[Dịch] Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân)

Chương 19 : Thay đổi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Một lần nữa đi." Phương Duyên nói. Eevee gật gật đầu, có chút không còn luyến tiếc gì với cuộc sống này nữa. Nhìn thấy Eevee vẫn là cái biểu cảm này, Phương Duyên lập tức nghiêm túc nói: "Đừng có mang loại cảm xúc này." "Đem sự nhiệt tình lúc em xây lâu đài cát lấy ra đi." "Vẫn sẽ giống lúc ấy, ta sẽ mãi ở bên em, cho đến khi em hoàn thành đặc huấn mới thôi." Đây là đặc huấn, Phương Duyên cũng không thể giữ cái tâm tình cà lơ phất phơ như lúc bình thường. Một phút đồng hồ trên võ đài, là mười năm công sức dưới đài. Hiện tại nếu Eevee sợ khổ sợ mệt, thì về sau khi khai giảng nhà trường tổ chức huấn luyện, nó cũng sẽ sinh ra bài xích giống vậy. Mà chờ tới lúc đối chiến chân chính, trừ phi chủ động nhận thua, nếu không đối thủ cũng sẽ không thương hại nó mà thủ hạ lưu tình. Đến lúc đó thống khổ phải nhận sẽ còn gấp vài lần, vài chục lần hiện tại. "I Vy." Eevee kiên định kêu lên một tiếng. Nó cũng muốn mạnh lên, cho nên lần này nhất định phải vượt qua khó khăn! Nghĩ đến thời điểm Phương Duyên làm bạn cùng mình xây lâu đài cát, cùng niềm vui cộng hưởng sau khi bọn họ thành công, Eevee nhất thời có chút xấu hổ, đi tới cọ cọ vào người Phương Duyên, để cho thấy quyết tâm của chính mình. "Rất tốt, tiếp tục đi, hôm qua thành tích tốt nhất của em là 117 giây, sáng hôm nay, em cần dùng dưới 110 giây hoàn thành quãng đường này. Nếu như thất bại sẽ cắt cơm trưa, trong vòng một tuần cũng không cho xem phim." Eevee nhất thời giật mình, cấp tốc chạy về vạch xuất phát. Hai mức trừng phạt này, đối với nó mà nói gần như đều là trí mạng. Phải biết kể từ khi sinh ra, Eevee còn chưa phải nhận khó khăn tai họa nào, từ trước đến nay đều ăn ngon uống tốt, mỗi ngày đều có thể ôm điện thoại di động xem phim mình thích, nếu như lập tức mất đi những cái này, Eevee sẽ chết. Cho nên nó không thể không nghiêm túc nhìn chằm chằm khu rừng. . . "Bắt đầu!" Lần này, bởi vì Phương Duyên hạ quyết tâm thả chút lời tàn nhẫn, Eevee cũng xác thực được cảnh tỉnh, tựa như người lớn dạy bảo mấy đứa nhỏ vậy, không thể một mực yêu chiều, Pokemon cũng cần giáo dục thích hợp. Chẳng qua do có bản năng thúc đẩy, động tác Eevee đôi khi sẽ còn sợ hãi rụt rè, lần này, Phương Duyên cũng không đốc thúc, mặc cho chính Eevee nỗ lực. Chính hắn cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu rèn luyện thân thể. Từ khi một bộ phận bí cảnh dung nhập vào địa cầu, nguyên tố trong không khí cũng phát sinh thay đổi, nó khiến cho tố chất con người tăng lên một ít. Thế nhưng hôm qua sau khi huấn luyện chung cùng Eevee, thân thể Phương Duyên vẫn còn có chút không chịu đựng nổi, đây không phải kết quả mà hắn muốn thấy. Qua hết nửa ngày, vết thương trên người Eevee rõ ràng tích lũy không ít. Tuy Phương Duyên vẫn luôn xử lý giùm nó, nhưng đau đớn vẫn là Eevee tiếp nhận, thế nhưng điều đáng tiếc là nó vẫn không thể chạy được 110 giây, chỉ kém chút xíu thôi. Phương Duyên cầm đồng hồ, cũng không có nói gì thêm, mang theo Eevee đang ủ rũ về nhà. Cơm trưa không có. . . Cũng không được xem phim. . . Lúc này Eevee bởi vì huấn luyện hết nửa ngày, đã sớm đói vô cùng, dạ dày đã sớm kêu ùng ục. Cũng chính vì vậy, Eevee hiện tại rất tuyệt vọng, nó biết chính mình có hi vọng chạy được 110 giây, bởi vì có Va chạm (Tackle) gia tăng tốc độ, tốc độ khởi đầu của nó nhanh lên rất nhiều, nhưng mà, bởi vì một ít bản năng phản ứng của chính mình, làm hiệu suất huấn luyện của nó vẫn không có đi lên. "Đây là cơm trưa và Oran Berry." Sau khi về đến trong nhà, Phương Duyên đơn giản bận rộn một hồi, liền đem đồ ăn đưa cho Eevee. Nhìn thấy đồ ăn và Oran Berry, Eevee nhất thời trừng to mắt, có chút không hiểu. "Không cho ăn cơm trưa là trừng phạt đối với ta, không cho xem phim là trừng phạt đối với em, nhanh ăn đi, ăn xong đi ngủ trưa một lát, buổi chiều còn phải tiếp tục đặc huấn, mà sẽ càng thêm nghiêm khắc đấy." Phương Duyên nói. Sau khi đem đồ ăn đặt trước mặt Eevee, Phương Duyên ngồi trở lại ghế sa lon, khép kín hai mắt nhớ lại đặc huấn buổi sáng. Hắn đã rất thỏa mãn đối với sự thay đổi của Eevee, về phần việc cắt cơm trưa của Eevee, hắn càng chưa từng có dự định này. Lượng huấn luyện lớn như vậy, nếu như lại cắt đồ ăn của Eevee, thì dinh dưỡng sẽ không đủ, vậy thì nó sẽ càng không chịu đựng nổi huấn luyện. Bất quá vì để Eevee hiểu ra một ít chuyện, cho nên trừng phạt vẫn phải có. "I Vy. . ." Cùng lúc đó, khi nhìn thấy đồ ăn trước mặt, cùng với sắc mặt cũng vô cùng mỏi mệt của Phương Duyên, Eevee sau khi kịp phản ứng vội vàng đem Oran Berry đẩy tới trước mặt Phương Duyên, kêu lên. Sau khi biết được hủy bỏ không phải phần cơm của mình, mà là phần cơm của Phương Duyên, Eevee ngược lại càng thêm khó tiếp nhận. "Nhanh ăn đi." Nhìn thấy hành động của Eevee, Phương Duyên mở to mắt, sau đó lắc đầu nói: "Nếu như đã hạ quyết tâm, vậy chúng ta cần phải càng thêm nghiêm khắc với chính mình mới được. Chẳng qua chỉ là một phần cơm trưa, không tính là gì cả, Eevee, nhớ cho kỹ, ta là Huấn Luyện Gia của em, từ nay tới mãi về sau, chúng ta sẽ là một chỉnh thể, chỉ có cùng nhau đồng tâm hiệp lực, triển lộ tài năng, thì mới có cuộc sống càng tốt hơn." Chí ít. . . Mức độ đồ ăn như hiện nay cho Eevee, lấy tài lực của Phương Duyên sẽ không chèo chống được bao lâu. Tài nguyên vốn đã ít, nếu như Eevee và hắn còn lãng phí, thì Phương Duyên không chỉ cảm thấy có lỗi với Eevee, mà càng thấy có lỗi với cha mẹ, đây cũng là nguyên nhân hắn càng thêm nghiêm khắc. Đây cũng là vì nghĩ cho chính mình, từ đầu đến cuối Phương Duyên không có nghĩ tới việc sẽ yên lặng thuận theo tự nhiên, không có chí tiến thủ. Huấn Luyện Gia và Pokémon là một chỉnh thể, song phương có sướng cùng hưởng có họa cùng chịu, tương lai đã buộc chung một chỗ. Từ trưa hôm nay, Eevee sau khi nghe được tiếng kêu dạ dày của Phương Duyên, cũng bắt đầu hiểu ra điểm này. Nó không phải là sủng vật chỉ cần Phương Duyên đơn phương chăm sóc, mà chính là cộng sự, chính mình cũng cần vì Huấn Luyện Gia làm chút gì đó. Cùng ngày, Eevee càng thêm nghiêm túc ra sức huấn luyện, huấn luyện buồn tẻ vô cùng, bất quá đường tắt để mạnh lên thực sự quá ít, chí ít trước mắt Phương Duyên và Eevee không có cách nào tìm ra đường tắt. Huấn luyện buổi chiều, Eevee đã chạy được 100 giây. Sau khi chân cẳng xụi lơ, nó cố nén đau nhức, tiến bộ là cực nhanh, nhưng cái giá là thương thế hôm nay đã không phải là thuốc trị thương có thể nhanh chóng giải quyết. Phương Duyên lần đầu tiên chủ động thu nó vào PokeBall, đưa đến trung tâm Pokémon. Bởi vì là nông thôn, trung tâm Pokemon nơi này cũng giống anime, là một chỗ khám bệnh rất đơn giản. Mà tại Bình Thành hay Ma Đô, những trung tâm Pokemon này toàn là các cao ốc to như cái bệnh viện. Huấn Luyện Gia ở Nam Vụ trấn rất ít, trung tâm Pokemon cũng rất quạnh quẽ, phần lớn thời gian bác sĩ và y tá nơi này đều đang nhàn rỗi. Khi tới đây, Phương Duyên liền nhập ID Huấn Luyện Gia, đưa PokeBall tới, sau đó bắt đầu đợi. Ước chừng nửa giờ sau, một nữ y tá dường như là thực tập sinh đẩy xe đẩy cỡ nhỏ từ trong phòng bệnh đi ra, lúc này Eevee đã khôi phục như ban đầu, từ trên xe đẩy đã hoạt bát muốn nhảy tới chỗ Phương Duyên bên này. "Eevee có sao không?" Phương Duyên tiếp nhận Eevee, ôm vào trong ngực, rồi hỏi y tá một câu. "Không vấn đề gì, đây là PokeBall của ngươi." Y tá nói. Phương Duyên thở phào, mặc dù chỉ là bị thương ngoài da một chút, chính mình cũng đã sớm dùng thuốc trị thương, nhưng hắn đúng là sợ xảy ra chút tình huống gì ngoài ý muốn. Trung tâm Pokemon tuy quy mô không lớn, nhưng hiệu suất rất tốt, làm Phương Duyên rất hài lòng. Hắn sẽ còn ghé thăm nơi này. Eevee: ? ? ?