[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ

Chương 13 : Ác đấu ác đấu ác


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết Tập 2: Một chọi mười một Chương 13: Ác đấu ác đấu ác Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn - Tuy con đánh thắng Thất Thất Đầu và Trương Thập Nhất, nhưng chưa chắc đã thu phục được “Bạch Phát Kim Đao.” - Nếu Thế thúc nhận định như vậy, e rằng về sau con không thể gặp người nữa. - Thất Thất Đầu có bảy loại tuyệt kỹ, còn người này không có cái nào. Trương Thập Nhất có mười một người, còn kẻ này chỉ có một. Nhưng hắn trẻ tuổi hơn, lợi hại hơn, lại không ai nhìn ra lộ số võ công của hắn. Tóc hắn bạc trắng, mặt chi chít mụn, khi gặp phải đối thủ mạnh hơn, hắn chỉ xông lên một lần đã giải quyết gọn. Không ai biết hắn dùng loại võ công gì, chiêu thức gì, chỉ biết vũ khí của hắn là một thanh kim đao rực rỡ, vô cùng sắc bén, cứng rắn, khí thế hừng hực, dũng mãnh không gì cản được, đủ sức quật ngã kẻ địch ngay trong lượt đánh đầu tiên. - Hắn thích cướp tiêu. Bảo tiêu càng lợi hại, hắn càng hứng thú muốn cướp. Thay vì nói hắn để tâm vào việc cướp tiêu, nên nói hắn coi việc giết chóc là thú vui thì đúng hơn. - Nếu con có thể chặn hoặc tránh được đợt xung kích đầu tiên của hắn thì sẽ có cơ hội thắng. Nếu không thể hoặc không có năng lực đó thì thua chắc. - Bại trong tay hắn chỉ có con đường chết. - Rất ít người sống sót dưới lưỡi đao của hắn. - Đừng quên, nhất định phải tránh được đợt tấn công thứ nhất. Nếu một kích không trúng, tự tin của hắn sẽ giảm sút. Ngàn vạn lần không được lấy cứng chọi cứng ngay khi mới vào trận. Lãnh Huyết tìm ra “Bạch Phát Kim Đao” rất dễ dàng. “Bạch Phát Kim Đao,” đầu tóc bạc phơ, họ Kim tên Đao. Bộ tóc bạc trắng đó kèm thêm một khuôn mặt đầy mụn. Hắn còn trẻ tuổi, mang vẻ lạnh lùng khinh khỉnh, cô độc mà kiêu ngạo. - Bộ khoái toàn một lũ chết nhát. Giọng hắn lạnh lùng và ngạo mạn. - Ngươi nói cái gì? - Một lũ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. - Trong số chúng ta cũng có người tốt. - Ngươi? - Ta là một trong số đó. - Đúng là thùng rỗng kêu to. - Nếu ta không làm được thì ai làm được? - Ta thấy chưa chắc. - Nếu không có chúng ta duy trì trị an, ai ai cũng giống như ngươi, thích làm gì thì làm, thích cướp là cướp, thích giết là giết, chỉ chăm chăm thoả mãn dục vọng của bản thân, thì thiên hạ há chẳng đại loạn? Lãnh Huyết nói. - Ngươi có giỏi thì đi đối phó gian thần cẩu quan, cướp tiêu đâu phải hành hiệp trượng nghĩa? Hôm nay ta phải bắt ngươi về chịu tội trước pháp luật! - Pháp luật? Kẻ nào có quyền, kẻ đó nắm luật! Bạch Phát Kim Đao nổi giận đùng đùng. - Ta chỉ cướp của lũ quan sai. Quan lương chỉ tổ nuôi béo lũ cẩu quan! Triều đình dột nát như vậy, ta cóc thèm coi pháp luật ra gì nữa! - Quan lương đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng. Lãnh Huyết ôn tồn nói. - Hành động của ngươi chỉ làm khổ dân. - Ta làm sao quản được nhiều chuyện như vậy! Bạch Phát Kim Đao rút thanh đao vàng sáng rực ra, những đốm mụn trên mặt đỏ phừng phừng. - Nghe nói ngươi đến bắt ta, vậy ta sẽ chém ngươi thành tám khúc trước rồi nói! Thanh kim đao mỏng mà sáng lấp lánh. Còn chưa xuất chiêu nhưng đao phong đã xâm nhập. Lãnh Huyết bắt đầu thoái lui. Mái tóc bạc trắng của Bạch Phát Kim Đao tung bay. Hắn tập trung toàn lực xuất đao. Lãnh Huyết đang thoái lui. Bạch Phát Kim Đao hô lớn một tiếng. Tiếng hô này như mang theo nguyên khí, tinh hoa và sinh mệnh của hắn. Sau đó hắn xuất đao. Khí thế của một đao này đủ làm thiên địa khóc gào, quỷ thân kinh sợ, thương sinh chấn động, càn khôn rung chuyển. Bất thình lình, Lãnh Huyết không lùi nữa mà quay đầu tiến lên, xông thẳng vào giữa trận đao quang lưu chuyển dữ dội kia, rút kiếm đâm tới! - Con làm ta rất kinh ngạc. Ngay từ đầu con đã xuất phát từ chỗ sai lầm. - Không có sai, làm sao có đúng. - Kẻ địch của con là Bạch Phát Kim Đao, kẻ nổi danh với đợt công kích đầu tiên sắc bén không gì cản được, nhưng con vẫn trực tiếp đối đầu thay vì né tránh. - Nếu vừa vào trận đã trốn tránh, dũng khí sẽ mòn đi, như thế trận này chưa chắc đã đánh tiếp được. - Lần này Bạch Phát Kim Đao gặp phải kình địch rồi. - Hắn đã gục ngã. - Con cũng trọng thương. - Nếu thắng mà không bị thương thì đó không phải chiến thắng thực sự, chẳng qua chưa gặp phải đối thủ chân chính mà thôi. - Con có biết Bạch Phát Kim Đao nói gì về con không? Hắn nói hắn không ngờ con dám liều mạng xông vào giữa thế đao hung hiểm như vậy, chắc chắn là một người máu lạnh như băng. - Có những khi không liều mạng thì không thể sống sót, không mạo hiểm e sẽ mất mạng. - Thắng lợi nào cũng cần trả một cái giá tương xứng. Tư tưởng thận trọng giữ mình tuy có thể giúp ta toàn mạng sống sót nhưng lại không thể làm nên đại sự. Nếu con đủ mạnh để nghênh tiếp bất cứ công kích nào, chứng tỏ con cũng đủ mạnh để tấn công kẻ địch. Điều con khiến ta kinh ngạc hơn cả là một chuyện khác. - Ý của sư phụ là... - Để lại kẻ sống. Trong cả ba trận đấu cam go, con đều chừa lại đường sống cho đối phương, đồng nghĩa với việc bắt sống phạm nhân. Trước kia ta cứ cho rằng sát tính của con quá nặng, nhưng dưới tình thế cấp bách như vậy mà con vẫn lưu lại tính mạng cho kẻ địch, làm được điều này thật không dễ dàng gì. - Con sẽ không giết người trừ khi vạn bất đắc dĩ. Nhưng trong tình huống hoặc hắn chết, hoặc con chết, mà người có tội là hắn, khi đó con sẽ giết hắn. Lãnh Huyết đang mang thương tích trên người, nhưng biểu cảm của chàng như thể vết thương đó là phần thưởng. - Thế thúc, người nói xem liệu con có khả năng làm một bộ khoái tốt không? - Ta thấy con giống sát thủ hơn bộ khoái. Gia Cát tiên sinh nói. - Hai việc này vốn không thể tồn tại song song. - Vì sao không thể? Đối mặt với địch nhân xảo trá thâm độc, nếu lúc nào cũng chăm chăm chiếu theo luật pháp chỉ e không khống chế được hắn, trái lại còn vướng tay vướng chân mình. Lãnh Huyết thẳng thắn bày tỏ, không chút cố kị. - Con muốn làm một sát thủ trừ bạo, cũng muốn làm một bộ khoái chấp pháp. - Một bộ khoái tốt không thể chỉ dựa vào võ công cao cường. Gia Cát tiên sinh nói. - Ít nhất con vẫn phải trải qua một khảo nghiệm. - Khảo nghiệm như thế nào ạ? Lời nói của Gia Cát tiên sinh khiến ánh mắt Lãnh Huyết sáng bừng lên. - Một nhiệm vụ. - Bắt người? Gia Cát tiên sinh gật đầu. - Có điều mục tiêu lần này là một kẻ đại gian đại ác, không dễ bắt, cũng không dễ giết, nói thật lòng, ngay cả ta nếu muốn đối phó hắn cũng phải e dè ném chuột sợ bể đồ, không tiện ra tay. Con thấy thế nào? - Kẻ càng khó bắt lại càng thú vị. Lãnh Huyết nói. - Để sinh tồn nơi rừng rậm đất hoang, con học được rằng nếu người ta nhường con một thốn, con nhường họ mười trượng! Nếu đối phương hung ác, con sẽ hung ác hơn. Con sẵn sàng cho mượn vai, nâng đỡ đối phương bay cao, không thành vấn đề. Nhưng nếu hắn lên cao rồi còn đạp lên đầu con, con sẽ ném chết hắn! Ai dẫm chân con, con cắt đuôi hắn! Con trời sinh sợ người tốt, thích trừng trị kẻ ác. Nếu đối phương ác với con, con sẽ lấy ác đấu ác, con muốn đánh những trận ác đấu lấy ác đấu ác. - Thế thúc... Chàng hương về phía Gia Cát tiên sinh, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết. - Xin nói cho con biết kẻ đó là ai! Gia Cát tiên sinh chắp tay sau lưng, cau mày, đi tới đi lui một hồi lâu rồi mới trả lời, tựa như vừa hạ quyết tâm lớn, ra một quyết định trọng đại. - Người này đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với những kẻ con từng đối phó. Hắn có quyền cao chức trọng, công lực cao cường, thế lực mạnh mẽ, chống lưng rất vững. Không chỉ con mà ba sư huynh con, Truy Mệnh, Thiết Thủ, Vô Tình, cũng từng trực diện đối đầu với đám quan lại bao che và có quan hệ mật thiết với hắn, kinh qua vài trận đấu sinh tử kiên cường, trường kì, tuyệt không khuất phục. - Hắn là ai ạ? - Kinh Bố Đại tướng quân. - Kinh Bố Đại tướng quân ỷ vào sự ủng hộ của bè đảng Thái Kinh trên triều nên hoành hành bạo ngược, không coi pháp luật ra gì, hành hung, thảm sát vô số, dùng bạo lực để đạt mục đích. Hắn hối lộ cha con Tể tướng Thái Kinh, giành được tín nhiệm, hắn càng được thể lấn tới, tàn sát dân chúng, củng cố quyền lực, làm chó săn cho bè đảng Thái Kinh, giết hại trung lương. Chuyện hắn cấu kết với gian thần tiếp diễn đã lâu, cho nên thanh thế ngày một mạnh lên, bách tính càng ngày càng khó sống. - Thế thúc ở cạnh thiên tử, vì sao không tự mình xử trí, trừng trị những kẻ có tội như Thái Kinh, Kinh Bố Đại tướng quân? - Chẳng ích gì. Đương kim thiên tử u mê hồ đồ, không hiểu chuyện triều chính, quyền lực rơi vào tay phe Tể tướng, rối tinh rối mù cả. Mưu đồ của Thái Kinh quá lớn, lại giỏi che giấu. Quần thần cấu kết làm chuyện xấu, nhưng hắn lại giỏi nịnh bợ lấy lòng, dương dương tự đắc về việc đi đánh chiếm đất đai. Từ triều thần đến dân thường không ai nằm ngoài vuốt nhọn của chúng, lại thêm đám người Đồng Quán, Chu Mẫn mượn cớ phái binh, lợi dụng thời cơ để vơ vét của cải, dẫn lối cho đạo tặc hoành hành khắp nơi, dân chúng không có ngày nào yên ổn. Ta đã dâng sớ từ quan mấy lần, nhưng lại không nỡ nhìn thiên hạ đại loạn, tiểu nhân lộng hành, cho nên lại một lần nữa ra mặt mong góp chút sức lực. - Hoàng đế đúng là tên hôn quân hèn yếu, vì sao vẫn để hắn sống... - Tình thế hiện nay nội bộ thì bất hoà, bên ngoài giặc lại nhòm ngó, ngai vàng khó yên ổn. Hôn quân ngu ngốc, dốt nát lại dễ bị qua mặt, nhưng vẫn có chút năng lực chủ tướng đối với cha con Thái Kinh, vạn nhất thiên tử không còn, nhà họ Thái chắc chắn sẽ cấu kết trên dưới, trong ngoài đều gian ác, đòi lập thiên tử mới, như vậy càng khó khống chế hơn. Vì thế ta chỉ còn cách gắng sức không để ảnh hưởng đến đại cục, quyết đấu trong tối với bè lũ Thái đảng gian nịnh. Nhưng bè lũ tay chân chó săn của Thái Kinh đã giúp hắn thu dọn cục diện sạch sẽ, không ít trung thần nghĩa sĩ trúng độc thủ của chúng. Phe ta thấy bọn chúng tham ô của cải, tự tung tự tác, liền cùng hai vị học sĩ dâng sớ lên hoàng thượng, phản đối việc chi xài hoang phí, làm bách tính Giang Nam không được yên ổn. Chúng ta cũng không ngại làm châu chấu đá xe, tố cáo tội trạng của bốn tướng: Hàn Trung Ngạn ăn chơi trác táng, Tăng Bố tham lam nhận hối lộ, Triệu Đĩnh Chi ngu dốt, Thái Kinh lộng quyền. - Kết quả ra sao ạ? - Chúng ta lo lắng nếu chỉ cùng kí tên dâng tấu ở kinh sư e sẽ khuấy động dư luận, không được để xảy ra tin đồn truyền đến tai thiên tử, khiến cho bản tấu lọt vào tay tể tướng, lại khó được thiên hạ tâm phục khẩu phục, cho nên đã liên hợp lực lượng bốn phương, các thành trấn, cac phủ lớn, hai vị học sĩ, quan lại và dân địa phương cùng kí tên dâng tấu, yêu cầu nhanh chóng chỉnh đốn triều cương. Đây là kế đồng thanh hô ứng từ bốn phía. Ai nấy đều không màng đến an nguy của bản thân, chỉ một lòng lo nghĩ cho thiên hạ, sĩ khí bừng bừng, nhiệt huyết sôi sục, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Vốn dĩ chúng ta muốn mượn lòng dân, nhưng chân tay của bè đảng Thái Kinh đã đến tận nơi, sát hại vị học sĩ dâng tấu, vu khống họ là phản nghịch, âm mưu tập hợp dân chúng nhằm tạo phản, khép vào tội lớn, ngoài sáng thì công khai phái binh trấn áp, trong tối thì sai bọn lục lâm thảo khấu giết người diệt khẩu, trong số đó, kẻ mạnh nhất, đáng giết hơn cả chính là Kinh Bố Đại tướng quân. Nghe đến đây, Lãnh Huyết đã nắm được cốt lõi, không thể ngồi yên nhẫn nhịn được nữa, tức thì đứng bật dậy giơ kiếm dõng dạc nói: - Xin hãy giao việc này cho con! - Con đi cũng được, nhưng Kinh Bố Đại tướng quân có rất nhiều hảo thủ dưới trướng. Nghe đâu hắn đã thu phục được cao thủ của mười lắm môn phái là Hải, Phong, Thác, Tung, Phác, Kinh, Ngoạ, Phục, Nữu, Miên, Đỉnh, Phủng, Tiềm, Tẩm, Bộc Phái, ngoài ra còn có bốn cao thủ tâm phúc ngầm bảo hộ hắn trong tối, có kim chủ nâng đỡ, chống lưng cho hắn. - Bất kể hắn có nhiều bang nhiều phái đến đâu, con sẽ cho hắn nếm mùi thảm bại. - Có chí khí. Tuy dưới trướng hắn cao thủ như mây, nhưng hắn đã tàn sát không ít hảo thủ, bộ hạ, huynh đệ từng cùng hắn đánh đông dẹp bác. Cho nên rất nhiều người ngầm bất mãn với hắn, chẳng qua vì sợ thế lực của hắn nên không thể không cúi đầu nghe lệnh. - Đây là hắn tự chuốc lấy thất bại. - Có điều đến giờ hắn vẫn chưa ngã ngựa, mà con vẫn chưa thắng. Con phải thận trọng, đừng để rơi vào tay hắn. Thân phận con rất đặc biệt, lỡ chẳng may xảy ra chuyện, ngay cả ta cũng không cứu được con. Ta giao cho con một khối “Bình Loạn Quyết,” đây là tín vật cho tiên đế ban tặng, cộng thêm Thượng Phương Bảo Kiếm, có khả năng hiệu lệnh bốn bề, trừ gian diệt bạo, quan lại các nơi sẽ hiệp trợ, đến lúc then chốt còn có thể tiền trảm hậu tấu. Khối bảo ngọc này trong thiên hạ chỉ có năm miếng, con hãy dùng vào việc tốt. Nếu dùng bậy, ta buộc phải chém con, cho dù con đang ở nơi xa ngàn dặm đi chăng nữa! Lãnh Huyết khẳng khái đáp. - Vâng ạ! Lãnh Huyết xin nhớ kỹ lời dạy của Thế thúc. Gia Cát tiên sinh khẽ mỉm cười, chắp tay sau lưng, cau mày, sau đó nói tiếp, lòng đầy tâm sự. - Ta phái con đi chuyến này cũng là muốn chứng thực một chuyện, đồng thời giải quyết vướng mắc bao năm nay trong lòng ta. Đối với những chuyện thị phi, việc tốt xấu của Kinh Bố Đại tướng quân, con nhất định phải quan sát dân tình, tra xét, lắng nghe từ nhiều phía, nắm được chứng cứ hẵng động thủ. Ta không muốn con gây ra bất cứ chuyện gì dẫn đến cả đời hối hận, cũng không mong con vì quá để tâm đến lời nói của ta mà làm ra chuyện không nên làm, ta hi vọng con hiểu điều này, cũng hi vọng con có thể làm sáng tỏ sự tình. - Ý của Thế thúc là... - Đến lúc đó tự khắc con sẽ hiểu. Đây là một nhiệm vụ khó, nếu muốn hoàn thành, cần có cả dũng cả mưu mới được. Con sắp phải đấu một trận với kẻ đại gian đại ác nhất dưới gầm trời. Một người cho dù lương thiện, bản lĩnh cao đến đâu đi chăng nữa, nếu không biết vận dụng mưu lược, kỹ xảo, không biết mềm dẻo linh hoạt, không biết tiến lùi đúng lúc thì không thể thắng được. Nếu không nắm chắc, con có thể không đi chuyến này cũng được. - Con không sợ. Lãnh Huyết như nghe thấy dòng máu cuồn cuộn chảy trong thân thể mình, khiến cho chàng quên hẳn vết thương trên người, thậm chí cơn đau làm đầu óc chàng tỉnh táo hơn. - Con có gan. Con có quyết tâm. Con được Thế thúc ủng hộ. Con sẽ dùng thiện đãi thiện, lấy ác đấu ác. Ngữ khí của Lãnh Huyết thể hiện ý chí dù có chết cũng không hối, dù gian nan đến đâu cũng không quay đầu. - Con đủ tàn nhẫn! Thế thúc nhất định hiểu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! - Đối đầu với loại hỗn thế ma vương này... Gia Cát tiên sinh khẽ vuốt râu cười. Cậu thiếu niên trước mặt khiến ông nhớ lại bản thân mình thời trẻ, hào sảng, nghĩa hiệp, hiếu thắng. - Con có trị nổi hắn không? - Xin người an tâm. Con sẽ cố gắng hết sức, bắt kẻ ác đền tội, giúp người tốt được đền đáp. Điểm này con có thể tận lực hoàn thành, bởi vì... Lãnh Huyết vỗ nhẹ vào thanh kiếm giắt bên hông, tựa như vỗ vai một huynh đệ lâu năm: - ...Con có kiếm. Tay chắp sau lưng, Gia Cát tiên sinh cười: - Con có một cái tật, đó là... Ông khẽ chớp mắt, tựa như hạ bút viết xuống một dòng chú thích cho một đoạn lịch sử. Máu quá nóng bỏng, quá nhiệt huyết.