[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Bất luận là ai, bên người có hai mỹ nữ ngồi cạnh, đương nhiên sẽ khiến nhiều nam sinh ghen ghét.
Nhìn cảnh vật ngoài xe, tâm tình Tề Nhạc hiện giờ vô cùng vui sướng, trong tay cầm lấy túi xách, giống như sợ nó chạy vậy. Trong túi xách cũng không có đồ vật quá nặng, nhưng mà ngày hôm qua Trầm Vân cố ý chuẩn bị cho hắn, đều là đồ ăn hắn thích nhất. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc thu du mang theo đồ ăn ngon, làm sao hắn mất hứng được chứ?
- Còn hai giờ nữa, Tề Nhạc, chúng ta chơi cái gì đi.
Trong mắt Hứa Tình có hào quang xấu xa nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười nói:
- Tốt! Cô muốn chơi cái gì?
Hứa Tình ngẫm lại, nói:
- Trong xe địa phương nhỏ, nếu không, chúng ta chơi đoán số đi. Chúng ta chơi đoán số. Ai thua nhất định phải trả lời vấn đề của người thắng, không cho nói dối. Như thế nào đây?
Tề Nhạc vốn ngẩn người, cố nén cười, giả bộ nói:
- Vậy được rồi.
Với tư cách một kẻ từng là côn đồ, chơi đoán số đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện thường ngày. Hứa Tình chơi đoán số với hắn, đây không phải là chấp tay dâng bí mật của mình lên sao?
- Vậy tôi và anh trước.
Hứa Tình có chút không thể chờ đợi được nói. Nàng lựa chọn cái kéo đơn giản nhất, tảng đá, bao.
Tuy đơn giản, nhưng đây cũng là khảo nghiệm tâm lý. Đáng tiếc, nàng nhìn qua Tề Nhạc, cơ hồ không có bất kỳ lo lắng nào, Tề Nhạc thắng ván đầu tiên.
- Tôi thắng, Tình Nhi, có phải tôi hỏi vấn đề không?
Tề Nhạc cười xấu xa, sau đó nhìn Hứa Tình từ trên xuống dưới. Bởi vì hôm nay thu du, Hứa Tình mặc quần áo đơn giản, ống tay áo ngắn tới thương cảm, áo trắng bao quanh dáng người lung linh, mặc váy ngắn màu xanh da trời, lộ ra cặp đùi hấp dẫn vô số hào quang sắc lang.
- Nhìn cái gì vậy, ba thắng hai không được sao. Anh chỉ thắng một lần thôi.
Hứa Tình cũng không phải là người dễ dàng nhận thua.
- Chóng mặt, vừa rồi cô không nói.
- Bây giờ tôi nói cũng không muộn.
Tề Nhạc phát hiện, tính toán những chuyện này hắn không phải đối thủ của con gái, đành phải nói:
- Được rồi, lại đến.
Sau một lát, Hứa Tình bất mãn nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Anh ra sau.
- Tôi, tôi... , tốt, tiếp tục.
...
- Hiện tại cô còn cái gì để nói?
Tề Nhạc cười tủm tỉm nhìn qua Hứa Tình.
Hứa Tình trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Được rồi, nguyện đánh bạc chịu thua, anh hỏi đi.
Tề Nhạc mắt trợn trắng, Hứa Tình từ ván đầu tiên tới giờ đã mười lần rồi thua, tổng cộng tìm ra chín lý do qua loa tắc trách, cái này gọi là nguyện đánh bạc chịu thua sao?
- Vấn đề của tôi là, cô thích nhất là ai?
Tề Nhạc vừa hỏi, vừa nhìn lén Trầm Vân bên cạnh.
- Mẹ!
Hứa Tình không chút do dự trả lời.
Thiếu chút nữa Tề Nhạc sặc khí, thầm mắng mình hỏi không có trình độ. Người ta lúc này trả lời như thế hiển nhiên không có sơ hở nào.
- Tới Vân tỷ, báo thù thay tôi. Nhất định phải diệt anh ta.
Hứa Tình nhìn Tề Nhạc, giống như có mối thù bất cộng đáy thiên với hắn vậy.
Trầm Vân mỉm cười, đồng dạng là kéo, tẩng đá, bao. Nhưng mà, lần này Tề Nhạc đã gặp phải đối thủ. So với Hứa Tình, bất luận Trầm Vân ra cái gì, thần sắc trên mặt không có biến hóa. Ba ván qua đi, tuy Tề Nhạc thắng, nhưng cũng thua một ván..
- Không có tính, anh ra sau.
Hứa Tình ở bên cạnh nói ra.
Trầm Vân mỉm cười nói:
- Tình Nhi, không nên như vậy. Tề Nhạc, anh hỏi đi.
Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hỏi cái gì, ngẫm lại, nói:
- Người khác phái mà cô thích là ai?
Trầm Vân bật cười, lúc này, đám người chung quanh, chỉ cần là nam, đều vãnh tai lên, đang đợi câu trả lời của Trầm Vân.
- Tề Nhạc, tôi cảm thấy vấn đề của anh thật ngu. Người khác phái tôi thích, đương nhiên là ba ba của tôi rồi.
Mọi người đều ngẩn ra. Không ít người đã bắt đầu mắng Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn qua Trầm Vân, Trầm Vân cũng đang nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, Tề Nhạc nói:
- Không chơi, hỏi tiếp nữa, tôi sẽ tức mà chết.
- Không được, thắng rồi muốn chạy sao?
Hứa Tình hầm hừ nói.
Tề Nhạc liếc nàng một cái, nói:
- Thật muốn chơi?
Hứa Tình kiên định nói:
- Muốn chơi.
Tề Nhạc nói:
- Vậy cô đừng có hối hận đấy.
Hứa Tình hừ một tiếng, nói:
- Ai mới hối hận chứ!
- Vậy thì đến đây.
Mấy phút đồng hồ sau...
- Tại sao anh lại ra cái búa, không tính.
Hứa Tình tức giận nện lên vai của Tề Nhạc.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Là cô muốn chơi. Vậy thì tốt, tôi không hỏi cô được, trò chơi của chúng ta chấm dứt thôi.
- Không được, nói không chừng lần này là anh vận khí tốt thì sao. Anh hỏi đi, bổn tiểu thư trả lời anh là được.
Hứa Tình hiển nhiên là không phục lắm.
Trong mắt Tề Nhạc có một tia hào quang xấu xa hiện ra, tiến gần sát vành tai của Hứa Tình, thấp giọng nói cái gì đó.
Sắc mặt Hứa Tình lập tức đỏ thẫm, nói:
- Anh lưu manh!
Bộ dáng nàng thẹn thùng, giống như muốn tìm kẽ đất chui xuống vậy
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đây là do cô chưa nói không được phép hỏi. Mau trả lời đi. Ta đã cho cô mặt mũi rồi đấy, không có hỏi lớn tiếng, tôi nghĩ, vấn đề này không chỉ có mình tôi muốn biết đâu.
Hứa Tình xin giúp đỡ nhìn Trầm Vân, Trầm Vân hiếu kỳ nói:
- Anh ta hỏi cái gì thế?
Hứa Tình thấp giọng thì thầm bên tai của Trầm Vân một câu, lần này, sắc mặt Trầm Vân cũng hồng lên, nói khẽ:
- Bại hoại.
Tề Nhạc cười nhẹ nói:
- Không có biện pháp, đầu óc của tôi không tốt, cũng chỉ có thể nghĩ ra vấn đề mang tính sát thương này.
Hứa Tình dùng sức véo đùi của Tề Nhạc một cái, sau đó ghé đầu thấp giọng nói bên tai của hắn. Tề Nhạc nghe nàng nói, ánh mắt lúc này như có lửa bắn ra ngoài, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi nhổ ra hai chữ:
- Cô mạnh!
Hứa Tình nhìn qua Trầm Vân, toát ra ánh mắt hỏi thăm, dường như đang nói có tiếp tục chơi tiếp không.
Khuôn mặt Trầm Vân đỏ lên, cúi đầu xuống, nói:
- Nghỉ ngơi một lát đi.
Tề Nhạc dương dương đắc ý dựa vào ghế của mình, trong đầu miên man bất định. Cũng khó trách hắn như thế, kỳ thật, vấn đề hắn hỏi rất đơn giản. Hắn hỏi Hứa Tình là, quần lót của cô hôm nay cụ thể là cái gì.
Hứa Tình trả lời là, quần chữ T bằng tơ, hồng nhạt.
Hai giờ đi xe chấm dứt, sau khi Hứa Tình cùng Trầm Vân xuống xe, lập tức đi tập hợp, không thèm quan tâm tới Tề Nhạc.
Bởi vì rất nhiều người, lúc này đại học Thanh Bắc trực tiếp bao ba cái khách sạn liền kề nhau mới đủ sức chứa toàn bộ học sinh. Tuy bây giờ là đầu tháng mười, nhưng thời tiết mấy ngày nay đặc biệt oi bức, thật sự ứng với câu cách ngôn: cuối thu trời rất nóng.
Tề Nhạc đến đại học Thanh Bắc thời gian không dài, khi đi học đại đa số là ngủ, căn bản không có bạn. Lúc trường học phân phối nơi dừng chân, cũng không có người nào nguyện ý ở chung với hắn, hắn đạt được đãi ngộ đặc thù, một mình một người một gian. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, cho nên tự hành tu luyện.
Tuy Bắc Đái Hà cũng không phải rất đẹp, nhưng mà, đứng trong khách sạn, lúc Tề Nhạc vén màn lên, lập tức bị cảnh vật trước mặt làm rung động.