[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 37 : Lão Hoa ngang ngược bao che khuyết điểm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đái Hoa Bân sửng sốt, hắn không ngờ Chu Y lại khủng bố đến thế, nhất thời ngẩn người không biết làm thế nào, Chu Y cũng không đợi hắn kịp phản ứng đã đi đến trước mặt hắn, đừng nghĩ Đái Hoa Bân trong ban Tân Sinh có thực lực mạnh mẽ, nhưng trước mặt Chu Y thì một chút sức để phản kháng cũng không có. Hắn lập tức nối gót Hoàng Sở Thiên bay qua cửa sổ. - Chu lão sư, ta không phục. Chu Lộ cũng hết sức kinh sợ, nhưng vẫn lên tiếng nói. Chu Y không thèm để ý, bước ngay về phía cô bé lập lại hành động ban nãy. - Không phục thì cút. (M2: Đúng, ko phục thì cút , ý kiến mần răng mà nhiều lời rứa ) Nếu như nói sau khi Hoàng Sở Thiên bị ném ra ngoài đã khiến cả lớp chấn động, vậy thì sau khi Chu Y ném hai đệ tử hạch tâm qua cửa sổ cả lớp lập tức im lặng, trong phòng học ban Một hiện giờ yên tĩnh đến nỗi một con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy tiếng nó vỗ cánh. Còn những đệ tử bị phạt đứng ngoài hành lang thì run rẩy hoảng sợ. Vương Ngôn đứng ngay cửa lớp mở to hai mắt kinh ngạc, hắn rốt cục cũng hiểu tại sao Chu Y không thể thăng cấp lên lão sư cao cấp rồi, tính tình của bà quả là cực phẩm... - Chu lão sư... Vương Ngôn vội vàng lên tiếng. Chu Y lập tức đi đến trước mặt Vương Ngôn, các học viên bên dưới cứ ngỡ bà định đến ném Vương Ngôn như ném ba học viên ban nãy ( =)) ), nhưng không, bà lạnh lùng nói: - Vương lão sư, ngài là lão sư chủ nhiệm, còn ta là phó chủ nhiệm. Nhưng ta vẫn có tư cách dạy học theo cách của mình. Phiền ngài báo lên trên lớp chúng ta có ba đệ tử là Hoàng Sở Thiên, Đái Hoa Bân, Chu Lộ làm trái kỷ luật nghiêm trọng. Bọn hắn là đệ tử hạch tâm và đệ tử được hưởng đãi ngộ như đệ tử hạch tâm của ngoại viện nên ta không có quyền khai trừ. Nhưng xin học viện chuyển lớp cả ba bọn chúng dùm ta, ta không có những đệ tử như thế. Còn nữa, đệ tử Vu Phong ngày đầu tiên sau khi phân ban không đến lớp, cũng mời học viện chuyển ban luôn. Vương Ngôn vội la lên. - Chu lão sư, bà bình tĩnh một chút, bọn chúng đều là đệ tử hạch tâm... Chu Y lạnh lùng cắt lời. - Trong mắt ta chỉ có đệ tử vâng lời và đệ tử vứt đi. Không có đệ tử hạch tâm. Ý ta đã quyết, tốt nhất mang bọn chúng khuất mắt ta. Tốt lắm, ngài dạy đệ tử bên trong đi, bên ngoài để cho ta. Tiêu Tiêu thấp giọng nói: - Vũ Hạo, bạn thấy chưa? Chu lão sư đang trả thù cho bạn đó. Ta rất thích tính bao che khuyết điểm này của lão sư. Vương Đông càng nói ngắn gọn hơn. - Bá khí đầy trời. Chu Y quả thật bá đạo, chỉ đơn giản vài lời của bà đã một lúc khai trừ ba đệ tử hạch tâm, một đệ tử hưởng đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Những lão sư khác, cho dù là lão sư cao cấp cũng không dám làm thế. Cho nên, giây phút này, Vương Ngôn mới hiểu được bà "điên" như thế nào. Nhưng mà, không thể không nói, hành động của Chu Y đã hoàn toàn khiến tất cả các đệ tử ban Một chấn động, toàn bộ học viên đều cảm thấy một nguy cơ khủng bố đang kề cận mình. Đệ tử trung tâm không thể dễ dàng khai trừ, nhưng đệ tử bình thường khác thì sao? Ngay cả đệ tử hạch tâm còn bị lấy ra khai đao, còn ai dám mạo phạm Chu Y nữa? Lúc này, bất luận là đệ tử ở trong hay ngoài lớp đều thành thành thật thật không dám có chút thái độ gì nữa. Những đệ tử lớp Một ban Tân Sinh cũ lúc này đều nhìn ra ngoài và cảm thấy thương xót cho hai mươi chín đệ tử ở ngoài hành lang, bọn họ sắp phải đối mặt với địa ngục rồi. Bọn chúng đã quá hiểu những thủ đoạn của Chu Y. Bất quá, sau đó bọn chúng lại cảm thấy may mắn, xen vào đó là một chút thân thiết và ấm áp. Bọn họ biết Chu Y làm thế là thay Hoắc Vũ Hạo trút giận, cũng tương đương với việc trút giận thay đệ tử lớp Một ban Tân Sinh bọn họ a! Mặc dù trong lòng hết sức bực bội nhưng Vương Ngôn cũng lên bục giảng bài, cho dù hắn muốn tố cáo Chu Y cũng phải đợi sau khi tan học đã. Nhưng... tích tắc sau Vương Ngôn liền phát hiện lớp học đã hoàn toàn thay đổi. So với ngày hôm qua, lớp học hiện giờ chỉ còn hơn ba mươi mấy học viên, nhưng những học viên này lại chăm chú nghe giảng bài hơn. Hơn nữa, tất cả đều rất ngoan ngoãn vâng lời. Vương Ngôn hoàn toàn bất ngờ, đến nỗi trong đầu hắn bắt đấu xuất hiện một ý nghĩ, hình như nghiêm khắc một chút cũng không hẳn là sai? Đương nhiên, ba người Hoàng Sở Thiên, Chu Lộ và Đái Hoa Bân lại không nghĩ vậy, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Thậm chí Đái Hoa Bân còn nghĩ mình có cơ hội được chức lớp trưởng cao hơn Vương Đông nữa. Không ngờ Chu Y mặc kệ hết thảy mà ném hắn ra ngoài. Hơn nữa, còn khai trừ hắn khỏi ban Một. Năm nhất có bốn ban, ban Một là mạnh nhất, hơn nữa còn dạy song song hai hệ Cường Công và Khống Chế. Ban Một không nhận bọn hắn thì bọn hắn có thể đi đâu đây? Chẳng nhẽ sang ban Hai? Ban Hai là của hệ Phòng Ngự và Mẫn Công a! Hắn ở lớp đó thì học được gì chứ? Quan trọng hơn là thể diện, là danh dự, là mặt mũi... Đường đường là đệ tử nhà Công Tước Bạch Hộ vậy mà để bị khai trừ khỏi lớp, nếu không phải hắn là đệ tử hạch tâm chỉ sợ bây giờ phải cuốn gói về nhà rồi. Càng nghĩ, Đái Hoa Bân càng nắm chặc hai tay. Hắn rất muốn nổi điên lên. Nhưng giờ bọn hắn đang ở đâu, là học viện Sử Lai Khắc, học viện đệ nhất đại lục, hắn chỉ là Hồn Tôn Tam Hoàn, tuy so với bạn bè đồng lứa có chút nổi bật nhưng so với những cường giả thật sự thì hắn chả là gì hết. Cho dù cha hắn có đến đây cũng phải quỳ lạy trước tượng của Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Hắn có thể làm gì chứ? - Hoa Bân, chúng ta làm sao bây giờ? Chu Lộ cũng có chút hoảng hốt. Cô bé là Hồn Sư hệ Mẫn Công, lẽ ra phải vào ban Hai, nhưng vì cô bé và Đái Hoa Bân có thể thi triển Vũ Hồn dung hợp kỹ nên mới được xét vào ban Một. Hiện tại lại cùng bị khai trừ, sự kiêu ngạo của cô bé cũng không kém gì Đái Hoa Bân a! Đái Hoa Bân nghiếng răng nói: - Nghe theo an bài của học viện. Sự sỉ nhục này ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, hừ... Cuối cùng Vương Ngôn cũng không có tố cáo Chu Y, mà còn đứng về phía của bà nữa. Ngày học hôm đó, hiệu suất học tập của cả lớp đã tăng lên rất nhiều. Vương Ngôn làm sao có thể không phục chứ? Hắn thừa nhận, phương pháp dạy học của Chu Y có vẻ thô bạo một chút nhưng hiệu quả cực kỳ. Có một lão sư hợp tác giảng dạy như thế chắc chắn có thể dạy dỗ ra những đệ tử giỏi. Bởi vậy trước khi trình bày lên trên, hắn còn cùng Chu Y bàn bạc một hồi. Điều kiện của hắn chỉ có một, hắn hy vọng có thể cùng hợp tác với Chu Y, cả hai sẽ theo lớp đến khi bọn chúng tốt nghiệp mới thôi. Dĩ nhiên Chu Y hoàn toàn vui vẻ nhận lời. - Ẩu tả. Chu Y, ngươi nói coi ngươi đã làm gì hả? Vừa mới phân ban đã gây chuyện lớn đến thế. Ngươi sợ người khác không biết tới mình phải không? Gần đây thành tích dạy học của ngươi khá tốt, học viện vừa định phê chuẩn ngươi thăng cấp lão sư cao cấp, thế mà lại làm ra cái chuyện này, ngươi... ngươi... Đỗ Duy Luân cực kỳ tức giận vỗ vỗ lên bàn làm việc mà gào thét. Chu Y thản nhiên nói: - Phương pháp giảng dạy của ta là thế. Lão sư cao cấp thôi thì dẹp đi. Nếu ngài không đuổi việc ta thì ta vẫn cứ dạy như thế. - Ngươi... Đỗ Duy Luân thật sự rất muốn đuổi việc nàng, nhưng hắn không nóng tính như Chu Y. Hắn biết phương pháp giảng dạy của Chu Y có vấn đề nhưng rất hiệu quả. Có thể nói số đệ tử được vào nội viện của Chu Y hơn xa những lão sư khác, nhưng đồng dạng, số đệ tử bị bà loại bỏ cũng là nhiều nhất. Vương Ngôn vội vàng lên tiếng hòa giải nói: - Đỗ chủ nhiệm, ngài bớt giận. Thật ra Chu lão sư làm vậy cũng không sai. Những đệ tử kia đều là những học viên có thiên phú dị bẩm, kiêu ngạo là chuyện bình thường. Nhưng sau lần giáo huấn hôm nay, bọn chúng đã thành thật hơn rất nhiều. Chuyện này đối với việc dạy học sau này của chúng ta chỉ có lợi chứ không hại. Còn bốn đệ tử kia, vốn đều là đệ tử hạch tâm hoặc đệ tử có đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nên cũng đâu có thật sự bị khai trừ, mà thật ra với thân phận của bọn chúng, bọn chúng sẽ được những lão sư nội viện chỉ điểm riêng, tính ra chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Ta ủng hộ phương pháp giảng dạy nghiêm khắc của Chu lão sư. Có Vương Ngôn hòa giải, sắc mặt Đỗ Duy Luân cũng dịu xuống một chút, hắn chỉ vào Chu Y, bộ dạng tiếc nuối rèn sắt không thành thép nói: - Để ta xem ngươi xử lý chuyện này tốt như thế nào? Ngươi là một đóa hoa Phách Vương làm sao mà không có chút dịu dàng thế này... Chu Y bình thản đáp: - Phàm Vũ không cảm thấy ta không dịu dàng là được. Đỗ Duy Luân thật sự không chịu nổi nha đầu này nữa, con bé này làm mình tức phát điên lên mất. - Thôi thôi, hai ngươi ra ngoài đi. Chu Y, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ. Ngươi theo lớp này luôn đi, đến khi tốt nghiệp mà không đủ năm đệ tử được vào nội viện thì ta sẽ khai trừ ngươi. Nếu Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Vu Phong và Hoàng Sở Thiên vẫn chưa bị khai trừ thì yêu cầu này Vương Ngôn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng giờ thiếu đến bốn đệ tử trung tâm, làm sao có thể được chứ? Nhưng Chu Y lại không thèm để ý đến, lập tức nói: - Chỉ có nhiều chứ không ít. Nói xong liền xoay người rời đi. Trong lúc Chu Y, Vương Ngôn đang nói chuyện với Đỗ Duy Luân cũng là lúc Hoắc Vũ Hạo một mình đến Hồn Đạo hệ. Hiện giờ không thể bán cá nướng nữa, nên sau khi tan học buổi chiều, hắn xuống nhà ăn ăn cơm chiều rồi chào Vương Đông một cái, xong lập tức đi đến Hồn Đạo Hệ. Từ hôm nay trở đi, hắn bắt đầu theo học Phàm Vũ lão sư ở Hồn Đạo hệ. Nhờ cái huy hiệu Phàm Vũ đưa cho hắn nên hắn dễ dàng đi vào Hồn Đào hệ, rồi đi thẳng tới phòng thí nghiệm số 12. Cửa vừa mở, hắn liền thấy Thái Đầu đang đứng bên một cái bàn bằng kim loại thật lớn làm cái gì đó. Phàm Vũ thì đứng bên cạnh chỉ đạo. - Chào Phàm Vũ lão sư, Hòa sư huynh. Hoắc Vũ Hạo vội vàng bước nhanh tới, lúc này mới thấy rõ Hòa Thái Đầu đang đùa nghịch một chút linh kiện linh tinh bằng kim loại. Phàm Vũ mỉm cười nói: - Đến rồi à? Chuyện của con hôm qua ta nghe rồi, làm tốt lắm. Nam nhân không thể chịu thua, càng không thể chịu nhục. Thái Đầu, tỉ mỉ một chút. Hòa Thái Đầu quay sang chào Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó Phàm Vũ lập tức dẫn Hoắc Vũ Hạo sang cái bàn kim loại gần đấy. Phàm Vũ kéo một cái ghế dựa ra rồi ngồi xuống trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nói: - Con là đệ tử đích truyền của ta, phương thức giảng dạy của ta so với các lão sư khác cũng bất đồng, thời gian học tập cũng hết sức gấp rút. Sau cơm chiều đến đây học thêm một canh giờ nữa mới được về nghỉ ngơi, có vấn đề gì không? Hoắc Vũ Hạo trả lời không chút do dự: - Dạ không có vấn đề gì hết, con không sợ khổ. Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Phàm Vũ gật đầu nói: - Hai chữ chăm chỉ đó không cần phải nói mà phải làm cho ta thấy. Được rồi, nói cho ta xem, Hồn Đạo Khí là gì? Hoắc Vũ Hạo giật mình sửng sốt, hắn có biết gì về Hồn Đạo Khí đâu, hơn nữa hắn chỉ mới đến đây có hai lần... Phàm Vũ dường như cũng không có ý định đợi nghe câu trả lời của hắn, lập tức đáp luôn. - Hồn Đạo Khí là thứ vũ khí mà Hồn Sư có thể truyền Hồn Lực vào và sử dụng. Hồn Đạo Khí và Hồn Lực của Hồn Sư đều phải có cùng một nhịp thở. Cho dù là Định Trang Hồn Đạo Khí cần ít Hồn Lực cũng không ngoại lệ. Hôm nay ta sẽ dạy cho con một số kiến thức cơ bản về Hồn Đạo Khí, con nhất định phải nhớ kỹ. - Dạ. - Hồn Đạo Khí xuất hiện từ bao giờ, câu trả lời đến nay vẫn chưa có người nào giải đáp được. Nhưng nơi mà Hồn Đạo Khí thực sự phát triển lại là đại lục Nhật Nguyệt. Lịch sử của đại lục chúng ta hẳn là con đã biết, ngày xưa khi đại lục Nhật Nguyệt va chạm vào đại lục Đấu La của chúng ta rồi dẫn đến chiến tranh. Tuy rằng cuối cùng chúng ta đã giành được thắng lợi nhưng đại lục Nhật Nguyệt dựa vào Hồn Đạo Khí đã khiến đại lục Đấu La của chúng ta chịu một tổn thất rất lớn. - Đại lục Nhật Nguyệt dựa vào cái gì mà có thể phát triển đến vậy? Ngoại trừ nguyên nhân tìm tòi học hỏi chính là nguyên liệu. Trên đại lục Nhật Nguyệt có vô vàng khoáng sản kim loại quý hiếm, với số lượng như thế bọn họ tha hồ chế tạo ra Hồn Đạo Khí phẩm chất tuyệt hảo. Mấy ngàn năm nay, trình độ chế tạo Hồn Đạo Khí của bọn họ phát triển càng lúc càng cao. Xét về mặt phẩm chất, thực lực, hay cấp độ của Hồn Đạo Khí, đế quốc Nhật Nguyệt đều hơn xa các đế quốc trên đại lục Đấu La. Nguyên nhân chỉ có một, đó là nguyên liệu. Cũng vì các nguyên liệu này mà các đế quốc không ngừng xảy ra chiến tranh. Với sự phát triển không ngừng của Hồn Đạo Khí, nếu không phải đế quốc bọn họ khuyết thiếu cường giả, chỉ sợ bọn họ đã sớm phát động chiến tranh trên toàn đại lục rồi. - Cho nên, Hồn Đạo Khí đối với mỗi quốc gia đều có ý nghĩa rất lớn, nó có thể xem là một dạng vũ khí chiến lược. Chẳng qua muốn sử dụng Hồn Đạo Khí phải cần có Hồn Sư, nếu không nó mà phổ biến vào quân đội, chỉ sợ chiến tranh trên đại lục sẽ càng thêm đáng sợ. - Học viện Sử Lai Khắc của chúng ta nổi tiếng là học viện đệ nhất đại lục, nhưng con phải nhớ, nó chỉ xếp hạng nhất nếu xét về phía Vũ Hồn hệ thôi. Còn Hồn Đạo hệ của chúng ta thì không phải. Nói đến đây, hai mắt của Phàm Vũ dường như lóe lên một tia sáng sắc bén. - Ý? Không phải thứ nhất? Chẳng lẽ học viện hạng nhất về Hồn Đạo hệ là ở đế quốc Nhật Nguyệt? Hoắc Vũ Hạo hỏi. Phàm Vũ gật đầu nói: - Con nói đúng rồi. Học viện nổi tiếng đệ nhất về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí chính là ở đế quốc Nhật Nguyệt, nó là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Học viện này chỉ chuyên dạy Hồn Đạo Sư chế tạo và nghiên cứu Hồn Đạo Khí mà thôi. Bọn họ bắt đầu sớm và có nhiều nguyên liệu quý hiếm nên so ra chiến ưu thế nhiều hơn chúng ta. Như Định Trang Hồn Đạo Khí, cũng là bọn họ nghiên cứu ra đầu tiên. - Chúng ta trước giờ vẫn luôn cố gắng đuổi theo học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, nhưng mãi mà vẫn chưa thể theo kịp. Nhưng ta tin, chúng ta sẽ có ngày trở mình. Chúng ta so với bọn họ vẫn có ưu thế hơn, đó là bên học viện của chúng ta có nhiều nhân tài hơ. - Trời cao luôn công bằng, họ cho đế quốc Nhật Nguyệt nhiều nguyên liệu quý hiếm nhưng về mặt thiên phú của hồn sư thì không. Mà các đế quốc ở đại lục Đấu La của chúng ta thì ngược lại. Trong giới Hồn Đạo Sư trước giờ luôn truyền miệng một câu nói thế này: Hồn Đạo Khí càng mạnh thì càng cần Hồn Sư cường đại để sử dụng nó. Đây cũng là con đường trước mắt của chúng ta. - Kế tiếp, ta giúp con phân loại các loại Hồn Đạo Khí cơ bản. - Hồn Sư chủ yếu nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí, gọi chung là Hồn Đạo Sư. Hồn Đạo Sư cũng có phân cấp bậc nhưng không chia làm Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông... phức tạp như bên hệ Vũ Hồn. Chỉ đơn giản phân chia cấp từ một đến chín. Từ trước đến giờ chưa nghe thấy có sự tồn tại của Hồn Đạo Sư cấp mười. Con biết tại sao không? Hoắc Vũ Hạo mù mờ lắc đầu. Phàm Vũ nói tiếp: - Hồn Đạo Sư phân cấp dựa theo cấp bậc Hồn Đạo Khí họ có thể chế tạo. Ta ví dụ thế này cho dễ hiểu, nếu con có thể chế tạo Hồn Đạo Khí cho Hồn Sư dưới cấp mười sử dụng vậy con là Hồn Đạo Sư cấp Một. Nếu con có thể chế tạo Hồn Đạo Khí cho Hồn Sư từ cấp mười đến cấp hai mươi gọi là Hồn Đạo Sư cấp Hai. Mà Hồn Đạo Sư cấp Chín phải cần tu vi đến bậc Phong Hào Đấu La. Còn Hồn Đạo Sư cấp mười, tu vi ít nhất phải trên cấp chín mươi lăm. - Mỗi người sức lực đều có hạn, Hồn Sư tu luyện đã hết sức gian nan rồi, cho dù có thiên phú tuyệt đỉnh, muốn tu luyện đến cấp bậc Phong Hào Đấu La cũng phải trả giá rất lớn và cố gắng rất nhiều. Đừng nói chi phân tâm nghiên cứu cả Hồn Đạo Khí. Bởi vậy, số Hồn Đạo Sư có thể tu luyện đến cấp Chín phải nói là rất hiếm. Theo ta biết, ở đế quốc Nhật Nguyệt chỉ có được ba Hồn Đạo Sư cấp Chín, còn ở ba đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Đấu La, Hồn Đạo Sư cao cấp nhất chỉ đến bán cấp Tám mà thôi. Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói: - Còn có cả bán cấp nữa à? Phàm Vũ nói: - Vị Hồn Đạo Sư bán cấp Tám kia đang ở ngay học viện của chúng ta, cũng chính là viện trưởng hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc. Tu vi của người đó đã đến cấp Phong Hào Đấu La nhưng sở dĩ cấp bậc Hồn Đạo Sư lại là bán cấp Tám là vì Hồn Đạo Khí cao cấp mà lão chế tạo được chỉ có Hồn Sư bậc Phong Hào Đấu La mới có thể sử dụng. Cho nên người ta gọi lão là Hồn Đạo Sư bán cấp Tám. Còn Hồn Đạo Sư cấp Mười thì theo ghi chép trong lịch sử, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Cấp bậc đó chỉ có trong hệ thống xếp hạng mà thôi, điều này cũng hiển nhiên rồi, Hồn Sư muốn đến cấp bậc Phong Hào Đấu La đã là quá khó, mà trong số mười Phong Hào Đấu La chưa chắc có một người trong đó vượt qua được cấp chín mươi lắm nữa, đừng nói chi đấy lại là một người kiêm tu Hồn Đạo Sư. - Cấp bậc Hồn Đạo Sư con đã rõ rồi chứ? Kế đến là phân loại Hồn Đạo Khí. Hồn Đạo Khí trải qua mấy ngàn năm phát triển, càng lúc càng hoàn thiện hơn, thường thì chia làm ba loại chính, đó là: Cận Chiến Hồn Đạo Khí, Viễn Trình Hồn Đạo Khí và Định Trang Hồn Đạo Khí. - Cận Chiến Hồn Đạo Khí, tên sao vật như vậy, nói đơn giản đó là những thứ thường sử dụng nhất trong chiến đấu, sau khi được truyền hồn lực vào sẽ phát động công kích hoặc phòng ngự. Thường thì rất ít Hồn Đạo Sư sử dụng Cận Chiến Hồn Đạo Khí, bởi vì Hồn Đạo Sư hiếm có người am hiểu chiến đấu, thế nên bọn họ rất sợ phải chiến đầu trong khoảng cách ngắn, hơn nữa Cận Chiến Hồn Đạo Khí tuy rằng uy lực không kém nhưng nếu gặp phải một Chiến Hồn Sư đồng cấp thì bọn họ hiếm có cơ hội sử dụng. Bởi vậy, Cận Chiến Hồn Đạo Khí thường được Chiến Hồn Sư hệ Vũ Hồn sử dụng hơn, còn Hồn Đạo Sư thì dùng nhiều Viễn Trình Hồn Đạo Khí. - Hôm trước những Hồn Đạo Khí mà Thái Đầu dùng cho con xem đều là Viễn Trình Hồn Đạo Khí. Mặc dù Viễn Trình Hồn Đạo Khí tiêu hao hồn lực nhiều hơn Cận Chiến Hồn Đạo Khí nhưng tác dụng tốt hơn nhiều, mỗi một kiện có thể xem là một Hồn Kỹ, hơn nữa lực công phá của nó cũng rất mạnh. Với tu vi và trình độ thao tác sử dụng Hồn Đạo Khí của Thái Đầu, nó đã có thể chiến đấu với một Hồn Tông có bốn Hồn Hoàn mà không găp chút vấn đề gì. - Cuối cùng chính là Định Trang Hồn Đạo Khí, đây là thứ khó chế tác nhất, không chỉ yêu cầu vật liệu tương đối cao, mà phương pháp chế tạo còn hết sức phức tạp. Khi chế tạo Định Trang Hồn Đạo Khí cần phải khắc trận pháp vào bên trong nó, khi sử dụng thì dùng hồn lực dẫn động nó. Ưu điểm của nó là uy lực công kích rất lớn, tầm bắn xa, nhưng nhược điểm là hao tốn quá nhiều nguyên liệu và khác với Viễn Trình Hồn Đạo Khí, khi sử dụng Định Trang Hồn Đạo Khí, bản thân Hồn Sư phải tự nhắm bắn và xác định mục tiêu. Đây cũng là nguyên nhân ta cảm thấy hứng thú với Tinh Thần Tham Trắc của con. - Sau khi Định Trang Hồn Đạo Khí xuất hiện thì ưu thế của ba đế quốc Đông Phương lại càng bị đế quốc Nhật Nguyệt áp chế thêm một chút. Nếu không phải bọn họ kiêng kị bên chúng ta có nhiều Hồn Sư cường đại thì đã phát động chiến tranh từ lâu rồi. Bởi vậy, Định Trang Hồn Đạo Khí là trọng điểm nghiên cứu của ta, một khi Định Trang Hồn Đạo Khí có thể xác định mục tiêu một cách chính xác và dễ dàng thì chiến tranh có nổ ra chúng ta cũng không sợ nữa. - Ngoại trừ ba loại trên, Hồn Đạo Khí còn chia ra một số nhánh nhỏ nữa, ví dụ như Hồn Đạo Khí thiên về công kích, phòng ngự, phụ trợ, chiếu sáng... còn rất nhiều nữa, sau này từ từ ta sẽ dạy cho con. Kế đến là đề mục cuối cùng, và cũng là thứ quan trọng nhất mà ta cần phải dạy cho con. Đấy chính là cấu tạo của Hồn Đạo Khí. Phàm Vũ nói đến đấy liền đứng lên lấy ra một hộp kim loại dài và hẹp, cái hộp này dài chừng một thước, bề ngang khoảng hai tấc, cả chiếc hộp đen nhánh một màu, mặt trên là hình vuông, mặt dưới là hình vòng cung. Phàm Vũ lấy hộp kim loại này áp vào vừa khít cánh tay trái của mình, sau đó không biết hắn làm thế nào mà hộp kim loại màu đen đó đột nhiên phát sinh biến hóa. Một loạt tiếng lắp ráp vang lên, hộp kim loại ôm trọn cánh tay hắn vào, phía trên còn xuất hiện thêm ba cái ống sắt lớn cỡ ngón tay cái. - Cái Hồn Đạo Khí này tên là Tụ Lý Pháo, là một loại Viễn Trình Hồn Đạo Khí hạng trung bình, để ta thúc dụng hồn lực vào cho con xem. Phàm Vũ vừa nói vừa vận dụng hồn lực, lập tức ba ống sắt kia bắn ra ba luồng sáng màu trắng, dao động hồn lực tăng lên mãnh liệt, ba luồng sáng kia bắn thẳng vào vách tường phía trước lóe ra từng vầng sáng chói mắt. - Nguyên lý của Hồn Đạo Khí quả thật rất đơn giản, chỉ cần sử dụng một số phương pháp đặc biệt, biến hồn lực trở thành một lực lượng có tính tàn phá, sau đó phóng ra bên ngoài. Mà phương pháp thường được sử dụng nhất chính là "nén". Cách thực hiện nó chính là khắc pháp trận vào Hồn Đạo Khí. Phàm Vũ chậm rãi tháo Tụ Lý Pháo ra rồi đặt xuống trước mặt Hoắc Vũ Hạo để hắn xem xét kỹ càng, sau đó mới từ từ mở cái Hồn Đạo Khí này ra, vừa mở vừa giải thích: - Hồn Đạo Khí bình thường chia làm ba bộ phận: vỏ ngoài, vỏ trong và hạt nhân. Vỏ ngoài con cũng thấy rồi đó, nó phải được chế tạo từ kim loại vô cùng cứng rắn và chịu được nhiệt độ cao, như thế mới có thể sử dụng lâu dài mà không dễ bị hỏng. Còn vỏ trong thì không giống thế, tác dụng chủ yếu của nó là phóng lớn và truyền hồn lực. Bởi vậy, vỏ trong thường được chế tạo bằng những kim loại quý hiếm, ví dụ như thủy tinh, bạc. Sau khi được lớp vỏ bên trong khuếch đại hồn lực mới có thể giúp chúng ta giảm thiểu phần trăm tiêu hao hồn lực khi sử dụng Hồn Đạo Khí. Bởi vậy, Hồn Đạo Sư chúng ta bình thường dưới cấp bảy mươi có thể chiến đấu liên tục mà hồn lực tiêu hao không quá nhiều. Còn bộ phận hạt nhân kia chính là bộ phận then chốt nhất trong Hồn Đạo Khí, nó cũng phải chế tạo bằng những kim loại quý hiếm, có thể nói còn cần phẩm chất cao hơn lớp vỏ bên trong kia nữa, thường chỉ sử dụng bảo thạch để chế tạo thôi. Còn pháp trận khắc vào bên trong cũng tùy loại Hồn Đạo Khí mà có pháp trận khác nhau. Nên nhờ thế mới kết hợp được hai lớp vỏ bên trong và bên ngoài. Vì vậy việc khắc trận pháp vào Hồn Đạo Khí là một bước rất quan trọng đối với Hồn Đạo Sư. - Khi xét duyệt thăng cấp bậc trong Hồn Đạo Sư, điều kiện quan trọng nhất chính là khả năng khắc pháp trận vào hạt nhân của Hồn Đạo Khí. Con có thể khắc bao nhiêu pháp trận vào hạt nhân thì đó cũng là cấp bậc Hồn Đạo Sư của con. - Học tập khắc pháp trận không có đường tắt, đầu tiên con phải ghi nhớ hết các loại pháp trận đã được nghiên cứu ra từ xưa đến nay, sau đó dùng kim loại bình thường để luyện tập, như vậy mới từ từ tiến bộ được. Khi nào con thuần thục hết tất cả các bước này mới tính đến chuyện sáng tạp trận pháp của riêng con. Đến lúc đó con đã có thể xuất sư rồi. - Hồn Đạo Sư chúng ta trước nay chủ yếu cũng chỉ là nghiên cứu phát minh pháp trận. Sau khi khắc pháp trận vào hạt nhân rồi thì việc lắp ráp vỏ ngoài và vỏ trong trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Về phương diện này Thái Đầu rất có thiên phú. Con đừng xem tính tình hắn khờ khạo nhưng hắn có điểm đặc biệt hơn người, đó chính là sự chuyên tâm, hay nói đúng hơn là khả năng tập trung làm việc. Đó cũng là điều kiện tiên quyết để có thể khắc pháp trận một cách hoàn hảo nhất. - Pháp trận ở hạt nhân không phải không được phép sai sót, nhưng sai sót càng ít thì Hồn Đạo Khí càng bền. Nói đến đây Phàm Vũ liền dừng lại một chút, hắn nhìn vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo đang chìm đắm suy nghĩ, mỉm cười hài lòng. Hắn cảm nhận được sự chuyên tâm từ đứa nhỏ Hoắc Vũ Hạo này. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Hoắc Vũ Hạo, hắn biết tên nhóc này đã có lý giải cho riêng mình. Một lát sau, Phàm Vũ nói: - Đã hiểu hết chưa? Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói: - Thưa lão sư, đệ tử đã hiểu. Phàm Vũ mỉm cười nói: - Những thứ ta vừa nói chính là những trụ cột đơn giản nhất, đoạn đường phía trước còn rất dài, cái con phải làm chính là luyện tập cho tốt những trụ cột này. Đây cũng là điểm căn bản mà mỗi Hồn Đạo Sư cần phải học. Chỉ có nắm vững cốt lỗi, sau này mới có thể trở thành Hồn Đạo Sư cường đại. Con phải nhớ, là một Hồn Đạo Sư, mỗi kiện Hồn Đạo Khí mình sử dụng đều phải tự mình chế tạo, bởi vì những thứ mình làm ra mình mới hiểu rõ và cũng chỉ có bản thân mình mới tin tưởng mình nhất. Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu học. Đầu tiên là rèn kim loại. Muốn trở thành một Hồn Đạo Sư cường đại, trước tiên phải là một thợ rèn xuất sắc đã. Sau đó, trước mặt Hoắc Vũ Hạo lần lượt xuất hiện một bộ đồ dùng chuyên dụng của thợ rèn, nào là ống bễ, bếp lò, búa, thớt sắt... Phàm Vũ đã chính thức bắt đầu dạy hắn rèn sắt. Chu trình đúc kim loại gồm bốn bước, đối với bất cứ kim loại nào cũng vậy, thậm chí cả những kim loại dùng làm hạt nhân cũng không ngoại lệ. Bốn bước này theo thứ tự, đầu tiên là tinh luyện kim loại, thông qua lửa lớn không ngừng gõ đập, từ từ loại bỏ các tạp chất lẫn bên trong nó, nhờ thế kết cấu của kim loại càng thêm bền chặc, độ tinh khiết cũng theo đó mà tăng cao. Kim loại nào cũng dùng cách tinh luyện này. Bước thứ hai là tạo khuôn, có một số sẽ có khuôn sẵn, số còn lại tùy theo mục đích mà tạo khuôn khác nhau. Bước thứ ba là tôi lửa, quá trình này rất phiền phức, chủ yếu dựa vào kinh nghiệm của Hồn Đạo Sư thôi. Bước cuối cùng chính là mài. Quá trình mài cũng là bước cuối cùng trong việc chế tạo Hồn Đạo Khí, đối với hạt nhân, bước này cũng là lúc Hồn Đạo Sư sẽ khắc pháp trận vào. Xong bốn bước này mới đến giai đoạn lắp ráp, sau đó có thể nói một món Hồn Đạo Khí hoàn chỉnh đã hoàn thành. Từng bước, từng giai đoạn, nghe đều có vẻ đơn giản nhưng yêu cầu cực cao, bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới chính thức bắt đầu giai đoạn đầu tiên: Tinh luyện kim loại. Từng tiếng búa gõ vào kim loại vang lên nhịp nhàng từ phòng thí nghiệm số mười hai. Lúc ăn cơm tối, Vương Đông thấy tay Hoắc Vũ Hạo run rẩy liền tò mò hỏi: - Ấy, tay ngươi làm sao run thế? Hoắc Vũ Hạo tức giận nói: - Ngươi thử dùng búa đập kim loại suốt nửa canh giờ xem. Nếu không phải ta đã tu luyện Huyền Ngọc Thủ, chỉ sợ giờ tay ta đã nổi đầy mục nước rồi. Ăn cơm xong, hắn lập lại mọi thứ Phàm Vũ vừa giảng dạy hắn cho Vương Đông nghe, Vương Đông nghe xong bất mãn nói: - Ngươi làm thế này không phải là tự hành hạ mình sao? Phàm Vũ lão sư chẳng phải đã nói sau khi đạt đến bậc Hồn Thánh, Hồn Đạo Sư không còn là đối thủ của Hồn Sư hay sao? Ngươi còn chịu khổ làm gì? Tu vi của ngươi vốn đã thua người ta rồi còn phân tâm tu luyện Hồn Đạo Sư làm gì? Chẳng phải tốc độ đã chậm còn chậm hơn sao? Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: - Không được, ta nhất định phải là một Hồn Đạo Sư. Hắn có lý tưởng của riêng hắn, và Hồn Đạo Sư rất thích hợp để thực hiện chuyện này. Hơn nữa, Phàm Vũ đã nói với hắn, hiện giờ địa vị của Hồn Đạo Sư cũng không thua kém Hồn Sư bao nhiêu. Cho dù đến cấp cao cũng vậy, bởi vì Hồn Sư cường đại cũng chỉ là sức chiến đấu của một người, còn một Hồn Đạo Sư đồng cấp lại có thể tạo ra cả một đội quân khủng bố. Kẻ thù của hắn là ai, chính là vợ chồng Công Tước Bạch Hổ, nói cách khác là tương đương với một nửa đế quốc Tinh La! Bây giờ cho dù tu vi của hắn đạt đến bậc Phong Hào Đấu La thì sao, cũng chỉ là có một mình hắn, hắn thắng được sao? Cho nên, hắn chỉ có thể trở thành Hồn Đạo Sư, tự mình làm ra những Hồn Đạo Khí cường đại nhất. Tuy mục tiêu của hắn rất cao, rất xa vời, nhưng hắn tin vào khả năng của mình. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo là một người không ngại khó khăn, hắn chịu cố gắng gấp 200% người bình thường. Còn Hồn Hoàn trăm vạn năm độc nhất vô nhị trên đại lục Đấu La nữa. Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, sau này tu vi hắn càng cao thì uy lực của Hồn Hoàn cũng càng mạnh. Sau khi ăn bửa cơm miễn phí dành cho đệ tử hạch tâm, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy cả người hết sức thoải mái. - Đi thôi, về nghỉ ngơi một chút. Vương Đông lau miệng sạch sẽ rồi quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo nói: - Ta còn phải đến chỗ Phàm Vũ lão sư luyện tập thêm một canh giờ nữa. Ngươi về trước đi, chờ lát nữa ta về rồi cùng ta minh tưởng. Vương Đông vỗ vỗ trán mình nói: - Hoắc Vũ Hạo à, đôi khi ta cảm thấy ngươi đúng là một thằng điên. Hoắc Vũ Hạo cười ha hả nói: - Một tên điên đáng yêu, đúng không? Hai người vừa ra khỏi nhà ăn liền gặp phải Đường Nhã và Bối Bối. Vừa thấy Hoắc Vũ Hạo, Đường Nhã như trút được gánh nặng, vỗ vỗ ngực nói: - Tiểu Vũ Hạo, ta còn tưởng đệ gặp phải chuyện gì chứ. Không sao là tốt, không sao là tốt rồi. Hóa ra Đường Nhã và Bối Bối đã biết chuyện ngày hôm qua Hoắc Vũ Hạo đấu với Vu Phong, hôm nay lại không thấy hắn ra bán cá nướng nên cứ ngỡ hắn bị thương rất nặng. Hai người chợt nhớ lúc này đang là giờ cơm tối nên đến nhà ăn thử thời vận, may mắn sao vừa đúng lúc gặp Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ra khỏi nhà ăn. Hoắc Vũ Hạo nói: - Chào Tiểu Nhã lão sư, Đại sư huynh. Giờ đệ phải sang khu vực thí nghiệm của hệ Hồn Đạo tiếp tục luyện tập, giờ không có thời gian nói chuyện, mọi chuyện hôm qua hai người cứ hỏi Vương Đông, chuyện gì hắn cũng biết rõ hết. Nói xong hắn liền vội vàng chạy đi. Vạn sự khởi đầu nan, hắn không muốn chậm trể tu luyện bất cứ hệ nào nên phải tranh thủ thời gian thôi. Đường Nhã tò mò hỏi: - Này, Tiểu Vũ Hạo nó có chuyện gì thế? Vương Đông cười nói: - Hắn là một kẻ điên. Bất quá, theo lời hắn nói là một tên điên đáng yêu. Hắn lúc nào cũng liều mạng tu luyện mà chả thèm để ý đến bản thân mình. Sau đó hắn nói hết mọi chuyện xảy ra trong hôm qua cho hai người Đường Nhã và Bối Bối nghe, bao gồm cả chuyện Phàm Vũ nhận Hoắc Vũ Hạo làm đệ tử đích truyện. Bất quá, hắn vẫn giữ lại một chút chuyện không nói, như chuyện Hoắc Vũ Hạo đã trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo, chuyện này không nên rêu rao ra ngoài, chẳng may hệ Vũ Hồn mà biết chỉ sợ lập tức cắt bỏ đãi ngộ của hắn thì chết. Nghe Vương Đông nói xong, Đường Nhã và Bối Bối lập tức quay sang nhìn nhau. Bối Bối cười khổ nói: - Không ngờ chúng ta cố gắng suốt mấy năm lại không bằng ba tháng của tiểu sư đệ. Phàm Vũ lão sư vậy mà đã thu hắn làm đồ đệ. Tiểu Nhã, xem ra trọng trách chấn hưng Đường Môn phải nhờ vào tiểu sư đệ rồi. Đường Nhã gật đầu, có chút thoải mái nói. - Như vậy cũng tốt, về phương diện chế tạo Hồn Đạo Khí muộn cũng không có thiên phú gì, tập luyện mãi mà có tiến triển gì đâu. Chẳng thà đặt toàn bộ tâm tư vào việc luyện tập sử dụng ám khí Đường Môn còn hơn. Vương Đông vẻ mặt khó hiểu hỏi: - Đường Nhã lão sư, Đại sư huynh, hai người đang nói chuyện gì thế? Bối Bối nói: - Đường Môn chúng ta hưng suy đều từ ám khí, ngày đó cũng vì sự xuất hiện của Hồn Đạo Khí mà Đường Môn chúng ta suy tàn. Bởi vậy, ta và Đường Nhã đã thảo luận rồi, nếu có thể kết hợp giữa ám khí Đường Môn và Hồn Đạo Khí thì Đường Môn của chúng ta sẽ có cơ hội quật khởi. Vì thế, cả hai người chúng ta đều chọn học thêm bên Hồn Đạo hệ. Có điều, ta là đệ tử hạch tâm của Vũ Hồn hệ nên bên Hồn Đạo hệ kia chỉ có thể học một vài môn mà thôi, đến giờ chỉ là Hồn Đạo Sư cấp Một. Còn Tiểu Nhã, tuy cũng chú tâm nghiên cứu nhưng tính tình nàng rất hiếu động, làm sao chuyên tâm nghiên cứu Hồn Đạo Khí cho được, thế nên chỉ mới là Hồn Đạo Sư cấp hai. Chỉ sợ rất khó thăng lên cấp Ba. Đường Nhã tiếp lời: - Nhưng Phàm Vũ lão sư thì khác a! Phàm Vũ lão sư là thiên tài đệ nhất của hệ Hồn Đạo, cũng là người duy nhất có hi vọng trở thành Hồn Đạo Sư cấp Chín đầu tiên trong lịch sử học viện. Có thể trở thành đệ tử của hắn cũng tương đương với việc đã trở thành thành phần nòng cốt của hệ Hồn Đạo. Chẳng những được dạy dỗ một cách tốt nhất còn được bên phía Hồn Đạo hệ toàn lực ủng hộ. Tiểu Vũ Hạo thật giỏi a! Không ngờ đệ ấy đã hoàn thành mơ ước bấy lâu nay của chúng ta. Bối Bối, ta thấy chúng ta có thể giao toàn bộ bí mật về ám khí của Đường Môn cho Vũ Hạo rồi.