[Dịch] Quang Chi Tử
Quyển 3 Chương 3 - Cách xa gia đình
Ánh dương quang rạng rỡ chiếu thẳng vào mặt khiến ta tỉnh giấc. Cái này khiến ta nhớ lại cái mặt trời chán ghét hồi bé, càng cảm giác giờ như là mình đã lớn lên rồi. Rửa mặt xong ta đi ra bên ngoài, hít một hơi thật sâu, cảm giác được làn không khí trong lành được hít đầyvào trong phổi. Quang nguyên tố trong cơ thể cũng bắt <> khiến tinh thần ta vô cùng phấn chấn. Hôm nay ta phải lên đường rồi, phải rời xa chốn địa phương quen thuộc.
"Trường Cung, ăn sớm một chút nào." Tiếng Mụ mụ từ trong phòng bếp truyền ra.
"Vâng, con đến đây." Ta bây giờ đặc biệt quý trọng những giây phút được ở cùng người thân. Ta mau chóng chạy vào trong phòng, tất cả mọi người đều đã tới đông đủ cạnh bàn ăn cả rồi.
"Trường Cung a, ăn nhiều một chút nhé, trong thời gian dài nữa con sẽ không được ăn thức ăn do mụ mụ nấu nữa đâu." Mụ mụ vừa nói vừa gắp vào bát cho ta một món ta thích ăn nhất.
"Mụ mụ, người cũng ăn đi, người yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về."
"Thấy mọi người như vậy ta giờ không biết quyết định cho Trường Cung đi lịch lãm có phải là lựa chọn đúng hay không nữa." Địch sư phụ hài hước nói. Cuối cùng bữa ăn thấm đượm tình thân cũng đã xong.
Thời khắc xuất phát đã tới.
Mụ Mụ: "Trên đường đi nhớ chú ý an toàn." Ánh mắt mụ mụ đã đỏ lên rồi.
Ba ba: "Đừng cho ta thất vọng." Ba ba <>
ĐỊch sư phụ: "Đừng có quên pháp bảo của ta đấy."
Còn lại ta lưu luyến không rời, rốt cục cũng cáo biệt được mọi người, bước trên con đường lịch lãm của mình.
Ra ngoài thôn, ta không khỏi quay đầu lại, rời nhà rồi, nỗi buồn ly biệt không thể giả trừ trong lòng. Dựa theo an bài của Địch sư phụ đầu tiên ta phải tới Tu Đạt vương quốc tìm bạn tốt của ông - Hiệu Trưởng của Tu Đạt vương quốc kỵ sĩ học viện Lý Khả Văn sư phụ. Tới nơi đó để tiến hành tu luyện một thời gian. Sau đó mới bắt đầu đi thực thi nhiệm vụ Địch sưphụ giao.
Ta không nóng vội đến Tu Đạt vương quốc mà trên đường đi thường dừng lại các cảnh đẹp ven đường. Nguyên lai tổ quốc ta lại đẹp như vậy. A, phía trước sao lại hơi là lạ nhỉ. Ta mở bản đồ ĐỊch sư phụ đưa lúc trước ra dò. Có lẽ đã tới Hi Ninh hồ, một tỉnh gần biên giới Tu Đạt. Trước kia ta có nghe qua Địch sư phụ kể rằng nơi này cảnh sắc rất đẹp, ta phải mau chóng đi xem mới được. Ta đi nhanh hơn về hướng Hi Ninh hồ.
Oa, hồ này thật là rộng lớn a. rộng ngút tầm mắt. Làn nước hồ trong xanh mát lạnh có thể nhìn thấy những con cá đang ung dung bơi lội phía xa xa. Ta ngồi xuống bên cạnh hồ hất làn nước trong mát đó lên mặt, thật là một cảm giác dễ chịu, thật là thoải mái. Bây giờ lại đúng giữa hè gặp được làn nước này thì thật là sung sướng cực điểm.
Ta thoát hài, nhúng đôi chân xuống nước hưởng thụ tư vị ngắm nhìn sông núi nước non hùng vĩ. Bất chợt từ phía sau truyền tới tiếng sột soạt. Ta quay đầu lại chỉ thấy 7, 8 hắc y nhân đang nhằm hướng ta đi tới. Nhìn đồ trên người họ thì phỏng chừng họ đã luyện qua võ kỹ, trông dáng vẻ yểu điệu thế kia thì họ có lẽ đều là nữ.
Đi lại gần, ta đếm được đó là 9 người, tất cả trên mình đều khoác áo choàng đen phủ kín toàn thân, ngay cả mặt cũng bị che khuất. Ta nhận ra một người trông dáng vẻ như là thủ lĩnh, mọi người khác đều như 'chúng tinh phủng nguyệt' ( sao vây quanh trăng ) vây lấy nàng. Không biết các nàng diện mạo thế nào, lại phải dùng áo khoác che phủ nữa, ta không khỏi chăm chú quan sát.
Không biết có phải vì ánh mắt ta phát sáng hay không mà một trong các nàng phát hiện ta. "Uy, tiểu tử kia, nhìn cái gì ma nhìn, mau biến đi chỗ khác, chúng ta muốn ở đây nghỉ ngơi. Còn nhìn nữa sẽ khoét mắt nhà ngươi."
Oa, thật hung hãn a. Thực là một ác bà nương. Vốn nữ sĩ muốn nghỉ ngơi thì kẻ thân sĩ như ta đương nhiên sẽ nhường chỗ. Thế nhưng mà nghe cô ta nói như vậy khiến ta tức khí không đi nữa. Ta bèn không thèm để ý tới nàng, ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng hừ một tiếng như nói với con chim nhỏ bay trên trời: "Có những lúc vội vàng mang lộn tất, lại có khi thật sự muốn mai mới rửa bát. Khiến ta có chút lười biến, không cần so đo ...." ( @ dịch giả: đây là một bài hát, ta dịch không được T_T) , Bài ca này là ba ba thường xuyên hát, gọi là đại nữ nhân, ta tự nhiên cũng học được.
Thấy ta không có phản ứng, vị cô nương vừa rồi tức khí đùng đùng hướng ta đi tới. Xem ra muốn không khách khí với ta đây. Hừ, ai sợ ai nha.
Cô nương có vẻ cầm đầu bắt đầu cất giọng rồi: "Lăng Tử, không được nháo sự, ngươi quên khi xuất môn thì cha ta đã dặn các ngươi thế nào rồi sao.". Thật là một giọng nói êm tai, Bách Linh Điểu kêu cũng phải chịu kém. Nếu nàng ca hát không biết sẽ như thế nào nữa, ta bắt đầu miên man suy nghĩ.
Vị cô nương tên Lăng Tử kia hung hăng hừ một tiếng: "May cho ngươi đấy, mau chóng cút đi cho ta."
Không biết là bất mãn với nàng ta hay là còn muốn nghe thanh âm tuyệt vời của vị cô nương cầm đầu kia nữa. Ta lại khiêu khích nói: "Nơi này là nhà ngươi à, có gì hơn người chứ, dọa cái gì mà dọa, ta cứ không đi đấy."
Quả nhiên, nguyện vọng của ta cũng được thỏa mãn. Vị cô nương cầm đầu kia lại cất giọng : "Lăng Tử, giáo huấn hắn một chút, nhưng đừng đả thương tánh mạng của hắn là được."
Thật dễ nghe, quá dễ nghe, sao lại không nói nhiều hơn mấy câu chứ. Trong khi ta đang ngập chìm trong mê say thì phiền toái cũng đến rồi. Cô nương tên Lăng Tử kia có lẽ đã sớm không vừa mắt ta nên nghe được chủ nhân ra lệnh liền lập tức tiến tới. Rút thanh kiếm gắn hình đầu lâu trên mình ra.
Một cơn gió lạnh hướng ta phóng tới, ta chợt rùng mình, tới lúc này mới kịp phản ứng. "Ai u, giết người rồi." Ta lập tức Chuyển Di tới một chỗ cách đó 10 mét. Nguy hiểm, nguy hiểm a, tóc ta dựng cả lên, một kiếm thật nhanh. "Đánh thật đấy hả."
"Nguyên lai là một ma pháp sư, thảo nào lại không biết xấu hổ như thế." Ta mặc trên mình là quần áo của bình dân, giờ thấy ta thi triển ma pháp mới biết ta là ma pháp sư.
Oa, ma pháp sư đều không biết xấu hổ sao chứ. Ta trong lòng tự hỏi. Ngươi sỉ nhục ta không được, đáng tiếc bằng hữu, sư phụ, ba ba, mụ mụ hình như đều là ma pháp sư thì phải. Ta phải thay bọn họ giáo huấn ngươi một chút. "Quang nguyên tố, bằng hữu của ta, hãy hội tụ thành một mũi tên sắc bén tiêu diệt địch nhân trước mắt. " Một mũi Tiễn Quang từ trong tay ta phóng tới.
Nhìn thấy Tiễn Quang của ta, Lăng Tử chợt có vẻ vô cùng sợ hãi. Bảo kiếm trong tay vung lên phát ra một làn ánh sáng bạc. Tiễn Quang của ta lập tức bị chẻ làm hai. Chờ có thế, nàng liền phóng thẳng tới phía ta, võ sĩ đối với ma pháp sư đương nhiên phải tiếp cận rồi.
Oa, đây là đấu khí, trước kia chỉ nghe nói lúc này mới gặp được, xem ra phải thi triển một chút thực lực mới được. " Quang nguyên tố a, bằng hữu của ta, hãy hóa thành thánh quang." Từ trên thân của ta xuất hiện một quang mang màu trắng bao phủ lấy toàn thân ta bên trong, hình thành một bức vách chắn. Đây là quang hệ cao cấp phòng ngự ma pháp - thánh quang. Lăng Tử vừa vọt tới chạm vào thánh quang thì dường như cảm thấy vô cùng khó chịu, lập tức lui về sau, cả người run rẩy.
"Ngươi, ngươi là quang hệ ma pháp sư." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: