[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 277 : Thần tượng của toàn dân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Long Thiên Ấn ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Long Hạo Thần sẽ nói như vậy với ông, tức giận nói. “Tốt lắm, ta muốn xem coi ngươi làm sao mời ta ra ngoài? Ngươi dám ra tay với ta?” Mắt Long Hạo Thần bỗng tỏa ánh sáng chói lòa. Ngay sau đó, tay phải của hắn từ xa vỗ Long Thiên Ấn. Long Hạo Thần ra tay với Long Thiên Ấn ngay hội trường, điều này khiến bao nhiêu người khó tin nhưng nó thực sự đã xảy ra. Long Thiên Ấn tức giận quát một tiếng, một đấm đánh vào Long Hạo Thần, mặt ông bởi vì giận dữ mà đỏ hồng. Nói sao ông cũng là cường giả lâu năm trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, hơn nữa kẻ không nể mặt mình lại chính là cháu trai của mình. Nhưng hình ảnh khiến tất cả cường giả rung động lại xuất hiện. Thân thể Long Hạo Thần bỗng biến thành ánh sáng vàng nhạt, tầng sáng nhạt nhu hòa cho cảm giác rất thoải mái. Hắn hư không vỗ ra một chưởng ở trên không trung thoáng hiện chưởng ấn vàng. Long Thiên Ấn thì tức giận một quyền đấm tới, ánh sáng vàng lấp lánh, người Long Thiên Ấn chấn động. Ngay sau đó, ông bị chưởng của Long Hạo Thần đánh ra tỏa ánh sáng vàng bao phủ. Thên thể Long Thiên Ấn hóa thành luồng sáng vàng biến mất. Một chiêu, chỉ một chiêu! “Lĩnh Vực Vi Ta?” Lý Chính Trực nhỏ giọng kêu lên bừng tỉnh tất cả người bị chấn kinh. Lĩnh Vực Vi Ta đại biểu cho cái gì? Mọi người có mặt quá rõ ràng, là cấp chín bậc năm. Chủ tịch Liên Bang của họ có tu vi đạt tới trình độ cấp chín bậc năm rồi? Nên biết rằng không lâu trước kia trong Thánh Điện đại tái, Long Hạo Thần hiện ra tài năng mới chỉ là thực lực cấp chín bậc hai, ba! Hai tháng ngắn ngủi mà tu vi của hắn đã liên tục đột phá như vậy? Điều này đối với rất nhiều cường giả cấp chín là việc cả đời không thể làm được! Bỗng chốc các lãnh đạo Liên Bang nhìn Long Hạo Thần vẻ mặt biến đổi. Dù là Liên Bang Thánh Điện hay ma tộc, thực lực thường là có quyền lên tiếng nhất. “Hạo Thần, con…!” Long Tinh Vũ vừa kinh vừa giận. Nhưng khi giao nhau với ánh mắt nghiêm túc của Long Hạo Thần thì y không thể nói gì được nữa, ngồi đó im lặng không lên tiếng. Long Hạo Thần nhìn hướng Dương Hạo Hàm, trầm giọng nói. “Dựa theo phép tắc của Liên Bang, trong hội nghị Liên Bang, nghị viên nói ra lời bất kính với chủ tịch Liên Bang, chủ tịch Liên Bang có thể tạm thời trục xuất nghị viên đó, tôi không nói sai chứ?” Dương Hạo Hàm phản xạ gật đầu, kỳ thực ông cũng bị hành vi của Long Hạo Thần khiến cho kinh ngạc. Long Hạo Thần cười mỉm nói. “Long điện chủ hơi mệt, tôi chỉ là mời ông ấy nghỉ ngơi một chút, mọi người không cần để ý.” Tất nhiên không có ai cho rằng Long Hạo Thần thật sự ra tay với Long Thiên Ấn, dù sao đó chính là ông nội của hắn. Nhưng hành động mới rồi của Long Hạo Thần khiến các cường giả Lục Đại Thánh Điện xoay chuyển tâm lý nghiêm túc. Liên Bang Thánh Điện mới thành lập không lâu, kỳ thực trong lòng nhiều người còn suy nghĩ theo cách Liên Minh Thánh Điện trước kia. Long Hạo Thần và Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi luôn không ra lệnh trong Liên Bang. Bởi vậy, đối với chủ tịch Liên Bang này, rất nhiều người không mấy nhận biết, chỉ biết là thực lực Săn Ma Đoàn của hắn rất mạnh. Càng nhiều nghị viên giống như Liên Minh Thánh Điện trước kia, chủ yếu nghe theo lệnh Thánh Điện của mình. Nhưng hành động mới rồi của Long Hạo Thần đã nói thẳng với họ rằng, bây giờ Liên Bang Thánh Điện, hắn mới là người đứng đầu. Hơn nữa hắn dùng thực lực chứng minh với tất cả sự cường đại của mình. Hắn đấu với Long Thiên Ấn mà không hề sử dụng Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, thế mà có thể một chiêu khiến Long Thiên Ấn mất sức chiến đấu, bị truyền tống rời đi. Thực lực như vậy rất rõ ràng là không dưới Tinh Không Thần Thánh kỵ sĩ. Thêm vào có đệ nhất Thần Ấn vương tọa tăng phúc. Mọi người rung động phát hiện, thì ra chủ tịch Liên Bang của họ cao cường đến cỡ nào. Điều này khiến họ dần quên đi tuổi tác của Long Hạo Thần, ánh mắt nhìn hắn cũng tăng sự tôn kính. Long Thiên Ấn đi đâu rồi? Ông ở ngoài cửa phòng họp. Nhưng lúc này trên mặt điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện không có chút giận dữ, ngược lại là nụ cười khẽ. “Thằng nhóc hư, sau này sẽ tính sổ với nó, hì hì.” Nói rồi vị Thần Ấn kỵ sĩ Chưởng Quản và Chế Ước Thần Ấn kỵ sĩ cường đại xoay người đi. Bên trong những nghị viên bị hù dọa, ngẩn ngơ nào biết rằng hai ông cháu Long Thiên Ấn, Long Hạo Thần sớm đã bàn bạc mượn lần hội nghị này lập uy cho Long Hạo Thần, ngay cả Long Tinh Vũ cũng không biết. Sự thật chứng minh, hai ông cháu rất có tài biểu diễn. Nếu không thì dù tu vi của Long Hạo Thần có mạnh cỡ nào cũng không thể một chiêu thành công! Hơn nữa lấy tâm tính của hắn, sao có thể thật sự tức giận với ông nội mình? Trong phòng họp lớn dần yên tĩnh, Long Hạo Thần nhàn nhạt nói. “Tôi kể ra chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc lát nữa mọi người bỏ phiếu. Vẫn là câu nói vừa rồi, tôi không muốn trong lúc mình kể bị bất cứ ai cắt ngang. Nếu không thì tôi sẽ vẫn mời người đó ra ngoài.” “Các người không nghe lầm, Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư chính là thể chất con trai quang minh, giống hệt như tôi. Kỳ thực nghĩ về mặt khác thì các người sẽ thấy đáng tin hơn. Vong linh pháp sư đúng là mạnh, nhưng chẳng qua chỉ là một nhánh của ma pháp sư. Một vong linh pháp sư bình thường có thiên phú thì sẽ mang đến tai họa lớn như vậy cho nhân loại được sao? Đáp án hiển nhiên là không rồi. Y Lai Khắc Tư có thể làm được là bởi vì y có thiên phú và ngộ tính cường đại, cũng có thù hận đủ sâu giúp y làm được. Y là một con trai quang minh sa đọa, như vì sao y sa đọa? Sau khi biết chuyện này từ đầu đến cuối, tôi phải đính chính cho y. Năm đó vong linh thiên tai là đến từ chính nhân loại chúng ta, là chúng ta đem đến tai nạn cho mình.” Long Hạo Thần kể đúng là hấp dẫn người, khi hắn nói mấy lời này thì lòng thầm cảm thán. Y Lai Khắc Tư tiền bối, người cứu mạng tôi, còn đem lực lượng truyền thừa đưa cho ta và Thải Nhi. Người đã giác ngộ vào giây phút cuối cùng, nếu vậy thì hôm nay tôi sẽ đính chính cho người. Tuy người đã tan biến thành mây khói nhưng tôi hy vọng người có thể đi bình yên một chút. Long Hạo Thần và Thải Nhi đều nhận ân lớn từ Y Lai Khắc Tư. Dù trong lòng hắn phủ định Y Lai Khắc Tư, nhưng ân huệ là không thể thay đổi. Huống chi cuối cùng Y Lai Khắc Tư biết hối hận đã cảm động họ rất nhiều. Lúc này là cơ hội để Long Hạo Thần đính chính cho y. “Chắc mọi người rất lấy làm kỳ tại sao tôi biết những chuyện này, cái này phải nói từ đầu. Khi Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chúng tôi vẫn còn là cấp suất, từng nhận một nhiệm vụ, tìm kiếm kinh khủng bi khiếu động mà ma tộc phát hiện. Nhiệm vụ đó khi chúng tôi tiếp nhận thì đã là tuyên bố sai lầm, do đó còn có một loạt tình huống trong tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn. Nhưng nhiệm vụ đúng là đã bị chúng tôi hoàn thành.” Hiện tại Long Hạo Thần đã là chủ tịch Liên Bang, có một số việc không cần giấu giếm nữa. Huống chi tháp Vĩnh Hằng đã giải quyết hoàn mỹ, hắn không sợ nói ra hết những chuyện này. Tiếp đó Long Hạo Thần kể hắn làm sao ở trong kinh khủng bi khiếu động phát hiện tháp Vĩnh Hằng, và trở thành người thừa kế tháp Vĩnh Hằng, sau đó làm sao rèn luyện trong tháp Vĩnh Hằng, dần phát hiện ra bộ dạng chân chính của tháp Vĩnh Hằng, cuối cùng mình chết trận tại ma tộc, lại bị Thải Nhi đem đến tháp Vĩnh Hằng hồi sinh, kể lại cẩn thận tỉ mỉ. Có thể nói, cho đến nay đây là bí mật lớn nhất của hắn, bây giờ nói ra, chẳng những muốn đính chính cho Y Lai Khắc Tư, cũng giải thích cho các cao tầng Liên Bang tại sao Săn Ma Đoàn bọn họ trẻ vậy đã có thực lực cao như thế. “Đây chính là câu chuyện của Y Lai Khắc Tư. Bởi vì chịu đựng quá nhiều thống khổ, nỗi hận diệt tộc mới khiến y đi lên con đường không lối về. Sai lầm của y không thể tha thứ, nhưng chúng ta phải hỏi ngược lại mình, vị vong linh pháp sư này thật sự là bản tính tà ác sao?” Câu chuyện Long Hạo Thần kể thật là đặc sắc, rất cảm động lòng người. Đặc biệt nghe tới Thải Nhi cõng hắn, cùng các đồng bạn Quang Chi Thần Hi ở trong tháp Vĩnh Hằng trải qua sinh tử mới rốt cuộc sống lại hắn, khiến cảm động mọi người rất nhiều. Vốn nhiều người đều cho rằng Long Hạo Thần có được tu vi hiện tại là vì được ông trời thiên vị, là do hắn có thể chất con trai quang minh. Nghe hắn kể xong mới hiểu, trong quá trình tăng thực lực hắn đã chịu bao nhiêu cực khổ, tại sao mất tích ở trong ma tộc lâu như vậy. Chẳng biết từ khi nào đôi tay Long Tinh Vũ siết chặt biến thành trắng xanh, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Nước mắt không thể kiềm chế tuôn rơi, thấm ướt vạt áo. Long Hạo Thần nhìn phụ thân rơi lệ đầy mặt, trong mắt lóe tia kỳ lạ, dường như thêm một phần thản nhiên. Chỉ là không ai chú ý tới biến đổi nhỏ của hắn. “Chuyện tôi đã kể xong, là thuộc về chuyện riêng của mình. Làm chủ tịch Liên Bang, tôi cho rằng mình nên phụ trách đối với Liên Bang, phải nói ra bí mật này. Còn về Anh Hùng Vĩnh Hằng, thái độ của tôi là nên mời họ xuất chiến, vì Liên Bang phát huy lực lượng cuối cùng của họ. Tôi tin tưởng, những tổ tiên của chúng ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Nhưng vì an toàn, tôi sẽ trước tiên đi Kỵ Sĩ Thánh Sơn một chuyến, xác nhận tình huống đã. Chỉ dưới tình huống họ thật có sức chiến đấu, thần trí tỉnh táo thì mới để họ ra chiến trường.” “Họ là anh hùng chân chính của Liên Minh. Tôi cho rằng chuyện này chẳng những không nên che giấu dân chúng, ngược lại nên tuyên dương khắp nơi mới đúng. Có lúc, tư tưởng của chúng ta quá cứng nhắc. Vong linh thì sao chứ? Họ là anh hùng Liên Bang! anh hùng của chúng ta đã vì Liên Bang trả giá mạng sống, tại sao sau khi chết họ vẫn ra hết sức vì Liên Bang mà cứ phải che giấu tung tích, thậm chí không dám để các tộc nhân được họ bảo vệ biết về sự tồn tại của họ? Tôi tin tưởng, chỉ cần chúng ta tuyên truyền chuyện này cho tốt, dân chúng rồi sẽ hiểu.” Lời của Long Hạo Thần rung động rất nhiều người, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được vị chủ tịch Liên Bang mạnh mẽ. Mãi đến khi hắn nói xong câu cuối, không một ai nói xen vào. Mọi người suy tư những lời hắn nói, ngay cả điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu có tiếng là cố chấp nhất thì biểu tình cũng thay đổi. Long Hạo Thần lóe người quay về chỗ của mình. “Những lời đã nói là ý kiến cá nhân của tôi, bây giờ mọi người có thể nhận ý kiến quần chúng. Chờ lát nữa chúng ta biểu quyết, hội nghĩ vẫn do Dương điện chủ chủ trì.” Dương Hạo Hàm hướng Long Hạo Thần gật đầu ý bảo, rồi mới trầm giọng nói. “Chuyện chủ tịch kể khiến ta rất rung động. Đằng sau sức mạnh của chủ tịch lại có tình huống không ai biết thế này. Chủ tịch và mỗi một thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều là anh hùng của Liên Bang. Chúng ta nên chào các anh hùng.” Nói rồi ông dẫn đầu đứng dậy, hướng Long Hạo Thần và các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn. Các nghị viên khác cũng đứng dậy, làm theo Dương Hạo Hàm. Long Hạo Thần và các bạn vội đứng dậy đáp lễ. “Cái ngày trở thành Săn Ma giả thì chúng tôi đã sẵn sàng vì Liên Bang đầu rơi máu chảy, không hề nghĩ tới cuối cùng có kết cuộc tốt. Ngay cả tiền bối Trần Cuồng cũng đã sớm định trước kết cuộc chết trận. Tôi tin rằng, tuy hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu chết đi nhưng họ không chút hối hận. Họ mới là anh hùng chân chính. Tôi đề nghị, vì Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn, Ngạo Thế Cửu Thiên, bi ai một phút đồng hồ.” Toàn trường im lặng, mỗi người dâng trào bi thương, nhưng trong đau thương đó sôi trào máu nóng. Rất nhiều người chưa từng phát hiện, nghe xong chuyện Long Hạo Thần kể, vốn áp lực trong lòng họ bị chiến ý hừng hực thay thế. Nỗi sợ thánh chiến với đại quân ma tộc cũng biến mất nhiều. Kết thúc bi niệm, Dương Hạo Hàm tiếp tục lời trước đó. “Chủ tịch, có một việc ta phải nói với ngài. Các tiền bối Anh Hùng Vĩnh Hằng bởi vì trở thành vong linh, tính cách nhiều ít bị ảnh hưởng, ta không đồng ý ngài đích thân đi. Lỡ có nguy hiểm…” Long Hạo Thần xua tay nói. “Sẽ không có nguy hiểm gì, tôi sẽ mang theo Thải Nhi cùng đi. Tịnh Hóa Lĩnh Vực của Thải Nhi là khắc tinh của tất cả sinh vật vong linh. Bởi vậy tôi bảo đảm với mọi người, cho dù Anh Hùng Vĩnh Hằng của chúng ta thật sự biến chất, định làm cái gì nguy hại cho Liên Bang, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chúng tôi sẽ đích thân giải quyết vấn đề này.” Hắn nói ra câu này không phải phóng đại. Đám Anh Hùng Vĩnh Hằng cho dù có mạnh hơn nữa cũng không khả năng so với đại quân sinh vật vong linh bên thế giới kia của Hạo Nguyệt. Thải Nhi ở bên đó còn có thể chấn nhiếp, chứ nói chi là sáu mươi ba vị Anh Hùng Vĩnh Hằng. Nếu họ thật sự bạo động, Thịnh Thế Liên Hoa của Thải Nhi không phải chỉ là vật trưng bày. Dương Hạo Hàm nói. “Nếu vậy thì chờ lát nữa chúng ta lại bàn chuyện này. Việc chủ tịch đề nghị đính chính cho Anh Hùng Vĩnh Hằng, chúng ta cũng nên bàn bạc kỹ hơn. Nếu thật sự thực hiện vậy nhất định phải tuyên truyền kỹ càng mới được.” Long Hạo Thần gật đầu nói. “Tôi đồng ý.” Lý Chính Trực nói. “Tôi thấy không bằng như vầy, chủ tịch đề nghị rất có ý nghĩa, mà câu chuyện bản thân chủ tịch càng có sức thuyết phục hơn. Ngay cả Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư năm đó từng tạo thành tai nạn cho nhân loại chúng ta biến thành vong linh pháp sư còn có chỗ đáng học hỏi, chứ nói chi là Anh Hùng Vĩnh Hằng chúng ta. Nếu chúng ta ghi chép lại sự tích của chủ tịch, sau đó tuyên truyền rộng rãi, nhờ đó đưa Anh Hùng Vĩnh Hằng ra thì chắc sẽ càng dễ dàng được chấp nhận hơn.” Long Hạo Thần ngẩn ra. Ở một bên, điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện Khâu Vĩnh Hạo lập tức đồng ý nói. “Ý kiến của Lý điện chủ rất tốt. Liên Bang vừa mới thành lập, nếu có thể đem vợ chồng chủ tịch tạo thành thần tượng toàn dân sẽ có chỗ tốt rất lớn cho việc chúng ta đối kháng ma tộc, cũng có thể đạt tới mục đích tăng cường sức hiệu triệu và lực ngưng tụ cho chủ tịch. Hình tượng của chủ tịch và phó chủ tịch Thải Nhi thành cơ sở thần tượng. Cứ làm vậy đi.” Nghe Khâu Vĩnh Hạo phân tích, các vị điện chủ có mặt đều mắt sáng ngời. Trần Anh Nhi lập tức nói. “Tôi đồng ý. Chuyện giữa chủ tịch và phó chủ tịch Thải Nhi vốn là truyền kỳ, nên tuyên truyền. Huống chi đây còn là vì để chúng ta đối kháng ma tộc tốt hơn.” Long Hạo Thần không ngờ mình muốn đính chính cho Anh Hùng Vĩnh Hằng lại dẫn tới bản thân. Hắn vừa định phản đối thì bỗng bị tiếng đồng ý lấn át. Trận hội nghị này biểu quyết cuối cùng là thông qua, do Long Hạo Thần tự mời Anh Hùng Vĩnh Hằng xuống núi, cùng lúc đó đính chính cho Anh Hùng Vĩnh Hằng. Đương nhiên, điều kiện là có đôi tình nhân Long Hạo Thần và Thải Nhi tuyên truyền. Điện chủ Ma Pháp Thánh Điện Lý Chính Trực nhận nhiệm vụ này, do ma thuật sư chuyên môn của Ma Pháp Thánh Điện phụ trách chế tác ra ma huyễn phim ngắn tuyên truyền. Đương nhiên, Long Hạo Thần và Thải Nhi phải phối hợp diễn xuất mới được. Đây mới chỉ là lần hội nghị đầu tiên. Có nghị đề càng thêm quan trọng bày ra trong hội nghị ngày thứ hai. Ma tộc sẽ tấn công từ chỗ nào? Là giống thánh chiến lần trước toàn diện tấn công hay công kích một điểm? Nếu chỉ công kích một điểm thì nơi đó là đâu? Vấn đề này đối với Liên Bang Thánh Điện rất quan trọng. Coi như là ngay mặt cứng đối cứng thì khả năng chiến thắng của Liên Bang Thánh Điện rất nhỏ, nếu bị ma tộc đánh bất ngờ, bị đại quân ma tộc đánh vào nội bộ Liên Bang Thánh Điện, vậy tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán. Lấy lực phá hoại của đại quân ma tộc, Liên Bang Thánh Điện nguy rồi. Về vấn đề này, Long Hạo Thần cho rằng ma tộc trực tiếp công kích Ngự Long quan có Kỵ Sĩ Thánh Điện là khả năng lớn nhất. Bởi vì mục tiêu chủ yếu của Ma Thần Hoàng chính là hắn. Nhưng hắn không tin chắc tuyệt đối. Lỡ đâu Ma Thần Hoàng công kích là quan ải khác, hắn đem binh lực Liên Bang tập trung tại Ngự Long quan, vậy tương đương với đem dân chúng Liên Bang đặt trước mặt đại quân ma tộc! Các lãnh đạo Liên Bang thảo luận hai ngày vẫn không có kết quả. Nhưng từng mệnh lệnh của Liên Bang vẫn lần lượt truyền đến năm Thánh Điện khác, trong đó bao gồm Long Hạo Thần và Thải Nhi lập tức đóng ma huyễn phim ngắn. Có tháp Vĩnh Hằng, lại có Thải Nhi là tháp chủ, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng với mười hai Thánh Vệ phối hợp, bọn họ gần như tái hiện lại hình ảnh lúc đó. Tuy thời gian chụp rất ngắn, hơi thô nhưng tình hình rung động vẫn là thu ra được. Đặc biệt Ma Pháp Thánh Điện không tiếc bỏ vốn do mười mấy ma thuật sư dùng thời gian ngắn nhất tinh chế hậu kỳ chế tác, đem hình ảnh ma pháp quý giá tạo hình càng tốt hơn nữa. Long Hạo Thần và Thải Nhi không ngờ là không lâu về sau, câu chuyện của họ cảm động toàn Liên Bang. Đúng như Khâu Vĩnh Hạo đã nói, trở thành thần tượng của toàn dân. Thánh thành. Mặt trời lặn xuống núi, sắc trời dần tối tăm. Sau khi kết thúc Thánh Điện đại tái mười năm một lần, Thánh thành dần yên tĩnh trở lại. Làm thủ đô Liên Bang Thánh Điện, hậu phương lớn, nơi này phồn hoa chưa từng biến đổi. Trời tối cũng nghĩa là mọi người bận rộn công tác một ngày đã kết thúc, có thể nghi ngơi. Sinh hoạt về đêm của Thánh thành rất phong phú. Nhưng hôm nay, trong Thánh thành xuất hiện tình cảnh kỳ lạ. Giống như là Thánh Điện đại tái không lâu trước kia, thật nhiều người hướng tới sân đấu lớn Thánh thành. “Ủa, anh Trương, đêm khuya mà anh vội vã đi đâu vậy?” “Anh bạn, không thấy thông cáo tổng bộ Liên Bang dán sao? Bắt đầu từ tối hôm nay, tại sân đấu lớn Thánh thành liên tục phát hình ảnh ma pháp mười ngày, nghe nói là chủ tịch Liên Bang và phó chủ tịch đích thân diễn xuất.” “Hình ảnh ma pháp? Đó là cái gì?” “Chính là dùng ma pháp ghi lại hình ảnh và thanh âm! Liên Bang trịnh trọng như vậy chắc là có gì thú vị lắm đây. Đi thôi, cùng đi xem kịch vui nào!” Đoạn đối thoại tương tự không ngừng truyền từ phố lớn ngõ nhỏ trong Thánh thành. Thêm vào sức mạnh của thông cáo, sắc trời chưa tối đen thì xung quanh sân đấu lớn Thánh thành đã đầy ắp người. Sau Thánh Điện đại tái chưa từng dỡ xuống mười ma tinh bình khổng lồ đã sớm trang bị xong. Lúc này ma tinh tỏa ra ánh sáng huyễn lệ, chờ lát nữa chắc hình ảnh ma pháp do chúng nó phát ra. Hình ảnh ma pháp sẽ là cái gì nhỉ? Chủ tịch Liên Bang và phó chủ tịch đích thân diễn xuất? Không lẽ là họ so tài với nhau? Nhưng tại sao Liên Bang phải dùng ma pháp ghi chép cho chúng ta xem? Trong lòng mỗi dân chúng đều tràn đầy tò mò, trước đó họ không hay biết bất cứ tin tức gì. Tò mò khiến họ vây quanh dưới ma tinh bình, yên tĩnh chờ. Sắc trời hoàn toàn tối đen, ánh sáng huyễn lệ trên ma tinh bình trong đêm đen càng rõ ràng. Dù là ở phía xa trên nóc phòng cũng có thể thấy rõ. Thanh âm hùng hồn vang lên. “Hình ảnh ma pháp sắp phát ra. Trước khi phát thì cần phải thuyết minh đơn giản với mọi người. Hình ảnh ma pháp này thu là chủ tịch, phó chủ tịch, các Săn Ma giả Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng nhau làm. Do Ma Pháp Thánh Điện tiến hành hậu kỳ chế tác. Nguyên quá trình hoàn toàn tái hiện câu chuyện xảy ra sau khi chủ tịch Long Hạo Thần và phó chủ tịch Thải Nhi đấu tranh với ma tộc. Bởi vậy, trước khi câu chuyện bắt đầu, cần đơn giải giới thiệu cho mọi người bối cảnh đã.” “Bối cảnh là thế này, chủ tịch Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng đánh bại mất trái tim mà chết, do phó chủ tịch Thải Nhi và các Săn Ma giả khác trong Quang Chi Thần Hi mang theo xác chủ tịch trốn khỏi Ma Đô. Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây. Tin tưởng mọi người rất lấy làm kỳ, chủ tịch Long Hạo Thần bị mất trái tim rồi, đã chết trong tháp Tinh Ma, tại sao sau này còn có thể trở thành chủ tịch của chúng ta? Vậy thì mời mọi người xem hình ảnh ma pháp tiếp theo, các người sẽ tìm được đáp án từ đó. Sau khi Liên Bang thành lập sẽ càng biến dân chủ hơn, mỗi người các vị đều là chủ nhân của Liên Bang. Thế nên đối với chuyện chủ tịch thứ nhất tân Liên Bang chúng ta trải qua, các vị có quyền hiểu biết. Đây cũng là lý do tại sao chế tác ra phim này. Lấy danh nghĩa chính phủ Liên Bang bảo đảm, tất cả điều tái hiện trong hình ảnh đều là việc thật từng xảy ra.” Trong lịch sử Liên Bang Thánh Điện, chưa từng có một cao tầng trải qua nhiều việc rõ ràng bày ra trước mắt dân chúng. Mới rồi những lời quan viên Liên Bang Thánh Điện nói không chỉ là khiến các dân chúng càng tò mò bị đưa vào câu chuyện, càng khiến họ cảm giác được tôn kính. Bỗng chốc tầm mắt mọi người bị ma tinh bình hấp dẫn. Lần đầu tiên họ biết Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tỏa sáng rực rỡ tại Thánh Điện đại tái đã từng xâm nhập vào ma tộc, công kích hai Trụ Ma Thần, còn to gan đi Ma Đô, kế hoạch đánh chết Tinh Ma Thần. Thậm chí Ma Thần Hoàng đều không tiếc điều động ba chủng tộc mạnh nhất ma tộc tạo cái tròng dụ dỗ họ. Hình ảnh ma pháp sẽ cho ra cái gì đâu? Khi lòng tò mò của dân chúng bị treo cao thì hình ảnh bắt đầu hiện ra. Mười ma tinh bình to lớn cùng tỏa ánh sáng chói mắt nhất, ánh sáng vàng rực rỡ đem đến cho dân chúng rung động mãnh liệt. Ánh sáng vàng dần thu lại, trong tầm mắt họ là một cánh rừng nhỏ. Tiếng xì xào vang lên. “Xem kìa, đó chẳng phải là Săn Ma giả Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi sao? Đó là phó chủ tịch Thải Nhi, coi kìa, đó là phó chủ tịch Trần Anh Nhi. Bây giờ cô ấy còn là phó điện chủ Linh Hồn Thánh Điện nữa!” “Nhìn tên đầu trọc, đó là Tư Mã Tiên, Giới Luật mục sư mạnh nhất xưa nay chưa từng có của Mục Sư Thánh Điện!” “Tôi vẫn thích ma pháp sư kia hơn, hắn sử dụng kỹ năng phượng hoàng trong Thánh Điện đại tái thật rất huyễn lệ.” Tiếng bàn tán của dân chúng bị thanh âm trong hình ảnh lấn át. Trong hình ảnh, Trần Anh Nhi khóc rống thất thanh, mọi người đều vây quanh Long Hạo Thần nằm trên đất. Thải Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng nhìn chiếc dẫn nhanh trên ngón tay. Nàng nhẹ nhàng tháo ra chiếc nhẫn, nâng lên tay trái của Long Hạo Thần, đeo vào ngón áp út của hắn. “Chàng ngốc, tại sao anh còn trả lại em làm gì! Nó sớm vĩnh viễn thuộc về anh, tựa như trái tim của em.” Giọng Thải Nhi rất nhẹ, nhưng trải qua hình ảnh ma pháp phóng đại, có thể khiến mỗi một dân chúng có mặt nghe rõ ràng. Phút chốc họ cảm nhận được đau thương trong giọng nói của Thải Nhi. Cảm xúc chết tâm lôi kéo tâm tình mỗi một dân chúng, khiến họ ngừng xì xầm. Tất cả yên lặng nhìn hình ảnh trong ma tinh bình. Thải Nhi nâng tay lên, chậm rãi lấy xuống dây chuyền Giai Điệu Vĩnh Hằng trên cổ Long Hạo Thần. Đầu lâu vàng tỏa sáng trong hình ảnh ma pháp. Khi Thải Nhi đeo Giai Điệu Vĩnh Hằng trên cổ mình thì các dân chúng đều nảy ra thắc mắc, đó là cái gì vậy? “Chúng ta đi.” Vang lên giọng Thải Nhi. Ngay sau đó, các dân chúng nhìn thấy hình ảnh hoa mắt. Ánh sáng vàng từ Giai Điệu Vĩnh Hằng lóe sáng, bao phủ thân thể tất cả. Ngay sau đó, cùng với ánh sáng vàng dâng lên, hình ảnh biến mơ hồ. Trong một chuỗi vặn vẹo, chuyển cảnh đến nơi khác. Lúc này, vang lên giọng thuyết minh. “Họ thông qua truyền tống tiến vào không gian khác, thế giới của một thần khí. Khô lâu vàng đó có tên là Giai Điệu Vĩnh Hằng, là chìa khóa mở ra thần khí. Còn người sáng tạo thần khí chính là…” Lời tâm sự ngừng lại đây, hình ảnh lại biến rõ ràng. Vang lên giọng sốt ruột của Thải Nhi. “Đi ra, ngươi mau đi ra, đi ra đi!” Một luồng sáng xanh biếc lặng lẽ chui ra từ Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp của Long Hạo Thần. Luồng sáng trông rất yếu, yếu ớt tựa sương khói. Giọng nói yếu ớt vang lên từ sương khói xanh. “Hắn đã chết. Khế ước giữa ta và hắn đang dần biến mất. Ta có thể làm chỉ là giữ cho linh hồn hắn trong vòng bảy ngày không tán đi. Nhưng các người chỉ có thời gian bảy ngày. Cơ hội duy nhất để hắn sống lại tại tháp Vĩnh Hằng. Chỉ có ngươi được đến truyền thừa của tháp chủ, nhờ vào ảo diệu quang hệ Vong Linh ma pháp mới có thể hồi phục linh hồn hắn, đúc lại trái tim. Nếu hắn có thể sống lại thì khế ước của ta trên người hắn cũng trở lại. Nếu không, bảy ngày sau, linh hồn tan biến, linh hồn hắn sẽ bị tháp Vĩnh Hằng giam cầm, đời đời không thể siêu sinh. Vậy nên trong bảy ngày, nếu các ngươi không thể cứu sống hắn thì hãy mang hắn rời khỏi đây, ít nhất để linh hồn hắn không cần chịu khổ tại đây.” Giọng nói ngừng tại đây, khói xanh theo đó tán đi. “Đó, thanh âm đó là…” Vương Nguyên Nguyên ngơ ngác nói. “Tôi biết, tôi biết! Đó là cô bé tại Mộng Huyễn Thần Điện! Không sai, chắc chắn là cô bé!” Lâm Hâm nhảy cẫng lên nói. Hàn Vũ chộp vai Lâm Hâm, kích động hét to. “Đúng, đúng. Là Dạ Tiểu Lệ! Là cô ấy! Giữa cô ấy và đoàn trưởng có quan hệ khế ước! Là cô ấy đến giúp chúng ta! Đoàn trưởng có cơ hội sống rồi, có cơ hội!” Khiến dân chúng rung động là cái câu Hàn Vũ nói đoàn trưởng sống lại. Người chết rồi làm sao sống lại? Cái gì gọi là ý nghĩa quang hệ vong linh ma pháp? Cái gì gọi là đúc lại trái tim? Cái gì là truyền thừa tháp Vĩnh Hằng? Sương mù dày đặc khiến dân chúng ngơ ngác. “Ai có dây thừng chắc chắn hoặc xiềng xích?” Tiếng hét to của Thải Nhi khiến dân chúng tỉnh khỏi suy nghĩ. Ngay sau đó, họ thấy Thải Nhi được đồng bạn trợ giúp đem xác Long Hạo Thần cõng trên lưng mình, dùng xích cột chặt. Nhìn đến đây, nhiều người cảm thấy yết hầu có gì đó nghẹn lại. Dù nhiều người đều biết Săn Ma Đoàn vì Liên Bang trả giá rất nhiều, rất nhiều. Nhưng nhìn thấy hình ảnh ma pháp này họ mới hiểu được Săn Ma Đoàn trải qua sự tàn khốc cỡ nào. “Bảy ngày, chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày, chúng ta nhất định phải leo lên đỉnh tháp Vĩnh Hằng. Tôi phải được đến truyền thừa từ Tử Linh Thánh pháp thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.” Tuyên ngôn của Thải Nhi vang lên trong hình ảnh, cái tên cũng khắc vào lòng dân chúng. Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư, y lại là ai? Không đợi dân chúng hiểu rõ thì hình ảnh lại biến đổi. Thải Nhi bắt đầu dẫn theo các Săn Ma giả Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi khiêu chiến tháp Vĩnh Hằng. Tại đây, góc độ hình ảnh ma pháp cũng biến đổi, để dân chúng càng cảm nhận rõ ràng hơn. Thử thách này bắt đầu từ tầng thứ nhất, mười hai Thánh Vệ cường đại hiện ra trước mắt dân chúng. Các Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi một người lại một người ngã xuống, nhìn họ không tiếc hy sinh mình cũng phải trải phẳng con đường hồi sinh cho Long Hạo Thần, nước mắt dần ứa khỏi hốc mắt dân chúng. Vì sống lại đoàn trưởng của họ, vì sống lại chủ tịch Long Hạo Thần, mỗi một Săn Ma giả Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều trả giá tất cả của mình! Mạng sống quý giá nhất đối với người thường lại bị họ vô tư hiến dâng. Tư Mã Tiên ngã xuống, Trần Anh Nhi ngã xuống, Vương Nguyên Nguyên ngã xuống. Nhưng dù họ có gục ngã thế nào thì ánh mắt vẫn tràn đầy cố chấp và mong chờ. Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi một tầng lại một tầng trèo lên tháp Vĩnh Hằng. Tâm của dân chúng cũng theo đó treo cao, rất nhiều người bất giác vạt áo đã bị nước mắt thấm ướt. Họ ngừng thở, không dám khóc thành tiếng, sợ bỏ sót một chút hình ảnh. Tầng thứ sáu tháp Vĩnh Hằng, chiến đấu chỉ còn lại Thải Nhi. Trong tay nàng giơ cao Lưỡi Hái Tử Thần, đối mặt thử thách gian khổ nhất. Giọng Lâm Hâm trở thành thuyết minh. “Phó đoàn trưởng đang muốn dùng lực lượng Tử Thần Thất Tuyệt! Mỗi sử dụng một Tuyệt thì nàng sẽ mất đi một cảm. Nàng…” Đơn giản thuyết minh mang đến rung động sâu sắc nhất. Tiếp theo chính là Thải Nhi liều mạng không chùn bước chiến đấu. Tử Thần Thất Tuyệt, Tuyệt thứ nhất Tử Chi Thương, Tuyệt thứ hai Tử Chi Tịnh, Tuyệt thứ ba Tử Chi Khiếu, Tuyệt thứ bốn Tử Thần Hôn, Tuyệt thứ năm Tử Vong Tịch Diệt, Tuyệt thứ sáu Tử Vong Lộ. Dân chúng chính mắt thấy cái gì là cường đại. Khi Thải Nhi dựa vào Tử Thần Thất Tuyệt Tuyệt thứ sáu Tử Vong Lộ rốt cuộc đánh bại đối thủ, trong quảng trường ngoài sân đấu lớn Thánh thành tràn đầy tiếng hoan hô như dậy sóng. Có nhiều người mừng phát khóc, nhưng họ không hay biết, rơi lệ chỉ là vừa bắt đầu. Ánh sáng sáu sắc xuất hiện vuốt lên vết thương của Quang Chi Thần Hi. Mắt thấy bọn họ ai cũng lành lặn vết thương, thậm chí được kéo về lằn ranh chết chóc, trái tim thít chặt của dân chúng thả lỏng thoải mái. Rốt cuộc kết thúc rồi sao? Sắp sống lại chủ tịch Long Hạo Thần rồi sao? Tiếp theo, hình ảnh càng tàn khốc hơn diễn ra. Đường lên trời. “Một bước một dập đầu, đường lên trời thông thiên.” Thuyết minh. “Đường lên trời, tất cả lực lượng sẽ bị áp chế, phó chủ tịch Thải Nhi chỉ còn lại sức mạnh của một cô gái bình thường.” Giới thiệu đơn giản nhưng lập tức khiến dân chúng hiểu Thải Nhi trải nghiệm áp lực như thế nào. Bước chân của Thải Nhi cực kỳ vững vàng, bước ra một bước, quỳ xuống, lạy, đứng dậy, lại bước ra một bước, lại quỳ xuống, tuần hoàn liên tục. Dân chúng nhìn thấy mồ hôi, dần thấy vết máu. Hai vệt máu bắt đầu xuất hiện tại đường lên trời không thấy tận cùng. Vết máu từ nhạt đến đậm. Dần dần, Thải Nhi mang đến vệt máu thứ ba cũng xuất hiện. Dân chúng dù sao chỉ là người bình thường, cảm xúc của họ yếu ớt hơn Săn Ma giả nhiều, ngay cả các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng khóc rống, bỗng chốc khiến sân đấu lớn Thánh thành tràn ngập biển lệ. Rất nhiều người khóc khàn cả giọng, không thể kiềm chế. Năm mươi bậc, sáu mươi bậc, bảy mươi bậc, tám mươi bậc. Thải Nhi cứ như thế, từng bước một, gian nan loạng choạng đi lên. Thân thể của nàng sớm lắc lư, mặt đất để lại vết máu xuất hiện thể lỏng từ bậc thang chảy xuống dưới.