[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Lúc Lý Hiếu Tông mới tới biên thành Phan Cố, đã không chỉ một lần muốn dẫn theo tám trăm biên quân đột tập thành Niết Bàn ở bên kia dãy núi Lang Nhũ. Thậm chí hắn từng lập di thư vì cái lý tưởng này. Phải biết rằng tự tiện khơi mào chiến tranh giữa hai đế quốc cường đại là một tội rất lớn. Cho dù hắn xuất thân từ Lý gia ở Lũng Hữu cũng không gánh vác nổi.
Khai chiến với đế quốc Mông Nguyên không giống khai chiến với các quốc gia khác. Nếu như khiêu khích với Yến Quốc ở phía nam Yên Sơn Nam Cương, thì sẽ được cái đại lão của Binh Bộ khen ngợi là vũ dũng. Còn nếu tùy tiện khơi mào tranh chấp với đế quốc Mông Nguyên, thì nhất định sẽ bị mọi người mắng là ngu ngốc.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là các vị đại lão của Binh Bộ kia không dám cũng như không muốn khiêu khích với đế quốc Mông Nguyên.
Dù sự cường đại của Đại Tùy được thể hiện rõ trong một trăm năm qua, nhưng không thể nghi ngờ chính là, cái danh đệ nhất cường quốc vẫn thuộc về Mông Nguyên. Luận về diện tích lãnh thổ quốc gia, Mông Nguyên chỉ kém hơn bốn nước Đại Tùy, Nam Yến, Đông Sở, Bắc Liêu cộng lại một chút mà thôi.
Mà đây chỉ là phần nổi của đế quốc Mông Nguyên. Nói tới đế quốc Mông Nguyên, không thể không nhắc tới Đại Tuyết Sơn nằm ở cực tây của đế quốc Mông Nguyên. Trên Đại Tuyết Sơn có một tòa Đại Luân Tự. Trong tòa Đại Luân Tự có một Đại Luân Minh Vương.
Người của thế giới này tin vào Phật giáo. Ngoại trừ Đại Tùy tôn sùng Đạo giáo ra, phần lớn các quốc gia khác đều coi Phật giáo là Quốc giáo. Tôn vinh Đại Luân Minh Vương là Phật Tổ.
Đại Tuyết Sơn, Đại Luân Tự, Đại Luân Minh Vương đều nằm ở đế quốc Mông Nguyên.
Đây mới là điều khiến cho Đại Tùy phải kiêng kỵ Mông Nguyên.
Không chỉ nói trăm vạn lang kỵ của đế quốc Mông Nguyên, cho dù đội quân mạnh mẽ hơn, cũng không tạo bất kỳ áp lực gì cho quân nhân Đại Tùy. Cho dù là ba nghìn Kim Thân Tăng Binh trong truyền thuyết của Đại Tuyết Sơn, cũng không khiến cho quân nhân Đại Tùy có lòng kính sợ như các quốc gia khác. Quân nhân mà, trời sinh chính là phải chiến đấu, sao phải sợ hãi quân địch?
Từ lúc Đại Tùy kiến quốc tới nay, tận lực nâng Đạo giáo của bản thổ. Mặc dù không lập thành Quốc giáo, nhưng trải qua hơn một trăm năm cố gắng, Đạo giáo đã xâm nhập nhân tâm Trung Nguyên. Dù cũng có đệ tử của Phật giáo từ thật xa tới truyền giáo, nhưng rất khó nhận được sự tôn sùng và đãi ngộ như các quốc gia khác.
Nghe nói nhị đệ tử của Đại Luân Minh Vương là Trí Tuệ Thiên Tôn đã từng tới thăm Đại Tùy. Nhưng người của Lễ Bộ Đại Tùy căn bản không quan tâm tới hắn. Nếu muốn yết kiến Hoàng Đế bệ hạ của Đại Tùy, có thể…Nhưng phải làm đúng theo quỷ củ là trình quốc thư. Sau đó thì thành thật làm lễ của thần tử. Dựa theo quy củ từ trước tới nay của Lễ Bộ, trước tiên ở tạm trạm dịch. Đãi ngộ không khác gì các đặc phái viên của các quốc gia khác. Hoàng Đế muốn gặp ngươi lúc nào thì ngươi mới được tiến cung.
Nghe nói lúc Trí Tuệ Thiên Tôn tiếp nhận lời truyền này của quan viên Lễ Bộ, không khỏi than thở:”Sư tôn nói qua, phía đông là nơi mà yêu ma đầy đường. Thực tế thì Trung Nguyên đã hỗn loạn không chịu nổi. Ta tới đây vốn để xem có thể cứu được mấy người ra khỏi khổ hải thì cứu. Nhưng người Trung Nguyên lại coi trầm luân trong khổ hải là vui, khổ hải là nơi hạnh phúc của bọn họ. Ta không tới cũng được.”
Lời này truyền khắp Đại Tùy, bị Lễ Bộ Thượng Thư Độc Cô Tú cười nhạo là mặt dày.
Hoàng Đế Đại Tùy từng nói qua, những thứ như Thiên Tôn, Phật Tổ gì đó của Phật giáo kia, chẳng qua đều là một đám tiểu nhân dối trá, da mặt dày mà thôi.
Nhưng không thể không nhắc tới, Đạo giáo hưng thịnh ở Đại Tùy, bất quá là do Hoàng Đế Đại Tùy tùy hứng mà thôi. Hắn cảm thấy bên trong quốc gia của mình nên có một giáo phái ngang bằng với Phật giáo. Bởi vậy liền nâng Đạo giáo lên.
Lại nói tiếp, ảnh hưởng của Đạo giáo với quốc gia kém xa với ảnh hưởng của Phật tông với các quốc gia khác.
Cho dù Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc từng hiển lộ qua thần tích.
Nghe nói vào tháng tư của một năm nào đó, trong vòng một đêm, núi Thanh Nhạc có thêm một rừng cây đào rộng hơn vạn mẫu. Lại trong vòng một đêm hoa đào nở rộ. Lại trong vòng một đêm tiên đào thành quả. Tiêu chân nhân mời rất nhiều trích tiên của Cửu Thiên hạ phàm uống rượu. Thôn dân dưới núi loáng thoáng nhìn thấy cầu vồng rực rỡ ở giữa sườn núi, loáng thoáng nghe thấy tiên nhạc du dương, lại không thể nhìn thấy chân dung. Trong lúc nhất thời, Đạo giáo trở nên thịnh hành.
Đương nhiên, lúc thần tích kia truyền tới Đại Tuyết Sơn, vị Trí Tuệ Thiên Tôn chỉ cười nhạt một tiếng, bình luận bốn chữ.
Điêu trùng tiểu kỹ.
Đương nhiên, lời bình này truyền lại núi Thanh Nhạc, Tiêu chân nhân cũng cười nhạt một tiếng, bình luận bốn chữ.
Lừa ngốc thúi lắm.
Hoàng Đế Đại Tùy không đưa ra bất kỳ bình luận gì về việc hoa đào nở rộ, tiên đào thành quả trong một đêm ở núi Thanh Nhạc. Nhưng lại vỗ tay cười to với bốn chữ ‘Lừa ngốc thúi lắm’. Sau đó liền phong Tiêu chân nhân làm Quốc Sư.
Những việc này quá xa xôi, đối với Phương Giải ở thành Phan Cố càng xa xôi.
Hắn không giải thích được bị đưa tới thế giới này. Chuyện mà hắn quan tâm nhất chính là làm sao để sống sót. Sau khi sống sót, chuyện quan tâm nhất chính là làm sao sống tốt. Sau khi sống tốt, chuyện quan tâm nhất chính là làm sao giữ được nó.
Hắn tới thế giới này từ mười lăm năm trước.
Từ một nơi đó hàng sinh, suýt nữa vừa ra đời đã bị quăng vào hố lửa thiêu trụi. Lại không giải thích được cuốn vào một cuộc đuổi giết. Bị người mang theo chạy trốn khắp nơi. Trải qua rất nhiều việc, tới hiện tại hắn vẫn nghĩ không thông nguyên nhân là ở đâu.
Hắn mới tới biên thành Phan Cố từ ba năm trước.
Sau đó dùng thời gian ba ngày để tĩnh tâm thiết kế cơ hội tiếp cận Lý Hiếu Tông. Dùng thời gian bảy ngày khuyên bảo Lý Hiếu Tông nghe theo ý kiến của hắn. Dùng thời gian mười lăm ngày dùng danh nghĩa của Lý Hiếu Tông hiệu triệu tám trăm biên quân ra ngoài thu ba nghìn lượng bạc. Dùng thời gian hai tháng xây dựng một tòa mộc lâu cao ba tầng. Lại dùng thời gian nửa năm, đã khiến tòa mộc lâu ba tầng này trở thành một tòa kiến trúc biểu tượng cho thành Phan Cố.
Kim Nguyên Phường.
Năm thứ hai, hắn hiệu triệu dân chúng toàn thành gom góp tài chính xây dựng thêm Kim Nguyên Phường, lại xây Hồng Tụ Lâu, thu hút được con gà đẻ trứng vàng là Hồng Tụ Chiêu. Tết âm lịch năm thứ hai, dân chúng toàn thành đều thu được tiền lãi, hơn nữa không ít.
Bởi vậy Phương Giải trở thành một người đặc thù nhất của thành Phan Cố.
Đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường.
…
…
Chính bởi vì thành Phan Cố có những sinh ý này, chính bởi vì người thảo nguyên bạo chi, Nha Tướng Lý Hiếu Tông của thành Phan Cố quyết đoán buông tha ý niệm đi đánh thàn Niết Bàn. Hắn chuyển mục tiêu sang kiếm tiền. Tranh thủ thời gian ngắn nhất biến những người thảo nguyên ở bên kia dãy núi Lang Nhũ thành những kẻ nghèo hèn.
Không thể không nói, lý tưởng này tương đối cao thượng…
Bốn mươi tám trò đánh cuộc ở Kim Nguyên Phường đều do Phương Giải nghĩ ra.
Một người xem phim Đổ Thần lớn lên như hắn, nghĩ ra được những trò đó không phải là việc khó gì.
Những ngày mở chở là những ngày vui vẻ nhất của dân trong thành. Bởi vì nó có nghĩa rằng người thảo nguyên lại ngốc hồ hồ mang tiền tới. HƠn nữa từ khi thành Phan Cố có ba tòa nhà kia, người thảo nguyên tới càng ngày càng nhiều. Mà bạc chia cho dân chúng toàn thành cũng càng ngày càng nhiều. Dân chúng yêu mến Phương Giải tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều.
Phương Giải chẳng những là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, hắn còn có một thân phân khác.
Một thám báo của đội thám báo biên quân.
Rất nhiều người không hiểu, một người như hắn vì sao không yêu cầu Lý Hiếu Tông ban cho một quân chức. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng, một người như Phương Giải chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Chỉ có Phương Giải tự mình biết. Nếu trên thế giới này có một nơi chính thức an toàn, hoặc có thể nói là một nơi mà những kẻ đuổi giết hắn kia không dám tới, thì chính là Đô thành Trường An của Đại Tùy.
Mà muốn tiến vào Trường An, cần tiền, cần thân phận.
Hai thứ để tiến vào Trường An này, hắn muốn tìm được ở thành Phan Cố.
Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn đã là thành Trường An rồi.
Từ lúc hắn sinh ra tới hiện tại, mười lăm năm, người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Ba năm trước đây, trong thành Đại Lý của nam Yến Quốc, vì để tung hỏa mù đám người đuổi giết kia. Bảy tên hộ vệ sau khi thương nghị đã quyết định, năm người dẫn theo một đứa nhỏ mà họ vừa mới cướp được chạy về hướng đông bắc. Mà hai người còn lại thì bảo vệ hắn chạy về hướng tây bắc, đi ngược với phương hướng của đám truy binh để tiến vào Đại Tùy, sau đó tới Phan Cố.
Phương Giải biết, năm người kia đã dẫn dắt truy binh thành công. Cho nên hắn mới có ba năm yên bình ở thành Phan Cố. Nhưng hắn cũng biết, năm người, còn có đứa nhỏ không quen biết kia, chỉ sợ đã chết hết. Với thế lực cường đại truy đuổi bọn họ, một khi phát hiện ra bị lừa sẽ chậm rãi điều tra từ đầu…Ba năm là khoảng thời gian đủ lâu. Phương Giải không cho rằng Phan Cố còn an toàn.
Người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Sau này hắn phải học tự bảo vệ bản thân.
Chỉ có tới Đế Đô Trường An, những người kia mới không dám hoành hành.
Ở quán thịt chó Vân Kế mời đám người Phó Bảo Bảo và Khâu Tiểu Thụ ăn lẩu thịt chó, uống hết một túi da rượu, Phương Giải đã say có chút quên hết trời đất. Hắn kéo tay của lão bản nương thoạt nhìn đã ba mươi bảy, ba mươi tám của quán thịt chó Vân Kế. Tới hiện tại Phương Giải vẫn chưa biết tên của lão bản nương này. Nàng ta đưa tình liếc nhìn Phương Giải, sau đó gõ vào đầu Phương Giải một cái, khiến hắn tỉnh rượu bảy tám phần.
- Lần trước ngươi dùng biện pháp này để quịt tiền rượu của lão nương. Hôm nay lại dùng phải không?
Lão bản nương chống nạnh, sắc mặt đỏ bừng nói: - Cũng bởi vì mấy câu lần trước của con bê con ngươi, lão nương thiếu chút nữa bỏ tên quỷ lười kia. May mà ta không tin chuyện ma quỷ của ngươi. Bằng không lão nương đi đâu tìm được một vị tướng công đánh mà không dám cãi lại? Đúng không, tướng công…
Lão bản của quán thịt chó Vân Kế là một người có râu quai nón, nhưng không hề tục tằn, trái lại có chút phong độ của người tri thức. Nghe thấy vợ mình hỏi, lão bản hơi run một chút, lập tức gật đầu nói: - Đúng, đúng, đúng, thế gian này tìm đâu ra được một người làm cho nương tử thỏa mãn hơn ta?
Mọi người thường gọi vị lão bản này là Tô Đồ Cẩu, hắn không phải là dân bản địa. Nghe nói là tới đây từ mười năm trước. Quê quán ở nơi nào không ai biết. Ngay cả tuổi của hắn cũng không ai biết rõ. Tuy nhiên thoạt nhìn, hắn cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. So với lão bản nương, lớn hơn một chút. Làm người rất nhát gan, sợ phiền phức, điển hình của sợ vợ như sợ hổ.
Phương Giải vuốt vuốt cái đầu bị cốc, nhịn không được cười nói: - Ai bảo là ta muốn quịt tiền rượu, lần trước thực sự là uống say.
Lão bản nương gầm lên: - Ngươi tới quán của lão nương, mười lần thì có chín lần uống say!
- Còn không phải do rượu Lê Hoa của ngươi nhưỡng hơi nặng sao…
Phương Giải lấy bạc từ trong ngực ra thanh toán, lần nữa kéo tay của lão bản nương, ôn nhu nói: - Lúc nào muốn bỏ hắn thì tới tìm ta nhé. Ta đã bị chinh phục dưới váy của nàng. Mị lực của nàng, cả thành Phan Cố không có ai sánh bằng. Nàng hiện hữu ở sâu trong tâm trí của ta, trong giấc mơ của ta, trong trái tim của ta, trong từng tiếng ca của ta…
Nói xong câu đó, Phương Giải quay đầu bước đi, vẻ mặt quyết tuyệt.
Khuôn mặt của lão bản nương lại đỏ, nhịn không được lẩm bẩm: - Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một người biết thưởng thức ta…Đồ Cẩu, mị lực của lão nương so với năm đó có phải không giảm đi không?
- Phải…
Tô Đồ Cẩu thở dài: - Ta chỉ trông thấy, tiểu tử kia lại thuận tay lấy đi một bầu rượu…
- A?
Lão bản nương khẽ giật mình, lập tức xoay người tát lên ót của Tô Đồ Cẩu một cái: - Trông thấy sao không ngăn cản hắn lại.
…
…
Trở lại Kim Nguyên Phường, tiến vào thư phòng, Phương Giải đóng cửa chính và cửa sổ lại, tiện tay ném bầu rượu Hạnh Hoa về phía sau. Cũng không biết một bóng đen lóe ra từ chỗ nào, nhẹ nhàng xảo diệu tiếp được bầu rượu kia. Thân ảnh vừa chuyển, lại biến mất không thấy.
Phương Giải đặt hộp cơm ở trên bàn, chỉ chỉ nói: - Nhiều năm đều như vậy, một người chỉ ăn thịt không uống rượu, một người chỉ uống rượu không ăn thịt…Hai người các ngươi không thấy chán à?
Lúc hắn ngồi xuống, hộp cơm kia đã biến mất không thấy.
- Không thể ngồi ngay ngắn ăn được à?
Hắn nhếch miệng nói.
Không có ai đáp lại, người uống rượu thì vẫn uống, người ăn thịt thì vẫn ăn.
Trên xà nhà, một nữ tử mặc quần áo đỏ thẫm nằm đó. Thấy không rõ diện mạo của nàng, nhưng dáng người cực kỳ thướt tha. Nàng tựa vào xà nhà, uống từng hợp rượu lớn, không nói một lời. Một bầu rượu Lê Hoa này cũng phải năm cân, đủ để khiến cho ba biên quân hung hãn gục ngã. Nhưng nàng hớp từng hớp lớn, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào.
Đằng sau giá sách, là một người mặc áo lông dày ngồi đó. Là một lão già gầy gò, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất miệng lớn ăn thịt. Một hộp cơm không dưới bảy tám cân thịt chó, một lát đã bị hắn xơi sạch sẽ. Ăn xong số thịt chó đó, lão già gầy như que củi kia lau mỡ trên miệng, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
- Sướng!
Hắn nói.
Bùm một tiếng, bầu rượu đập vào trán của hắn.
- Sướng cái đầu ngươi!
Nữ tử áo đỏ ở trên xà nhà ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Phương Giải, nói: - Ta ăn chưa no!
Coi rượu như cơm.
Phương Giải không trả lời nàng, mà dùng ngữ khí cũng rất chăm chú nói: - Đã nhiều năm như vậy, ta cũng trưởng thành rồi…Hiện tại có phải tới lúc các ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc là ai không? Sắp phải rời thành Phan Cố tới Trường An rồi, ngay cả ta là ai, ta cũng không thể không biết chứ?
- Nếu có một ngày Hoàng Đế của Đại Tùy hỏi xuất thân của ta, ta cũng không thể trả lời hắn rằng…Lão tử cũng không biết a!