[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 93 : Thi Âm tông (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Quái nhân đang đứng trên mặt đất liền biến sắc, không chút do dự kéo tất cả chín tấm phù xuống. Chín loại khí liền hiện lên quanh thân thể hắn. Hắn nhanh chóng từ dưới đất vọt lên, nhảy tới vị trí của Vương Lâm, không thèm để ý, xuyên qua vòng sáng màu đỏ, ôm lấy Vương Lâm, nhanh chóng hạ xuống. Khi đối phương xuất hiện, trong nháy mắt, Vương Lâm đã tỉnh táo lại. Hắn thấy sự sợ hãi trong mắt của quái nhân, đồng thời cũng phát hiện ra dị biến trên bầu trời nên cũng không nói tiếng nào, để mặc cho đối phương kéo xuống. Sau khi hai người xuống đến đất, quái nhân lập tức kết ấn. Một dòng suối đen chợt xuất hiện bên ngoài pho tượng, quái nhân liền kéo Vương Lâm nhanh chóng chui vào bên trong. Cùng lúc đó, tám luồng ánh sáng biến mất, pho tượng từ từ chui xuống lòng đất. Lúc này, từ cái quan tài giữa không trung, thân ảnh một nam tử giống như một cái xác khô dần dần ngưng tụ. Nét mặt hắn lạnh như băng. Bên cạnh hắn, thi mị đang đứng cạnh, toàn thân nó tỏa ra mùi xác thối, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Nam tử nhìn chằm chằm cái pho tượng đang từ từ chui xuống lòng đất. Thần thức mạnh mẽ của hắn nháy mắt bao trùm toàn bộ đống đổ nát, dò xét một chút. Cuối cùng, ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn vào pho tượng. Lúc này, Vương Lâm bị quái nhân kéo vào trong pho tượng, ánh mắt chớp chớp, sử dụng thần thức đảo qua một lượt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Không gian bên trong pho tượng cũng không lớn. Bên trong có những tinh thể màu trắng đáng trôi nổi. Ở giữa có một pho tượng người bằng đá, màu đen đang khoanh chân ngồi. Diện mạo của pho tượng đó cũng giống hệt như pho tượng to lớn. Quanh pho tượng có một làn quang mang màu tím phát ra ánh sáng, chiếu vào một vài vị trí bên trong pho tượng to. Ngay sau đó, một bức màn sáng chợt xuất hiện bên trong pho tượng. Màn sáng chớp chớp vài cái, rồi hiện lên quang cảnh bên ngoài pho tượng. Thông qua bức màn sáng, Vương Lâm thấy rõ được tất cả những thứ bên ngoài. Nhìn sang, nét mặt quái nhân lúc này đang rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ rõ sự cừu hận. Nam tử đứng ở ngoài, nhìn chằm chằm vào pho tượng, bình thản nói: - Chủ nhân! Trăm năm thoáng cái đã qua. Lần này, ngươi chạy không thoát được nữa đâu. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, nhìn quái nhân chằm chằm, nói: - Ngươi là chủ nhân của hắn? Ánh mắt quái nhân ngơ ngác nhìn Vương Lâm. Đúng lúc này, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia sáng. Hắn há mồm phun ra một đạo lục quang. Đạo lục quang vừa xuất hiện liền lóe lên một cái lao thẳng về phía người đá. Trong nháy mắt, một luồng tử khí từ trong tượng đá lan ra. Tiểu kiếm màu xanh chợt thuấn di, xuyên qua tử khí, đâm trúng vào người đá. Nhưng tiếng động vang lên liên tiếp, một cái quang cầu nhanh chóng từ trong người đá bay ra. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải điều khiển phi kiếm một lần nữa thay đổi phương hướng, đuổi theo quang cầu. Lúc này, quái nhân mới có phản ứng. Ánh mắt nó lộ vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm có chút phẫn nộ, chỉ phi kiếm rồi kêu oa oa vài tiếng. Vương Lâm ngẩn người. Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp từ trong quang cầu truyền ra. - Tiểu hữu chớ nên xúc động. Lão phu không có ác ý. Ta mới là chủ nhân của kẻ bên ngoài. - Cùng lúc đó, vô số quang điểm từ bốn phương tám hướng tụ lại, dung hợp vào trong quang cầu, hình thành một người chỉ cao khoảng chừng một thước, xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Thần thái người đó suy yếu, ánh sáng toàn thân ảm đạm. Thoạt nhìn giống như một tên đồng tử. Lúc này, hắn vừa cố gắng né tránh phi kiếm vừa chắp tay thi lễ với Vương Lâm. Quái nhân phẫn nộ hét lớn một tiếng, tiến lên chặn lấy phi kiếm. Trong lúc đối phương mở miệng nói chuyện, Vương Lâm liền lui lại sau vài bước, vung tay lên, tiểu kiếm bay về phía sau lưng hắn, mũi kiếm vẫn chỉ về phía đối phương. Quái nhân tới bên cạnh người đó, quay đầu căm tức nhìn Vương Lâm, trong miệng nói oa oa vài tiếng, rồi lại gầm rú lên mấy câu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Người đó cười khổ, thân thể nhẹ nhàng bên lên, ngồi trên vai quái nhân. Vỗ vỗ quái nhân một cái, nói: - A ngốc! Không được vô lễ với khách nhân. Ánh mắt quái nhân lập tức hòa hoãn, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Vương Lâm. Người đó thở dài, nhìn Vương Lâm, ôn hòa nói: - Tiểu hữu không cần phải động thủ, lão phu... Lão chưa nói dứt, thì bên ngoài pho tượng, nam tử đã lẩm bẩm mấy từ cổ quái. Trong nháy mắt toàn thân pho tượng chấn động, dừng lại không chui xuống nữa. Nét mặt người đó khẽ biến, hai tay bắt quyết, phun ra một đạo tử khí. Luồng khí vừa xuất hiện liền lập tức dung nhập vào bốn phía quanh vách pho tượng. Hai mắt của pho tượng liền tỏa ra quang mang màu tím, tiếp tục chui xuống. Nam tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay cách không chộp một cái. Pho tượng lại chấn động, từ từ đứng im. Ngay sau đó, hắn liên tục xuất ra vô số thủ ấn phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Nhưng pho tượng vẫn đứng sừng sững tại chỗ. Lúc này, trong pho tượng, người đó thở phào nhẹ nhõm, nét mặt có vẻ uể oải nói với Vương Lâm: - Dưới sự công kích của a Mộc, pho tượng này có thể chịu được nửa canh giờ. Cũng đủ cho ta nói rõ với tiểu hữu. Vương Lâm không nói tiếng nào, nhìn chăm chú vào đối phương. - Lão phu là Ngô Vũ! Không biết tiểu hữu có nghe nói tới Thi Âm tông hay không? - Người đó thở dài, nói. Vương Lâm thản nhiên, nhìn thanh tiểu kiếm đang bay quanh mình, lắc đầu. Ngô Vũ cười khổ, nói: - Tiểu hữu không cần phải để phòng như thế. Nguyên Anh của lão phu đã xuất thể, qua mấy trăm năm không ngừng hao tổn nguyên khí nên đã yếu lắm rồi. Vì vậy cũng chẳng có gì uy hiếp đối với ngươi. Nhưng vừa rồi, thanh phi kiếm của ngươi suýt chút nữa thì lấy đi tính mạng của lão phu rồi đấy. Vương Lâm chớp chớp hai mắt, trầm ngâm một chút nói: - Người bên ngoài là ai? Ngươi là chủ nhân của hắn? Ánh mắt Ngô Vũ có chút bất đắc dĩ, nói: - Hắn là thi khôi của lão phu. Lão phu vốn là một trong những lão tổ của Thi Âm tông. Thi Âm tông có một phương pháp tu luyện đặc biệt. Tất cả đệ tử nhập môn phải tìm kiếm một cái thi thể để luyện thành thi khôi của bản thân. Cùng với sự tăng tiến của bản thân, thi khôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nói: - Thi khôi của ngươi đã phản bội? Ngô Vũ cười khổ, gật đầu nói: - Đúng thế. Nếu có công pháp tu luyên khống chế thì thi khôi cả đời sẽ không phản bội. Nhưng đáng tiếc ba trăm năm trước, lão phu mang nó tới đây vốn định dựa vào khí âm hàn ở nơi này để đột phá Nguyên Anh. Nhưng đáng tiếc lại bị thất bại trong gang tấc. Thi khôi nhân lúc ta bị trọng thương, tâm thần bị chấn động đã chạy thoát khỏi sự khống chế của ta. Lúc này, sự rung động của pho tượng càng lúc càng mạnh. Ánh mắt Ngô Vũ có phần lo lắng, nói nhanh hơn: - Lúc đó, do ta muốn bế quan trị thương nên không thể đi đuổi theo. Hơn trăm năm sau, khi thương thế của ta chuyển biến tốt đẹp liền đi tìm nó. Nhưng không biết, nó có được cơ duyên gì mà lại sinh ra thần trí. Thậm chí còn vượt qua ta đạt tới Nguyên Anh trung kỳ. Ta không địch lại nên phải để Nguyên Anh ly thể, may mắn chạy thoát. Nguyên Anh bị trọng thương nên chỉ ẩn nấp trong pho tượng này không dám đi ra ngoài. Cái thi mị bên ngoài kia chính là thân thể của ta. Không ngờ dưới tác dụng của khí âm hàn cũng có thể sinh ra thần trí. Ôi! Vương Lâm cười lạnh nói: - Ngươi định lừa ta phải không? Như ngươi nói nếu thi khôi đã sinh ra thần trí, tại sao không bỏ đi mà lại vẫn muốn tìm ngươi? Ngô Vũ cười khổ, do dự một chút, nói: - Tiểu hữu không biết. Thực ra chuyện này có liên quan đến bí mật của Thi Âm tông chúng ta. Mặc dù thi khôi có thể thoát khỏi sự khống chế của, nhưng dù sao nó đã bị ta tế luyện mấy trăm năm, tâm thần tương thông. Nếu hắn rời khỏi ta quá trăm dặm lập tức sẽ tan thành mây khói. Chỉ có một phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này đó chính là nuốt Nguyên Anh của ta, phá đi phong ấn của ta trong cơ thể. Từ đó, hắn mới có thể thoát được sự trói buộc của ta. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói: - Mấy trăm năm qua, hắn vẫn không tìm được ngươi? Ngô Vũ sờ sờ bức vách của pho tượng, nói: - Trong lúc ta bỏ chạy vô tình đi vào trong pho tượng này. Trên pho tượng có ẩn chứa một thứ lực lượng thần kỳ, có thể che giấu hơi thở của ta. Vì vậy, dưới sự che chở của pho tượng, ta mới có thể sống sót. Mặt khác, sau khi thi khôi đột phá tới Nguyên ANh trung kỳ, không biết vì sao, sau mỗi lần ra ngoài hoạt động lại phải nghỉ ngơi một lần. Mỗi lần nghỉ ngơi đều phải tới trăm năm. Đó cũng là một trong những nguyên nhân, mà ta không bị cắn nuốt nguyên anh. - Vậy tại sao ngươi không nhân lúc nó nghỉ ngơi mà bỏ đi? - Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, hỏi. - Ta đã thử vô số lần, nhưng trong rừng cây bị một làn sương mù bao phủ. Thứ sương mù đó với thân thể của Nguyên Anh có tác dụng ăn mòn. Cho dù ta chỉ dính vào một chút cũng không thể chịu nổi. Vốn thi khôi không thể tìm được ta. Nhưng đáng tiếc, lần này thân thể của ta lại nảy sinh thần trí, nên bằng vào sự cảm ứng của thân thể, nó mới tìm được đến đây. Hơn nữa, a Ngôc tốt bụng vì ngươi mới mở pho tượng ra. Từ đó, mới dẫn đối phương tới đây. Ôi! Đây đúng là kiếp số, không thể trách được ai. - Ngô Vũ mỉm cười nhìn Vương Lâm nói tiếp. - Tiểu hữu! Ngươi và a Ngốc gặp nhau, hắn đã nói cho ta biết rồi. Nếu là ba trăm năm trước, ta mới bị nhốt ở đây thì khi nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đoạt lấy thân thể. Nhưng bây giờ, ta đã lãng phí một cơ hội đoạt xá trên người a Ngốc. Trừ khi có thể đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, nếu không không thể đoạt xá lần nào nữa. Vương Lâm đối với những điều người đó nói cũng chẳng hề tin tưởng. Nhưng nét mặt hắn vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn quái nhân một cái, nói: - Hắn là a Ngốc? Ngô Vũ gật đầu nói: - Tiểu hữu! Ta phát hiện được a Ngốc ở bên trong pho tượng. Lúc đó, hắn đang ngủ say, ta vốn muốn đoạt xa. Nhưng đáng tiếc, trong cơ thể hắn lại có một thứ lực lượng hủy thiên diệt địa. Ta đoạt xá thất bại nên mới để lại trong cơ thể a Ngốc phân nửa tinh khí của Nguyên Anh, cố gắng thoát ra. Có điều, cũng nhờ như thế, khi a Ngốc tỉnh lại chợt sinh ra một cảm giác khó hiểu đối với ta. Vì vậy mà cùng ta nương tựa lẫn nhau để sống. Từ sau lần đó, ta biết rằng cả đời này của ta chỉ sợ không còn cơ hội để bỏ đi nữa. Mãi cho đến khi a Ngốc nói với ta là đã gặp ngươi... Nói tới đây, hai mắt Ngô Vũ hiện lên sự hưng phấn. Vương Lâm không nói gì, lẳng lặng nhìn đối phương. Nét mặt Ngô Vũ lộ vẻ cầu khẩn, nói: - Lão phu khẩn cầu tiểu hữu, giúp ta...