[Dịch] Tiên Nghịch
Bóng kiếm múa trên không, tất cả những quả cầu lửa lập tức chuyển động, từng tiếng nổ vang lên, rồi bất ngờ chém xuống.
Tư Đồ Nam không đợi cho Vương Lâm phân bua mắng vài câu, rồi mang theo Vương Lâm biến mất, sau đó xuất hiện ở một nơi rất xa.
Đằng Lệ nhíu mày hét một tiếng lạnh lùng, tay phải chỉ vào phi kiếm, phi
kiếm nhanh chóng quay đầu rồi rơi xuống chân hắn, hắn nhặt lên rồi lập
tức đuổi theo.
Như hai tia chớp lao đi trong không trung. Hơn một trăm đệ tử của Đằng
Gia lập tức đuổi theo, nhưng cũng không thể nào đuổi theo được hai người
ở phía trước, nên đành dừng lại bất lực nhìn hai người biến mất.
Đằng Lệ càng đuổi theo, trong lòng càng kinh hãi, tuy tốc độ của Trúc Cơ
đã nhanh vô cùng, nhưng mỗi lần chuẩn bị đuổi kịp người phía trước thì
hắn lập tức thoát đi.
Đối thủ càng như vậy, sát khí trong lòng Đằng Lệ càng nặng, dịch chuyển
tức thời là chiêu thức độc của Nguyên Anh Kỳ, đối thủ Liên Trúc Cơ cho
dù có thể dịch chuyển tức thời nhưng vẫn chưa đạt được cảnh giới cao
nhất. Trong ý nghĩ của Đằng Lệ, đối thủ nhất định có pháp bảo gì đó.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng, trong đầu hắn nặng trĩu ý nghĩ giết người cướp pháp bảo.
Hắn và Trần Trung đại đệ tử của Tức Mặc Lão Nhân là bạn tri kỷ, vài ngày
trước hắn nhận được phi kiếm truyền âm của đối thủ, muốn hắn giúp đuổi
giết hai người, trong đó một người tên là Trương Hổ, chính là đệ tử của
Trần Trung.
Tên Trương Hổ này liên thủ với người ngoài giết sư phụ, trong khi Ngũ sư
đệ của hắn chết , Tức Mặc Lão Nhân lập tức cảm nhận được, nhưng Trương
Hổ không biết, cơ thể của Ngũ Đệ ngoài trúng thuốc độc, còn có một bí
kíp mà Tức Mặc Lão Nhân dùng để khống chế các đệ tử, chỉ cần thông qua
bí kíp này Tức Mặc Lão Nhân có thể biết mọi chuyện rõ như trong lòng bàn
tay. Trong cơn giận giữ, dùng bí kíp này lần ra hiện giờ đối thủ đang ở
Đằng Gia thành, lập tức phái Trần Trung xuống núi đi bắt tên Trương Hổ.
Chỗ của Trần Trung cách khá xa, thế là hắn dùng kiếm truyền thư cho Đằng Lệ , nhờ Đằng Lệ thay mình ngăn chặn việc này.
Khi Đằng Lệ kiểm tra, phát hiện ra Trương Hổ quả nhiên đang ở Đằng Gia
thành, tên đi cùng hắn chắc chắn là đồng bọn, thế là hắn liệu tính trước
mọi việc.
Hắn vốn chỉ muốn hỗ trợ một chút, nhưng bây giờ Đằng Lệ đã hạ quyết tâm,
bất kể thế nào cũng phải giết bằng được Vương Lâm, đoạt lấy bảo bối
giúp hắn dịch chuyển tức thời.
Nghĩ đến đây, hắn tăng tốc đuổi theo.
Vương Lâm uống một hớp linh khí, mặt hắn như lóe lên, há miệng phun ra
một dải màu xanh, dải màu xanh vừa xuất ra xung quanh nồng nặc mùi tanh
của máu.
Ngay sau đó hắn phóng tia màu xanh ra phía sau. Vương Lâm vẫn không dừng lại, vẫn bay nhanh về phía trước.
Đằng Lệ ở phía sau nhìn được rất rõ, hắn không để ý đến dải sáng màu
xanh, cười nhạt, ngón tay trỏ phải vung lên, lập tức một quả cầu lửa
xuất hiện lao thẳng về phía dải sáng màu xanh.
Trong khoảnh khắc quả cầu lửa và dải sáng màu xanh chạm vào nhau, vang lên một tiếng nổ rất lớn.
Đằng Lệ khinh miệt không thèm nhìn nữa, nhưng ngay lúc đó phía trước hắn
mười mét bỗng lóe lên dải sáng màu xanh, lập tức đâm vào người hắn,
quần áo của hắn rách tan không còn một mảnh, để lộ ra quần áo giáp bằng
vàng ở bên trong.
Dải sáng màu xanh vừa chạm vào bị bộ áo giáp chặn lại, liền bật ngược trở lại rồi tan biến mất.
Vương Lâm khẽ kêu lên tiếc nuối, tay phải vung lên, thanh lục kiếm liền
xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn, đầu không thèm ngoảnh lại tiếp tục
chạy.
Đằng Lệ mồ hôi ra đầm đìa trên trán, những cảnh vừa rồi quá ư nguy hiểm,
cho dù Trúc Cơ có tu luyện đến mấy, nhưng nếu như bị phi kiếm đâm phải,
chắc chắn sẽ bị trọng thương, mà thanh phi kiếm này không phải tầm
thường, bản thân mình mà bị kiếm đâm phải sẽ chết ngay tại chỗ.
Đằng Lệ sờ lên bộ giáp trên người mà ông nội để lại cho hắn, hắn thấy
thật may mắn, nhưng ý đồ truy sát Vương Lâm càng mạnh mẽ, ánh mắt hắn
lạnh lùng, miệng lẩm bẩm: “ ngoài bảo bối giúp dịch chuyển tức thời, còn
có phi kiếm tuyệt diệu, thằng ranh này, tất cả những thứ trên người
ngươi sẽ là của ta.”
Ba ngày sau, ở một nơi trên sa mạc, Vương Lâm mặt mũi đầy bụi cát, hắn
ngửa cổ một hơi hết linh khí trong chiếc hồ lô, đau lòng lẩm bẩm: “linh
khí thần kỳ đã không còn nhiều nữa, cứ như thế này, chẳng mấy chốc sẽ
hết sạch, cần phải bổ xung nhanh chóng.”
“ Tiểu tử, lão phu không đi được nữa, ba ngày qua đã dịch chuyển tức
thời quá nhiều, Nguyên Anh ta bị tổn thương rất nhiều.” Giọng nói của
Tư Đồ Nam đã vô cùng suy yếu.
Vương Lâm quay đầu lại nhìn xa xăm, trong mắt lộ ra sát khí, hắn lạnh
lùng buông một câu: “ hắn đã đuổi tới nơi rồi.” Nói rồi, hắn vỗ vào túi
bảo bối, một thanh Lục kiếm bỗng nhiên xuất hiện.
Ánh sáng của Lục Kiếm hơi mờ, trên bề mặt có một số vết thương tích. Ba
ngày qua, Vương Lâm nhiều lần rút kiếm ra, nhưng Đằng Lệ đã có sự cảnh
giác, nên việc đánh lén càng thêm phần khó khăn, nhất là áo giáp hộ thân
của hắn có lực cản vô cùng lớn, cho dù là Lục Kiếm sắc nhọn đến mấy
cũng không thể đâm được vào người hắn.
Sau khi lau phi kiếm, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ở phía
Tây có cánh rừng kéo dài bất tận, phía trên cánh rừng là một màn sương
khói dày đặc, không thể nhìn rõ bên trong.
Hắn có vẻ trầm ngâm, không nói một lời, liền chuyển hướng bay về phía
Tây. Trong nháy mắt đã đến bìa ngoài của cánh rừng, hắn hạ mình xuống
đất, đi thẳng vào trong rừng.
Vương Lâm biết rõ, chất lỏng thần kỳ của mình đã dùng hết, khả năng dịch
chuyển tức thời của Tư Đồ Nam hiển nhiên cũng không còn, nếu như tiếp
tục bay trên không, sớm muộn cũng bị đối phương đuổi kịp.
Chi bằng đi bộ trong rừng, cho dù không biết vì sao bên trên cánh rừng
này lại dày đặc một màn sương khói, nhưng lúc trước hắn nhìn màn sương
khói này phát hiện khi nhìn vào màn sương này giống như rơi vào vũng
bùn, khả năng cử động nhỏ dần xuống còn vài chục mét.
Vương Lâm vào rừng không lâu, một dải cầu vồng lao đến, bay lượn phía
trên cánh rừng vài vòng sau đó từ từ hạ xuống đất, lộ ra Đằng Lệ với bộ
giáp bằng vàng sáng chói. Lúc đó trên khuôn mặt của Đằng Lệ lộ ra vẻ mệt
mỏi, ba ngày truy sát không ngừng nghỉ, nguyên khí bị tổn thương rất
nhiều, nếu như trong túi của hắn không có linh dược thì có lẽ đã sớm bỏ
quay về rồi.
Nhưng bảo bối trong tay của đối phương, cứ dày vò tâm can hắn, làm hắn
hận không thể lập tức đuổi theo giết chết Vương Lâm, cướp bảo bối của
hắn, khi hắn bắt đầu truy sát Vương Lâm hắn cũng không tưởng tưởng được
lại khó khăn như vậy, nhất là khi đối phương thi chuyển dịch chuyển tức
thời, hắn mặc dù giật mình, nhưng hắn tự nhủ Liên Trúc Cơ vẫn chưa đến,
bay lâu như vậy nhất định sẽ tổn hao nguyên khí, dựa vào sức lực lúc sau
của Trúc Cơ, bây giờ có thể dễ dàng giết được Vương Lâm.
Thế nên mặc dù liên tục đuổi theo, nhưng Đằng Lệ không hề vội vàng, bình
tĩnh đợi đến khi nguyên khí và sức lực của đối phương hao tổn sẽ chỉ
cần một nhát kiếm giết chết Vương Lâm.
Nhưng ngày thứ hai khi đuổi giết Vương Lâm hắn đã phải từ bỏ hoàn toàn
suy nghĩ này, tốc độ của đối phương không những không hề giảm đi, mà
càng ngày càng nhanh, điều này làm hắn không thể nào giải thích được,
cùng với sự quan sát của mình, hắn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nhiều lần nhìn thấy Vương Lâm cầm ra một cái hồ lô, mổi lần uống hết chất lỏng trong hồ lô, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.
Ý nghĩ phải giết chết Vương Lâm càng lớn hơn.
Đằng Lệ đứng ở phía ngoài cánh rừng, mắt không ngừng quan sát, trong đầu
có chút do dự, hắn nghĩ thầm trong lòng: “cánh rừng hoang dã này thật
thần bí, quanh năm bị sương mù bao phủ, ông nội hắn đã từng dặn không
nên đi vào khu rừng này, bây giờ có nên truy đuổi theo nữa hay không
đây….”
Trầm ngâm một lát, Đằng Lệ nghiến răng, những bảo bối trong tay của
Vương Lâm làm hắn quyết tâm hơn, không nói không rằng xông thẳng vào
trong rừng.
Trong rừng này, cây cổ thụ chen nhau mọc, trên mặt đất mọc đầy những đám
cỏ cao hơn nửa thước, rất nhiều rắn rết độc bò lổm ngổm, chỗ nào cũng
có thể nhìn thấy cây cổ thụ ngàn năm tuổi, rất nhiều loài hoa cỏ lạ,
thỉnh thoảng lại nhìn thấy những mãnh thú đang đấu với nhau, không những
vậy, mùi hôi thối từ xác lá cây, xác động vật bốc lên nồng nặc đến mức
có thể giết chết người.
Nơi đây quanh năm bị sương mù bao phủ, nhiều cây cổ thụ cũng nhiều mãnh
thú có thể so sánh với mãnh thú ở chỗ của Nguyên Anh Kỳ, có thể nói nguy
hiểm lúc nào cũng rình rập, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là mất
mạng.
Vương Lâm nhìn xung quanh, thân thủ hắn bay nhanh trong rừng, đột nhiên Tư Dồ Nam vội vàng gọi: “dừng lại, mau dừng lại!”
Vương Lâm ngay lập tức dừng lại.
Tư Đồ Nam thở gấp nói: “nơi đây là nơi quỷ quái nào vậy? Tại sao lại có
dây mây màu xanh tồn tại, lạo này nhỏ thì có thể phá nát cây cỏ, đã từng
có rất nhiều nước vì nó mà bị diệt vong.”
“Dây mây màu xanh”, Vương Lâm ngây người.
Trước mặt ngươi có một dây mây, trên dây mây có một đường màu xanh…à
không, đây không phải là dây mây màu xanh, kỳ lạ….Vương Lâm, đây là mầm
dây mây màu xanh, uy lực của nó có thể không lớn như lời đồn đại, nhưng
ngươi tốt nhất tránh nó ra, dây mây xanh trưởng thành chính là cơn ác
mộng của những người tu luyện, loại cây này rất khát máu, mối làn nuốt
một người đang tu luyện thì sẽ tiến hóa, mà theo như truyền thuyết tiến
hóa đến mức cao nhất chính là dây mây xanh này, cho dù là lúc còn mới
biến đổi thì cao thủ cũng không thể nào địch lại. Không những vậy loài
cây này còn rất nhạy cảm với pháp thuật, nhất định không được dùng pháp
thuật để tấn công nó” Tư Đồ Nam như ngưng lại.
Vương Lâm nhìn xung quanh, hắn như chăm chăm nhìn vào dây mây màu xanh
mọc trên một cây đại thụ ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Thoạt nhìn dây mây này hết sức bình thường, ngoài có một đường màu xanh ra, không có khác biệt nào với nhứng loại dây mây khác.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không nghe hết lời của Tư Đồ Nam, liền chầm
chậm tiến lên phía trước,không dùng một chút công lực nào cẩn thận dùng
ngón tay cái và tay trỏ nhẹ nhàng kéo dây mây xanh ra, lúc đó hắn dùng
hết sức tập trung của mình. Khi kéo được dây mây ra khoảng ba thước, hắn
nhẹ nhàng buông tay ra, rồi lùi lại vài chục thước, nhanh chóng cắt qua
đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống trên thân dây mâu xanh.
Dây mây bị giọt máu đâm phải lập tức bật lên như con rắn chồm đầu lên,
ngay sau đó từ chỗ rễ của nó liền mọc ra vài dây mây nữa kết lại với
nhau rồi mấp máy vài cái, sau đó dần dần hạ xuống mặt đất
Trên trán Vương Lâm lấm tấm mồ hôi, khóe miệng hơi nhếch lập tức rời khỏi chỗ đó.
Vương Lâm rời khỏ đó không lâu, Đằng Lệ đuổi đến chỗ đó, hắn vì muốn
đuổi kịp Vương Lâm, nên vẫn dùng pháp thuật để di chuyển, mà không hề để
ý đến vài dây mây trên mặt đất.
Mặc dù ở trong rừng sâu bị hạn chế tầm nhìn và cảm giác, nhưng hắn cảm
nhận rất rõ rằng đã rất gần Vương Lâm, miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó
lại xông lên phía trước, nhưng khi hắn băng qua những dây mây trông có
vẻ tầm thường này, bất ngời sinh chuyện.