[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm

Chương 13 : Hóa Thanh Đan


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Chuyển ngữ: P --------------------------- Sau khi lưu lại truyền thuyết ở hệ Chiến Võ, Vương Bảo Nhạc lăn về động tiên của mình ở hệ Pháp Binh. Hắn hài lòng ngồi trên sân thượng, tùy ý phóng tầm mắt ngắm trời xanh mây trắng phía xa, tâm tình thư thái vui sướng, trên tay cầm bọc đồ ăn vặt, bắt đầu nhấm nháp dần dần. - Mình lại gầy đi rồi, phải bồi bổ thôi~ Vương Bảo Nhạc sờ sờ cái mặt tròn xoe của mình, cảm thán một câu rồi cúi xuống ngắm cái bụng mỡ. Mặc dù hắn đã thực hiện chế độ giảm cân, thế nhưng cuối cùng giảm hết vào mỡ linh khí, chứ người thì mập ú phì nhiêu như cũ. Thật ra đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến hắn vui vẻ hài lòng rồi. - Giờ á, mấy vị gia gia kia còn lâu mới đuổi kịp mình. Vương Bảo Nhạc ngửa đầu cười ha hả, cảm nhận luồng Khí Huyết cuồn cuộn chảy trong cơ thể, càng cảm thấy thỏa mãn, lại lôi thêm một bọc đồ ăn ra, tiếp tục nhấm nháp. Cho đến hoàng hôn buông xuống, hắn đã no căng vì ngốn sạch đống đồ ăn vào bụng, không thèm để ý túi đồ ăn chất thành thành núi ngoài sân thượng, Vương Bảo Nhạc lăn vào trong động bắt đầu luyện chế tinh thạch. Do đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên sau khi khởi động Thái Hư Phệ Khí Quyết, rất nhanh linh khí bốn phía ào ào chảy đến, lập tức bị Phệ Chủng trong người hấp thụ. Hắn dần dần ngưng tụ linh khí trên tay phải, cuối cùng luyện chế thành công một viên linh thạch hình thoi! Mặc dù viên linh thạch này không rực sáng lấp lánh, nhưng cũng trong suốt sáng ngời. Cầm nó trong tay mà như cầm được bảo vật khiến Vương Bảo Nhạc ngoác mồm cười, khóe miệng rộng đến mang tai. - Bảy mươi lăm phần trăm tinh khiết đó! Mình phải cố thêm một chút, tranh thủ thời gian sớm sớm đạt được chín mươi phần trăm. Vương Bảo Nhạc hớn hở, vừa nghĩ đến vị trí học thủ dắt tay quyền lực đang vẫy gọi, lòng như lửa đốt, nhanh chóng cắm mặt vào tu luyện. Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó nháy mắt đã bảy ngày trôi qua. Trong bảy ngày này, Vương Bảo Nhạc thi thoảng tham gia vài tiết ở học đường Linh Thạch. Hắn cũng không liều mạng tu luyện như trước, nhưng vẫn dành ra rất nhiều thời gian để tu luyện Thái Hư Phệ Khí Quyết, dần dần hắn phát hiện ra một vấn đề. Sau khi độ tinh khiết của linh thạch đạt đến ngưỡng bảy mươi lăm phần trăm thì không có cách nào để tăng thêm. Như thể tiến vào thời kỳ đình trệ, mặc cho hắn cố gắng như thế nào cũng hoài công không. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc nôn nóng vô cùng, thử thêm mấy ngày nữa vẫn không có tiến triển gì. Hắn nhăn nhó vỗ vỗ cái bụng phệ rồi lôi mặt nạ màu đen ra, thì thầm. - Chẳng lẽ mình tu sai cách rồi? Hay văn tự lần trước còn ở chỗ khác mình chưa nhìn ra? Nghĩ đến đây, Vương Bảo Nhạc không còn cách nào khác đành phải lấy Mộng Chẩm ra tiến vào mộng cảnh một lần nữa. Vẫn là cảnh tượng trời đổ tuyết đất băng dày, bốn bề xung quanh hoa tuyết khẽ bay và gió lạnh thấu xương, cắt da cắt thịt. Vương Bảo Nhạc chẳng có tâm trạng nào thưởng thức cảnh đẹp nơi đây, chỉ nhanh nhanh chóng chóng ngắm nghía khối mặt mạ mờ ảo trong tay. Sau một hồi lâu, hắn lại nhìn thấy văn tự lúc trước đang dần dần nổi lên, cẩn thận soi kỹ, cuối cùng hắn vẫn chắc nịch mình không hề tu sai cách. - Kỳ lạ ghê.. Rõ ràng không sai. Vậy vì cái gì mà cứ dậm chận ở bảy lăm phần trăm, mãi không tăng? Vương Bảo Nhạc buồn bực, thở dài thầm nói. Đang chuẩn bị rời khỏi mộng cảnh, suy tính biện pháp khác thì đột nhiên mặt nạ màu đen bắt đầu vặn vẹo méo mó. Nhìn thấy cảnh này, Vương Bảo Nhạc sững sờ, nhanh chóng nhìn thật kỹ, kinh ngạc phát hiện ra Thái Hư Phệ Khí Quyết trên mặt nạ biến mất, thay vào đó là văn tự khác nổi lên. Mà văn tự đang hiện trước mặt, đúng là đáp án giải quyết độ tinh khiết linh thạch hắn thắc mắc bấy lâu! Một màn như “người nhập” thế này khiến Vương Bảo Nhạc sợ hết hồn, dụi dụi con mắt, bỗng nhiên nhìn mặt nạ chằm chằm, hét to. - Ra mau! Ai đang trốn ở bên trong đi ra cho ta! Ta nhìn thấy rồi nhé! Dứt lời, Vương Bảo Vui dán mắt vào mặt nạ, nhìn chòng chọc như gặp phải kẻ thù. Vậy mà đợi đến nửa ngày cũng chẳng thấy có biến chuyển gì mới, cuối cùng Vương Bảo Nhạc vừa nghi ngờ, vừa cẩn thận nhìn văn tự bên trên, mắt dần sáng lên như đèn pha. - Hóa Thanh Đan.. Văn tự trên mặt nạ ghi rõ, muốn đạt được độ tinh khiết cao thì cần một loại đan dược tên Hóa Thanh Đan. Chỉ có loại đan dược này mới có thể thanh trừ hoàn toàn tạp chất trong cơ thể, khiến cho dòng linh khí chảy trong cơ thể thêm trôi chảy. Từ đó sẽ nâng cao độ tinh khiết của linh thạch! Đọc xong, Vương Bảo Nhạc lòng rối như tơ vò. Một mặt biện pháp này khiến hắn rất động lòng, nhưng mặt khác hắn cảm thấy mặt nạ này quá mức kỳ lạ. Cho đến khi rời khỏi mộng cảnh rồi, hắn vẫn như cũ, đấu tranh tư tưởng không ngừng. Sau đó liền lội mạng bắt đầu tìm hiểu về cái gọi là Hóa Thanh Đan. Không lâu sau, hắn đã tìm được thông tin giới thiệu về Hóa Thanh Đan trên mạng nội bộ của trường. Theo như những gì ghi ở đây, đan dược này không gây hại cho người sử dụng, tác dụng rất tốt, có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể, khiến cho cơ thể võ giả cổ võ thêm phần linh hoạt. Chẳng qua đan này cực kỳ quý giá, khó có thể chế luyện thành, các học sinh bình thường của hệ Đan Đạo còn chưa có tư cách để luyện ra. Chỉ có học thủ hệ Đan Đạo, may ra luyện được một viên, nhưng thường giữ cho riêng mình. Muốn luyện chế thành công cần phải sử dụng thảo dược toàn hạng trân phẩm, vì vậy phần lớn học thủ đều lực bất tòng tâm, chỉ có lão sư hệ Đan Đạo mới bỏ ra cái giá đắt như thế để luyện chế.Cho nên về cơ bản ở đạo viện Phiêu Miểu, có tiền trong tay cũng chưa chắc đã mua được loại Hóa Thanh Đan này. Đọc xong thông tin về Hóa Thanh Đan, Vương Bảo Nhạc không còn chút do dự nào nữa. Hắn cảm thấy dù mặt nạ kia có điểm kỳ lạ, nhưng đan dược này chính xác hữu dụng với mình nên trong lòng lại nhen nhóm lửa đốt. Mấy ngày tiếp theo, ngoài trừ giờ lên lớp cùng tu luyện ra, toàn bộ thời gian hắn đều dồn hết tâm trí vào tìm hiểu Hóa Thanh Đan. Thậm chí phải liên lạc với Đỗ Mẫn và bé “thỏ non” học ở hệ Đan Đạo để hai người họ giúp hắn nghe ngóng tin tức, nhưng từ đầu chí cuối đều không thu được bất kỳ manh mối nào, quả thật bó tay không nghĩ ra được cách gì khác. Dù sao Hóa Thanh Đan cũng vô cùng quý giá khan hiếm, kể cả có người bán thì dạng học sinh "thường dân" cỡ như Đỗ Mẫn với bé “thỏ non” cũng không thể biết được. Về phần Vương Bảo Nhạc dù có cái danh học sinh đặc cách kè kè bên thân, nhưng hắn mới tiến vào đạo viện chưa đến một năm, cũng có khó thể tiếp cận được những người như vậy. Chỉ có điều thời gian không phụ lòng người, bé “thỏ non” vô cùng chú tâm đến việc Vương Bảo Nhạc nhờ vả. Bởi vì cô luôn cảm thấy hắn có ơn cứu mạng với mình, cho dù biết được sự thật trong kỳ khảo hạch lúc trước, nhưng cô giống như Liễu Đạo Bân vậy, đều không thể quên được hình ảnh Vương Bảo Nhạc một thân đẫm đìa máu tươi đã hằn sâu trong tâm thức. Chính vậy, với chuyện của Vương Bảo Nhạc, cô cực kỳ để tâm. Thêm nữa, cô sở hữu gương mặt đáng yêu khả ái, tính cách lại hoạt bát vui vẻ nên chỉ mất một tháng hỏi han khắp nơi, cuối cùng cô đã thăm do giúp Vương Bảo Nhạc được một tin tức. - Bảo Nhạc ca ca, nửa tháng sau ở thành Phiêu Miểu có tổ chức hội đấu giá. Ở đó họ bán giao bán một viên Hóa Thanh Đan. Nghe thấy tin tức bé “thỏ non” truyền tới từ vòng truyền âm, Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, nâng vòng truyền âm lên hôn chụt một cái. - Tiểu Nhã, tôi yêu em quá trời!! Trong ký túc xá hệ Đan Đạo, bé “thỏ non” lúc này đang ngồi trên giường, nghe thấy âm thanh chụt choẹt của Vương Bảo Nhạc truyền ra từ vòng truyền âm, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng như cà chua. Đỗ Mẫn ngồi đối diện cô, nghi hoặc nhìn sang. - Tiểu Nhã, cậu làm sao thế? - Không có, không có gì.. Bé “thỏ non” lập tức cúi gầm mặt, tim nhảy thình thịch loạn xạ, ngượng ngùng không biết nói sao, tự nhiên nảy ra trong đầu vài suy nghĩ kỳ lạ không rõ. Còn Vương Bảo Nhạc bấy giờ phấn chấn đến độ lượn đi lượn lại như đèn cù trong động tiên, hua hua nắm đấm, trong ánh mắt lộ ra vẻ kích động hưng phấn - Hội đấu giá giao dịch cần linh thạch. Linh thạch với mình dễ như ăn kẹo. Linh thạch bảy mươi lăm phần trăm tinh khiết cũng rất đáng tiền đó. Quan trọng nhất là mình chẳng phải chi cái gì cả! Vương Bảo Nhạc cười khà khà, hắn cảm thấy Hóa Thanh Đan kia sớm đã nằm trong tầm tay rồi. Bởi vì trong quá trình luyện chế linh thạch lúc trước, hắn tích lũy không ít đâu! Lại vốn chẳng có nhu cầu lớn gì với linh thạch, cho nên hắn nhận định mấy thỏi kia là vật ngoài thân. Nên giờ nếu có phải mang toàn bộ linh thạch đổi lấy Hóa Thanh Đan, hắn cũng không thấy đau lòng. - Nhưng mình cũng không thể lơ là được. Trong tự truyện quan lớn đều nói qua, không thể xem nhẹ kẻ thù của mình. Nghĩ đến đây, Vương Bảo Nhạc quyết định dùng nửa tháng còn lại luyện chế một ít linh thạch. Thế nửa tháng về sau, toàn bộ thời gian Vương Bảo Nhạc đều dùng để luyện chế linh thạch. Nhoáng một cái đã đến ngày tổ chức hội đấu giá. Sáng sớm hôm đó, Vương Bảo Nhạc hăng hái rời khỏi động tiên. Hồ Thanh Mộc của đạo viện Phiêu Miểu vốn nằm ở phía đông thành Phiêu Miểu. Các ngày bình thường cũng không hạn chế việc học sinh ở đạo viện ra vào thành. Thế nên dù Vương Bảo Nhạc mới lần đầu vào đây cũng chẳng thấy lạ lẫm gì, hắn ngồi trên thuyền bơi thẳng về phía thành Phiêu Miểu. Một lát sau đã dừng bên ngoài thành. Nếu so sánh nơi này với thành Phượng Hoàng quê hắn thì quả thật thành Phiêu Miểu lớn hơn gấp nhiều lần, phải cỡ trên trăm cái thành Phượng Hoàng gộp lại mới so được. Dù sao thành Phượng Hoàng cũng chỉ là một trong vô số thị trấn nhỏ ở Liên Bang, còn thành Phiêu Miểu lại là một trong mười bảy thành chủ chốt của Liên Bang. Lớp tường thành dựng đứng đồ sộ bao bên ngoài thành Phiêu Miểu tựa như một loại áo giáp bảo vệ, phát ra vô số tia sáng bén nhọn phủ đầy trên tường thành, mỗi khi ánh nắng vô tình chiếu thoáng qua lại mơ hồ hiện lên sự lạnh lẽo khắc nghiệt bao chùm. Ngoài lớp tường thành kiên cố ra còn có một trận pháp khổng lồ bao quanh, lúc này theo thường lệ mở ra, mặc dù không vận hành ở mức tối đa, nhưng như vậy cũng đủ để khiến cho thành Phiêu Miểu phóng uy lực trấn áp, bao phủ khắp nơi. Phía xa xa còn có thể nhìn thấy vô số tháp nhọn nhô lên trên tường thành. Gắn trên đỉnh mỗi cái tháp là một quả cầu vô cùng vĩ đại, tựa như đang chuyển động giữa bầu trời. Thi thoảng xung quanh quả cầu xuất hiện luồng sấm điện khuếch tán ra bên ngoài, chứa đựng sức mạnh khổng lồ, dường như có thể đối địch với mọi kẻ thù trên không. Tất cả công trình này được xây dựng là do thanh cổ kiếm bằng đồng năm đó từ vũ trụ lao đến, đâm xuyên qua Mặt Trời. Va chạm quá mạnh khiến cho chuôi kiếm vỡ vụn thành ngàn mảnh rơi xuống Trái Đất trong phạm vị rất rộng. Khiến cho các thế lực vào thời điểm ấy thay nhau tìm kiếm chiếm giữ chúng. Theo đó nhiều môn phái xuất hiện công pháp khác nhau xuất, mọc lên nhan nhản như nấm sau mưa khiến cho đại cục Liên Bang thay đổi rất nhiều. Mặc dù chủ chốt vẫn lấy Liên Bang làm tâm, nhưng bên trong Liên Bang đã phân chia thành bốn thế lực lớn, đóng chốt ở các phương, xung quanh họ có vô số các thế lực nhỏ lệ thuộc. Nếu không phải thời kỳ đầu của kỷ Linh Nguyên bùng phát trận chiến hung thú, chỉ sợ Liên Bang sớm đã tan giã rồi. Cũng vì ảnh hưởng của cuộc chiến hung thú mà bây giờ Liên Bang nhìn bề ngoài có vẻ ấm êm hòa thuận, nhưng thực tế các thế lực lớn nhỏ vẫn âm thầm cạnh tranh. Chẳng qua những thế lực ấy kiềm chế lẫn nhau trong phạm vi nhất định, chứ không tiến hành xung đột quy mô lớn. Dù sao cuộc chiến hung thú năm đó đối với tất cả mọi người sống ở khắp nơi trên Liên Bang mà nói, đều là một kiếp nạn lớn. Các chủng tộc ở Liên Bang đều đứng nguy cơ tồn vong, mà duyên cớ khiến những chuyện này xảy ra đều do linh khí đột nhiên xuất hiện. Linh khí xuất hiện, ngoài con người có được cơ duyên tu hành còn có các loài dã thú và thảm thực vật ngoài kia. Do linh khí nồng đậm dẫn đến đại đa số dã thú, thực vật, chim muông đều bị biến đổi trở nên cực kỳ mạnh mẽ, mức độ vượt qua loài người. Cũng vì lý do này mà cuộc chiến hung thú bùng nổ. Dù cho trận chiến ấy đã kết thúc, Liên Bang vẫn nắm giữ và cai quản các thành trì. Nhưng suy cho cùng, nơi rừng sâu hay chốn biển rộng đều do chẳng phải dã thú và chim muông làm chủ sao. Chính thế, chẳng những phải phòng hộ thành trì kiên cố mà bên ngoài thành nguy hiểm rình rập, dân chúng đều an phận một đời sống trong thành, nếu muốn khi ra ngoài cần phải đi cùng bạn bè, hoặc để cho các chiến tu đặc nhiệm hộ tống. Giống hệt như đám học sinh Vương Bảo Nhạc trước lúc tiến vào đạo viên. Giờ đây Vương Bảo Nhạc đứng ngoài thành Phiêu Miểu, ngước mắt nhìn tòa thành nguy nga bề thế này sau đó hít vào một hơi thật sâu, đầu ngẩng cao ngực ưỡn về phía trước, cất bước đi vào.