[Dịch] Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân)

Chương 17 : Rừng rậm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Con muốn về quê?" Buổi tối, sau khi Phương phụ Phương mẫu về đến nhà, Phương Duyên liền nói ra mục đích của mình với họ. "Cũng tốt, ông bà con chắc cũng nhớ con lắm, có bọn họ nấu cơm cho con, cũng đỡ để con mỗi ngày gọi thức ăn ngoài. Những thứ kia cũng không hợp vệ sinh, nào có sạch sẽ như trong nhà làm." Phương mẫu nói. "Dạ." Phương Duyên mặc dù biết là có lý, nhưng vẫn nhức đầu nha. Lúc tiểu học Phương Duyên mới bắt đầu từ nông thôn đến ở trong thành phố, tuổi thơ đều là sống trong trấn Nam Vụ ở phía Nam Bình Thành, cũng hết sức quen thuộc chỗ ấy. Hắn nhớ rõ ở quê nhà có một khu rừng, cây cối sinh trưởng vô cùng rậm rạp, hơn nữa còn cứng rắn, có thể là vì trong lịch nơi này đã từng dung hợp với bí cảnh, mức độ cây cối dày đặc còn hơn xa những khu rừng khác trong ấn tượng của hắn. Nơi này, cũng là địa phương Phương Duyên tỉ mỉ tuyển chọn cho Eevee đặc huấn. Phương Duyên chủ động về quê, Phương phụ Phương mẫu cũng vui lòng khi thấy điều ấy. Ngày kế tiếp, Phương Duyên gọi điện thoại ngay cho ông bà để nói chuyện này. Nam Vụ trấn cách Bình Thành không xa, tự lái xe một giờ là đến, mà Phương Duyên và Eevee thì lựa chọn ngồi xe buýt, tuy tốn thời gian lâu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là thời gian xem một bộ phim thôi. Nam Vụ trấn, một trong 6 thôn trấn xung quanh Bình Thành, từ năm trước đã bắt đầu đô thị hóa, chẳng qua còn chưa hoàn thành, bị giới hạn bởi đủ loại nhân tố nên tiến hành không được bao lâu thì đã tuyên bố ngừng hẳn. Ở quê nhà, ông bà Phương Duyên cho hắn và tiểu Eevee một căn phòng, tuy có chút đơn sơ, nhưng dù sao cũng là nơi từ nhỏ đã sinh hoạt, Phương Duyên vẫn cảm thấy rất thân thiết. Mà mấu chốt là cái gì cũng không thiếu. Internet có, điều hoà có, gần như không có gì khác biệt với ở thành phố, sau khi cùng ông bà ăn xong một bữa cơm, thì tới buổi chiều, Phương Duyên bắt đầu sắp xếp đồ dùng trong phòng mà mình mang tới, như Laptop, tài liệu..., về phần đồ dùng sinh hoạt của mình và thực phẩm dinh dưỡng cho Eevee, thì bởi vì hành lý quá nhiều, quá nặng, nên cũng không có mang hết, đến lúc đó nếu thiếu gì thỉ chỉ có thể đi mua một chuyến. Cho nên, Phương Duyên dự định bắt đầu tiến hành đặc huấn với Eevee ngay từ ngày mai. Ở nông thôn, người già dậy tương đối sớm. Chẳng qua vì để tỏ vẻ hắn và Eevee sẽ quyết tâm nỗ lực huấn luyện, cho nên phải dậy còn sớm hơn. Ngày kế tiếp, lúc bọn họ rời giường, toàn bộ Nam Vụ trấn vẫn còn rất yên tĩnh. "Ùng ục ục. . ." Hơi mang vẻ buồn ngủ đứng trước bồn rửa tay đánh răng, con mắt Phương Duyên vẫn chưa hoàn toàn mở ra, nhưng Eevee ở bên cạnh máy giặt cách hắn không xa, thì đang thúc giục Phương Duyên động tác nhanh nhanh một chút. "Chắc nó cho rằng 'Đặc huấn' là chuyện nhẹ nhõm giống trước đó xem phim hay đi công viên nước, xây lâu đài cát." Phương Duyên tuy còn híp mắt, nhưng não bộ cũng đã rất thanh tỉnh, biết Eevee còn phải gặp một vấn đề nan giải khác. Kiên trì. Cho dù là chính hắn, cũng từng có rất nhiều lần quy hoạch tương lại một cách hoàn mỹ, mặc sức tưởng tượng những chuyện vô cùng đẹp đẽ sẽ xảy ra. Nhưng những ngày tháng sau đó là cần tiến hành bằng nỗ lực, phần lớn mọi người đều vì thiếu nỗ lực mà không tiếp tục kiên trì được. . . "Nên làm thế nào. . . Để Eevee có thể tự nguyện kiên trì nhỉ, không biết đoạn thời gian trước bồi dưỡng cho nó sự hứng thú có thể cho ra tác dụng gì không nhỉ." Phương Duyên thầm nghĩ. Cánh Rừng Đen. Cách Nam Vụ trấn không xa, có một cánh rừng đang chờ khai phá. Bời vì hoàn cảnh bên trong u ám, thường xuyên được người lớn trong thôn dùng để dọa trẻ nhỏ, nếu không nghe lời là sẽ ném vào Cánh Rừng Đen cho trùng ăn. Đoạn thời gian trước, nơi này quyết định xây dựng cao ốc, nói là muốn làm công trình lớn, sớm đã không còn là nơi cho Pokemon sinh sống. Bên ngoài rừng là một khu vực lớn trống trải, là nơi Phương Duyên cảm thấy sẽ là một cái sân huấn luyện không tồi, có thể vì đây là nông thôn, cho nên một cái sân huấn luyện tốt như thế, vậy mà không có một Huấn Luyện Gia nào đến huấn luyện Pokemon, rất là thanh tĩnh. "Cũng phải, so với địa phương nhỏ bé yên tĩnh này, phần lớn mọi người hẳn là thích qua sân huấn luyện công cộng hoặc là qua mấy chỗ đạo quán náo nhiệt huấn luyện hơn." Trừ điểm này ra, có lẽ còn có quan hệ với việc nơi này cây cối rậm rạp. Chẳng qua nếu lúc này đội thi công vẫn không có ý định động thủ, vậy thì Phương Duyên không ngại sử dụng nơi này một chút. Có thể sử dụng bao lâu thì dùng bấy lâu. "Trách không được không ai nguyện ý đến đây, hoàn cảnh nơi này thật đúng là nhiều áp lực." "I Vy. . ." Ngồi trên bờ vai Phương Duyên, tiểu Eevee bắt đầu bối rối, mảnh rừng này nhìn có vẻ rất âm trầm, xem ra cũng không phải là địa phương an toàn gì. . . "Không sau đâu, ta đã sớm trinh sát tốt lúc em đi ngủ, không có nguy hiểm gì." Lá gan Phương Duyên khá lớn, cho dù bên trong có âm u, thì cũng đã tự mình đi dạo một lần bên ngoài mảnh rừng này. Quả nhiên giống với lời đồn, đã không còn bất kỳ sinh vật nào sống ở chỗ này. Vì thuận tiện cho việc xây dựng sắp tới, cây cối trong rừng đã bị xịt thuốc đuổi côn trùng, Pokemon hệ Bọ (Bug) hiển nhiên không thể sống ở chỗ này, không có Pokemon hệ Bọ, Pokemon hệ Bay (Flying) tự nhiên cũng sẽ không tới địa phương hoang vu này. Hơn nữa, những Pokemon được hiệp hội Huấn Luyện Gia cho phép sống tại khu vực mà con người sinh sống, thì tính công kích đã gần như không còn. Cho nên trước khi nơi này chính thức khởi công, thì quá hời cho Phương Duyên rồi, hắn muốn mượn những cây cối này để huấn luyện tố chất thân thể cho Eevee. Mà một điều đáng ăn mừng là nơi này cách trung tâm Pokemon Nam Vụ trấn cũng không xa, Nam Vụ trấn không có phân bộ hiệp hội Huấn Luyện Gia, nhưng lại có trung tâm Pokemon, chẳng qua trung tâm Pokemon nơi này đơn sơ hơn nhiều so với trong thành phố, cho dù là ở mặt thiết bị hay là công năng . . . Phương diện chữa bệnh thì tương đương với phòng khám nhỏ, chỉ có thể xử lý một chút cảm mạo đơn giản, các vết thương nhỏ, hay mệt nhọc các loại cho Pokemon. Nhưng những thứ này đối với Phương Duyên và Eevee là đã đủ rồi. Trong cánh rừng đen này, cây cối rậm rạp là nguyên nhân Phương Duyên chọn nó, chỉ có ở nơi cây cối dày đặc thế này, mới có thể rèn luyện tốt cho Eevee. Lần đặc huấn này được Phương Duyên gọi là huấn luyện trong rừng cây, đơn giản mà thô bạo, chính là để Eevee bạo phát tốc độ nhanh nhất xông vào rồi di chuyển qua lại. Thứ nhất, là rèn luyện sức bật. Thứ hai, là liên tục rèn luyện thể lực thời gian dài. Thứ ba, là rèn luyện tốc độ di chuyển, tốc độ phản ứng. Thứ tư, là rèn luyện năng lực phối hợp thân thể, rừng cây rậm rạp chằng chịt chính là chướng ngại vật tốt nhất. Thứ năm, là rèn luyện cường độ thân thể, chỉ cần tốc độ quá nhanh mà đụng vào cây, thì hiển nhiên phản lực trùng kích còn có thể rèn luyện ý chí Eevee. Nội dung huấn luyện trước đó định ra, Phương Duyên đã nói kỹ với Eevee, đối với cái huấn luyện "Chạy tới chạy lui, xông qua xông lại" này, Eevee rất là xem thường. Con bé này cho rằng không có tính khiêu chiến. Dưới sự dụ dỗ của Phương Duyên, con bé này liền vênh váo tự đắc chuẩn bị đi vào. Ở trong rừng rậm, Phương Duyên đã buộc dây đỏ ở đích đến, Eevee chỉ cần chạy tới đích là có thể trở về, toàn bộ hành trình ước chừng 400 mét, Phương Duyên dự định từ từ mới gia tăng khoảng cách. Cầm một cái đồng hồ bấm giờ, Phương Duyên hô sẵn sàng, theo một tiếng bắt đầu của hắn, Eevee đột nhiên lao ra. Nhưng mà. . . Lúc tới gần rừng cây dày đặc, Phương Duyên có thể cảm giác được rõ ràng, con bé này đã chùn bước. Vì để không đụng vào thân cây, nó vô thức giảm tốc độ, để cho mình có đủ thời gian phán đoán, sau đó mới tiến vào trong rừng cây. Sau khi tiến vào, tốc độ của nó lại càng chậm hơn. . . Ở trong rừng cây dày đặc này, chỉ cần chịu tăng tốc chạy, thì lấy hình thể của Eevee, đụng vào cây là tất nhiên. Đây là chỗ tốt có được sau khi Phương Duyên trầm tư suy nghĩ, vận dụng tốt có thể đạt được hiệu quả không kém hơn các thiết bị trong các đạo quán. Dù sao, nó có thể đồng thời huấn luyện rất nhiều tố chất cơ sở. "Con bé này. . ." Khi Eevee trở về, khoảng cách 400 mét, tính cả thời gian nó tránh né chướng ngại vật phức tạp, tổng cộng dùng hết 133 giây, cao hơn mức 2 phút 11 giây dự tính. "Không hợp cách." Nhìn Eevee lòng còn sợ hãi trở về, Phương Duyên bất đắc dĩ hô lên. "Đây vẫn là dưới tiền đề không có sử dụng chiêu thức, nếu như không thể liên tục tăng tốc chạy hết toàn bộ hành trình, thì đến lúc đó căn bản không thể khống chế được tốc độ của Quick Attack, nghỉ ngơi 1 phút đi rồi chúng ta làm lại một lần, lần này ta sẽ đi theo em, thuận tiện giám sát em luôn." Phương Duyên không có quá sốt ruột, dự định để Eevee thích ứng vài vòng trước, đầu tiên rèn luyện một chút thể lực của nó rồi nói tiếp. Chẳng qua, mục tiêu cuối cùng nhất của cái phương pháp huấn luyện này cũng không phải là rèn luyện thể lực đâu. . .