[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Trên đường đi Vương Bảo Nhạc rất muốn hỏi thăm chuyện mặt nạ, nhưng cũng biết chuyện này quá lớn không tiện thảo luận ở bên ngoài, cho nên vẫn cố gắng nhịn xuống, định chờ tới tối ăn uống với cha mình xong lại hỏi sau.
Không bao lâu sau hai cha con đã về tới nhà, quay lại nơi mình đã sống từ nhỏ tới lớn này, cảm giác thân thương xa nhớ khiến cho Vương Bảo Nhạc một năm trước hãy còn hùng tâm tráng chí rời khỏi thành Phượng Hoàng cũng phải có một phen bùi ngùi.
Bởi vì cha hắn làm nghề khảo cổ, cho nên nhà ở của Vương Bảo Nhạc cũng coi như là chỗ tốt ở thành Phượng Hoàng này, là một tiểu viện đơn độc.
Tuy rằng giá trị không thể sánh bằng mấy ngôi nhà nhỏ con con ở thành Phiêu Miễu, nhưng ở thành Phượng Hoàng này thì cũng coi như khấm khá rồi.
Vừa mới bước vào cửa nhà thì Vương Bảo Nhạc đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, hai mắt hắn sáng rực lên, cởi giày ra xong lập tức chạy tót vào, thấy mẹ mình vừa mới bưng một đĩa thịt kho tàu đi tới.
- Mẹ ơi, con về rồi đây!
Vương Bảo Nhạc gọi to, sau đó nhào lên ôm cổ của mẹ mình.
- Cái thằng nhóc này, con gượm đã nào.
Mẹ của Vương Bảo Nhạc tuổi chừng 40, tuy trên khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ xinh đẹp khi còn trẻ, lúc này trong mắt của bà ánh lên vẻ từ ái, đặt đĩa thịt trong tay xuống rồi kéo Vương Bảo Nhạc ngồi cạnh bàn cơm, vừa xoa đầu Vương Bảo Nhạc vừa đau lòng nói.
- Bảo Nhạc, con gầy đi nhiều quá, ăn nhiều vào nhé.
Nói xong mẹ của Vương Bảo Nhạc còn gắp một cục thịt kho thật lớn bỏ vào trong chén của Vương Bảo Nhạc.
Cha của Vương Bảo Nhạc đang cởi giày ở bên cạnh nghe thế thì nhếch môi lắc đầu không biết nói sao, thật sự ông cảm thấy sở dĩ Vương Bảo Nhạc không gầy nổi cũng là do vợ mình cưng chìu quá mức mà ra.
Cả nhà ba người nhanh chóng ngồi trước bàn ăn, sau khi hỏi thăm cuộc sống của Vương Bảo Nhạc trong suốt một năm qua, cha của Vương Bảo Nhạc lại lấy một chai rượu ra uống với Vương Bảo Nhạc.
- Bảo Nhạc, ăn ít cơm thôi, uống rượu nhiều vào có biết không!
- Tới nào, lão Vương, con trai kính cha một ly, sau này cả nhà mình cứ dựa vào con là được, cha có thể nghỉ ngơi được rồi, đừng cứ đi ra ngoài đào đồ nữa, nguy hiểm lắm.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói thế, cha của hắn bèn cười to mắng vài câu, cái thằng nhóc này đến bây giờ vẫn không hiểu cái gì gọi là khảo cổ, cái gì gọi là trộm mộ, nhưng trong lòng ông vẫn thấy vô cùng ấm áp, dốc ly uống cạn.
Thấy hai cha con như thế, trong lòng mẹ của Vương Bảo Nhạc rất thỏa mãn, đôi mắt vô cùng dịu dàng, dường như hai người đàn ông này chính là toàn bộ thế giới của bà.
- Mẹ à, bây giờ con lợi hại lắm nhé, con là đại học thủ duy nhất của hệ Pháp Binh trong đạo viện rồi đấy!
Vương Bảo Nhạc vừa cắn một miếng thịt kho thật lo, vừa lúng búng khoe khoang.
- Bảo Nhạc nhà ta từ bé đã thông minh lại còn đẹp trai thế này, trở thành học thủ cũng là chuyện thường thôi, đúng rồi Bảo Nhạc này, học thủ là gì thế con?
Mẹ của Vương Bảo Nhạc mỉm cười gắp thêm cho hắn một miếng thịt, sau đó tò mò hỏi.
Vương Bảo Nhạc cũng vội vàng phổ cập kiến thức cho mẹ mình biết học thủ là cái gì, thế là mẹ của Vương Bảo Nhạc lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay cả cha của Vương Bảo Nhạc cũng nghệt mặt ra không dám tin.
- Cha còn đang thắc mắc không hiểu sao lúc trước thành chủ lại dắt theo cả đống người đến thăm nhà mình... Hóa ra Bảo Nhạc nhà chúng ta lợi hại như thế sao.
Mẹ của Bảo Nhạc trêu hắn, mấy tháng nay thành chủ và phó thành chủ của thành Phượng Hoàng liên tục tới đây mấy lần, lần nào cũng ân cần hỏi han và tặng không ít quà cáp.
- Phó thành chủ ấy ạ? Bây giờ con trai ông ấy đang là lính của con đấy.
Vương Bảo Nhạc hí hửng giơ chiếc vòng trên tay ra khoe với cha mẹ.
- Không nói cái đấy nữa, cha mẹ xem này, đây chính là vòng tay trữ vật, là phần thưởng con nhận được vì trả lời được câu hỏi của trưởng lão đảo Thượng Viện đấy.
Nói xong Vương Bảo Nhạc lại lật tay một cái, lấy ra khá nhiều nước băng linh với đan dược cùng với một số pháp khí đưa cho cha mẹ.
- Nước băng linh này là đặc sản của đạo viện bọn con, uống ngon lắm, cha mẹ thử đi.
- Còn nữa, cha mẹ hãy cất chỗ đan dược này đi nhé, đều là con mua ở hệ Đan Đạo của đạo viện đấy, có tác dụng cường thân kiện thể, trị được rất nhiều bệnh vặt. Mẹ hay đau ốm thì nên uống nhiều vào, cha, mỗi lần cha đi khảo cổ thì cũng mang theo một ít nhé, chờ lần sau con về thì lại mua thêm đồ tốt hơn cho cha mẹ.
- Còn mớ pháp khí này nữa, đều là con tự tay làm ra đấy, cha, cái này là tặng cho cha này, mẹ cầm lấy mấy cái này đi, nhớ đeo trên người nhé.
Thấy Vương Bảo Nhạc xa nhà đi học một năm mà lại có được thành tích tốt như thế, lại còn có lòng hiếu thảo biết nhớ đến cha mẹ, trong lòng cả hai ông bà đều cảm thấy vô cùng ấm áp, bầu không khí ấm áp hạnh phúc bao trùm cả nhà ba người.
Bữa cơm này ăn thật lâu mới xong, Vương Bảo Nhạc kể lại từng việc mình trải qua trong suốt một năm nay, ngoại trừ vài việc hắn sợ cha mẹ sẽ lo lắng nên giấu ra thì phần lớn đều kể đủ, cuối cùng mẹ của Vương Bảo Nhạc vừa dọn dẹp vừa cười nói.
- Con cũng đừng có đấu võ mồm với Đỗ Mẫn mãi thế, mẹ thấy cô bé Đỗ Mẫn kia tốt lắm, còn cả Chu Tiểu Nhã mà con vừa kể nữa, lần sau con đưa cô bé đến nhà mình chơi cho mẹ gặp mặt thử xem.
- Được ạ, sau này mỗi năm con sẽ mang thêm một người quay về, bảo đảm mỗi người một kiểu không hề giống nhau luôn.
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng uống quá chén nên vừa nấc vừa nói.
- Bảo Nhạc, nhà anh giỏi quá nhỉ.
Mẹ của Vương Bảo Nhạc lại trừng mắt nhìn hắn một cái, cha của Vương Bảo Nhạc ngồi bên cạnh thì mỉm cười bưng ly rượu, trên mặt mang theo vẻ cảm khái, dường như cũng đang nhớ đến thời trai trẻ của mình.
- Con học theo cha chứ đâu.
Vương Bảo Nhạc vội ho khan một tiếng, hắn vừa nói xong thì cha hắn ngồi kế bên thiếu chút nữa phun hết rượu ra, vội quay lại giải thích, hồi lâu sau mới xem như tạm hóa giải xong xuôi, ông quay lại trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.
Vương Bảo Nhạc cười hắc hắc, vội vàng rót đầy ly rượu cho cha mình, hai cha con uống với nhau một chốc. Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ thật lâu, biết rõ cái mặt nạ màu đen kia có lai lịch bất phàm, hắn cũng không muốn liên lụy cha mẹ cho nên không nói ra, chỉ bóng gió hỏi dò một phen.
- Cái mặt nạ bị anh trộm đi lần trước ấy à? Hừ, thằng ranh con này, cha chưa tính sổ với anh đấy nhé, thôi, anh thích thì cứ lấy mà chơi.
- Cái mặt nạ này ấy à... Để cha nhớ xem, là năm ngoái cha nhặt được trong một di tích nằm bên dưới ngũ chỉ sơn trong rừng mưa Trì Vân lúc đi với đội khảo cổ đấy. Sau khi kiểm tra sơ qua phát hiện nó không phải mảnh vỡ linh khí, cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền nên cha bỏ tiền ra mua nó về, định nghiên cứu thử xem, nhưng chưa kịp làm thì đã bị thằng nhóc nhà anh nẫng đi mất rồi.
Cha của Vương Bảo Nhạc uống hơi nhiều nên kể không rõ lắm, nhưng rốt cuộc cũng kể ra lai lịch của chiếc mặt nạ này.
Vương Bảo Nhạc lại hỏi địa điểm cụ thể của di tích kia, xong tiếp tục hỏi xem có còn mảnh nào của chiếc mặt nạ nữa hay không, sau khi có được đáp án và biết rõ chỉ có phần mặt nạ này thì hắn đỡ cha mình vào phòng, sau đó quay lại phòng của mình, nằm ngắm trăng sáng bên ngoài cửa sổ mà dần rơi vào trầm tư.
- Rừng mưa Trì Vân...
Vương Bảo Nhạc cảm giác hình như mình đặc biệt có duyên với rừng mưa Trì Vân, lúc này hắn thử phác họa sơ địa điểm mà cha mình đã kể, sau khi xác định được vị trí đại khái thì tính chờ mình mạnh hơn thì sẽ đến đó xem thử.
Một đêm bình an vô sư, thoát cái đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Vương Bảo Nhạc đều ở lại nhà với cha mẹ, dù thi thoảng có ra ngoài thì cũng là đi mua đồ ăn với mẹ hoặc là đến đội khảo cổ của cha hắn chơi mà thôi.
Cuộc sống dường như không khác gì so với trước khi hắn thi vào trong đạo viện, Vương Bảo Nhạc cảm thấy như vậy rất thoải mái. Vì hắn yêu cầu cho nên cha mẹ cũng dùng một số đan dược mà hắn đã mang về, cho nên dù là thân thể hay tuổi tác bê ngoài đều có phần thay đổi, dường như ngay cả tinh thần cũng trở nên tốt hơn hẳn.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc rất vui mừng, số pháp khí của hắn cũng đưa cho cha mẹ đeo trên người, nhờ vào sự bảo vệ nghiêm ngặt của chúng, dù đồng chí lão Vương có gặp mãnh thú Phong Thân cảnh thì cũng có khả năng tự bảo vệ mình nhất định.
Lại thêm mấy ngày qua đi, trưa hôm nay Vương Bảo Nhạc vừa mới cơm nước xong, đang nằm trên giường xoa bụng thì lại nhận được thông báo bạn học gặp mặt.
Đây không phải buổi gặp mặt của đạo viện, mà là học đường hắn đã theo học trước khi thi vào trong đạo viện, lần này được nghỉ nên tất cả đều quay về nhà, thế nên cũng rủ nhau tổ chức họp mặt.
- Họp mặt á?
Vương Bảo Nhạc ngồi dậy, nhìn nhẫn truyền âm, hai mắt sáng rực lên. Hắn nhanh chóng bò dậy, sau khi thay bộ đồ khác thì mang theo tâm trạng háo hức mong chờ tạm biệt mẹ để đi ra khỏi nhà.
Đây là lần đầu họp mặt bạn bè đầu tiên kể từ sau khi Vương Bảo Nhạc tốt nghiệp ở học đường này, mà địa điểm gặp mặt lại được người khởi xướng định sẵn ở tiệm rượu Văn Nhã đứng đầu ở thành thành Phượng Hoàng.
Khi đi tới tiệm rượu thì Vương Bảo Nhạc nhìn thấy Đỗ Mẫn cũng vừa mới đến, so với học bào đồng phục của đạo viện lúc trước thì lúc này Đỗ Mẫn đang mặc một bộ đồ đúng mốt, cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn có vẻ xinh đẹp năng động, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc đã tới thì cô trừng mắt liếc hắn một cái.
- Anh bảo này bé ván ép, sao cưng cứ trừng anh mãi thế, hôm nay anh có chọc cưng đâu mà!
Vương Bảo Nhạc cũng thua.
Không biết tại sao, cứ mỗi lần nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì Đỗ Mẫn lại nhịn không được mà trừng hắn, lúc này nghe hắn bảo thế thì cô hừ một tiêng, hất đầu qua một bên tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, đi lướt qua bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
- Đúng là ngực lép thì khí lượng cũng nhỏ theo!
Vương Bảo Nhạc thì thào một tiếng rồi bước vào trong, nhìn thấy có rất nhiều người đang ngồi cười nói trong một căn phòng nhỏ ở đại sảnh.
Nhất là bên trong đó có một thanh niên mặc đồ vest, trông có vẻ đỏm dáng đang giơ tay chỉ trỏ chẳng khác nào chỉ điểm giang san, tiếng cười của hắn cũng vang nhất. Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc và Đỗ Mẫn tới thì hắn nghiêng đầu qua nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó nhìn sang Đỗ Mẫn thì ánh mắt lại sáng lên.
- Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng tới rồi.
Thanh niên cười lớn, sau đó bảo người kế bên nhích qua một bên chừa chỗ cho Đỗ Mẫn, vô cùng nhiệt tình, nhưng chỉ gật đầu với Vương Bảo Nhạc một cái cho có thôi chứ không thèm ngó ngàng gì.
Thấy đối đãi khác biệt rõ ràng như thế, Vương Bảo Nhạc cũng trợn mắt nhìn, nhưng lại nghĩ quan hệ của mình với tên đó lúc còn đi học cũng không thân thiết gì nên cũng không để trong lòng, cứ thế ngồi xuống.