[Dịch] Tướng Minh
Tắm một cái thoải mái, không những tắm đi sự mệt mỏi của cơ thể, dường như cũng đã gột sạch những bụi bẩn còn sót lại từ cơ thể tới trái tim xuống. Diệp Hoài Tụ đặt một số thứ xuống, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mình đã thay đổi. Nàng không còn nặng nề giống như đánh vào một ngọn núi nữa, mà nàng nhẹ bỗng giống như một vũ công xoay chuyển trên phiến lá sen, lại là một Diệp Hoài Tụ hoàn toàn thoải mái. Ngay cả bản thân cũng không cảm thấy lần này … nàng thật sự đã thay đổi rồi.
Nàng không thật sự ngủ một giấc, bởi vì nàng biết khi người đàn ông muốn đi làm chuyện đại sự, người phụ nữ không nên trở thành sự trói buộc của người đàn ông. Có thể trói được thì tuyệt đối không thể ràng buộc. Cho nên, nàng thật sự cảm thấy thoải mái sau khi tắm một cái, nhưng tuyệt đối không thể ngã nhào lên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc ngon lành được.
Khi nàng đứng dậy, bỗng nghe thấy bên cửa sổ để một bộ váy áo đã lâu mình không thấy.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Gia Nhi cười có chút không chân thành nói:
- Đây là hắn vừa mới đích thân mang tới.
Hắn, Gia Nhi dùng từ hắn rất hay.
Diệp Hoài Tụ khỏa thân bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi đi tới bên giường. Gia Nhi vừa giúp nàng lau người vừa cười nói:
- Theo như hắn nói là đi dọn dẹp nhà kho trước đây của Cự Dã Trạch, cũng không biết Đại đương gia trước đây của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng này đã cướp được cái gì. Trong kho rõ ràng còn có thể tìm thấy bộ quần áo mới tinh như vậy. Vẫn là có người nào đó nói dối?
Chiếc khăn bông mềm mại trong tay Gia Nhi nhẹ nhàng lau vùng lưng của Diệp Hoài Tụ, sau đó liền xẹt qua cặp mông đầy đặn đó, rồi lại trượt xuống cặp đùi thon dài. Cặp đùi đó đẹp vô cùng, khi khép lại giữa hai đùi không có khe hở nào. Đôi chân hoàn mỹ này, láng bóng càng tăng thêm phần mập mạp, giảm bớt sự gầy còm. Mặc dù là phụ nữ nhìn cũng thấy tim đập thình thịch.
Diệp Hoài Tụ cầm bộ váy áo đó lên, quan sát cẩn thận.
Không phải là nàng thích mặc màu tím nhạt, nhưng thợ may cũng rất tinh xảo, chất liệu cũng rất trang nhã.
Nàng khé nhíu mày, nét mặt có chút thất thần.
- Tiểu thư không vui sao?
Cảm giác nhạy cảm của Gia Nhi đã cảm nhận được được sự khác thường của Diệp Hoài Tụ. Nàng nhìn bộ váy áo đó thở dài nói:
- Em biết tiểu thư không thích màu này. Nhưng hắn … nói, con người ta phải sống nhiều sắc màu khác nhau mới tốt, quần áo cũng vậy, cảm thấy bộ váy áo này màu sắc cũng rất đẹp, cứ mặc mãi một màu liệu có phải có chút nhàm chán không? Em nghĩ tiểu thư đã lâu rồi không mặc quần áo màu khác, cũng đã định từ chối. Nhưng … lại không dễ từ chối. Nếu tiểu thư không thích, bây giờ em sẽ đi lấy cho tiểu thư bộ quần áo trước đây.
- Không cần.
Diệp Hoài Tụ khẽ khoát tay, vuốt ve bộ váy áo đó nói:
- Ta chỉ là đang nghĩ, bao lâu rồi ta không mặc bộ quần áo màu này. Ta nhớ, thời trẻ, ta thích nhất là màu này.
Có lẽ bởi vì vừa mới tắm nước nóng xong, cho nên vẻ mặt nàng cũng có chút xinh đẹp lạ thường. Nàng đứng bên giường, Gia Nhi đứng phía sau, có chút khó tin nhìn Diệp Hoài Tụ. Gia Nhi cũng không nhớ bao lâu rồi tiểu thư không mặc quần áo ngoài màu tím ra, nhớ mang máng là khi tiểu thư ở Thảo Lư Giang Nam, thực sự rất thích màu váy áo mà nàng đang cầm trên tay này.
Màu vàng nhạt.
Tao nhã, không mất đi sự tươi tắn.
Lúc đó mình mới 7, 8 tuổi, cả ngày bám theo tiểu thư. Còn tiểu thư khi đó bao nhiêu nhỉ? 11 tuổi hay 12 tuổi? Suốt ngày làm cái đuôi đi sau người đó. Có một ngày, tiểu thư đã làm ra bộ quần áo mới màu tím nhạt, sau khi thay đổi người đó đã khen một câu rất đẹp. Từ đó về sau, hình như tiểu thư vẫn luôn mặc quần áo màu tím, đã bao lâu rồi? Đã 17 năm hay 18 năm rồi?
Gia Nhi có chút thất thần, không thấy sau lưng bóng loáng của Diệp Hoài Tụ có một giọt nước từ từ chảy xuống, chảy qua mông, chảy thẳng tới chân đầy tính đàn hồi.
- Mặc lên giúp ta.
Diệp Hoài Tụ quay người lại cười với Gia Nhi, khuôn mặt xinh xắn như hoa đào.
Gia Nhi “vâng” một tiếng, gật đầu, cũng không biết vì sao, quầng mắt lại ửng đỏ.
Nàng cẩn thận giúp Diệp Hoài Tụ mặc bộ váy áo đó lên, sau đó lùi ra phía sau hai bước để ngắm. Càng ngắm càng cảm thấy tiểu thư đã biến thành một người khác rồi. Vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là vẻ đẹp này đã tăng thêm vài phần nữa. Nàng không dám nói, tiểu thư không mặc áo tím, đã không có màu sắc phong trần trên bộ váy áo màu tím đó. Nàng cũng không muốn nói, chỉ cần bộ váy áo mới này khiến cho tiểu thư càng đẹp hơn. Điều này cũng đã đủ rồi, không phải sao?
- Hình như là chỉ may riêng cho tiểu thư người thôi vậy.
Gia Nhi cười nói, lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt.
- Vừa người không?
Diệp Hoài Tụ quay người lại, xoay tròn một vòng, váy áo bay lên, giống như đóa hoa sen nở.
- Vừa khít!
Gia Nhi gật đầu trịnh trọng nói:
- Thật đúng là không thể hợp hơn được nữa.
Diệp Hoài Tụ gật đầu, như đang suy nghĩ.
…….
………..
- Cảm ơn ngươi đã tặng ta bộ quần áo.
Diệp Hoài Tụ mỉm cười nói với Lý Nhàn:
- Nhưng ngươi tặng sai rồi.
Sắc mặt Lý Nhàn liền tái đi, còn cho rằng đã chọc giận Diệp Hoài Tụ. Chỉ là câu tiếp theo của Diệp Hoài Tụ lại khiến hắn mỉm cười niềm nở.
- Ngươi nên tặng ta một bộ khôi giáp, bộ quần áo này mặc dù rất đẹp, ta cũng thích, nhưng bất luận thế nào cũng không ngăn được mũi tên, không ngăn được đao thương.
- Cô thật sự muốn đi cùng tôi?
Lý Nhàn thành thật hỏi.
Diệp Hoài Tụ gật đầu:
- Ta đã nói rồi, đương nhiên là giữ lời.
- Vì sao? Tôi muốn biết, vì sao cô lại vượt ngàn dặm xa xôi tìm tôi? Sau khi tới đây không nghỉ ngơi một chút, lại muốn lập tức xuất chinh cùng tôi?
Khi hỏi câu này, trong lòng Lý Nhàn bỗng thấy hoang mang, may mà bên cạnh không có ai. Cho nên, sắc mặt hắn không tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy.
- Muốn nghe lời nói thật chứ?
Diệp Hoài Tụ đã thay một bộ màu vàng nhạt, xem ra khí chất thanh xuân tràn đầy. Khi nàng hỏi câu này khóe miệng khẽ nhếch lên, thấy được sự hoang mang.
- Nói thật!
Lý Nhàn gật đầu.
- Tới tìm ngươi là vì ta đã chán ghét cuộc sống ở Tái bắc rồi. Nhưng, hiện giờ thiên hạ Đại Tùy đã loạn thành mớ bòng bong rồi. Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như ta, nếu muốn tiếp tục sống sót, đương nhiên phải tìm một nơi an toàn rồi. Ta có thể từ bỏ tất cả những gì mà mình đã có được trong những năm ở Tái bắc. Cho nên, không thể bạc đãi chính bản thân mình. Ta muốn tìm một chỗ an toàn, cũng muốn tìm được một người có thể mang lại cho ta sự an toàn. Hơn nữa, ta còn có thể vì người này mà không thể hối hận khi từ bỏ mọi thứ của mình.
- Nói như vậy đi.
Diệp Hoài Tụ suy tư một hồi, lại nói:
- Ngươi có thể nghĩ ràng ta đã xem ngươi là một minh chủ có thể làm được đại sự, cho nên tới đầu quân. Ta một lòng một dạ tới phò tá cho ngươi, để đổi lấy sự an bình ổn định sau này.
- Nhưng cô là một người phụ nữ … không cảm thấy cái giá phải trả quá lớn sao?
Lý Nhàn không kìm nổi liền hỏi, sau đó cười khổ lắc đầu:
- Còn nữa, minh chủ cái gì? Cô cũng đừng nhắc tới nữa. Tôi bây giờ chẳng qua chỉ là một mã tặc chiếm núi làm vua, không đáng được cô ca ngợi. Cô có thể nói tôi là một đại mã tặc.
Nụ cười khổ của hắn không phải vì câu minh chủ đó, mà là lời của Diệp Hoài Tụ khá chân thành.
- Sao ta lại có thể để mình được ít hơn mất chứ?
Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn, một câu hai nghĩa.
Lý Nhàn kinh ngạc, liền nói lảng đi:
- Tôi mới không tin, Diệp đại gia của Thảo Lư lại không có một bộ khôi giáp của riêng mình. Lẽ nào còn cần tôi phải tặng cô sao? Hơn nữa … khôi giáp trong sơn trại, có lẽ cô cũng không thể mặc được.
Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta sao có thể … không chuẩn bị cho mình một bộ khôi giáp được chứ?
Khi nói lời này, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt, hình như là nhớ ra chuyện gì đó khiến nàng cảm khái. Đúng vậy, trong lòng nàng khẽ thở dài. Những năm này vì người đó, mình đã chuẩn bị cho mình biết bao thứ? Đừng nói một bộ khôi giáp, ngay cả thuốc độc cũng đã chuẩn bị ba viên rồi. Thời điểm mình không thể không chết, nàng hy vọng có thể tự sát kết liễu đời mình. Thuốc độc được cất trong ống tay áo của mỗi chiếc áo tím của nàng. Cho nên, khi nàng nhớ ra, theo bản năng liền sờ vào ống tay áo.
Không có thuốc độc, bởi vì không phải là bộ áo tím đó.
Khôi giáp của Diệp Hoài Tụ rất đẹp, tinh xảo mà rất chắc chắn. Nếu nói món đồ đẹp nhất định sẽ mạnh mẽ, món đồ chắc chắn nhất định sẽ không đẹp. Vậy thì khôi giáp trên người Diệp Hoài Tụ có thể chứng nhận, điều đó là sai. Từ trước đến giờ Lý Nhàn chưa từng thấy phụ nữ mặc nhung trang. Trong ấn tượng của hắn, xuất hiện duy nhất hình ảnh phụ nữ có liên quan tới chiến tranh, chính là khi ở kiếp trước, những nữ quân nhân, cầm súng bước trên quảng trường, quả thật oai hùng hiên ngang.
Còn hôm nay, khi hắn thấy Diệp Hoài Tụ mặc khôi giáp này, hắn cảm thấy những hình ảnh đó ở kiếp trước đều quá kém cỏi, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Đây là một cảm giác không thể hình dung được, khiến người ta rất muốn chinh phục ….
Được rồi, Lý Nhàn thừa nhận mình sau khi nhìn thấy Diệp Hoài Tụ mặc trang nhung, cũng có chút tà ý.
Diệp Hoài Tụ muốn đi theo, cho nên Gia Nhi tất nhiên cũng phải đi cùng. Đã có hai người phụ nữ theo quân xuất chinh, cho nên, khi Âu Tư Thanh Thanh đứng trước mặt Lý Nhàn, hắn không thể từ chối được lời nào. Hắn không lo lắng cho Diệp Hoài Tụ, không lo lắng cho Gia Nhi, chỉ là vì hai người họ đều có bản lĩnh rất mạnh mẽ, không thua kém đàn ông. Còn Âu Tư Thanh Thanh, mặc dù cũng xem như cung mã thành thạo, nhưng nàng thật sự không thích hợp với chiến trường.
- Muội nhất định phải đi!
Âu Tư Thanh Thanh nghiến chặt hai hàm răng lại nói một câu:
- Bất luận thế nào, bất luận thế nào lần này muội cũng phải đi theo huynh!
Khi nói lời này, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn về phía Diệp Hoài Tụ. Đối với loại phụ nữ này rất dễ thấy địch ý cố hữu được thể hiện rõ. Trong lòng Lý Nhàn thở dài, còn Diệp Hoài Tụ cũng nở nụ cười, không chút ngại ngần. Mặc dù giữa nàng và Âu Tư Thanh Thanh xem ra cũng hòa thuận. Nhưng, sao nàng lại không nhìn thấy được nỗi lo lắng trong lòng Âu Tư Thanh Thanh? Nhưng, từ tâm tính trầm ổn của hai người cho thấy, rõ ràng, Âu Tư Thanh Thanh căn bản không phải là đối thủ của Diệp yêu đã tu luyện mấy trăm năm.
………
…..
Mặc dù nghe nói nhân mã dưới trướng Lý Nhàn đều xuất thân từ phủ binh Đại Tùy, hơn nữa là phủ binh mạnh nhất của lần đầu tiên đông chinh Cao Cú Lệ. Nhưng, khi Diệp Hoài Tụ nhìn thấy binh lính của Yến Vân trại, nàng lại không khỏi kinh ngạc.
Từng đội từng đội kỵ binh mặc áo giáp mới chỉnh tề xuất phát, khiến cho Diệp Hoài Tụ cảm thấy rung động. Năm nghìn kỵ binh, ai nấy đều được trnag bị ba loại binh khí: Trường sóc, hoành đao, cung cứng. Bộ phận kỵ binh còn được trang bị liên nỏ.
Thấy sự kinh ngạc của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn có chút mỉm cười đắc ý.
- Cô biết không, tôi từ Liêu Đông dẫn họ trở về. Khi đó, chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhặt được đồ vật. Binh khí, khôi giáp của ba mươi vạn phủ binh khắp nơi đều có. Quân nhu quân dụng bên ngoài thành Liêu Đông càng chất đống thành núi. Mà con người của tôi, thứ có thể nhặt được đặc biệt là trang bị cho đội ngũ võ trang thì chỉ muốn càng nhiều, nhiều còn hơn ít.
Nguyên Vụ Bản là một người thật thà. Bởi vì những năm này y vẫn luôn ở nha huyện làm những việc nhỏ nhặt. Y vẫn sống rất cẩn trọng. Làm việc đều muốn mình làm được tốt nhất. Cho nên, dù hiện giờ y đã thăng chức rất nhanh, đã một bước nhảy lên làm quận thủ. Hơn nữa, thủ hạ còn không chỉ dừng lại ở bốn vạn nhân mã. Nhưng, y vẫn không thay đổi, mà vẫn rất nhẹ nhàng. Mặc dù đã quyền cao chức trọng, nhưng làm việc vẫn rất thận trọng, không hề có chút lơ là nào.
Nếu chuyện Dương Huyền Cảm tạo phản đã không thể thay đổi được nữa, vậy y cũng phải để mình thích hợp với vai diễn mới này. Dương Huyền Cảm dẫn nhân mã xuất chinh, nghe nói mấy hôm nay đã đánh thắng rất nhiều trận. Đội ngũ cũng đã phát triển mạnh lên tới mười vạn người chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi. Cho nên Nguyên Vụ Bản cảm thấy nỗi lo của mình càng nặng hơn.
Phải phụ trách việc tiếp tế lương thảo cho đại quân mười vạn người, còn phải bảo đảm sự ổn định của kho Lê Dương. Mặc dù y mới lên nhận nhiệm vụ được vài ngày, mặc dù hiện giờ y vẫn chưa tới 50 tuổi, nhưng, sáng nay khi ngủ dậy đứng chải đầu soi gương lại thấy hai bên tóc mai của mình đã có một lớp tóc bạc trắng rồi. Điều này khiến cho lòng y bỗng có vài phần bi ai. Chỉ là y không có thời gian mà thương xót. Từ sáng sớm đã ra khỏi nhà mãi cho tới tận đêm khuya mới quay trở về phủ ăn cơm.
- Nếu mệt, trước tiên hãy đi nằm một chút đi.
Phu nhân của y Trần Thị có chút đau lòng nói.
Nguyên Vụ Bản và mấy miếng cơm sau cùng vào miệng, sau đó cầm ly trà lên uống một ngụm, khẽ rên lên một tiếng thoải mái. Cả ngày hôm nay, y đều bận rộn kiểm kê tồn kho Lê Dương, còn phải cử binh lính vận chuyển từng xe lương thực tới đại quân Dương Huyền Cảm. Từ sáng sớm đã bận cho tới khi mặt trời lặn, đây là bữa cơm đầu tiên của y ngày hôm nay, sớm đã đói tới mức da dính vào bụng rồi mà công việc vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, y thật sự không thể nuốt được cơm.
- Làm gì có thời gian mà nằm một lát!
Nguyên Vụ Bản cười khổ một tiếng nói:
- Lát nữa bà đi ngủ trước đi nhé. Ta còn phải dẫn người đi tuần tra kho lương thực.
- Không phải vừa mới trở về sao? Sao lại còn muốn đi nữa?
Phu nhân có chút oán giận nói:
- Sớm biết thăng quan vất vả như vậy, chi bằng không nên theo Dương Huyền Cảm. Ta ở nhà cả ngày không yên tâm, vừa kinh vừa sợ, sợ ông xảy ra chuyện gì.
- Im mồm!
Nguyên Vụ Bản nhìn ra ngoài cửa sổ thấp giọng nói:
- Bà sao lại nói gở mồm như vậy! Lời này bây giờ nói ra cũng có ích gì? Nếu đã chọn thì đừng cằn nhằn nữa. Hiện giờ người trong thành cũng đã rắc rối lắm rồi, nếu lời này truyền tới tai Đại soái, ta còn có kết cục tốt đẹp sao?
- Đó chẳng phải là trong nhà mình sao?
Phu nhân thở dài một cái, liền đứng dậy cầm bộ quần áo đưa cho Nguyên Vụ Bản nói:
- Ban ngày nóng, ban đêm lạnh, ông mặc thêm bộ quần áo, tránh bị phong hàn.