[Dịch] Thái Cổ Thần Vương
Ở tuổi mười sáu, sở hữu sức mạnh Luân Mạch cảnh tầng thứ tư, phóng mắt nhìn khắp nước Sở thì loại thiên phú này tuyệt đối là vào hàng cao nhất rồi. Hơn nữa, Tinh Hồn của Mộ Dung Phong cũng không yếu, Tinh Hồn đầu tiên đến từ tầng trời thứ hai, Tinh Hồn thứ hai thì đến từ tầng trời thứ ba, hắn là tu sĩ Võ Mệnh thuần tuý nhất, sau khi ngưng tụ được Tinh Hồn thì mới thực sự bắt đầu luyện thể, dùng thời gian một năm rưỡi để làm cho thân thể trở nên hoàn mỹ, bước vào cảnh giới Luân Mạch.
Loại thiên phú này đã rất hiếm thấy rồi, suy cho cùng thì không phải tất cả mọi người đều giống như Tần Vấn Thiên, dùng nguyên lực tinh thần đến từ tầng trời thứ năm để luyện thể, lại có thiên chuy bách luyện chi pháp vô và bá đạo, hiệu quả đương nhiên là gấp mười mấy lần người khác.
Lời nói của Mộ Dung Phong khá rõ ràng, có lẽ trong tương lai Tần Vấn Thiên sẽ có khả năng chống lại hắn, nhưng hiện tại thì vẫn chưa có tư cách được đặt ngang hàng với hắn, những kẻ nói ra những lời này đều là một đám ngu xuẩn.
Tần Vấn Thiên không nhìn Mộ Dung Phong, đương nhiên không phải vì kiêng kị hay sợ sệt gì. Thực tế thì lúc trước hắn cũng không hiểu rõ về con người của Mộ Dung Phong, mà cũng không có hứng thứ tìm hiểu. Bất luận là thiên phú của Mộ Dung Phong ra sao thì có liên quan gì tới hắn chứ?
Nhưng mà giờ đây Mộ Dung Phong đại diện cho Kỵ Sĩ minh, vậy thì có liên quan tới hắn rồi. Đặc biệt là sau khi Phàm Nhạc gặp phải loại cực hình ban nãy, bởi vậy Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về chỗ Phàm Nhạc.
- Để ta quyết định à?
Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên rồi hỏi.
- Cho dù ngươi đưa ra quyết định thế nào thì ta cũng sẽ theo ngươi.
Tần Vấn Thiên cười đáp.
- Đương nhiên là đánh rồi!
Mập mạp cười, sau đó quay sang nhìn Nhược Hoan nói:
- Sư tỷ, nếu như bọn chúng đã muốn chơi, thì cứ chơi với chúng đi, thời gian thì hẹn một tháng sau.
- Ngươi chắc chứ?
Nhược Hoan nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, hai người đối diện rất khó giải quyết đấy.
Phàm Nhạc nhún vai:
- Mập Mạp ta không có nhiều Tinh Vẫn thạch đến như thế, thế nên chỉ đành dùng cách này để tăng cấp ngọc bài Đế Tinh của mình mà thôi.
Ba người đứng đầu của học viện Đế Tinh có thể thăng cấp ngọc bài Đế Tinh của mình lên tới cấp ba.
- Đã như vậy, sao không một lần thăng tới cấp bốn luôn đi, trận chiến này lấy hai trăm viên Tinh Vẫn thạch của tầng thứ hai làm tiền cược, nếu như các ngươi thắng thì chẳng phải có thể một lần lên tới cấp bốn luôn à.
Âu Thần nghe thấy Phàm Nhạc nói thế thì lạnh giọng nói luôn, khiến cho đám người đứng xung quanh phải hít vào một ngụm khí lạnh, đối với tân sinh mà nói thì hai trăm viên Tinh Vẫn thạch đến từ tầng trời thứ hai tuyệt đối là một con số vô cùng đáng sợ.
Một trăm viên Tinh Vẫn thạch của tầng thứ hai thì có thể tăng trình độ của ngọc bài Đế Tinh lên tới cấp bốn.
Không chỉ là với tân sinh, mà đối với Kỵ Sĩ minh thì đây cũng là một con số khổng lồ, nhưng hắn tin chắc rằng bọn họ nhất định sẽ thắng, thế nên chẳng phải lo lắng gì.
Nhược Hoan nheo mắt lại, con số này vẫn có áp lực khá lớn đối với Thanh Vân minh bọn họ.
- Thanh Vân minh bọn ta vẫn có thể bỏ ra hai trăm viên Tinh Vẫn thạch được.
Người thanh niên bên cạnh Nhược Hoan mỉm cười nói.
Nhược Hoan gật đầu, liền nhìn về hướng Âu Thần nói :
- Đầu tiên ta muốn nói rõ hai điều. Thứ nhất, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc không phải là người của Thanh Vân minh bọn ta. Chẳng qua Thanh Vân minh bọn ta ra tay là vì ngứa mặt sự bỉ ổi của đám Kỵ Sĩ minh các ngươi thôi, một đám người cũ lại đi vây giết hai người mới, vẻ vang thật đấy. Thứ hai, tiền cược của trận này Thanh Vân minh bọn ta đã nhận, thắng thì tất cả tiền cược đều thuộc về hai người Tần Vấn Thiên, thua thì cứ tính hết vào Thanh Vân minh bọn ta.
- Thứ ba, Thanh Vân minh tuyệt đối sẽ không dùng lợi ích để dụ dỗ người khác gia nhập giống như Kỵ Sĩ minh, mà những người vì lợi ích nên muốn gia nhập Thanh Vân minh thì từ trước đến nay bọn ta đều không thu nhận, kể cả là có thiên phú phi phàm đi chăng nữa cũng thế.
Người thanh niên bên cạnh Nhược Hoan bổ sung thêm, khoé miệng từ đầu tới cuối đều giữ nguyên ý cười.
Đây chính là quan niệm của Thanh Vân minh, tác phong của bọn họ hoàn toàn không giống với Kỵ Sĩ minh.
Thế giới này vốn dĩ bị lợi ích chi phối, vì sao vẫn còn muốn đưa cái tính dơ bẩn này vào vùng đất thuần khiết như học viện Đế Tinh chứ. Thanh Vân minh từ trước tới nay luôn giữ vững tín niệm này.
- Ngu muội.
Âu Thần và người của Kỵ Sĩ minh cũng xem thường đám Thanh Vân minh hệt như thế. Bọn họ cho rằng không có lợi thì cớ gì phải hợp tác, hết thảy lòng tin đều được thành lập trên cơ sở lợi ích.
- Ta rất mong chờ vào một tháng sau đấy.
Âu Thần dắt người của Kỵ Sĩ minh rời đi. Mộ Dung Phong nguýt Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc một cái, trong mắt lộ vẻ quái dị.
- Rốt cuộc là cái niềm tin mù quáng nào khiến các ngươi có gan dám ứng chiến thế, nếu như sửa cái quy định đồng môn trong học viện Đế Tinh chiến đấu không thể giết chết đối thủ này lại một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Đỗ Hạo cũng cảm thấy kì lạ, để lại một câu thì lập tức cùng Mộ Dung Phong rời đi.
- Sư tỷ, người là minh chủ của Thanh Vân minh à?
Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc nhìn Nhược Hoan.
Nhưng Nhược Hoan lại lắc đầu, cười nói:
- Ta phụ trách một số việc trong Thanh Vân minh, Âu Thần phụ trách trong Kỵ Sĩ minh, nhưng hai vị minh chủ đều là học viên Nguyên Phủ cảnh ở trong học viện cả, sao hả? Các ngươi có muốn cân nhắc một chút không?
- Điều này không quan trọng, dù sao thì bắt đầu từ hôm nay, nguyện vọng đầu tiên của ta ở học viện Đế Tinh chính là khiến cho đám Kỵ Sĩ minh hoàn toàn biến mất khỏi học viện.
Truyện .được cập nh..ật. nhanh nhất tại iread.vnTrong mắt Tần Vấn Thiên loé lên một tia lạnh lẽo, hắn sẽ vì mục tiêu này mà cố gắng.
- Ừ, ngươi có gia nhập Thanh Vân minh hay không cũng chẳng sao hết, có điều trong thời gian một tháng này các ngươi phải cố gắng tranh thủ đấy.
Nhược Hoan cười nhẹ, thời gian một tháng phải đánh bại hai trong số ba người đứng đầu, áp lực rất lớn.
- Mập mạp cũng phải cố gắng đấy.
Phàm Nhạc híp mắt liền cười nói:
- Sư tỷ, lão đại, ta về tu luyện trước đây.
Tần Vấn Thiên nhìn mập mạp rời đi mà có chút xúc động. Chuyện phát sinh ở Thiên Mộng lâm ngày hôm nay rõ ràng đã mang tới kích thích rất lớn cho mập mạp. Cho dù không phải vì bản thân đi chăng nữa, nhưng vì mập mạp, hắn cũng cố gắng nâng cao sức mạnh của bản thân lên trong vòng một tháng này mới được.
Một tháng, có lẽ cũng bước vào được Luân Mạch cảnh tầng thứ hai, còn nếu muốn nâng cao năng lực tranh đấu, càng phải dựa vào phong thiên đồ lục cô đọng thần nguyên và địa cấp thần thông thiên thủ ấn, mà những cái này, cần phải có một lượng lớn Tinh Vẫn thạch chống đỡ cho hắn tu luyện.
Xem ra phải đi tới Thần Binh các một chuyến rồi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên nghĩ thầm, sau đó quay sang nói với Nhược Hoan :
- Sư tỷ, ta có thể ra ngoài bất cứ lúc nào đúng không?
Nhược Hoan đương nhiên biết Tần Vấn Thiên muốn hỏi về điều gì. Hiện tại, Tần Vấn Thiên đã đắc tội với cả Diệp gia lẫn Âu gia, ở trong học viện Đế Tinh thì rất an toàn, nhưng nếu ra khỏi học viện Đế Tinh, có còn an toàn nữa không ?
- Cẩn thận một chút nhé.
Nhược Hoan cười:
- Cố gắng đừng để kẻ khác có cơ hội ám sát ngươi đấy. Nếu có kẻ muốn đối phó với ngươi thì vẫn phải cân nhắc kỹ về học viện Đế Tinh mới được.
Nhược Hoan tin chắc rằng, ngày đầu tiên Tần Vấn Thiên bước vào học viện Đế Tinh thì đã được học viện liệt vào danh sách trọng điểm, người nào muốn động tới Tần Vấn Thiên đều phải cân nhắc một chút tới học viện Đế Tinh ở sau lưng Tần Vấn Thiên mới được.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn cũng biết rõ, làm việc cẩn thận không bao giờ sai cả. Kể cả Âu Thần đang hận không thể lập tức giết chết hắn đi chăng nữa, nhưng còn ở trong học viện Đế Tinh thì không thể nào hạ thủ với hắn được.
- Cố gắng cho tốt vào nhé tiểu sư đệ. Sư tỷ đặt kì vọng rất lớn vào ngươi đấy.
Nhược Hoan xoa đầu Tần Vấn Thiên, khiến hắn liên tục cười khổ, tiểu hỗn đản không biết xuất hiện từ lúc nào, lại nhảy lên vai Nhược Hoan rồi cọ cọ mặt cô đến là thân thiết.
- Cái con chó háo sắc này, đi thôi.
Tần Vấn Thiên cười rồi xoay người rời đi, Tiểu Hỗn Đản trực tiếp nhảy xuống đi theo Tần Vấn Thiên ra bên ngoài.
Một người một thú thong thả bước đi trong học viện, người thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, ý cười lành lạnh hiện ra trên khoé môi. Đám mây đen u ám cỡ nào cũng không ngăn được ánh sáng rực rỡ chói mắt kia.
Nhược Hoan trông theo bóng lưng của Tần Vấn Thiên, nụ cười trong đôi mắt đẹp càng đậm. Hai vị sư đệ này đều khiến cô cực kỳ mong chờ, khi nào thì hắn mới có thể sáng ngời được như ánh dương quang đây.
Học viện Đế Tinh có không ít người tận mắt thấy Tần Vần Thiên rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, một tháng sau, vị học viên đầu tiên trong lịch sử dám giết người ngay trong trận thi đấu xếp thứ hạng của học viện Đế Tinh này, có thể đánh bại được Mộ Dung Phong đứng đầu trong số tân sinh hay không?
Tần Vấn Thiên đi đến Thần Binh các tìm Phong Bình, Phong Bình đem tới cho hắn hai tin cực kì tốt. Ba kiện Thần Binh mà hắn để lại cứ cách một đoạn thời gian tiến hành đấu giá một lần, đã kéo theo cơn sóng đấu giá.
Thần văn mà Tần Vấn Thiên khắc, có tên là thần văn Quy Nguyên. Không chỉ là thần văn tăng phúc mà nó còn có công hiệu trữ nguyên, khi gặp nguy hiểm thì có thể cứu mạng. Hơn nữa, có rất nhiều luyện khí sư muốn thăm dò loại thần văn này cho nên cũng gia nhập vào trận tranh đoạt trong Thần Binh các, khiến cho mỗi lần Thần Binh các tổ chức đấu giá đều tạo thành một trận sóng gió không nhỏ.
Tin tốt thứ hai chính là sau khi Phong Bình được thăng cấp thì hắn đã có đủ khả năng tiếp xúc với thần văn cấp hai trong nội bộ Thần Binh các. Hiện nay hắn đã chính thức bước vào cảnh giới luyện khí sư cấp hai, địa vị cũng tăng lên một bậc.
Đối tới Tần Vấn Thiên mà nói thì đây đúng là một tin tức vô cùng tốt, chỉ cần bản thân có thể tiếp tục tham ngộ thần văn Quy Nguyên, sử dụng tài liệu luyện khí tốt hơn, chế luyện ra Thần Binh cấp hai trung phẩm thì giá trị càng được đẩy lên cao hơn nữa. Đến lúc đó có muốn thăng cấp ngọc bài Đế Tinh lên cấp năm cũng không phải là điều khó khăn gì, khi đó hắn có thể tiếp xúc với thần thông Địa cấp cực kỳ mạnh mẽ.
Tần Vấn Thiên chế luyện ra vài kiện thần binh với Phong Bình trước, sau đó đưa cho Thần Binh các, để Thần Binh các chi trước một số Tinh Vẫn thạch dùng để tu luyện, đồng thời tiếp tục tham ngộ thần văn Quy Nguyên.
Nửa tháng sau, cuối cùng Tần Vấn Thiên và Phong Bình cũng luyện chế được Thần Binh cấp hai trung phẩm, giao cho Dương Trầm.
Dương Trầm vô cùng hưng phấn, lập tức bắt tay vào quảng cáo khắp nơi, tạo nên một cơn sóng gió không nhỏ, chỉ chờ ba ngày sau sẽ bắt đầu đấu giá.
Bản thân Tần Vấn Thiên thì bước vào thời kì mấu chốt của việc tu hành. Khiếu huyệt luân mạch trong cơ thể hắn đã đến cực hạn, điều này chứng tỏ chỉ cần thêm một chút nữa thôi là hắn có thể bước vào Luân Mạch cảnh tầng hai rồi.