[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ

Chương 1 : Kinh Bố Đại tướng quân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu Chương 2: Kinh Bố Đại tướng quân Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Trong lịch sử thường thấy kẻ xấu chặn đường, tiểu nhân đắc thế, không phải vì người tốt không đủ thông minh, không may mắn, mà vì người tốt thường có nhiều cố kị hơn (bao gồm cả trách nhiệm về mặt lương tri và nhân tình). So với người tốt, kẻ xấu luôn tàn nhẫn hơn. Trong trận chiến thật sự giữa người với người, càng nhẫn tâm thì càng dễ giành thắng lợi, cố kị quá nhiều lại khó thành sự. -------------------------------- Khi hắn dẫn bảy huynh đệ kết bái xông vào, lập tức nhìn thấy toàn gia lớn bé của ân nhân hắn đang dùng cơm, ai nấy ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, tỏ vẻ không tin nổi, không hiểu nổi vì sao hắn đột nhiên xông vào nhà họ. Lãnh Hối Thiện là ân nhân, là cấp trên, cũng là Tổng minh chủ, thậm chí là lão đại kết nghĩa của hắn. Ông ta ngạc nhiên đứng dậy ra nghênh đón: - Sao đệ về rồi mà không báo một tiếng? Đến sớm hơn mọi người nhỉ. Đệ vất vả rồi, lại đây cùng ăn bữa cơm đoàn viên nào... Kinh Bố Đại tướng quân giọng gấp gáp: - Cơm của huynh, đệ không ăn được nữa. Lão đại, án bị phá rồi, mau trốn đi... Lãnh Hối Thiện thắc mắc: - Án bị phá? Án nào cơ? Lúc này Kinh Bố Đại tướng quân đã sải bước đến trước mặt Lãnh Hối Thiện, xoay người về phía ông ta như muốn tiết lộ chuyện cơ mật, Lãnh Hối Thiện lại gần, chăm chú lắng nghe, đột nhiên vùng bụng truyền tới cảm giác ấm nóng lại lạnh đến thấu xương, ông ta gầm lên một tiếng, đẩy đối phương ra, ép Đại tướng quân thối lui, còn mình lùi về phía sau, đột ngột vùng lên, tay búng chỉ, phi thân, rầm một tiếng, lưng đụng vào tường, quay ra thì ngã khuỵu xuống, chiếc bàn bị lật đổ, ghế nứt toác ra, cốc chén, bát đĩa rơi loạn xạ, trên bức tường thạch cao lưu lại một vết đỏ sậm nhìn rất doạ người. Một thanh đao đâm vào bụng, một thanh khác cắm trên yết hầu. Lãnh Hối Thiện lắp bắp bật ra những tiếng thảm thiết: - Ngươi...ngươi...ngươi... Mỗi tiếng “ngươi” là một búng máu. Nói đến chữ thứ ba, máu ông ta trào ra ướt đẫm hai lỗ mũi, cổ họng, lục phủ ngũ tạng, hệt như một vò rượu bị lật. Đao chưa đâm hẳn vào thân thể ông ta, không những đau mà còn ngứa. Lưỡi đao này có tẩm độc! Là loại độc có dược tính cực mạnh của “Lão Tự Hào” Ôn gia ở Lĩnh Nam! Lãnh Hối Thiện định vận công bức độc, nhưng không vận nổi chút nào. Giữa tiếng gào thét kinh hoàng của già trẻ lớn bé Lãnh gia, Kinh Bố Đại tướng quân hạ lệnh: - Giết! Sau đó hắn tiến lại gần Lãnh Hối Thiện. Kinh Bố Đại tướng quân dẫn theo bảy huynh đệ kết bái, giả bộ như tới chúc mừng ngày vui nhưng lại nhằm ngay lúc đó để ra tay. Lãnh gia một nhà đang quây quần bên bữa cơm tất niên, người cao tuổi nhất là cụ già 85, nhỏ nhất là đứa trẻ sơ sinh mới ba tháng, hoàn toàn không có thời gian, cũng không đủ sức phản kháng, họ rơi vào tay những tên sát thủ tàn nhẫn như hổ báo sài lang đã kinh qua trăm trận chiến, tiếng kêu la khóc lóc thảm thương vang vọng, thậm chí con gà hầm và lợn quay bày trên bàn ăn còn không thê thảm bằng. Lúc này Kinh Bố Đại tướng quân mới tiếp tục ra tay lần nữa với lão đại của hắn. Lãnh Hối Thiện là Tổng minh chủ của “Đại Liên Minh,” ngoại hiệu Bất Tử Thần Long, đã trải qua 615 trận đánh nhỏ, 512 trận đánh lớn, trước đây ông ta từng để người ta treo trên cây, quất roi suốt bốn ngày bốn đêm mà không chết; từng bị chế trụ huyệt đạo, lột da sống, lột được một nửa thì ông ta tự mình giải huyệt; từng một mình đột nhập vào nơi ở của quân địch, toàn thân trúng 31 mũi tên, sáu mũi thương mà không chết, thậm chỉ trong tình trạng thương thế không ra hình người như vậy mà vẫn có thể chuyển bại thành thắng, khởi tử hồi sinh, giết sạch địch nhân. Ông ta là kiểu người có ý chí chiến đấu hừng hực như một thanh đao nung đỏ. Nhưng lần này vừa giáp trận đã trọng thương, bất kỳ ai đã bị một thanh đao nặng 41 cân cắm trên người, cắt đứt huyết quản kinh mạch, đều không thể tác chiến nổi. Vả lại, vết thương do đao chém tuy đau, nhưng bị lão nhị mình vô cùng tin tưởng ám toán, sự thật đáng sợ này mới là nhát đao xuyên tim. Vết thương lòng luôn nặng hơn vết thương trên thân thể. Đáng sợ nhất chính là mỗi khi giao thủ một chiêu lại nghe thấy tiếng kêu thảm của người thân trước khi chết. Như thế còn đau đớn hơn so với chính bản thân hắn chết. Kinh Bố Đại tướng quân sớm đã quen thuộc với toàn bộ võ công của vị đại ca kết nghĩa. Để theo đuổi kế hoạch này, hắn đã chuẩn bị, ẩn nhẫn, cẩn mật suốt 30 năm. 30 năm, quá đủ rồi. Lãnh Hối Thiện bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chết 30 lần, nhưng ông ta vẫn đủ sức giao thủ với hắn 30 chiêu. Kinh Bố Đại tướng quân vô cùng kinh ngạc. Có điều đến chiêu thứ 40, Lãnh Hối Thiện nghe thấy tiếng đứa bé ba tháng tuổi bị ném rơi trên đất, rốt cuộc hắn nhịn không nổi phẫn nộ gào lên: - Ngay cả nó mà ngươi cũng... Chỉ lỡ một khắc, đã bị Kinh Bố Đại tướng quân nắm được yếu huyệt ở cổ. Từ bụng đến cổ Lãnh Hối Thiện đều trúng đao, ông ta vừa cử động, từ chỗ đâm truyền đến một cơn đau, Kinh Bố Đại tướng quân nắm trúng nhược điểm này. - Vì sao ngươi làm thế này? Lãnh Hối Thiện rít lên, giọng đầy bi thảm. - Ta đối đãi với ngươi không tệ! - Vì ngươi luôn ngáng đường ta. Kinh Bố Đại tướng quân ngữ khí hoà hoãn, thân mật. - Ai bảo ngươi là lão đại! Nói xong, hắn cười, bẻ gãy cổ Lãnh Hối Thiện. Sợ đối phương chưa chết hẳn, hắn rút đoản đao đâm vào ngực ông ta. Hai thanh đao gần như tiếp giáp nơi yết hầu Lãnh Hối Thiện. Bây giờ Kinh Bố Đại tướng quân mới hài lòng buông tay. Cùng lúc đó, bảy huynh đệ kết nghĩa của hắn đã hạ sát toàn bộ hơn 20 người nhà Lãnh gia. Kinh Bố Đại tướng quân cho gọi hai đệ tử quen mặt người nhà Lãnh Tổng minh chủ nhất là Trang Vô Tụ và Tống Vô Hư, ra lệnh xác nhận từng li từng tí xem có giết nhầm, có bỏ sót ai không, hắn cũng đích thân đi kiểm tra tỉ mỉ. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, hắn chợt lo đứa bé ba tháng bị quăng trên đất chưa chết hẳn, trước khi bỏ đi định giẫm lên bụng nó thêm một phát, chợt nghe thấy một tiếng kêu, không rõ gần hay xa, từ tương lai hay quá khứ, từ ngàn năm trước hay trong một khoảnh khắc truyền tới. Hắn thừ người ra một chốc, xốc lại tinh thần, phát hiện đó không phải là tiếng kêu ai oán. Lúc đó có một người vộ vã chạy vào, chân không chạm đất phi thân tới, người chưa đến gần đã thấp giọng nói: - Bẩm Đại tướng quân, tướng quân phu nhân và thủ lĩnh của nội tam đường, ngoại tam đường, ngũ đại phân minh tới Khuyến Hối Đình, hiện đã đến nơi rồi ạ! - Hử? Kinh Bố Đại tướng quân biết rõ hàng năm vào thời điểm này, tất cả các nội, ngoại phân đường của Đại Liên Minh đều sẽ đến chúc Tết Lãnh Tổng minh chủ. Năm nay ai cũng cho rằng Kinh Bố Đại tướng quân không ở đây mà đang bận đánh nhau với “Cô Hàn Minh,” vì vậy tướng quân phu nhân phụ trách dẫn các đường chủ tới bái phỏng trước. Năm sau, họ sẽ không cần tới đây nữa mà sẽ tới chúc Tết ta, phải không nhỉ? Kinh Bố Đại tướng quân vừa nghĩ đến đó, không nhịn được mà đắc ý sờ sờ đỉnh đầu trọc lốc bóng loáng. Hắn luôn cho rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, tài năng đệ nhất cho nên tóc mới rụng sạch bách. Hắn luôn háo thắng, chỉ trừ chuyện đầu tóc, mỗi lần cao hứng lại cạo sạch không chừa cọng nào. Mà thôi, tâm trạng đang vui thì tinh thần sảng khoái theo, đầu trọc cũng chẳng sao! - Cho một mồi lừa, thiêu sạch chỗ này đi. Hắn sải bước ra ngoài, trước khi rời đi bỗng dừng lại bất thình lình, quay sang phân phó hán tử có khinh công tuyệt đỉnh khi nãy vừa tới báo tin cho hắn: - Cái Hổ Lam, ngươi phụ trách đốt sạch sẽ toàn bộ. Gã hán tử cung kính chắp tay lễ phép: - Vâng ạ. Kinh Bố Đại tướng quân lại đi tiếp vài bước, bảy huynh đệ đang định nhấc chân theo sau, chợt Kinh Bố Đại tướng quân lại dừng đột ngột, vụt xoay người qua, giọng nói có phần gấp gáp: - Nhớ kỹ, không lưu lại bất cứ kẻ sống nào, kể cả trẻ con, tuổi càng nhỏ càng phải cho thêm hai nhát. Các người đã nghe chuyện này chưa? Có một vụ án diệt môn, nhưng lại để lọt lưới một đứa bé, nó ngày ngày khổ luyện một thân võ công cao cường, sau này báo được đại thù. Ta tuyệt đối không cho chuyện hoang đường quái gở như thế phát sinh! Khi nói chuyện, giọng nói của hắn không giống người mà giống ác ma đang niệm chú. Cái Hổ Lam cảm thấy trong đầu ong ong lên một tiếng, giống như có hàng vạn con ong đi qua tai chui vào trong não. Hắn vội vàng đáp: - Vâng ạ! - Châm lửa đi. Tướng quân truyền ra một câu hờ hững nhàn nhạt chẳng khác nào nói “Uống trà nào.” Sau đó Kinh Bố Đại tướng quân mới bỏ đi. Lần này là đi thật. Bộ hạ của hắn cũng theo hắn đi nốt, không lưu lại dấu vết gì. Đại tướng quân vừa đi, Cái Hổ Lam tức thì làm ngay một việc. Hắn nhanh chóng ôm đứa bé khi nãy lên. Đứa trẻ chưa đầy ba tháng này bị quăng mạnh như vậy mà vẫn chưa chết, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lờ đờ nửa nhắm nửa mở, không khóc không nháo, cứ như nó biết có đại nạn rơi xuống đầu. Cái Hổ Lam vừa ôm đứa bé, vừa làm một chuyện hoàn toàn trái ngược. Hắn châm lửa. Hắn đã thay Kinh Bố Đại tướng quân phóng hoả tổng cộng 78 lần, dù là trước hay sau khi giết người. Trên đời có rất nhiều người bị giết hại, bị cưỡng bức, bị trọng thương, hứng chịu kiếp nạn, hắn sớm đã nhìn quen, tâm hồn chai sạn. Có kinh nghiệm phong phú, từ 15 năm trước hắn đã trở thành một cao thủ phóng hoả. Lửa bùng lên rất nhanh. Ánh lửa dâng cao chọc trời. Ngọn lửa xung thiên. Gian đại trạch rộng lớn khi bắt lửa, không còn giống một căn phòng, mà giống một con mãnh thú hung ác, phát ra tiếng rít ai oán, không cam lòng tan thành tro bụi. Cái Hổ Lam nhanh nhẹn nhảy ra từ đám cháy. Trong lòng hắn vẫn ôm đứa bé, sắc mặt nó hơi vàng do ánh lửa phản chiếu. Không ai ngờ được một người vừa phóng hoả thiêu đốt cả một toà trang viện lại có dáng vẻ hiền hoà như thế khi cúi đầu dỗ dành đứa bé. Hắn nói chuyện với nó, ngọn lửa bừng bừng đáng sợ vẫn đang cháy hừng hực như hoà nhịp với giọng nói thầm thì giống niệm kinh gõ mõ: - Ráng chịu thêm một lúc, bé ngoan, kiếp nạn này rồi sẽ qua nhanh thôi... Đột nhiên cả người hắn chợt nhảy lên. Khi hạ xuống, chỉ thấy ánh lửa phản chiếu lên một mũi châm sau lưng hắn. Mũi châm thép, 127 mũi đều cắm trên phạm vi nhỏ hẹp là tấm lưng hắn, tạo thành một hình tròn nhỏ ước chừng chỉ to bằng miệng cái bát. Loại châm này gặp thịt mềm sẽ cắm lút tận xương, gặp máu sẽ theo máu di chuyển, nhanh chóng đi vào tim, nhưng 127 mũi châm này chỉ cắm vào da thịt, chưa xâm nhập vào nội tạng, vì ngay lúc trúng chiêu, Cái Hổ Lam đã vận nội công bức châm lại. - Các ngươi... Cái Hổ Lam run rấy toàn thân, thanh âm nấc nghẹn. - Chậc chậc, tuổi già nựng cháu, vui vẻ làm sao. Một giọng nói khác vang lên: - Đại tướng quân thật không nhìn lầm ngươi, ngài sai chúng ta ở lại theo dõi, xem xem ngươi thu dọn tàn cục thế nào, quả nhiên! Trên tay người tay có một thanh đao. Cái Hổ Lam biết điểm đáng sợ nhất của hắn không phải đao pháp, mà chính là cây đao đó. Thanh đao này không dùng để chém giết, từ trong thân đao có thể phóng ra ám khí, ít nhất 64 loại, có loại thường thấy, có loại tẩm độc, có loại tuyệt môn, độc gia, to thì bằng cây pháo hoa, nhỏ thì như con bọ, lực phát nổ như sấm sét, lực sát thương đủ để san bằng một nhánh quân. Bởi lẽ hắn chính là cao thủ trong Đường môn: Đường Đại Tông. Ngoài bảy huynh đệ kết bái, Kinh Bố Đại tướng quân còn có 14 đại tướng tâm phúc dưới tay. Đường Đại Tông đứng thứ tư, là một kẻ rất được việc. Kẻ đi cùng hắn còn chưa xuất thủ. Trông hắn hơi thảm hại, bộ mặt nhìn không khác gì con chó săn bên bờ sông Ô Tô Lý. Cái Hổ Lam sợ hắn còn hơn cả sợ Đường Đại Tông. Sở thích của Đường Đại Tông là ám toán người khác. Lý Các Hạ lại ham mê giết người. Nghe nói hắn không thích nhìn nữ nhân, chỉ thích ngắm khuôn mặt người chết, nhất là những người chết dưới tay hắn. Hắn thường lột da mặt các nạn nhân, đem treo lên tường làm “kỷ niệm.” - Không phải ta có ý phản bội Đại tướng quân, ta chỉ cảm thấy Tổng minh chủ đối đãi với chúng ta tốt như vậy, chúng ta nên lưu lại chút hương hoả cuối cùng cho ông ấy. Bảo hộ hậu duệ duy nhất còn lại của ông ấy... Không rõ Cái Hổ Lam vì thống khổ hay vì sợ hãi, da mặt co rút liên hồ. - Các ngươi hiểu lầm rồi...Xin hãy thay ta bẩm báo với Đại tướng quân, cầu ngài minh xét! Cái Hổ Lam tuyệt đối không có ý tạo phản, lưu lại đứa trẻ này, về sau ta cam đoan không hé răng nửa lời với nó về chuyện hôm nay, xin hai vị giơ cao đánh khẽ... Đường Đại Tông thừ người ra, ngẫm nghĩ: Thật sự hắn chỉ có ý đó? Giả sử không nói cho đứa bé về mối huyết hải thâm thù hôm nay, thì cũng không tính là để lại mầm hoạ nhỉ? Trước giờ Cái Hổ Lam luôn một lòng tận trung, liều chết vì Đại tướng quân, chắc không đến mức phản bội. Tổng minh chủ đối đãi với mọi người không tệ, lưu lại cho ông ta chút hương hoả, cũng là việc nên làm. Có điều Cái Hổ Lam đã trúng 127 mũi châm, cho dù thả hắn đi, khó nói sau này hắn không ghi hận, vạn nhất... Đột nhiên Lý Các Hạ rít ra một chữ từ kẽ răng: - Giết!