[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà

Chương 23 : Đường xuống suối vàng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Vô Tình cũng không biết phía sau có hai bàn tay đang phá tường tiến đến. Chàng đang nhìn xuống thi thể kia. Chàng đang quan sát, hơn nữa càng nhìn càng chấn động, càng kinh ngạc. Ngay lúc này hai tiếng “bộp bộp” khẽ vang lên, bàn tay đã phá tường chui ra, mang theo mảnh vụn đất vàng, mười ngón tay mở ra, một trái một phải chụp lấy hai vai Vô Tình. Chân của Vô Tình không thể động. Nếu hai tay của chàng bị giữ, xe lăn lại không thể phát động (phía sau chàng là tường đất), vậy thì chàng xong rồi. Dưới loại tuyệt cảnh này, chàng chỉ có nước xuống địa ngục. Thực ra chàng đã không cần xuống địa ngục, bởi vì chàng đã sớm ở trong địa ngục rồi. Nhưng Vô Tình cũng không vùng vẫy. Lúc chàng cảm giác không ổn thì hai vai đã bị chụp lấy, chỉ cần đối phương phát lực, xương vai chàng sẽ vỡ nứt. Cho nên chàng căn bản không vùng vẫy. Chàng chỉ hạ thấp người, phát lực ngồi xuống. Chàng chỉ làm chuyện này, đối phương đã bắt được chàng, lại giữ chặt giơ lên cao, kéo thân thể chàng ra khỏi xe lăn. Chàng không có xe lăn, hai tay lại bị khống chế, nhất định sẽ xong đời. Hai chân Vô Tình tàn phế. Nhưng người kéo chàng rời khỏi xe lăn lại không nghĩ đến, sau khi chủ nhân rời khỏi, xe lăn đột nhiên giống như nhận được một mệnh lệnh cuối cùng, chợt đụng ngược trở lại. Phía sau là tường đất, chính là vị trí của người ám toán. Theo một trận tiếng vang “rầm rầm”, tường đất bị xe lăn toàn diện phát động đụng vào, lập tức đổ sụp xuống. Hơn nữa còn đụng vào thân dưới người xuất thủ sau tường. Người nọ đương nhiên không muốn hai chân của mình cũng bị tàn phế như Vô Tình, có điều hai tay hắn đang nắm lấy Vô Tình, hắn muốn lui về sau nhưng bùn đất đã chặn lấy mắt cá chân và cẳng chân của hắn. Trông thấy xe lăn sắp sửa đụng tới, hắn lập tức thả Vô Tình ra, kêu lớn một tiếng. - Sao lại là ngài? Vô Tình rơi xuống, vừa lúc rơi trúng xe lăn vừa đụng ngã tường đất. Chàng còn kịp thời giữ lấy xe lăn đang đụng nhanh tới trước. Sau đó chàng cũng kêu một tiếng: - Sao vẫn là ngươi? Người sau tường đương nhiên là Nhiếp Thanh. Theo giải thích của hắn, hắn vừa rơi xuống đã ở trong phòng nhỏ tường đất vây quanh này, cũng đang tìm kiếm Vô Tình khắp nơi. Sau đó hắn phát hiện một thi thể. Thi thể này khiến hắn giật mình hoài nghi không dám xác định. Tiếp đó hắn nghe được tiếng động khác thường. Tiếng lộc cộc này thật ra là Vô Tình và “vật cưỡi” Tổ Yến kia của chàng. Nhưng hắn không thể phán định. Cho nên hắn lấy an toàn làm đầu, lắc mình tiến vào trong phòng đất, sau đó vận kình vào hai tay, xuyên vào trong tường, chuẩn bị một lần bắt giữ người tới. Người tới lại là Vô Tình. Chàng đương nhiên không bị bắt, chỉ là gặp nguy hiểm. Nhưng cuối cùng hai người lại ở cùng nhau. Sau đó bọn họ bắt đầu “nghiên cứu” thi thể kia. - Ngài thấy hắn giống... Giọng nói của Nhiếp Thanh hơi ngập ngừng. - Thiết Bạt. Vô Tình nói như đinh đóng cột. - Thiết Bố Sam? Vô Tình gật đầu, nặng nề. Nhiếp Thanh sững sốt nói: - Nếu hắn là Thiết Bạt, sao lại chết ở đây? Vô Tình nhìn nhìn bốn vách bốn phía, bốn phương bốn bề, đều là đất vàng, lẩm bẩm nói: - Hắn chết đã lâu. Vấn đề là, nếu hắn thật sự là Thiết Bố Sam, vậy người trong nhà trọ Ỷ Mộng rốt cuộc là ai?