[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 146 : Cường hãn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Toàn bộ tóc tai của hai tên đệ tử Đan Khê Tông tung lên, quần áo tán loạn, sắc mặt tái nhợt, thậm chí trên người bọn họ cũng có dấu vét lõm sâu vào trong. Hai người này cơ hồ như mất hồn mất vía mà hoảng sợ cực độ, thân thể trong cơn cuồng phong lúc này tựa như con thuyền cô độc đang lênh đênh trong sóng dữ. Trong nháy mắt đó cả người bọn họ không tự chủ được mà bị một lực lượng dời núi lấp bể đẩy lùi về hai phía, cũng không nhịn được mà phun ra máu tươi. Nữ tử kia còn thê thảm hơn, thân thể nàng ta run lên bần bật, thất khiếu trào máu. Trong lúc nàng ta bị đẩy lùi về phía sau, dường như không thể gắng gượng chống được cái khí thế đang đè ép xuống được nữa bèn kêu lên một tiếng đầy thê lương thảm thiết, tròng mắt nàng ta nổ tung, đầu cũng nổ tung, rồi cả thân thể cũng nổ tung lên! Cả người, trực tiếp hóa thành huyết vụ, bị cuốn ra xa. “Không!!!” Toàn thân nam đệ tử kia tứa đầy máu, cả người gã chấn động không cách nào hình dung được, tựa như trong chớp mắt này thế giới trước mắt gã chợt tối sầm lại. Gã kêu lên đầy thê lương, có nằm mơ gã cũng không nghĩ tới bản thân mình vậy mà lại trêu chọc đến một kẻ nghịch thiên đến không cách nào tưởng tượng tới nổi. Loại khí thế này, uy áp như thế này gã cũng chỉ gặp qua trên người mấy trưởng bối trong tông môn mình. Còn về đệ tử Ngưng khí, thì cả đời này gã cũng chưa từng nhìn thấy qua, xem như là người mạnh nhất tông môn Phương Lâm cũng không có được! “Tư liệu sai, tư liệu của tông môn về hắn, hoàn toàn sai rồi!!!” "Đừng giết ta, ta..." Trong lúc tâm thần nam đệ tử này gần như sụp đổ, gã bắt đầu run rẩy khóc lóc cầu xin tha mạng. Gã không muốn chết, gã hoảng sợ kinh hãi. Chỉ là còn không để gã nói xong, cả người Bạch Tiểu Thuần đã bước tới một bước, tốc độ nhanh chóng, nháy mắt đã tới gần rồi đưa tay phải chụp thẳng lấy cổ của nam thanh niên Đan Khê Tông đầy máu huyết khắp người này. “Chu sư điệt kia của ta cũng không muốn chết a, ta, cũng không muốn giết người.” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Hắn không phải là một người lương thiện gì cả, lòng của hắn, cũng chỉ hướng về Linh Khê Tông. Mặc kệ nguyên nhân của chuyện này là gì, hắn đều hướng về Linh Khê Tông. Bởi vì, đó là nhà của hắn a! Lúc này, hắn đưa tay phải hung hăng bóp chặt một cái, rắc một tiếng, trực tiếp bóp nát cổ của thanh niên Đan Khê Tông kia. Tròng mắt gã trợn lên, hai chân đạp đạp vài cái rồi tuyệt khí bỏ mình! Bốn phía cũng dần yên tĩnh lại, Bạch Tiểu Thuần cũng buông lỏng tay ra, hắn tới cạnh thi thể đệ tử bờ Nam, than nhẹ một tiếng. “Chu Hữu Đạo, ta sẽ đưa ngươi trở về tông môn.” Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng nói. Sau khi lấy đạo bình thì hắn đặt thi thể của Chu Hữu Đạo vào trong túi Trữ Vật, cũng không đụng đến vật phẩm nào khác nữa. Về phần mấy tên đệ tử Đan Khê Tông, thì hắn vơ vét toàn bộ. Sau khi rời xa khỏi chỗ này, hắn gộp chung đạo bình của bốn người lại, tổng lượng của bốn người này so ra cũng bằng lượng của một mình Bạch Tiểu Thuần lúc trước. Nên cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cũng đã được nửa thành. Bạch Tiểu Thuần rốt cục cùng nhìn thấy được phần thông tin giới thiệu về hắn trong ngọc giản của đám đệ tử Đan Khê Tông. “Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần, nghi ngờ là dược đạo kì tài, nghi ngờ chính là Tiểu Ô quy dược đồ của Linh Khê Tông, công pháp không rõ, chiến lực mơ hồ, lúc mạnh lúc yếu, hoài nghi có bảo vật trong người, nghi Quỷ Nha ẩn tàng, cho nên hắn mới đạt được Đệ nhất thiên kiêu chiến. So với chiến lực mơ hồ thì dược đạo người này đáng quan tâm hơn. Gặp người này, hai người cùng tiến hành vây công.” Bạch Tiểu Thuần không biết tư liệu này làm sao tới được tay Đan Khê Tông, thế nhưng sau khi đọc được những tư liệu này thì hắn càng thêm hiếu kỳ phần muốn biết phần tư liệu trong tay Huyền Khê Tông và Huyết Khê Tông hơn. Tuy nhiên hắn cũng không dừng lại ở nơi này mà quay người rời đi xa. Khi hắn rời đi được hai canh giờ, thì một thiếu niên có gương mặt không chút biểu tình cũng chậm rãi đi tới, chính là Đệ nhất thiên kiêu Đan Khê Tông Phương Lâm. Khi y nhìn thấy khu vực này, hai mắt chợt lóe lên, cẩn thận xem xét. Không lâu sau thì y đứng trước vị trí mà Bạch Tiểu Thuần đã gầm nhẹ lên, hai mắt nhắm nghiền lại tựa như đang hiểu ra. Rất nhanh, sắc mặt y biến đổi, lúc y mở mắt ra thì hơi thở cũng trở nên dồn dập. “Thật mạnh!” “Là ai…Tống Khuyết, Quỷ Nha hay Cửu Đảo?” Phương Lâm thở dài một hơi, chiến ý trong mắt cũng chậm rãi xuất hiện. Sau đó y nhìn quanh bốn phía, rồi dừng lại nhìn một phương hướng thật lâu, hướng này chính là nơi mà trước đó Bạch Tiểu Thuần rời đi. Phương Lâm trầm ngâm, hai mắt lóe sáng, rồi đổi sang hướng khác mà đi. Hiện tại, y không muốn gặp phải đối phương. Sau hai canh giờ nữa, nơi này lại có một thân ảnh xuất hiện, là một đại hán có Lôi Hỏa vờn quanh người, thân thể cao lớn. Y đứng đây nhìn một hồi lâu, ánh mắt cũng lóe ra tia sáng, lồng ngực phập phồng. “Không phải Tống Khuyết, cũng không phải là Cửu Đảo, chẳng lẽ là Quỷ Nha? Chết tiệt, bất kì kẻ nào trong ba tên kia, ta cũng đều không muốn trêu chọc đến!” Đại hán này chính là Huyền Khê Tông Lôi Sơn. Y nhìn quanh bốn phía, sau nửa ngày chần chừ thì y cũng không biết được cái người lộ ra khí thế kinh khủng ở nơi này đi hướng nào, đành cắn răng lựa chọn lấy một hướng rồi nhanh chóng đi mất. Hướng y lựa chọn, lại chính là hướng mà Bạch Tiểu Thuần rời đi khỏi đây. Rất nhanh, đã ba ngày trôi qua, cũng có nhiều người lần lượt đi ngang qua nơi này, có người nhìn ra được vài dấu vết thì kinh hãi không thôi, một số người không phát giác ra thì vẫn cứ nhanh chóng bước qua. Đến chiều ngày thứ ba, khi Tống Khuyết chậm rãi tới nơi này, bước chân gã chợt dừng lại. Tuy dấu vết nơi này tiêu tán gần phân nửa, nhưng gã cũng lập tức phát hiện nơi này có chút không thích hợp, bèn ngồi xổm người, đưa tay phải ấn xuống mặt đất. Sau nửa ngày thì trong ánh mắt gã có tia sáng lóe lên. “Cái khí thế này…không phải Cửu Đảo, cũng không phải Phương Lâm, càng không phải là Quỷ Nha, như vậy nhất định chính là... Bạch Tiểu Thuần!" Hai mắt của Tống Khuyết chợt nheo lại, rồi nhanh chóng nhoáng người một cái đã bay nhanh về phía xa. Trong ba ngày này, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần đi trong cái thế giới thân kiếm cũng rất nhanh, chỉ cần gặp Địa mạch sát thú là lập tức xuất thủ, thu thập Địa Mạch khí. Dịch lỏng màu xám trong Đạo bình cũng dần được tích lũy, nhưng để hình thành Địa Mạch khí dẫn vẫn còn khá lâu nữa. Tuy rằng diệt sát một đầu Sát thú trong này thu được nhiều Địa mạch khí hơn trước kia, nhưng lại không phải lúc nào cũng có thể gặp được Sát thú đấy. Phần lớn thời gian hao phí, cũng chính là trong quá trình tìm kiếm chúng trên đường đi. Hơn nữa, Địa mạch sát thú nơi này cũng dường như đã ở trong khoảng giữa chân thực và hư ảo, có thể dung nhập vào trong hư vô nên hành tung vô cùng quỷ dị. Thậm chí mỗi lần chúng xuất thủ cũng xuất quỷ nhập thần, nếu Bạch Tiểu Thuần không có giác quan nhạy bén thì rất khó phát hiện ra được. Đám Địa mạch Sát thú này chỉ có thể ở gần lúc chúng từ trong hư vô ngưng tụ ra thân thể thì mới phát hiện ra được. Nếu không tới gần thì cũng không thể nào nhận ra được sự tồn tại của chúng. “Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp hấp dẫn Địa Mạch sát thú ở đây dẫn tới cùng một chỗ mới là cách tốt nhất. Nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng quá chậm đi, cho dù có đánh giết đám đệ tử tông môn khác để thu hoạch lấy Địa mạch khí thì cũng quá chậm.” Bạch Tiểu Thuần đang trầm ngâm thì cả người chợt khựng lại. Vù một cái, tại một chỗ trống trải trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một cái trảo đầy vẩy, nó vồ hụt vào khoảng không, bèn nhanh chóng rụt lại. Nhưng tay phải Bạch Tiểu Thuần đã mạnh mẽ đưa lên, một phát bắt được thú trảo này. Hắn hung hăng kéo ngược ra ngoài. Roạt một tiếng, thanh âm như tiếng một tấm gương vỡ vụn vang lên, một con Viên hầu Địa mạch sát thú cao hơn một trượng bị Bạch Tiểu Thuần lôi thẳng từ trong hư vô ra ngoài. Viên Hầu này không có lông tóc, toàn thân đều phủ đầy vảy đen. Lúc này nó bị Bạch Tiểu Thuần kéo ra từ trong hư vô, bèn gầm nhẹ lên, ánh mắt đầy hung tàn nhưng lại không có quá nhiều thần trí. Cả người nó bật lên như muốn lao đến đánh thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, rồi nháy mắt đó nhanh chóng nâng tay trái lên bóp lấy cổ của Viên hầu, hắn không bóp gãy như bình thường mà lại cẩn thận nhìn ngó, ánh mắt lóe sáng đầy kì dị. “Nếu có thể sáng tạo ra một loại Linh dược có thể hấp dẫn được đám sát thú kéo đến…là có thể giải quyết được tất cả vấn đề. Có thể giúp ta hoàn thành việc thu thập Địa Mạch khí dẫn với tốc độ nhanh nhất, tốc độ này…so với giết người khác để đoạt lấy còn nhanh hơn nữa.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hai mắt sáng rỡ. Hắn nhìn quanh bốn phía một chút rồi mang theo con Viên Hầu còn đang giãy dụa phía sau, đi thẳng tới một sơn cốc trước mặt. Trong sơn cốc này, hắn tìm được một nơi kín đáo, rồi nhìn về phía Sát thú trong tay. Ánh mắt hắn khiến cả con sát thú không có quá nhiều thần trí, bản tính đầy hung tàn cũng phải run lên một cái, cái ánh mắt vô cùng sắc bén như xuyên thấu cả thân thể của sát thú để nhìn vào tất cả kết cấu bên trong cơ thể nó. Cũng không phải là Bạch Tiểu Thuần có thể làm được như vậy, nhưng lúc này hắn đã xem Sát thú trong tay trở thành đối tượng nghiên cứu như khi hắn nghiên cứu đám rắn trong Vạn Xà Cốc năm đó. Muốn sáng tạo ra linh dược đặc biệt hữu hiệu đối với một loại hung thú nào đó thì nhất định phải có lý giải sâu sắc đối với tất cả mọi thứ liên quan đến thân thể con hung thú loại này. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy nhiệt huyết, tay phải vỗ lấy túi Trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một thanh phi kiếm, vẻ mặt đầy si mê rạch nhẹ lên ngực con Sát thú rồi nhanh chóng mổ xẻ ra, bắt đầu nghiên cứu. Một ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mang theo đôi mắt đỏ vằn đầy tơ máu, trầm ngâm rồi rời đi. “Kết cấu bên trong không khác biệt gì nhiều với hung thú, có lục phủ ngũ tạng, có huyết dịch…Chỉ là trong chớp mắt khi chúng tử vong thì mọi thứ đều tiêu tán đi, hóa thành Địa Mạch khí.” “Trong thể nội của Địa mạch sát thú là không có đồ ăn, nhưng không có đồ ăn…thì bọn chúng ăn cái gì?” Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đầy trầm ngâm, thì lại rất nhanh chóng bắt được một đầu Sát thú mà tiếp tục nghiên cứu nữa. Mấy ngày gần đây, cho dù nơi này đã là nửa bên dưới của thế giới thân kiếm này, nhưng ngày càng có nhiều đệ tử Tứ tông xuất hiện. Trong lúc những đệ tử này còn đang tập trung giết người đoạt Đạo bình hoặc đánh giết Sát thú mà bay nhanh qua, thì Bạch Tiểu Thuần đã nghiên cứu hơn mười con Sát thú. Dần dần, tơ máu trong mắt hắn càng nhiều, tóc tai rối bù, nhìn qua tựa hồ như có chút điên cuồng. “Con mắt bị thoái hóa, khứu giác không còn linh hoạt, nhưng các giác quan khác vẫn linh mẫn…làm thế nào bọn chúng dung nhập vào trong hư vô? Làm thế nào chúng được huyễn hóa ra từ trong Địa mạch khí này? Mà vì sao lại muốn diệt sát tu sĩ?” Bạch Tiểu Thuần đang đắm chìm vào trong trạng thái luyện dược. Lúc này hắn đang thì thào nói nhỏ một vài vấn đề đang nghĩ đến. Đám Địa Mạch sát thú mà dọc đường hắn gặp phải đều chủ động xuất thủ đánh giết lấy hắn, vẻ khát máu lộ ra cực kì rõ ràng. “Hả?” Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên. Hắn cảm thấy dường như mình vừa bắt được trọng điểm gì đó. Lúc này hắn đột nhiên ngẩng đầu, cấp tốc tiến đến, hắn đang muốn tìm kiếm một con Sát thú để nghiệm chứng suy đoán của mình. Không lâu sau, trước mặt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên có một con Cự Hùng cao khoảng ba trượng, toàn thân bao phủ vảy đen đầy hung tàn, đem một trong năm người đang vây công nó một ngụm nuốt xuống. Đám người vây công con thú này mặc huyết sắc trường bào, đều là đệ tử của Huyết Khê Tông. Lúc này, mỗi người đều đang ngập tràn sát ý, cho dù đồng bạn tử vong nhưng cũng không chút để ý mà vẫn cứ liên tục vây giết như cũ. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy từ phía xa xa, hai mắt sáng lên. Cả người hắn hóa thành cầu vồng trong nháy mắt đã tới gần đây, ngay khi đám đệ tử Huyết Khê Tông đang muốn tiếp tục xuất thủ lần nữa thì thân ảnh hắn đã hiện ra trước mắt đám người rồi trực tiếp đưa tay phải lên ấn một cái về phía Cự Hùng. Mấy tên đệ tử Huyết Khê Tông chợt sững người, bọn họ không nhận ra Bạch Tiểu Thuần ngay tức khắc nhưng có thể nhìn thấy áo bào đại biểu của Linh Khê Tông trên người hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, còn có chút châm biếm. Bọn họ đã giao chiến với Cự Hùng này lâu ngày, biết rõ Địa Mạch sát thú này có đặc thù, là lực lượng nhục thân kinh khủng đến kinh người.