin được. Một lát sau mới tỉnh hồn lại, lập tức hoá nguyên hình điểu bay thú tán.
Chỉ có một tràng cười như chuông bạc ngân vang, thế nhưng vào tai đám tiểu yêu thì giống như gió lạnh khiến cho chúng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đại vương lợi hại như vậy thế mà trong nháy mắt lại bị nữ tử xinh đẹp này biến thành xương khô. Quan trọng là trước khi sát nhân nàng còn cười được, hơn nữa lúc giết còn ưu mỹ tới vậy. Cảnh tượng tương phản cực lớn, lúc này nếu có người hỏi chúng thế gian này nguy hiểm nhất là ai, đáp án chính là người con gái kia.
Đây không phải là một ngọn núi mà là một vùng sơn mạch loại sơn mạch như thế này có rất nhiều nhưng giữa sơn mạch lại có một hồ nước thì chẳng có bao nhiêu. Từ trên cao nhìn xuống đã thấy có mấy phần sơn linh thuỷ tú.
“Từ hôm nay trở đi, núi này đổi tên là Lạc Linh Sơn” Nữ tử đứng trên ngọn núi cao nhất đối mặt với hồ nước nói, thanh âm không lớn nhưng lại mang theo cảm giác xuyên thấu, quanh quẩn trong sơn mạch.
Nàng dứt lời tựa hồ như suy nghĩ một lúc nữa rồi lại nói tiếp: “Bản vương là toạ hạ ma tướng của Giám Thiên Tinh Quân, thừa lệnh Thượng Đế chấp chưởng ngọn núi này, lệnh cho các sinh vật đã khai linh trong vòng 3 ngày phải tới động phủ của bản vương báo danh, nếu có ai dám vi phạm sẽ bị tru sát”
Bắc Linh đứng trên đỉnh núi nói xong, cảm thấy đã không còn gì nữa liền nghĩ thầm từ nay về sau sẽ ở lại đây, phải xây dựng độn phủ cho tốt, liếc mắt nhìn xung quanh liền phát hiện có một con thanh điểu nhỏ đậu trên ngọn cách mình không xa.
Chỉ liếc mắt là biết đó là một con chim đã khai linh, vung tay một cái đã bắt vào trong lòng bàn tay hỏi: “Động phủ cũ của sơn thần ở đâu”
Thanh điểu nhỏ run rẩy trong lòng bàn tay nàng một lúc sau mới nói: “Ở ... ở... ở ... đó ạ”
Bắc Linh nghi hoặc: “Ở đâu, dẫn ta đi” Dứt lời liền ném thanh điểu lên không, chẳng ngờ thanh điểu kia lại té thẳng xuống mặt đất, toàn thân run rẩy, không cách nào bay nổi.
Bắc Linh buồn bực đang muốn mở miệng thì lại có một con tiểu hồng điểu bay lại gần nói: “Bắc Linh đại vương, muội muội ta nhát gan, để ta mang đại vương đi”
Không quan tâm tới con thanh điểu nữa, nàng đi theo tiểu hồng điểu tới chỗ loạn thạch khi trước, chỉ thấy một sơn độn hiện ra dưới ánh mặt trời. Bên ngoài sơn động có một tảng đá khắc bốn chữ lớn “Tàn Sơn Động Phủ”
Bắc Linh khẽ cười một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Động Phủ không có cửa, bên trong cũng khô ráo, nhưng rất đơn sơ, ngoại trừ một ít bàn đá ghế đá ra không còn đồ vật gì khác. Kỳ thực cũng không phải không có mà là không thể nhập pháp nhãn của Bắc Linh.
Con tiểu hồng điểu kia cũng không rời đi, không biết là vì sợ bị trách tội hay vì một lý do gì đó. Vẫn cứ theo sau Bắc Linh vài bước, mềm mại bay lượn trong không trung.
“Động phủ này thưởng cho ngươi, đồ bên trong cũng là của ngươi” Bắc Linh đột nhiên quay đầu nói với tiểu hồng điểu, tóc đen khẽ phiêu, người đã biến mất
Tiểu hồng điểu vui vẻ hô vang hư không: “Đa tạ đại vương, đa tạ đại vương” Nói rồi thì bay vòng quanh động, thì thào nói: “Bản tiểu thư biết mà, nguy hiểm nhất thì sẽ thu hoạch cao nhất. Hì hì, con nhỏ kia thế mà lại sợ tới như vậy, hì hì...”
Lạc Linh Sơn ở trong quần thể núi non phía nam của Bất Chu Sơn, ứng với Thái Âm Tinh. Lúc trước Nam Lạc cũng không biết điều này nhưng khi Đế Tuấn truyền cho hắn một chương pháp quyết thì hắn đã hiểu được rất nhiều thứ.
Pháp quyết kia cũng không phải để luyện khí, nhưng nó bao hàm cả luyện khí ngoài ra còn có thêm luyện chế đồ vật. Đồ vật là một khối thạch bi, trơn bóng không tỳ vết nhưng lại không phải là ngọc. Trên có khắc hai chữ chìm, huyền ảo tối nghĩa. Nhưng Nam Lạc đã đọc Hoàng Đình nhiều năm cho nên hắn hiểu hai chữ đó là – Thái Âm.
Thì ra chấp chưởng Thái Âm Tinh không phải là chấp chưởng ánh trăng trên trời mà là chấp chưởng một ngọn núi tương ứng. Đế Tuấn không nói việc tế luyện khối thạch bi này có tác dụng gì, chỉ dặn rằng chỉ cần dung hợp khí tức của Thái Âm thạch bi với ngọn núi kia là được.
Mà trong quá trình này Nam lạc cũng có được rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa từ nay về sau có thể mượn thiên địa tuý luyện tự thân, tiến vào Đạo Cảnh, cũng có một cơ hội đặt chân vào Thánh Đạo.
Nam Lạc không biết điều này có thực hay không nhưng mà có nhiều người suy đoán như thế, có lẽ đó là sự thực. Chỉ là không biết bọn họ có tin hay không, chí ít là Nam Lạc chỉ tin ba phần.
Bắc Linh đã đi trước, tới Tàn Sơn mà Nam Lạc thì ở trong Thiên Đình tế luyện Thái Âm bi thạch, nếu không thì không thể nào mang nó khỏi Thiên Đình được. Hắn đã nắm giữ được pháp quyết, lại còn toàn lực tế luyện mà còn mất hơn một tháng mới có thể hoá Thái Âm bi thạch làm một viên đá nhỏ mang đi.