[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 45 : Quyết chiến Dương Văn Chiêu!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Giờ phút này, mọi người đều đã quên sự kiện Thải Nhi chịu thua. Mặc kệ là Long Hạo Thần hay là Dương Văn Chiêu, đều biểu hiện ra sức mạnh vượt xa đa số thí sinh. Hơn nữa từ lúc bắt đầu trận đấu đến nay, bọn họ thậm chí không triệu hoán tọa kỵ. Ánh sáng khổng lồ màu vàng, trắng, xanh ở giữa không trung liên tục phát ra. Rốt cuộc hai thân hình từ trên trời giáng xuống. Thánh Linh giáp của Long Hạo Thần có một số nơi lõm xuống, hiển nhiên là bị Tinh Hải Linh Lô công kích, nhưng vẫn không thể phá lực phòng ngự của hắn. Bên kia, Dương Văn Chiêu chật vật hơn nhiều. Hôm nay gã mặt giáp vàng, có thể thấy rõ ràng trên áo giáp ít nhất có mười vết kiếm. Đặc biệt vị trí bả vai trái, rõ ràng bị chém hở ra bên trong tuôn trào máu tươi. “Oa…” Một tiếng, Long Hạo Thần phun ra một búng máu. Hắn bị thương không nhẹ hơn Dương Văn Chiêu. Tinh Hải Linh Lô uy lực gây ra không thua gì vết nứt trên vai gã. Nhưng hắn phun máu xong, lại hướng Dương Văn Chiêu phát động Đột Kích. Tên này thật là kẻ điên, chẳng lẽ hắn không cần thời gian nghỉ ngơi sao? Dương Văn Chiêu nhìn Long Hạo Thần lần nữa xông tới, trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ. Đôi mắt Long Hạo Thần tràn ngập chiến ý, nhưng đáy mắt hắn lại cực kỳ trầm tĩnh. Hai loại khí chất có thể hoàn mỹ kết hợp, đây là sự tồn tại đáng sợ tới cỡ nào! Kỳ thật, Dương Văn Chiêu không biết. Bởi ngoại giới kích thích, thể chất quang minh của Long Hạo Thần dần dung nhập vào trong chiến đấu. Thể chất quang minh cho hắn bẩm sinh đã có năng lực Quang Minh Tâm. Dưới tác dụng của Quang Minh Tâm, dù đối diện bất cứ tình huống nào, lực phán đoán của hắn đều sẽ không bị cảm xúc ảnh hưởng. Là một kỵ sĩ mạnh mẽ có thiên phú bẩm sinh, tác dụng của quang minh từng chút một bị Long Hạo Thần khám phá ra. Cắn chặt răng, Dương Văn Chiêu không chọn cùng Long Hạo Thần đánh bừa nữa. Thằng nhóc điên này, nếu đụng độ có khả năng sẽ là hai bên cùng trọng thương. Hơn nữa, trước khí thế mạnh mẽ có khả năng sẽ khiến gã thành kẻ bại trận. Bởi vậy lúc này Dương Văn Chiêu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Gã lựa chọn lùi ra sau, động thời huy song trọng kiếm, nhanh chóng vẽ ra pháp trận triệu hoán. Chỉ có triệu hoán ra Tinh Diệu Độc Giác Thú, như vậy trận chiến này tỷ lệ thắng trận của gã như cũ khá cao. Dương Văn Chiêu lui ra sau đương nhiên không phải có ý lùi bước. Nếu là vậy, gã căn bản không có khả năng tránh tốc độ Đột Kích của Long Hạo Thần. Gã lựa chọn cũng là Đột Kích. Chẳng qua là hướng chỗ khác, cả người mau chóng lao sang bên cạnh đồng thời phát động pháp trận triệu hoán. Có thể nói gã đem sau lưng cho Long Hạo Thần. Cùng lúc đó, ánh sáng xanh lấp lánh từ ngực gã phát ra, mau chóng lan khắp toàn thân, hòa làm một với áo giáp. Đích thị là năng lực tiến hóa của Tinh Hải Linh Lô, Tinh Linh Giáp. Có phòng ngự này, coi như có thể chống đỡ mấy đợt công kích từ xa của Long Hạo Thần. Dương Văn Chiêu tin chắc sẽ không chịu thương nặng. Nhưng ngay lúc đó, ngoài sân khu nghỉ ngơi vang lên tiếng kinh hô. Đáng tiếc Dương Văn Chiêu không nghe thấy tiếng kêu này. Màn hào quang mép sân không chỉ ngăn cách các loại kỹ năng bên trong, đồng thời cũng che chắn những quấy nhiễu đến từ bên ngoài. Các thi sinh ngồi ở khu nghỉ ngơi chỉ thấy ánh sáng tím chợt lóe, dưới thân Long Hạo Thần đã xuất hiện một sinh vật khổng lồ, ba cái đầu ngạo nghễ ngẩng cao, đích thị là Hạo Nguyệt. Hắn, hắn không cần sử dụng chú ngữ triệu hoán hoặc phù văn nào mà đã hoàn thành triệu hoán? Sao có thể được? Cảm thấy kinh ngạc nhất chính là nhóm triệu hoán sư của Linh Hồn Thánh Điện. Nhưng mặc kệ trong lòng họ suy đoán cái gì, Long Hạo Thần đúng là trong chớp mắt hoàn thành. Khoảnh khắc Hạo Nguyệt xuất hiện, ba ma pháp hầu như là đồng thời phóng ra. Một luồng sáng nồng đậm màu xanh bỗng bao trùm thân thể Long Hạo Thần, khiến cả người hắn tỏa ánh sáng xanh. Một luồng ánh sáng đỏ khủng bố thì từ miệng Tiểu Hỏa phun ra. Một đạo ánh sáng vàng thì nháy mắt chiếu rọi trên Lam Vũ, Quang Phù Dung trong tay Long Hạo Thần. Ba kỹ năng liên tục phát ra, Hạo Nguyệt xuất hiện vừa lúc đứng trước Long Hạo Thần, để hắn vừa vặn ngồi trên đuôi nó. Bởi vậy khi Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, Tiểu Quang phát kỹ năng, thân thể dài bốn mét của Hạo Nguyệt cũng hoàn thành động tác vặn người vung đuôi. Nháy mắt quăng Long Hạo Thần ra xa biến đổi phương hướng Đột Kích của hắn, bay thẳng hướng Dương Văn Chiêu. Một hỏa cầu đường kính một mét bay gần Long Hạo Thần, hoàn toàn che chắn cho hắn. Đó là luồng sáng đỏ mà Tiểu Hỏa vừa mới phun ra. Siêu cấp bạo liệt hỏa cầu, ma pháp hỏa hệ cấp năm. Bản thân là ma pháp đơn thể, nhưng một khi bạo tạc, thậm chí có uy lực ma pháp quần thể. Đây là một trong số vài cái ma pháp hỏa hệ lực công kích mạnh nhất. Dương Văn Chiêu đang triệu hoán thì đột nhiên cảm giác sau lưng nóng bỏng. Vì sao có cảm giác nóng? Gã sắp hoàn thành phù văn triệu hoán, nếu lúc này bị cắt đứt, có khả năng rơi vào cục diện bị động. Bởi vậy, Dương Văn Chiêu cắn răng một cái, áo giáp phát ra hào quang lấp lánh. Một tầng ánh sáng đỏ vàng nháy mắt bộc phát, là Thái Dương Hỏa. Nhưng đây không phải Thái Dương Hỏa gã tự mình phóng thích, mà là dựa vào áo giáp, chỉ có thể liên tục ba giây. Áo giáp của gã lại là trang bị linh ma cấp. *Oành!* Siêu cấp bạo liệt hỏa cầu mạnh đụng thân thể Dương Văn Chiêu. Đây là ma pháp cấp năm, làm sao một trang bị thêm kỹ năng phụ có thể ngăn chặn. Thái Dương Hỏa nháy mắt nổ tung, lực bạo tạc gây tổn lại bên ngoài Tinh Linh Giáp. Nổ ra một vết nứt to. Nhưng lúc này Dương Văn Chiêu ngược lại thầm nhẹ nhõm. Rốt cuộc đã chống cự được đòn đó, phù văn của gã khoảnh khắc hoàn thành. Sao sáu cánh ánh sáng vàng đậm đặc lấp lánh trước mặt gã. Chỉ cần một bước lên Tinh Diệu Độc Giác Thú, trận thi đấu này sẽ lần nữa bắt đầu. Nhưng ngay giây phút này, một linh cảm nguy cơ chưa từng có khiến Dương Văn Chiêu sởn cả gai ốc. Gã căn bản không kịp làm ra phản ứng gì, cố gắng xoay người, song kiếm chém sau lưng. *Phốc!* Hai ánh sáng trắng giao nhau mà thành, Thập Tự Trảm va chạm song kiếm của Dương Văn Chiêu. Tiếng kim thiết cọ xát chói tai vang trên không trung. Song trọng kiếm của Dương Văn Chiêu bị gãy ngang, ánh sáng trắng quang trảm mạnh đập vào người gã, xé tan Tinh Linh Giáp, cũng xé nát áo giáp trên người gã. Lực công kích khủng bố quăng Dương Văn Chiêu bay ra xa. Máu tươi tuôn trào, lúc này Dương Văn Chiêu chỉ có một ý nghĩ. ‘Làm sao có thể?’ Ánh sáng trắng lấp lánh, lực kéo đem Dương Văn Chiêu trọng thương kéo giật ngược ra sau. “Hí í í í!!!” Trong tiếng hí dài, Tinh Diệu Độc Giác Thú rốt cuộc ra trận. Dựa vào liên hệ khế ước bình đẳng, nó lập tức cảm giác ra Dương Văn Chiêu gặp nguy, hai cánh giương ra, không chút do dự đuổi theo Dương Văn Chiêu. Nhưng cùng lúc đó, luồng sáng trắng lóe lên, lần này mục tiêu là Tinh Diệu Độc Giác Thú. Nó vốn chạy tới chỗ Dương Văn Chiêu nay không thể không xoay hướng Long Hạo Thần. Thần Ngự Thuẫn, song kiếm giao nhau, Long Hạo Thần chống đỡ trùng kích của Tinh Diệu Độc Giác Thú. Tuy cả người bị đụng văng xa hơn mười mét, nhưng Tinh Diệu Độc Giác Thú cũng bị lực phản chấn đẩy lui mấy bước, không thể phát động liên tục trùng kích. “Dừng tay. Ta không muốn thương tổn hắn.” Long Hạo Thần lớn giọng nói với Tinh Diệu Độc Giác Thú. Tinh Diệu Độc Giác Thú thật nghe lời, đột ngột dừng bước chân xông tới trước, đôi mắt to trong suốt tràn đầy sốt ruột. Cũng khó trách nó không dám lần nữa tấn công, đích thực là ném chuột sợ vỡ đồ! Bên kia Dương Văn Chiêu ở gần Hạo Nguyệt, Tiểu Thanh không khách sáo một ngụm cắn cổ Dương Văn Chiêu, khiến gã không dám động đậy. Nhưng miệng mũi không ngừng trào máu tươi, có thể thấy gã bị thương rất nặng. Toàn sân đấu tĩnh lặng. Thi đấu tiến hành đến đây, đã phân rõ thắng bại. Trước khi vòng bán kết hôm nay bắt đầu, những thí sinh đều suy đoán thứ hạng chung kết. Theo bọn họ thấy, có hy vọng đạt được vô địch chính là Thích Khách Thánh Điện Thải Nhi. Thải Nhi biểu lộ thực lực quá mạnh mẽ, ở trước mặt nàng, căn bản không một ai chịu được một phút đồng hồ. Hơn nữa không ai có thể ép nàng lộ ra thực lực chân chính. Càng thần bí càng cường đại, đây là quan điểm tất cả mọi người đều công nhận. Sau Thải Nhi, người tiếp theo có khả năng vô địch hẳn là Dương Văn Chiêu. Gã có Tinh Diệu Độc Giác Thú, bản thân là Trừng Giới kỵ sĩ cấp năm. Tu vi mạnh mẽ, trang bị, lại thêm vào Tinh Diệu Độc Giác Thú hỗ trợ, nếu cùng với Thải Nhi thì có thể ra vài chiêu. Rốt cuộc lộc thuộc về ai còn khó đoán biết. Riêng Long Hạo Thần thì bị xếp thứ ba. Trong mắt nhiều người, Long Hạo Thần làm một kỵ sĩ vẫn còn quá trẻ tuổi. Tuy hắn có thiên phú không tệ, nhưng tọa kỵ quái dị của hắn so sánh với Tinh Diệu Độc Giác Thú thì hơi chênh lệch chút. Tu vi của hắn cũng không bằng Dương Văn Chiêu. Nếu không phải giữa hắn và Thải Nhi có quan hệ, sợ rằng được đến chú ý không bằng hai người trước. Về Mục Ninh thì…hầu như không ai nghĩ tới gã có thể vào ba hạng đầu. Mà hôm nay khi bắt đầu thi đấu, phát sinh mọi chuyện đảo điên quan điểm của mọi người. Thải Nhi trực tiếp bỏ thi, người ta coi trọng nàng thì thành hạng thứ bốn, Mục Ninh lại vận cứt chó lụm hạng ba. Nhưng trận chiến giữa Dương Văn Chiêu và Long Hạo Thần, xem ra Dương Văn Chiêu như cũ chiếm ưu thế lớn. Thật sự là bởi vì hào quang Tinh Diệu Độc Giác Thú quá chói lọi. Trong trận đấu, Dương Văn Chiêu cũng chứng minh thực lực cường đại của gã. Chẳng những có Tinh Hải Linh Lô công phòng một thể, còn là linh lô đã tiến hóa một lần. Tuy họ đoán đúng thực lực của Dương Văn Chiêu nhưng không đoán trúng kết quả chung kết. Cho dù tại lúc này, trong mắt họ thì tổng thể sức mạnh của Long Hạo Thần vẫn thua Dương Văn Chiêu. Chỉ là, kết quả lại là hắn, Long Hạo Thần chiến thắng. Từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn áp chế Dương Văn Chiêu, không hề cho gã một cơ hội phản công. Nhất chiến công thành. Đạt được chiến thắng cuối cùng. Thời gian trở lại vài phút trước. Dương Văn Chiêu lập kế hoạch không thể nói là sai, sai sót lớn nhất của gã chính là phán đoán về Hạo Nguyệt. Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt là quan hệ huyết khế, huyết mạch liên thông, dù có ở chỗ nào cũng vẫn cảm ứng được đối phương. Nên khi phát giác ra người kia gặp nguy hiểm, họ có thể ngay lập tức truyền tống đến bên cạnh đối phương. Dưới tình huống này, Long Hạo Thần không cần dựa vào bất cứ chú ngữ triệu hoán hoặc phù văn nào, có thể dễ dàng triệu hoán Hạo Nguyệt. Hơn nữa hắn thậm chí đã dùng tâm linh liên hệ thông báo Hạo Nguyệt chuẩn bị tốt kỹ năng. Đây cũng là lý do vì sao khi Hạo Nguyệt vừa xuất hiện, lập tức phóng ra ba ma pháp. Chính là ba ma pháp kỹ năng này, cho Long Hạo Thần cơ hội trước khi Tinh Diệu Độc Giác Thú xuất hiện, một kích trúng chiêu, chiến thắng Dương Văn Chiêu. Ma pháp thứ nhất là Phiêu Phù Thuật của Tiểu Thanh, nháy mắt giảm bớt thể trọng của Long Hạo Thần. Nên biết, Long Hạo Thần tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi không nặng bao nhiêu ký, nhưng trên người hắn có áo giáp cộng thêm hai thanh trọng kiếm không nhẹn. Giảm trọng lượng khiến Hạo Nguyệt cái đuôi trở thành vật đẩy hắn bay ra, tốc độ gia tốc, Đột Kích trúng Dương Văn Chiêu. Ma pháp thứ hai chính là siêu cấp bạo liệt đại hỏa cầu của Tiểu Hỏa. Chính là vật này nổ tung hơn phân nửa lực phòng ngự của Dương Văn Chiêu, ngay cả Tinh Linh Giáp đều nứt. Tiểu Thanh phát động ma pháp thứ ba chính là loại tăng quang hệ, hơi giống Quang Diệu Thiên Địa, nhưng cũng khác biệt. Nó một lần chúc phúc sẽ nâng cao độ đậm đặc quang nguyên tố. Bởi vì Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt có huyết khế, máu thịt liên thông cho hắn trực tiếp sử dụng bộ phận quang nguyên tố, nháy mắt huyễn hóa ra hai thánh kiếm. Hai thánh kiếm bỗng nhiên phát ra Thập Tự Trảm trở thành đòn tất sát cuối cùng đánh bại Dương Văn Chiêu. Long Hạo Thần đã nương tay, không phát huy toàn bộ uy lực của thánh kiếm. Nếu không, chỉ sợ thân thể Dương Văn Chiêu đã bị cắt thành bốn khối. Triệt để đánh gục Dương Văn Chiêu, sau đó đơn giản phát động Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô, quăng Dương Văn Chiêu không còn lực phản kháng cho Hạo Nguyệt. Khi sinh mệnh Dương Văn Chiêu bị uy hiếp, cho dù Tinh Diệu Độc Giác Thú có mạnh tới đâu cũng không thể xoay chuyển tình thế. Dương Văn Chiêu phán đoán không sai. Thực lực của Tinh Diệu Độc Giác Thú đúng là vượt qua Hạo Nguyệt, phương diện tăng phúc quang hệ thì Hạo Nguyệt không thể sánh bằng. Nhưng gã tính sai độ phù hợp giữa đồng bạn. Gã và Tinh Diệu Độc Giác Thú khế ước bình đẳng, sao có thể so sánh với huyết khế của Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt? Nếu hai bên ngay từ đầu triệu hoán ma thú đồng bạn tiến hành chiến đấu, kết quả cuối cùng có lẽ là lưỡng bại câu thương. Dương Văn Chiêu là Thiên Không kỵ sĩ, cơ hội thắng lớn hơn chút. Nhưng nhờ ba chúc phúc của Hạo Nguyệt phụ trợ, Long Hạo Thần cũng không phải không có cơ hội. Đáng tiếc, thắng bại trong chiến đấu bình thường không thể dùng thực lực tuyệt đối để tính toán. Trong quá trình tranh đấu có khả năng phát sinh biến hóa nhỏ. Trong đó, dễ dàng biến đổi nhất chính là chiến thuật. “Long Hạo Thần chiến thắng.” Trọng tài tuyên bố xong, ngay sau đó Long Hạo Thần đi tới trước mặt Dương Văn Chiêu. Long Hạo Thần ra hiệu, Tiểu Thanh nhả miệng thả Dương Văn Chiêu ra. Một đạo lại một đạo thánh quang trắng lấp lánh bao phủ cả người Dương Văn Chiêu, trị liệu vết thương khá nặng của gã. Trừ trọng tài, còn có Tinh Diệu Độc Giác Thú, lúc này nó vội chạy đến bên cạnh Dương Văn Chiêu, thỉnh thoảng nhìn Hạo Nguyệt đứng không xa, rõ ràng lộ ra địch ý. Long Hạo Thần trước tiên phóng thích Thánh Quang Tráo từ Linh Quang bao tay, đồng thời trong tay Lam Vũ, Quang Phù Dung cũng phát ra ánh sáng xanh nhạt, đây là thủy hệ Cam Sương Thuật. Ma pháp quang hệ và thủy hệ đều có tác dụng trị liệu. Quang hệ kích phát tiềm năng cơ thể tự lành lặn, thủy hệ thì lấp đầy miệng vết thương dùng sinh cơ dung hợp. Nếu đồng thời sử dụng hai cái, hỗ trợ lẫn nhau, sẽ gia tăng hiệu quả chữa trị. Một trận chiến này, nhìn thì Long Hạo Thần hoàn toàn áp chế Dương Văn Chiêu, nhưng trên thực tế, hắn chịu đựng áp lực không nhẹ. Từ đầu đến cuối hắn không tạm ngừng công kích. Nếu không lấy tu vi của Dương Văn Chiêu, sao có thể không cách nào triệu hoán ra Tinh Diệu Độc Giác Thú? Liên tục ra đòn khiến thân thể hắn nhận áp lực cực lớn. Trong thời điểm này, một ít ưu thế người ngoài không nhìn thấy dần hiện ra, đó chính là ngoại linh lực của Long Hạo Thần. Về phương diện linh lực, Long Hạo Thần là cấp một Đại Địa kỵ sĩ, chắc hẳn là thua cấp ba Thiên Không kỵ sĩ Dương Văn Chiêu. Nhưng ngoại linh lực của hắn thì Dương Văn Chiêu không thể sánh bằng. Hạo Nguyệt trước sau hai lần tiến hóa đã thúc đẩy ngoại linh lực của Long Hạo Thần và huyết mạch biến hóa tăng cao. Thanh kiếm thần kỳ Lam Vũ, Quang Phù Dung thì không ngừng tẩm bổ thân thể hắn. Ngoại linh lực của Dương Văn Chiêu có lẽ chỉ khoảng hơn trăm, tuyệt đối không hơn. Nhưng Long Hạo Thần có ngoại linh lực chỉ sợ không ít hơn bốn trăm. Chỉ là không qua khí cụ ma pháp chuyên môn kiểm nghiệm, ngay cả hắn cũng không biết ngoại linh lực của mình nhiều hay ít. Ngoại linh lực cường đại khiến sức đề kháng của Long Hạo Thần hơn xa Dương Văn Chiêu. Tuy liên tục cưỡng bức sử dụng kỹ năng nên bị thương, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu đựng. Nhìn Lam Vũ, Quang Phù Dung phát ra ánh sáng, Long Hạo Thần thầm nghĩ, nếu thánh kiếm Thập Tự Trảm kia không thể đánh bại Dương Văn Chiêu, có lẽ mình sẽ thật sự sử dụng kỹ năng của thanh kiếm này. Chỉ là sợ rằng sẽ mang đến tổn thương không thể chữa trị. Cột sáng trắng khổng lồ bao phủ thân thể Dương Văn Chiêu. Trọng tài dáng người cao to dùng kỹ năng tuyên bố thực lực của chính gã. Thánh Dũ Thuật, kỹ năng cấp tám của Thủ Hộ kỵ sĩ. Vị trọng tài chung kết này rõ ràng là thánh kỵ sĩ cấp tám. Dưới tác dụng của Thánh Dũ Thuật, vết thương to lớn sau lưng Dương Văn Chiêu lấy tốc độ kinh người khép lại. Gã nhờ có trọng tài trợ giúp chậm rãi đứng lên. Nhìn Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu đáy mắt lóe tia sáng phức tạp. Gã không nghĩ rằng chính mình thật sự thua, thua thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều. Lần đầu tiên gặp Long Hạo Thần, hắn chỉ mới là Giáp kỵ sĩ cấp bốn. Khi đó tuy rằng hắn biểu hiện tài hoa, nhưng trước mặt mình lại không có một chút cơ hội nào. Nhưng mà không tới một tháng hắn đã trực diện đánh bại mình. Thua là thua. Dương Văn Chiêu sẽ không tìm lý do cho mình. Nếu đối diện là ma tộc, hiện tại gã đã là một cái xác không hồn. Hít sâu một hơi, Dương Văn Chiêu hướng trọng tài gật gật đầu, ý bảo mình có thể tự cử động. Thánh kỵ sĩ thả lỏng bàn tay dìu gã. Dương Văn Chiêu từng bước một đi hướng Long Hạo Thần. Sắc mặt gã tái nhợt nhưng đáy mắt phức tạp dần bình tĩnh. Hắn có lời muốn nói với mình? Long Hạo Thần thấy Dương Văn Chiêu đi lung lay, bước nhanh tới nghênh đón. “Cậu thắng.” Dương Văn Chiêu suy yếu nói. “May mắn thôi.” Lúc này Long Hạo Thần trong con ngươi vàng chiến ý đã biến mất, khuôn mặt tuấn tú như cũ có mấy phần tinh nghịch và đơn thuần. Nét mặt hắn hơi ngượng ngùng và nở nụ cười sáng sủa. Nhìn mặt hắn, Dương Văn Chiêu hơi ngơ ngẩn. Chính là một thiếu niên như vậy đánh thắng chính mình. “Thắng là thắng. Tương lai không xa tôi nhất định sẽ không thua cậu.” Dương Văn Chiêu vừa nói vừa vươn ra tay phải. Long Hạo Thần cũng vươn tay phải nắm lấy tay gã. “Dường như anh quên sắp bắt đầu tuyển chọn đoàn đội.” Dương Văn Chiêu cười khổ, khẽ lắc đầu. “Chúng ta sẽ không ngừng đi tới, vì quang vinh của kỵ sĩ.” Trong tay Dương Văn Chiêu không có kiếm, tay phải nắm lại chạm ngực trái. “Vì quang vinh của kỵ sĩ.” Long Hạo Thần đáp lễ. Trên khán đài chủ tịch, cao tầng Lục Đại Thánh Điện lần lượt đi xuống tiến vào trong sân, tới bên cạnh hai người. Thanh âm của Hàn Khiếm lần nữa vang vọng khắp sân. “Săn Ma Đoàn thi đấu tuyển chọn cá nhân đã kết thúc. Quán quân Long Hạo Thần, á quân Long Hạo Thần, hạng ba Mục Ninh. Phía sau sẽ cử hành nghi thức luân bàn tổ đoàn, tất cả sáu mươi thí sinh vào sân.” Qua thời gian một tháng, cuộc tuyển chọn cá nhân Săn Ma Đoàn rốt cuộc kết thúc. Kết quả chung kết vượt qua suy đoán của mọi người. Kỵ Sĩ Thánh Điện ôm đồm hai danh ngạch, thắng lớn. Long Hạo Thần nhất chiến thành danh. Lấy tuổi mười bốn đạt được quán quân chung kết, trở thành quán quân trẻ tuổi nhất từ trước đến nay trong cuộc thi Săn Ma Đoàn tuyển chọn cá nhân. Nhưng trong lòng hắn, chức quán quân này không thuộc về hắn, mà là thuộc về thiếu nữ mắt không thấy đường luôn lặng lẽ ủng hộ hắn. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, tất cả thí sinh dần dần vào sân. Bên kia mười nhân viên công tác đẩy vòng quay bình đài khổng lồ vào trong sân. Bình đài hình tròn, bán kính hơn hai mươi mét, phía trên có đặt dĩa quay to. Nhân viên công tác chỉ dẫn các thí sinh đứng thành hai hàng, trong đó thí sinh mười sáu cường đứng hàng đầu, người còn lại đứng phía sau. Long Hạo Thần và Dương Văn Chiêu sóng vai đứng, nhìn chăm chú dĩa quay to lớn. Đột nhiên Long Hạo Thần chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi. Hắn vội vàng ngoái đầu tìm kiếm bóng dáng Thải Nhi trong đám người. Đang lúc hắn chuẩn bị đi hướng Thải Nhi muốn cho nàng biết một việc trọng yếu, bỗng thanh âm của Hàn Khiếm lại vang lên. “Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu, Mục Ninh, lên đài.” Cùng lúc đó, trên bình đài phóng ra tầng ánh sáng nhu hòa bao trùm ba người Long Hạo Thần, cùng với dĩa quay khồng lồ đã phóng lên bình đài. Hàn Khiếm trầm trọng nói. “Là ba người đứng đầu, các ngươi được ưu tiên chọn lựa đoàn đội của mình. Nhưng mọi thứ phải tiến hành dựa theo quy tắc. Từ giờ trở đi, các ngươi không được liên lạc với người bên ngoài dù bằng bất cứ phương tiện gì, cho đến khi hoàn thành tổ chức đoàn thể.” Long Hạo Thần trong lòng nóng vội, cắt ngang nói. “Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi có thể nói một lời với một người bạn được không, chỉ một câu thôi.” Linh Hồn Thánh Điện Tam Thủy Linh Đế sắc mặt nghiêm khắc, nói. “Ngươi không nghe thấy thánh kỵ sĩ trưởng nói gì ư? Đây là quy tắc của Thánh Minh, sao có thể chỉ vì ngươi mà thay đổi.” Kỵ Sĩ Thánh Điện có hai người đứng đầu đã khiến người của thánh điện khác bực mình, lúc này có quy tắc làm nền, đương nhiên sẽ không thông cảm cho Long Hạo Thần cái gì. Long Hạo Thần lần nữa quay đầu nhìn Thải Nhi. Hắn rất muốn dùng ánh mắt cho nàng biết chuyện, nhưng mà, Thải Nhi không nhìn thấy! Cho dù ánh mắt hắn có thể biểu đạt thì ích lợi gì đâu? Dưới sự thúc giục của nhân viên công tác, Long Hạo Thần đành phải cùng Dương Văn Chiêu, Mục Ninh leo lên bình đài. Hàn Khiếm hơi nghi hoặc liếc Long Hạo Thần, nhưng ông làm người chủ trì, không tiện nói thêm cái gì. Dựa theo trình tự, ông trầm giọng nói. “Ba người các ngươi đã lấy được ba thứ hạng đầu, bởi vậy có một lần cơ hội, trực tiếp chọn ra một đồng bạn tương lai sẽ cùng mình ở Săn Ma Đoàn. Chỉ cần đối phương đồng ý liền lập tức trở thành một đồng đội của ngươi. Long Hạo Thần, ngươi hạng nhất, hãy trước tiên tuyển chọn.” Từ giữa bình đài tỏa ra màn hào quang, chỉ ngăn cách thanh âm bên ngoài, còn tiếng động bên trong thì có thể truyền ra. Nhưng Long Hạo Thần nào biết có vụ này! Nếu không, coi như là dùng cách hét to, hắn nhất định sẽ rống ra chuyện vô cùng quan trọng kia. Long Hạo Thần ngẩn ngơ, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nhìn Hàn Khiếm, lại nhìn Thải Nhi đứng vị trí thứ nhất dẫn đầu hàng người. Thân thể hắn hơi run rẩy. Mặc kệ là sáu vị phó điện chủ vẫn là Dương Văn Chiêu và Mục Ninh đứng cạnh hắn, trong lòng thầm nghi hoặc. Hắn đang do dự cái gì? Chẳng lẽ ngoài cô gái kia thì hắn còn có tuyển chọn khác ư? Nhưng chuyện này sao có thể? Chỉ cần có mắt, ai đều nhìn ra cô gái kia vì hắn liên tiếp từ bỏ hai trận đấu. nếu không, chỉ sợ thứ tự xếp hạng hôm nay sẽ không là như vậy. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Long Hạo Thần. Đối với hắn mà nói, mọi chuyện đến quá nhanh, hắn căn bản không kịp nói cho Thải Nhi biết điều gì. Bên ngoài màn hào quang, Thải Nhi tĩnh lặng đứng đó, nàng cũng có chút ngây ngẩn. Chẳng phải đã kêu tuyển chọn người? Vì sao hắn không nói lời nào? Hắn còn đang chờ điều gì? Lý Hinh đứng sau lưng Thải Nhi, Lâm Hâm đứng cách đó không xa. Giờ phút này, tâm tình hai người bỗng nhiên biến khẩn trương. Lý Hinh quá hiểu Long Hạo Thần. Tuy hắn tuổi không lớn nhưng có phẩm chất nhiều người trưởng thành đều làm không được. Như khiêm tốn, thành thực, thương hại, anh dũng, công chính, hy sinh, vinh dự, cố chấp, nhân từ, chính nghĩa. Mười điều tuân thủ của kỵ sĩ hầu như có thể nhìn thấy trên người hắn. Nó, nó sẽ không thật sự chọn tên ma pháp sư vô dụng chứ. Nếu thật sự là vậy thì Thải Nhi nên làm sao đây? Đệ đệ! Đệ hãy làm người xấu một lần đi. Nhìn thân hình mảnh mai trước mặt, Lý Hinh thầm cầu nguyện, lòng bàn tay bất giác rướm mồ hôi. Lâm Hâm tâm tình cũng rất phức tạp. Thi đấu mấy ngày nay y đều xem hết. Ban đầu y đem tiền đặt cược dồn vào Long Hạo Thần, nghĩ là năm năm sau có thể thực hiện nguyện vọng của mình. Nhưng y trăm ngàn lần không ngờ tới, ngay lần thi đấu này Long Hạo Thần đã trấn áp quần hùng, vô địch quán quân. Thải Nhi nhận thua hai trận đương nhiên y cũng biết, có thể thấy giữa hai người kia quan hệ thân mật. Trong lúc này, Long Hạo Thần còn tuyển chọn chính mình không? Nếu đổi lại là mình, thì sẽ lựa chọn như thế nào? Lâm Hâm không biết, y không cách nào cho mình một đáp án rõ ràng. Lúc này đầu óc y trống rỗng, nhìn Long Hạo Thần đứng nơi xa xăm, trong lòng tràn đầy hỗn loạn. Một bên là bạn gái, là số 1 Thích Khách Thánh Điện, số 1 tuổi trẻ nhất, bị đám thích khách cùng tham gia thi đấu xưng là nữ hoàng thích khách, Thải Nhi. Bên kia, là ma pháp sư không biết ma pháp công kích, lúc vượt vòng đấu loại toàn dựa vào vận khí và mưu kế mới miễn cưỡng thành công, Lâm Hâm. Bên này là hắn hứa hẹn cả đời bảo vệ, cô gái vì hắn mà cam nguyện từ bỏ tất cả quang vinh. Bên còn lại thì là lời hứa ích lợi. Lâm Hâm thầm hỏi bản thân, nếu là mình thì sẽ lựa chọn như thế nào? Trên đài, Ảnh Tùy Phong hơi tức giận. Ông khá bất mãn lựa chọn hôm nay của Thải Nhi. Tuy ông không thể ảnh hưởng quyết định của cô gái này, nhưng nàng là đại biểu vinh quang của Thích Khách Thánh Điện. Vì một thiếu niên, từ bỏ vinh quang. Đổi làm người khác, Ảnh Tùy Phong nhất định xử phạt nghiêm khắc. Nhưng mà Thải Nhi đã vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, hắn còn dám do dự, hắn còn là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất không? “Ngươi còn chờ cái gì? Mau tuyển chọn đi.” Ảnh Tùy Phong tức giận ẩn chứa mấy phần lạnh lùng, quát khẽ một tiếng. Long Hạo Thần chấn động, giật mình thanh tỉnh lại, rốt cuộc phải đối diện hiện thực. Lúc này đã không còn cách nào kéo dài thời gian. Siết chặt hai nắm đấm, hắn ngẩng đầu, gần như dùng hết sức lực trầm giọng nói. “Tôi tuyển chọn Ma Pháp Thánh Điện Lâm Hâm.” “Cái gì?” *Oành!* Trên đài kêu to, dưới đài ồn ào. Đồng thời kêu ra tiếng có ba người. Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm, Thích Khách Thánh Điện đường chủ Hiệp Ẩn Đường Ảnh Tùy Phong, còn có Ma Pháp Thánh Điện đoàn trưởng Ma Đạo Đoàn Lâm Thần. Ba vị phó điện chủ còn lại cũng là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng xem ra còn có thể khống chế cảm xúc của mình. “Ngươi nói cái gì?” Ảnh Tùy Phong bước lên trước túm giáp Thánh Linh, uy nhiếp cực kỳ khủng bố tràn ra đè ép Long Hạo Thần. Hàn Khiếm vội vàng tiến lên nắm chặt bả vai Ảnh Tùy Phong. “Đừng xúc động. Hạo Thân, có phải ngươi đã nói nhầm rồi. Có chuyện gì?” Thánh Ma đạo sư Lâm Thần thì đôi mắt trông chờ nhìn, ông thật không ngờ tương lai hy vọng của Kỵ Sĩ Thánh Điện, vô địch cuộc thi lại tuyển chọn cháu của mình. Long Hạo Thần đáy mắt xẹt qua tia cay đắng. “Tôi không nói sai, tôi chọn là Lâm Hâm của Ma Pháp Thánh Điện. Hắn cũng là sáu mươi thí sinh.” Khi Long Hạo Thần lần đầu tiên nói chọn Lâm Hâm, nguyên bản bình tĩnh đứng phía dưới Thải Nhi thân hình mảnh mai đột nhiên cứng đờ. Khuôn mặt nàng ngơ ngác, tay nắm gậy trúc bất giác siết chặt. Trong phút chốc, nàng chỉ thấy đầu óc trống trơn, dường như mất hết lục cảm. Mình, mình nghe sai rồi? Trong thế giới trống rỗng, Thải Nhi tự hỏi mình. Nhưng mà, giọng của anh ấy làm sao mình có thể nghe lầm? Thính giác của mình ít nhất gấp đôi người thường. Anh ấy chọn Lâm Hâm? Một Lâm Hâm ma pháp sư không biết công kích. Lâm Hâm cùng mình một tiểu tổ. Vì cái gì… Ba chữ đơn giản lúc này khó khăn trồi lên trong lòng Thải Nhi. Hứa hẹn của anh ấy đâu? Anh ấy đã nói sẽ bảo vệ mình cả đời. Nhưng mà, người anh ấy chọn không phải mình. Vì cái gì… Thật lạnh, đột nhiên cảm thấy lạnh quá. Đau quá. Loại cảm giác vừa lạnh lẽo vừa đau đớn này từ đâu đến, dường như là…lòng mình. Lòng đau quá, bởi vì anh ấy mà đau. Mắt mình vốn chỉ có màu đen, nhưng hiện giờ lại biến thành màu xám. Vì cái gì… “Thải Nhi, Thải Nhi. Hãy nghe tôi nói, Long Hạo Thần chọn Lâm Hâm là có nguyên nhân. Muội nghe tôi giải thích đã.” Lý Hinh sốt ruột lải nhải bên tai Thải Nhi. Nhưng giờ khắc này, Thải Nhi dường như đã đánh mất linh hồn. Nàng như cũ tĩnh lặng đứng, nhưng dường như đã bỏ qua thế giới bên ngoài. Trong lúc này, câu nói thứ hai của Long Hạo Thần từ trong màn hào quang truyền ra. “Tôi không nói sai, tôi chọn là Lâm Hâm của Ma Pháp Thánh Điện. Hắn cũng là sáu mươi thí sinh.” Lại lần nữa nghe tiếng của hắn, Thải Nhi chợt tỉnh lại. Nhưng trong khoảnh khắc, luồng khí lạnh lẽo kinh khủng từ trong thân thể nàng tuôn ra ngoài. Lý Hinh đứng gần nàng nhất, cảm nhận được sự lạnh lẽo gần như muốn xé nát linh hồn mình, thân hình không thể khống chế ngã ra sau. Không chỉ mình cô, các thí sinh đứng cạnh Thải Nhi cũng chạy tán loạn bốn phía. *Phốc!* Gậy trúc đập xuống đất lún đến chuôi gậy. “Oa…phụt.” Một ngụm máu tươi từ miệng nàng phun ra, thân thể chậm rãi mềm nhũn. “Thải Nhi!” Một thần hình gầy còm giống như xé rách không gian bỗng chốc xuất hiện, ôm lấy thân thể nàng. Hiển nhiên đó chính là ông lão ốm đã từng ngồi trước cửa Thánh Minh tàng bảo các. “Đồ khốn! Ta giết ngươi!” Vầng sáng đen khủng bố nháy mắt bốc lên cao, uy nhiếp cường đại vô tận khiến ánh sáng trong sân biến mờ nhạt. Sát ý ngút trời khiến các tinh anh của Lục Đại Thánh Điện đều sắc mặt tái nhợt ngã gục. Đao phong đen nhánh cực kỳ sắc bén nháy mắt đánh lên hào quang bảo vệ bình đài. Ngay lúc này, đột nhiên một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống. Cột sáng vàng này bán kính hơn ba mươi mét, đao phong đen chạm vào cột sáng vàng hóa thành từng tia sáng nhỏ biến mất không thấy. “Dương Hạo Hàm, ngươi dám ngăn cản thì ta giết ngươi trước!” Ông lão ốm phẫn nộ đến mức râu tóc dựng thẳng. Sát khí lãnh tuyệt ở sau lưng ông ngưng kết thành thực thể. Một cây đao dài mười thước rộng ba thước ngưng kết sau lưng ông. Đao phong lãnh liệt khiến cột sáng vàng cũng tùy theo lung lay. Giây phút này, trong cột sáng vàng xuất hiện một vương tọa lớn tới mười tmét, gần chạm đỉnh cột, khiến cột sáng có vẻ chật chội. Cao cao chỗ tựa lưng vây quanh vô số bảo thạch, tạo thành hình dáng tấm thuẫn huyễn lệ ở giữa lưng tựa. Hơi thở áp lực mà ôn hòa, nó tản ra khí thế hùng vĩ như núi và sự bảo vệ. Sát khí mênh mông của ông lão ốm không cách nào tiến tới trước.