[Dịch] Tướng Minh
Thiếu niên mười tuổi dựa vào tiễn pháp tinh diệu tuyệt luân liên tiếp giết mười mấy người trưởng thành vạm vỡ, yêu nghiệt như quỷ mị này tâm nguội lạnh như băng cứng. Tuổi như vậy, thủ pháp giết người thuần thục tâm tính quả quyết, bất kể như thế nào đều sẽ cho người ngạc nhiên thán phục.
Một đao kia của Lý Nhàn soẹt qua cổ đội trưởng kỵ binh, sau đó đẩy người còn chưa chết hẳn xuống ngựa, hắn chiếm chiến mã lựa chọn một phương hướng chạy đi. Hai mươi mấy kỵ binh còn lại thấy cậu bé kia chạy trốn, biết hắn đã không còn mũi tên lông vũ cho nên phóng ngựa đuổi theo. Lúc này ở trong mắt bọn kỵ binh này cậu bé kia đã không còn là một đứa bé nữa mà là một kẻ địch làm cho bọn họ sợ hãi, nhất định phải giết chết mới được.
Bị một đứa bé làm cho trong lòng hoảng sợ run rẩy, có phải là sỉ nhục những kỵ binh chính quy này hay không?
Lý Nhàn nhỏ như vậy, mà có chuyện cần phải nhấn mạnh chính là, con của chuột trời sinh sẽ trộm động, con của mèo trời sinh có thể lên cây, con của ưng nhất định có thể bay lượn phía chân trời, con của hổ trên trán bẩm sinh có một chữ Vương. Lý Nhàn là con cường đạo, tuy rằng giết người không phải là bản lĩnh trời sinh của hắn, nhưng hắn vẫn là một mã tặc hung hãn nhất trên Hà Bắc đạo đấy. Mưa dầm thấm đất, hơn nữa hắn cố ý đi học tập, kỹ xảo giết người với hắn mà nói quen thuộc như ăn cơm dùng đũa vậy.
Một đứa bé mười tuổi tại sao phải liều mạng học kỹ xảo giết người chứ?
Vì sao?
Bởi vì Lý Nhàn có một kẻ thù đứng trên thiên hạ vẫn muốn giết hắn, mà Lý Nhàn trăm phương nghìn kế cũng muốn sống sót, cho nên hắn nhất định phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Người kia từ lúc Lý Nhàn còn tại trong tã lót đã không ngừng phái người đuổi giết hắn, Lý Nhàn trăm cay nghìn đắng sống đến mười tuổi, vả lại hắn còn chấp nhất muốn sống lâu trăm tuổi. Cho nên vì không muốn bị giết Lý Nhàn đành phải khổ luyện thủ đoạn giết người. Một đứa bé mười tuổi ngày ngày chỉ nghĩ làm thế nào có thể giết người nhanh hơn, nghệ thuật hơn. Có phải hơi chút biến thái không? Chẳng sao cả, hắn vừa ra đời đã là đồ biến thái rồi.
Cho tới giờ Lý Nhàn chưa từng đỗi đãi mình như là một đứa bé, khi những đứa trẻ cùng tuổi chơi đi tiểu và nghịch bùn đất, hắn thì cố sức nâng một bộ cung mà chỉ có đàn ông trai tráng mới có thể mở kéo như trăng tròn. Trên ngón tay nhỏ bé của hắn đều là vết máu, tay đứt ruột xót đau đớn khiến hắn nhíu mày nhưng càng không khiến hắn lùi bước. Khi những đứa trẻ trong thôn kia nhìn hắn như quái vật, hắn cũng chỉ liếc chúng và hỉ mũi khinh thường. Một đám trẻ con còn mặc tã cả ngày ầm ĩ muốn hắn chơi cùng, hắn sao có thời gian đi dỗ đám trẻ đó chứ?
Thời điểm đứa nhỏ cùng tuổi ở biên thôn trên bãi cát mềm mại rời rạc luyện tập thả rắm thổi hố, thì hắn dậy sớm hơn những đứa nhỏ đó mấy canh giờ đang dùng dao găm luyện tập ám sát. Khi hắn có thể cầm được đao thép, hắn lại không sợ người khác làm phiền luyện tốc độ bổ chém. Hắn tự đưa ra quyền yêu cầu tốc độ xuất đao không cần đạt tới đẳng cấp thiên ma lưu tinh quyền nhưng ít nhất cũng không thể thua cấp Tyson. Khi đứa bé bảy tuổi đang chơi trò tập làm người lớn cãi vã ai là tân nương ai là chú rể, hắn đang ở trong sân từng búa từng búa bổ chém một đống củi nhỏ như tòa núi nhỏ và chăm chú nhìn hoa văn củi gỗ mê mẩn phân tích làm thế nào sức bổ xuống càng dùng ít sức lực hơn càng tốt.
Ngày đông giá rét, hắn chân trần ở trong tuyết truy đuổi thỏ hoang xui xẻo tóm lỗ tai con thỏ, hắn ở trong nước sông lạnh như băng lấy tay bắt cá. Đầu hạ, hắn treo ngược thân thể ở trên một cây hoa đào bên cạnh thôn sau đó nhai từng đóa phấn hồng rực rỡ. Mùa thu, hắn một mình một đao ở trong núi săn sói hoang mèo rừng, sau đó với vết thương chồng chất sống trở về. Ở trong mắt người khác hắn là cậu bé không vui vẻ, dù tâm trí của hắn đã sớm trưởng thành nhưng người khác cũng không biết, không phải sao. Nhưng Lý Nhàn cảm giác mình luôn vui vẻ, bởi vì mình còn sống, hơn nữa còn sống nhiều hơn một đời so với người khác. Một đời đã không được chết tử tế, một đời này dù thế nào cũng phải xoay tròn cuộc sống mới có tư vị được. Tối thiểu nhất, không thể chết oan chết uổng nha.
Lúc bảy tuổi, hắn đã có thể bắn trúng mắt thỏ hoang. Tám tuổi, có thể một đao chém đứt cây nhỏ to cỡ miệng chén. Chín tuổi, trong viện tử hắn có thể tung lên khoá đá trăm cân sau đó thoải mái tiếp được. Mười tuổi, hắn một thân một mình đối mặt hơn bốn mươi kỵ binh chính quy Đại Tùy và một hơi giết chết gần hai mươi người.
Sau đó bắt đầu trốn.
Anh hùng can đảm? Lý Nhàn không phải là không muốn làm, nhưng độ tuổi sinh lý của hắn bây giờ thật sự quá nhỏ. Liên tục bắn ra ba mươi mũi tên, cho dù là thanh niên trai tráng trưởng thành hai tay cũng khó mà chịu đựng nổi, huống chi hai đầu cơ bắp của hắn vẫn còn chưa dậy thì hoàn toàn? Tuy rằng Lý Nhàn kiên định cho rằng mình là người trưởng thành, nhưng có đôi khi không thể không thừa nhận thể nhỏ yếu của mình ở trong hiện thực mà cảm thấy uất ức.
Ồ không, là nghẹn khuất mới đúng.
Cho dù là người đàn ông trên thảo nguyên tiếp xúc một con ngựa lạ cũng sẽ thử thăm dò đến chinh phục, nhưng Lý Nhàn hiển nhiên sẽ không cho con ngựa kia có thời gian thích ứng, dao găm trong tay áo linh hoạt trượt ra được hắn nắm trong tay, sau đó không chút đau lòng đâm vào mông ngựa một chút. Xoa vào mông ngựa sẽ thích, đâm vào mông sẽ đau.
Con chiến mã kinh hãi cuồng loạn, thân hình nhỏ bé của Lý Nhàn dán sát vào lưng ngựa, giống như đứng ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ trong dòng chảy kích động mãnh liệt mà vẫn vững vàng như bàn thạch. Thân thể của hắn thật giống như một mảnh lá rụng phiêu động lên xuống theo chiến mã chạy băng băng, nhìn vô cùng yêu dị.
Cậu nhỏ ơi, mau lớn nhanh lên, không có việc gì hãy yêu và vui vẻ đi.
Lý Nhàn phóng ngựa chạy như bay, còn hát nữa chứ.
Thật không biết một người sau khi giết người còn vui vẻ như vậy, tâm lý này đã biến thái đến mức độ nhân thần phẫn nộ rồi. Rất nhanh hai mươi mấy con chiến mã đã bị hắn bỏ xa, bọn kỵ binh mới luyến tiếc không đâm vào mông ngựa của mình. Bọn họ không buông bỏ truy đuổi cũng sẽ không chịu bị vứt bỏ, bởi vì bọn họ là kỵ binh Đại Tùy. Ngay cả người trong thảo nguyên kỹ thuật cưỡi ngựa kỹ càng thời điểm đối mặt kỵ binh Đại Tùy cũng không dám nói mình mạnh hơn đối phương, cho nên bọn họ kiêu ngạo giống như khổng tước. Tuy rằng, ngay trước đó không lâu có hai mươi mấy khổng tước đã bị Lý Nhàn nhổ sạch cọng lông biến thành hai mươi mấy con gà trống trơ lông rồi.
Lý Nhàn tựa như tin ngựa do cương để mặc chiến mã kinh hãi chạy như điên, nhìn giống như chạy trốn bỏ mạng không có mục đích. Nhưng chỉ có bản thân Lý Nhàn biết con ngựa đáng thương nằm trong khống chế của hắn đang từng bước chạy về hướng tử vong tuyệt địa. Lý Nhàn là một người đến nơi đến chốn, đã bắt đầu giết người thì không chừa lại cái đuôi nào còn sống sót. Việc một đứa bé mười tuổi có thể chém giết hơn mười quan quân nếu truyền đi, đối với Lý Nhàn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Giết người phải giết tuyệt, chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Chiến mã chạy lên một sườn núi cao, cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều chiến mã dần dần khôi phục thần trí. Cho nên khi nhìn tình huống phía dưới sườn núi cao, chiến mã trở nên vô cùng mâu thuẫn, mà đối với súc sinh không nghe lời Lý Nhàn từ trước đến nay rất có biện pháp. Hắn dán bên tai chiến mã thì thầm:
- Chạy xuống đi, đừng sợ chết, ta sẽ đốt một con ngựa cái giấy cho ngươi, loại mắt to hai mí đấy.
Chiến mã rên rỉ một tiếng, dường như là nghe hiểu lời nói của Lý Nhàn từ sườn núi cao vọt xuống nhanh như sấm. Ngựa nghe hiểu tiếng người sao? Không biết, nhưng trên mông đít ngựa cắm hoành đao sắc bén mới là đáp án. Trong khoảnh khắc chiến mã lao xuống sườn núi cao Lý Nhàn nhảy xuống lưng ngựa, lăn mười mấy vòng mới dừng lại, sau đó nhảy bật thắt lưng lên, giống như một con báo săn phát hiện ra linh dương.
Hai mươi mấy người kỵ binh giục ngựa vọt theo đi xuống, sau đó chính là những tiếng kêu kinh hãi và rên rỉ.
Dưới sườn núi, phía chếch là hai hàng vài chục côn gỗ vót nhọn, con chiến mã Lý Nhàn cưỡi kia bị một côn gỗ đâm xuyên qua, ngã xuống. Hai mươi mấy kỵ binh liều mạng ghìm chặt chiến mã, nhưng quán tính đâu dễ dàng dừng lại như vậy, chỉ có một kỵ binh cuối cùng cứng rắn kéo ngựa lại được, còn những chiến mã khác mã đều đâm vào những côn gỗ kia và bị ghim tại đó. Không chỉ là chiến mã, hai mươi mấy kỵ binh có bảy người lúc rơi xuống đã bị côn gỗ xuyên chết.
Kỵ binh ngã ngựa may mắn không chết giãy dụa đứng lên, sau đó bọn họ bi ai phát hiện dưới chân giẫm lên là thiết giáp quý giá dùng săn sói. Kẹp cùng lắm là kẹp gãy chân nhưng tuyệt đối kẹp không chết người, nếu trên kẹp có độc thì khỏi phải nói các khác nữa. Cho nên, hai mươi mấy người kỵ binh trước nhất có thể nói đều chết hết, tuy rằng bọn họ có người bây giờ còn sống, khi kỵ binh cuối cùng trên chiến mã nhảy xuống lăn hai vòng, chật vật đứng lên chợt phát hiện trước mắt mình một thiếu niên mới đứng đến cằm y.
Kỵ binh há to miệng, theo bản năng rút đao. Đao của y chưa rút ra đã nhìn thấy một ánh đao như dải lụa đến.
- Vĩnh biệt!
Lý Nhàn nói.
Đao phá cổ họng, máu trào ra như thác nước.
Lý Nhàn nhanh nhẹn tránh, máu phun ra như thác nước không bắn một giọt nào lên người hắn. Dường như hắn rất yêu quý y phục của hắn, giống như quạ đen yêu quý lông của mình. Tuy rằng, y phục của hắn đen giống như lông quạ đen, trên quần áo còn có từng khối từng khối dầu mỡ dính ở quần áo đã lâu lắm rồi.
Lý Nhàn chậm rãi đi qua, cũng không bổ thêm một đao lên người những kỵ binh sắp chết kia, độc dược trên thiết giáp không phải độc dành cho chuột, mà là một giọt Chu Nhan Hồng có thể độc chết một con gấu chó, quảng cáo là nói như vậy.
Lý Nhàn đi qua những kỵ binh đang rên rỉ hoặc là kêu thảm này, sau đó thu lại hoành đao và cung tiễn của những kỵ binh này, dùng dây thừng buộc lại ra sức kéo lên sườn núi. Bóng dáng thiếu niên kéo một đống binh khí dưới trời chiều rất dài rất dài.
Không biết từ khi nào trên sườn núi cao có một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh đứng đó, nhìn hắn cố sức lôi kéo binh khí đi lên, vỗ tay, sau đó cười to:
- Không hổ là con ta, làm tốt lắm!
Lý Nhàn ngẩng đầu nói:
- Thứ nhất, con không phải là con của ngài, chí ít không phải là con ruột. Thứ hai, ngài nhìn đi, ngài có giống người cha chút nào không? Thứ ba, ngài vừa vô sỉ vừa gian xảo, mà con, bất kể nhìn con ở góc độ nào cũng đều xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Người đàn ông vạm vỡ kia cười hô hố:
- Nhìn vẻ càn rỡ của con kìa, đợi con lớn thêm hai tuổi nữa chắc cưỡi lên đầu ta rồi!
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút rất nghiêm túc đáp:
- Chẳng những phải cưỡi, còn phải ị một đống phân lên đó.