[Dịch] Thiện Lương Tử Thần

Chương 22 : Đệ thập nhị chương tử vong nguy ky(thượng)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

đệ thập nhị chương tử vong nguy ky(thượng) -nguy cơ tử vong ( thượng) dịch : dzodzuyengood A ngốc ! mau dừng lại“ âu văn thất thanh hô lớn , chắc có lẽ bởi vì chân khí bị nén khá dày đặc khiến đôi tay của A Ngốc nứt toạc ra.Nhưng A Ngốc đã không thể đình chỉ lại được nữa , chân khí của hắn sau khi được nén lại thì năng lượng đã không thể vận hành nhu hòa trở lại ,a ngốc mở to đôi mắt , hô lớn : „A“ -hữu quyền đột nhiên hướng về phía đối diện của tảng tiều thạch mà chém ra .Một cổ bạch sắc quang trụ được xuất ra với đường kính khoảng 5 li , sau khi đánh ra bạch sắc quang trụ ( cột sáng màu trắng) , A Ngốc toàn thân mềm nhũn ,nhất thời ngã ra mặt đất . „oanh oanh !“ hai tiếng nổ liên tiếp khiến Âu văn phải há hốc miệng , cho dù chỉ một quyền mà A Ngốc đánh nát khối đá này , cũng không thể khiến hắn giật mình như thế , nhưng dị tượng ( hiện tượng kỳ dị ) làm hắn vô pháp tin được .Tảng tiều thạch lớn bị sanh sanh đấu khí của A Ngốc xuyên thủng ở giữa , đấu khí xuyên thủng tảng tiều thạch rồi oanh kích mãnh liệt lên bề mạt biển tạo nên cột nước cao 10 thước .Chung quanh chỗ thủng của tảng tiều thạch cũng không hề có vết nứt nào , có thể thấy được công lực được tập chung cao độ tới cỡ nào . Âu văn ngơ ngác đứng một hồi lâu mới phản ứng trở lại , một kích vừa rồi của A ngốc tương đương với năm thành công lực của hắn .A! A Ngốc , Âu Văn về phía A Ngốc từng bước một , ôm lấy A Ngốc vào lồng ngực , vươn tay phải đặt tại đan điền của A Ngốc , kiểm tra lại trạng thái cơ thể hắn . Tại đan điền của A Ngốc , một tia đấu khí cũng không có , toàn thân mềm nhũn , rõ ràng là đấu hiệu bị thoát lực ,Âu Văn cười khổ nói : „không còn giữ lại chút nào cả , đúng là toàn lực nhất kích a , tên tiểu tử này !“ Giữ lấy A Ngốc , Âu Văn không ngừng mang sanh sanh chân khí truyền sang cơ thể hắn , trong một chốc lát công phu , A Ngốc mơ hồ tỉnh lại .Vừa rồi, trong khi phát ra toàn lực nhất kích,hắn cảm giác được thân thể chính mình như bị nén lại rồi bị bạo tạc bởi nguồn năng lượng của sanh sanh đấu khí . „thúc thúc, toàn lực nhất kích của ta có thành công không?“ Âu Văn gật đầu cười khổ đáp :“ngươi nha, thật sự lỗ mãng quá mà , nếu sử dụng một chiêu này mà mang ra đối địch , sợ rằng 1 tinh kỳ sau(1 tuần sau) cũng vô phương hồi phục . 2 00/ 100 lực lượng quả thật khủng bố a ! A ngốc , ngươi nén lại sanh sanh đấu khí kiểu gì mà khiến nó nổ dữ dội thế chứ ?“ A Ngốc đáp:“ta cũng không biết , ngày hôm qua ta đã nghĩ lại những gì ngài nói về ‘thấu điểm nhất kích‘ , tất nhiên để cho lực lượng ngưng tụ càng nhỏ càng tốt , cho nên ta tận lực ép xuống sanh sanh chân khí tới trạng thái nhỏ nhất , rồi phóng nó ra ngoài , sau đó thì ta không còn biết gì nữa , vậy là chân khí cũng bạo tạc cường đại hay sao?“ Âu Văn đáp:“tất nhiên rồi , dưới tình huống này , chân khí quá dày đặc , bộc phát ra năng lượng mãnh liệt , trước kia cũng đã từng có cao thủ vì nén chân khí quá nhiều ,nên bạo thể (cơ thể nổ tung) mà chết .Có lẽ Vãng Sanh quả cùng với thành quả minh tư mấy năm gần đây đã tạo nên tinh thân lực lượng đã tự cứu chính ngươi đấy .Từ nay về sau , trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ ra , ngàn vạn lần cũng không được sử dụng nữa , quá là nguy hiểm đi .!“ A Ngốc gật đầu trả lời :“ thúc thúc ,cơ thể ta hiện thời trống rỗng , rất khó chịu a ! Ngài không phải nói , sanh sanh chân khí cuồn cuộn không dứt mà ? Làm thế nào mà ta lại sử dụng hết , tựu không còn lại gì nữa !“ Âu Văn tịnh không có chút tức giận đáp :“sanh sanh chân khí không ngừng cũng bởi do nguồn , nhưng đến ngay cả lực lượng nguồn của nó mà ngươi còn sử dụng hết , thì khôi phục sao được .Chúng ta trước tiên trở về , ta giúp ngươi khôi phục công lực rồi chúng ta nói chuyện tiếp.“ Cho dù Âu Văn trợ giúp sanh sanh chân khí , nhưng cũng phải 2 ngày công phu , A Ngốc mới hoàn toàn bình phục như trạng thái trước kia .2 ngày qua ,Âu Văn chỉ điểm rất nhiều về phương pháp vận khí hành công , cùng với cách có thể phát huy sanh sanh đấu khí với hiệu quả cao nhất ,mà thể lực lại tiêu hao ít nhất . „Công lực của ngươi đã khôi phục lại rồi !Hôm nay đứng lại lên trên cây gỗ , nhớ kỹ những gì mà ta đã chỉ dẫn ,‘thất phân phát , tam phân lưu‘( 7 phần phân ra, 3 phân lưu lại) , đừng có sử dụng lại toàn lực nhất kích nữa , năng lượng tiêu hao quá lớn sẽ bất lợi cho việc tu luyện của ngưoi sau này!“ A Ngốc trong lòng vẫn còn sợ hãi , hơn hai ngày công phu a , chân khí trong cơ thể hắn mới hồi phục lại về thể trạng như ban đầu.Tựu như vậy , dựa vào lực sóng biển đánh vào,A ngốc bắt đầu tìm ra phương pháp tu luyện , bây giờ lực lượng của nhưng cơn sóng đã không còn uy hiếp đối với hắn ,mỗi ngày không ngừng ứng dụng làm cho A Ngốc tiến bộ thần tốc.Từ 3 tháng sau này , hắn đã có thể chống đỡ hẳn nguyên một ngày mà không bị sóng biển đánh vào thân thể .Mỗi ngày chiến đấu cùng sóng biển làm cơ thể A Ngốc càng thêm cường kiện , bị nước biển cùng với ánh mặt trời chói chang khiến da thịt trắng nõn của A Ngốc biến thành làn da ngăm đen khỏe mạnh , từ ánh mắt ngốc trệ ban đầu xuất thành nhưng tia hàn mang lợi hại. Âu Văn đứng trên một tảng tiều thạch, hài lòng nhìn A Ngốc , cứ một quyền rồi lại một quyền đánh lui lớp sóng biển , hắn gật gật đầu ,thì thào nói :“tiến bộ thật nhanh a! mặc dù vãng sanh sanh quả có hiệu lực phi phàm , nhưng đứa nhỏ này quả thật cũng rất cố gắng!“ Khổ cực cùng sóng biển đối kháng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được ,bây giờ A Ngốc cũng không còn học trí thức nữa ,thời gian mỗi ngày dùng để đối kháng cùng sóng biển , minh tư , luyện công , nhưng mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa kêu qua một tiếng „Khổ!“ Giữa ngày,Âu Văn mang A Ngốc ra khỏi cây gỗ lớn để nghỉ ngơi ăn uống ,sau khi ăn xong ,A Ngốc định trở lại cây gỗ thì Âu Văn gọi lại :“chúng ta bắt đầu thêm một khóa tập nữa ,sanh sanh chân khí trong cơ thể ngươi đã vận dụng không còn sai nữa rồi!“Âu VĂn chỉ vào đôi tay thon dài của A Ngốc nói:“tay ngươi so với tay thúc thúc còn đẹp hơn , ngươi biết sao không? Công phu của thúc thúc đều tại trên thân kiếm.Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy tự học hỏi về đặc tính của kiếm đi , về điểm này thì ta không có gì để dạy cho ngươi , tất cả đều do tự bản thân ngươi tự lĩnh ngộ lấy , chỉ khi nào biến kiếm trở thành bằng hữu , ngươi mới có thể phát xuất ra uy lực ‚bách binh chi vương‘ , hắn từ trong lớp đá ngầm lấy ra một thanh khoát kiếm , bởi vì mấy năm nay không có dùng đến , nên thân kiếm đã trở nên gỉ sét .“Bạn già a! đã quên ngươi mất rồi!“Ánh mắt Âu Văn mê mẩn nhìn thanh khoát kiếm trên tay , thanh kiếm này đã theo hắn đã được 30 năm a .Hắn một tay cầm kiếm , một tay xuất ra bạch sắc sanh sanh chân khí , hắn truyền luồng sáng màu trắng vào thân kiếm , những chỗ gỉ sét dần biến mất ,lóe ra quang mang mở phần mũi kiếm. „A Ngốc thanh khoát kiếm này đã làm bạn với ta được 30 năm rồi , từ hôm nay trở đi , nó sẽ là bạn của ngươi.Kiếm dài 5 thước 6 tồn , chuôi dài 1 thước 2 tấc ,mũi kiếm dài 4 thước 4 tồn ,to khoảng nửa thước , dày khoảng 3 tấc ,trọng lượng 76 cân (dzodzuyengood : í ẹ , tương đương khoảng 3 bao rưỡi gạo , MY GOD) ,tên kiếm là Thiên Cương.“ A Ngốc ngạc nhiên :“76 cân ,thúc thúc , ngài không nói sai đấy chứ!cho dù là thợ rèn ở thị trấn cũng chỉ rèn thiết chủy có đến 20 cân mà thôi a!“ Âu Văn giơ thân kiếm lên , chỉ khẽ động một ngón tay múa tít thanh kiếm , thanh trọng kiếm nặng 76 cân trong ta hắn tựa như một sợi lông ngỗng mỏng nhẹ.Âu Văn để thanh kiếm ra phía trước , vuốt ve thân kiếm rồi thở dài đạo :“rất nặng ư? Có thể ban đầu thì ngươi nghĩ vậy , nhưng khi cảm giác của ngươi đã kết hợp cùng với kiếm ,ngươi ắt sẽ không thấy kiếm nặng nữa đâu!“ A ngốc nhìn thấy thanh Thiên Cương kiếm này so với mình còn dài hơn , trong lòng không nhịn được niềm hưng phấn đang trào dâng , tiến lên vài bước trước mặt Âu Văn nói:“thúc thúc,ta có thể thử chút được không?!“ Âu Văn xoay tay một cái ,hướng mũi kiếm xuống dưới , hướng chuôi kiếm lên trên.Khi A Ngốc nắm được chuôi kiếm, Âu Văn buông tay ,A Ngốc cảm thấy đôi tay như trũng xuống,mặc dù có sự chuẩn bị từ trước cho dù không có chắc chắn,một âm thanh đột ngột vang lên , thanh kiếm đã rơi ngay xuống đất.Âu Văn cười mắng:“tên tiểu tử ngốc nhà ngươi , luyện sanh sanh chân khí để làm gì chứ?dùng khí ngự kiếm đi !“ A Ngốc thè đầu lưỡi ra, thâm hấp khẩu khí,thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể , toàn thân tán phát ra bạch sắc quang mang , hai tay dùng sức , nâng thanh Thiên Cương lên ,sanh sanh chân khí quả nhiên có tác dụng mang lại cảm giác của kiếm không ít,nhưng múa kiếm thì quả có khó khăn , nếu không phải từng nhiều ngày ứng dụng đấu khí ,thì hắn ngay cả vũ động thanh kiếm cũng không nổi.Âu Văn trầm giọng nói:“dồn khí đan điền,bình ổn cước hạ (vững ở dưới chân),mang sanh sanh chân khí vận chuyên tới vùng eo ,‘ dĩ yêu đái bối,dĩ bối đái kiên,dĩ kiên đái tí,dĩ tí đái trửu,dĩ trửu đái oản,dĩ oản đái thủ,dĩ thủ đái chỉ‘ (tạm dịch : truyền tới phần lưng ,tới phần vai ,, rồi tới phần cánh tay,tới cổ tay…rồi tới ngón tay).Đấy là cơ sở để sử dụng kiếm.Thiên cương kiếm pháp vốn có 36 thức , nhưng chiêu thức lại biến hóa khôn lường,sợ rằng ngươi rất khó nhớ kỹ , ta đơn giản hóa lại thành có 9 chiêu mà thôi , hãy nhìn đây , chiêu thứ nhất : ‚trường hồng quán nhật‘ „ A Ngốc thấy hoa mắt một cái , thanh Thiên Cương kiếm đang từ trên tay , bỗng nhiên ở trên tay Âu Văn .Thân thể Âu Văn chợt lóe lên trên không trung,hợp với thân kiếm làm một.Phủ trên thân Thiên Cương kiếm luồng bạch mang tuôn ra rồi thu vào ,tràn ngập khí thế chưa từng có từ trước tới nay,hạ người xuống đất ,Âu Văn hỏi :“ngươi thấy rõ rồi chứ? Nhìn qua tưởng chỉ đơn giản 1 chiêu , nhưng nhất nhất yêu cầu ‚tay,mắt ,tâm pháp phải phối hợp đồng đều,bây giờ ngươi chưa cần phải luyện kiếm vội , trước hết hãy luyện tập 3 phương pháp cơ sở là chém , đưa ,đỡ“ nói xong, hắn mang nhưng điểm chủ yếu của 3 tư thế giảng giải 1 lượt,rồi giao thanh thiên cương kiếm cho A Ngốc , đoạn lượn người bay đi. „ta chém,ta chém!“ vừa lúc mặt trời xuống núi là lúc A Ngốc đã luyện tập khiến toàn thân rã rời không thôi.Mặc dù chỉ là 3 tư thế giản đơn , nhưng hắn khước vẫn chưa tìm được thấy cảm giác. „tập luyện thế nào rồi!“ thân ảnh Âu Văn đột ngột xuất hiện bên bãi đá ngầm , tay đang cầm một nhánh cây. A Ngốc gãi gãi cái đầu trả lời :“ta cũng không biết nữa , nhưng cảm giác của ta so với cái cảm giác mà ngày nói hình như rất khác xa .“ Âu Văn nhìn lại những vết chém lưu lại trên tiều thạch nói:“ chém phải có khí thế , mặc dù lực lượng biến chiêu chỉ phát ra 7 phần ,giữ lại 3 phần , nhưng khí thế phải cao mới chèn ép được đối phương , hãy xem này „.Hắn 2 tay cầm nhánh cây giơ lên cao , xung quanh dường như gió biến trở nên ngừng trệ , không hề chạm đến được người A Ngốc , một luồng áp lực dị thường khiến hắn không tự chủ được ,lui về phía sau vài bước , giật mình nhìn nhánh cây trên tay Âu Văn.Áp lực đột nhiên biến mất , khiến A Ngốc có cảm giác đang lưu chuyển trong cơ thể .Âu Văn nói:“thấy rõ rồi chứ , bây giờ ngươi chém lại cho ta xem , nếu ngươi làm cho ta di động khỏi chỗ đang đứng , tức là ngươi đã thành công .“ A Ngốc gật gật đầu , bắt chước dáng điệu của Âu Văn , hai tay giơ cao thanh thiên cương kiếm , nói to“thúc thúc cẩn thận!“ , đấu khí quán nhập vào bên trong mũi kiếm , rồi đánh xuống .Mặc dù không có khí thế giống Âu Văn , nhưng trên thân thanh thiên cương kiếm tản mát ra quang mang nhàn nhạt. Trên mặt Âu Văn toát ra vẻ cười tươi , lúc thanh thiên cương kiếm bổ tới liền lấy nhánh cây nhẹ nhàng gạt ra , hất đường kiếm sanh một bên.A ngốc cảm giác được thanh kiếm trên đôi tay bị hẫng đi , một âm thanh dội lên , thanh kiếm chém xuống mặt đất ghim sâu cả mũi kiếm xuống . Âu Văn nói:“đấu khí ép mà không phát , hoặc bất chợt phát ra,nếu quả như ngươi vừa rồi không mang đấu khí phát tán hoàn toàn,ta sẽ không dễ dàng để giảm bớt lực lại“ Cứ như vậy , một già một trẻ không ngừng cùng tu luyện tại bãi đá ngầm , A Ngốc tay múa thanh trọng kiếm duy trì sanh sanh đấu khí không ngừng , cho đến lúc đêm khuya , hắn cuối cùng có thể ngạch đấu trực tiếp với Âu Văn , bức bách Âu Văn phải dốc toàn lực đỡ trả ,mặc dù không có bức lui Âu Văn , nhưng Âu Văn đã phi thường hài lòng .Vì A Ngốc đã nắm vững trọng yếu kiếm quyết ,lĩnh hội được điểm chủ yếu của kiếm ý .Bắt đầu từ ngày thứ 2 ,A Ngốc vẫn bị buộc trên thanh gỗ như cũ , nhưng bất đồng ở chỗ ,A Ngốc phải dụng kiếm chém sóng .Thời gian vùn vụt trôi nhanh ,thấm thoắt ,Âu Văn đã cùng với A Ngốc ở trọng trấn đã được 6 năm. Trên bãi đá ngầm, quang mang không ngừng lóe ra , đó là lúc A Ngốc luyện tập thiên cương kiếm pháp , thiên cương 36 thức kiếm pháp tại đại lục là một trong những bộ kiếm pháp phổ cập nhất , mặc dù uy lực không phải quá lớn , nhưng lại có thể đại khai khí thế , rất phù hợp sử dụng trong chiến trường.Tuy Âu Văn mang bộ kiếm pháp này giản hóa đi , nhưng cho dù vậy khí thế vẫn không một mảy may hao bớt. Trong thời gian dài luyện tập A Ngốc có thể thúc dục sanh sanh đấu khí khống chế thanh thiên cương kiếm một cách thuần thục.Bởi vì vài năm trước , có sanh sanh đấu khí làm cơ sở , A Ngốc ban đầu học cái gì cũng chậm, nhưng dần nhanh đều lên , nhanh rất nhiều .Từ 3 năm nay , Âu Văn mang sở học cả đời của mình mà truyền thụ lại , mặc dù A Ngốc có chút khó tiếp thu , nhưng hắn lại luyện tập rất khắc khổ để đền bù vào phần này.Sanh sanh đấu khí của hắn đã tiến vào đệ ngũ trọng cảnh giới , thân pháp cùng kiếm pháp đều có bước tiến dài rõ rệt .Dưới tình huống Âu Văn sử dụng nhánh cây , cũng có thể chống đỡ lại được 10 chiêu không thua .Âu Văn đứng một bên nhìn A Ngốc múa kiếm , nở ra nụ cười hài lòng .Qua đi một đoạn thời gian ,khi sanh sanh quyết của A Ngốc vượt qua tầng thứ 5 , thì hắn sẽ đem bí kỹ ( kỹ thuật bí truyền) mà truyền thụ lại cho A Ngốc . A Ngốc đã 18 tuổi , cao ngang với Âu Văn , kiên ngoan bối khoát , ngoại trừ trông vẻ mặt bề ngoài vẫn còn non nớt trẻ con , còn lại thì đã ra dáng ra một người trưởng thành chững chạc .“tốt lắm ,A Ngốc , mau trở về đi!“ Âu Văn cao giọng thét lên.A Ngốc đề khí khinh thân , cầm theo thanh thiên cương kiếm hạ xuống bên cạnh Âu Văn „thúc thúc , lại học cái gì mới à!“ Âu Văn lắc lắc đầu trả lời:“trong mấy năm này, mọi thứ cơ bản ngươi đã học hết rồi , thúc thúc rất hài lòng,sau một đoạn thời gian , chờ sanh sanh quyêt của ngươi đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới , thúc thúc sẽ dạy ngươi minh vương kiếm pháp nổi tiếng trên đại lục.Đấy mới chính là bổn sự của thúc thúc .Đi thôi ,sáng sớm hôm nay , Tịch Nhĩ thúc thúc tới tìm ta , bảo ta giữa trưa chúng ta cùng qua ăn cua biển.Tiểu tử nhà ngươi không phải rất thích ăn hay sao!“ Vừa nói đến ăn , hai mắt A Ngốc sáng lên, giống như một đứa trẻ cười cười nói : „tốt a , A Ngốc thích nhất là ăn cua biển!“ Hai người vừa cười vừa nói quay trở lại Thạch Đường trấn , thanh thiên cương kiếm được giấu trong bãi đá ngầm.Mấy năm nay , gia đình Tịch Nhĩ một nhà mặc dù vẫn qua lại thân thiết với Âu Văn , nhưng vẫn không biết Au Văn và A Ngốc đều có một thân công phu .Âu Văn chỉ nói cho bọn họ ,A Ngốc đang tuổi lớn , phải ra ngoài hoc tập làm việc . Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: