[Dịch] Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 370 : Hoắc Vũ Hạo thiên biến vạn hóa. (hạ)​


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, ánh mắt Duy Na ngưng lại, lúc này nàng đã nhận ra Hoắc Vũ Hạo này không chỉ khó đối phó lúc đàm phán kinh thương*, mà trong chiến đấu cũng khó đối phó không kém. Chỉ còn cánh tay phải có thể sử dụng vậy mà hắn vẫn mạnh đến mức này. *đàm phán kinh thương: bàn chuyện buôn bán. Mô phỏng. Hoắc Vũ Hạo sử dụng chiến kỹ từ Hồn Hoàn trăm vạn năm sau khi tiến hóa, Mô Phỏng. Trên thực tế, hắn cũng là không có cách nào khác. Đối thủ vừa hành động hắn đã nhận ra Trần Luật là một cường giả lấy tốc độ làm chủ của Bản Thể Tông, lại vừa đúng là nhược điểm lớn nhất của hắn. Linh Hồn Trùng Kích đã sử dụng rồi, đối thủ nhất định đã có đề phòng. Hơn nữa, hắn cũng không muốn sử dụng quá nhiều Linh Hồn Trùng Kích, đây chính là đòn sát thủ lớn nhất không thể để đối thủ nhận ra, bất kỳ chiến kỹ nào cũng vậy, chỉ cần sử dụng quá thường xuyên thì đối thủ có thể tìm được sơ hở. Cho nên hắn dùng chiến kỹ Mô Phỏng để làm mờ thân mình khiến cả người biến mất trong không khí. Chỉ cần hắn không chuyển động nhiều, đối thủ sẽ rất khó đoán được vị trí của hắn ở trong không khí. Thông qua Tinh Thần Dò Xét, Hoắc Vũ Hạo đã đoán được vũ hồn của đối thủ chính là cẳng chân. Cẳng chân vốn là nơi phát lực của con người, từ điểm này là có thể nhìn ra Trần Luật này, cho dù là tốc độ hay là sức bật đều vô cùng mạnh mẽ, sắc bén hơn người. Trần Luật dừng lại một chút, nhưng ngay lập tức hắn đã có phản ứng. Hắn đột nhiên quay người lại, trong năm Hồn Hoàn trên người, Hồn Hoàn thứ ba chợt lóe sáng. Trong nháy mắt cả người Trần Luật dựng thẳng lên, hai chân giữa không trung triển khai tư thế đá liên hoàn, nhất thời huyễn hóa ra tàn ảnh đầy trời. Mỗi một đạo tàn ảnh đều mang theo quang mang màu xanh xám cùng tiếng xé gió đinh tai nhức óc. Trong chốc lát, hơn mười quang ảnh xuất hiện, tung hoành khắp đài thi đấu. Không thể nghi ngờ, Trần Luật đang muốn thông qua sự tấn công với tần suất cao để tìm vị trí của Hoắc Vũ Hạo trên đài thi đấu. Thân là cường giả Bản Thể Tông, tinh thần lực của hắn cũng không yếu, khi tinh thần lực tập trung lại, chỉ cần có hồn lực dao động hơi mạnh một chút là hắn có thể cảm nhận được. Đúng như dự đoán, chỉ thấy ánh sáng xanh xám thoáng rung động, cả Hoắc Vũ Hạo và xe lăn đều hiện ra trong tầm mắt mọi người. Hắn dùng cánh tay phải ngăn lại một đạo quang ảnh, nhưng nhìn qua có chút khó khăn. Trần Luật hừ lạnh một tiếng, thân hình bắn lên trong nháy mắt. Hồn Hoàn thứ ba vẫn sáng như cũ, trong quá trình hắn xông về phía Hoắc Vũ Hạo, hai chân vẫn không ngừng đá liên hoàn, làm quang ảnh xanh xám bao trùm xuống. Tiếng huýt gió chói tai, quang ảnh sắc bén lao về hướng Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà, cùng lúc đó, một màn kì dị xuất hiện. Hoắc Vũ Hạo ngồi ở xe lăn đột nhiên bay lên mấy thước, sau đó làm ra những động tác né tránh khiến người ta khó có thể tin, cứ như vậy đã liên tiếp tránh được những quang ảnh sắc bén đang tấn công trong phạm vi lớn, đồng thời quay ngược lại chuyển hướng phóng thẳng đến Trần Luật. Lần này, Trần Luật cũng phải kinh sợ. Cho dù là Hồn Sư có cánh, cũng không thể làm ra những động tác đổi hướng liên tục hơn chục lần để tránh né giữa không trung như vậy. Chẳng lẽ hắn bị tàn tật là giả? Nhưng mà, động tác né tránh nhanh chóng như vậy làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể làm được? Trong lòng vô cùng hoảng sợ, cuối cùng Trần Luật cắn răng bất chấp tình cảnh không hợp lẽ thường trước mắt. Hai chân hắn chợt khép lại, một tia sáng màu xanh sẫm chợt sáng lên sau lưng hắn. Đúng như suy đoán của Hoắc Vũ Hạo, bản thể vũ hồn của hắn chính là hai cẳng chân, hơn nữa, lần thức tỉnh thứ hai của hắn cũng là cấp Thanh Đồng. Trong phút chốc, thân thể Trần Luật chợt cao lên hơn một thước, bắp chân vô cùng rắn chắc, căng cứng làm ống quần rách thành từng mảnh nhỏ, hai chân đá ra. Quang ảnh màu xanh sẫm hiện ra giữa không trung, một đôi cẳng chân giống như hai cái búa tạ khổng lồ từ không trung áp xuống Hoắc Vũ Hạo. Đôi chân hắn quét ngang, không khí xung quanh giống như bị nghiền nát, Hoắc Vũ Hạo đang phóng tới chợt giảm tốc độ. Lúc trước Vương Ngạn Phong bị thua vẫn khiến cho Trần Luật bị ám ảnh một chút. Hiện giờ thấy Hoắc Vũ Hạo lại đột nhiên trở nên kì dị như thế trong lòng hắn không khỏi hiện lên một suy nghĩ: Vừa rồi Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa dùng hết toàn lực? Hắn có vũ hồn bản thể thức tỉnh lần thứ hai, có uy lực cực kỳ kinh người, lực lượng lớn, phạm vi tấn công rộng, vượt xa những Hồn Vương bình thường, cho dù là cường giả cấp Hồn Đế cũng rất khó đạt được năng lực chiến đấu như hắn. Đúng lúc này, điều khiến Trần Luật khiếp sợ một lần nữa đã xuất hiện, khi đôi chân của hắn hạ xuống dưới, trong phán đoán của hắn, biện pháp duy nhất để đối phó của đối thủ lúc này chính là phải cứng rắn ngăn chặn, không có khả năng né tránh. Hơn nữa có bài học của Vương Ngạn Phong, hắn đã không đem hồn lực bức ra bên ngoài cơ thể mà đem sức mạnh của vũ hồn thức tỉnh lần thứ hai dồn hết vào đôi chân. Như vậy cho dù Hoắc Vũ Hạo đổi vị trí thì hắn cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng tình huống còn kì dị hơn trận chiến của Vương Ngạn Phong xảy ra. Dưới đôi chân mạnh mẽ của Trần Luật, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn chợt…. vỡ nát. Đúng vậy, chính là vỡ nát. Vô số tia máu cùng mảnh vỡ xe lăn văng ra khắp không trung, bên phía Đường Môn, tất cả mọi người đều kinh hãi đứng lên. Trần Luật cũng ngẩn ngơ, nhưng cùng lúc đó hắn đã nhận ra có gì đó không ổn. Bởi vì, khi hai chân hắn đến trước người Hoắc Vũ Hạo, hắn không có bất kỳ cảm giác va chạm nào. Một đạo kiếm quang màu xanh sẫm như muốn xé trời lặng yên không một tiếng động chợt xuất hiện phía sau Trần Luật. Kiếm quang màu xanh sẫm kia, toàn thân trong suốt giống như ngọc lưu ly, những nơi nó đi qua, cả không gian như biến thành màu xanh. Mà nó xuất hiện ngay thời khắc Trần Luật vừa thoát hết lực, thời cơ chuẩn xác, hoàn mỹ đến cực hạn. Đế Kiếm! Băng Cực Vô Song. Tiểu Tuyết Nữ đã sớm biến mất, lúc này Đế Kiếm nằm trong tay Hoắc Vũ Hạo. Ánh mắt Trần Luật chợt lóe, đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, hắn cũng không hề bối rối, ở trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, hắn tuyệt đối là một người nổi trội. Đừng nhìn tu vi của hắn không bằng Vương Ngạn Phong mà đánh giá, bây giờ hắn mới chỉ mười tám tuổi, trên phương diện thiên phú chắc chắn Vương Ngạn Phong không thể bằng hắn. Vương Ngạn Phong thua ở một chiêu mạnh nhất của mình đã làm Trần Luật đề cao cảnh giác. Khi cảm giác thấy có gì không đúng, hắn thậm chí còn chưa quay người lại nhìn thì Hồn Hoàn thứ năm đã lóe sáng. Hồn Hoàn đen nháy chợt lóe, hai chân chợt trùng xuống, không ngờ ở phía sau hắn đột nhiên xuất hiện bàn chân thứ ba. Mà trên chân này cũng bao phủ màu xanh sẫm giống như trước, nhìn qua giống y hệt hai chân kia của hắn. Ba chân đồng thời co lại, kèm theo một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, Trần Luật dường như đã làm không khí dưới chân nổ tung, tiếng nổ vang kịch liệt chợt vang lên, trong nháy mắt một tầng quang ảnh từ trên người hắn bắn ra. Quang mang màu xanh sẫm đem thân thể hắn ôm trọn lấy, điều đặc biệt hơn chính là, quang ảnh kia có hình đầu rồng thân ếch vô cùng kì quái. Cùng lúc Trần Luật hoàn thành động tác của mình, Băng Cực Vô Song đã mạnh mẽ chém vào thân thể hắn. - Đương. Một kiếm chem xuống giống như là búa lớn đánh vào chuông đồng, tiếng nổ vang ầm ĩ vang lên làm cả đài thi đấu phải run rẩy. Trần Luật bị một kiếm đánh cho lao xuống mặt đất, cả người chìm xuống một thước, mà quang ảnh hộ thân màu xanh sẫm trên người hắn trong nháy mắt đã bị một tầng băng dày bao quanh, không ngừng ngưng tụ lại. Động tác biến hóa của hai người quá nhanh làm cho khán giả đang xem trận đấu phải hoa mắt chóng mặt, số người có thể nhìn thấu những diễn biến trong trận đấu này đã ít lại càng ít. Không thể nghi ngờ, người chịu thiệt chính là Trần Luật, nhưng tại sao hắn lại phải chịu thiệt? Rốt cục Hoắc Vũ Hạo đã giở thủ đoạn gì? Câu trả lời này cũng rất ít người biết. Chỉ có người sáng suốt mới có thể đoán được một chút, năng lực Hoắc Vũ Hạo sử dụng tương tự với năng lực tạo ảo ảnh. Trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, tất cả đội viên đều ngưng trọng. Lúc này bọn họ mới ý thức được người thiếu niên ngồi xe lăn này có thể sinh ra sự uy hiếp vô cùng nghiêm trọng đối với họ. Năng lực của hắn dường như là vô tận: Cực Hạn Chi Băng, ảo cảnh, triệu hồi, thậm chí còn có hồn đạo khí. Những năng lực này, làm sao có thể xuất hiện trên cùng một Hồn Sư đây? Mặc dù Duy Na và Mộ Tuyết đã biết Hoắc Vũ Hạo từ trước, nhưng cũng không thể hiểu rõ hắn, cho dù qua điều tra cũng vậy, chỉ biết Hoắc Vũ Hạo đã thi triển năng lực vũ hồn song sinh trong cuộc thi trước, có hai đại vũ hồn là Tinh Thần hệ cùng Cực Hạn Chi Băng. Hơn nữa ở trong trận đấu quyết định của cuộc thi trước đã từng ngăn cơn sóng dữ*. *ngăn cơn sóng dữ= xoay chuyển tình thế. Nhưng đó là dưới tình huống thân thể hắn vẫn còn có thể hoạt động bình thường, còn bây giờ thì sao? Rõ ràng chỉ có thể có sử dụng cánh tay phải, cho dù hắn thiên phú dị bẩm* có song sinh vũ hồn, thì lực lượng hắn có thể sử dụng lúc này là bao nhiêu? Tất nhiên sẽ không thể bằng trước kia. *thiên phú dị bẩn: thiên tư hơn người. (thiên tài) Nhưng thông qua hai trận đấu này, bọn họ đã hiểu, cho dù Hoắc Vũ Hạo không thể cử động thì lực chiến đấu của hắn không ai có thể xem thường được, lực lượng không hề thua một cường giả cấp bậc Hồn Đế, mà điều đáng sợ hơn chính là chiến thuật xuất quỷ nhập thần* hắn sử dụng. Vương Ngạn Phong thua một cách khó hiểu, cuối cùng Trần Luật vẫn phải chịu thiệt thòi. *xuất quỷ nhập thần= biến hóa tài tình. Đôi cánh phi hành hồn đạo khí trên vai dương lên, trong nháy mắt phun ra ánh sáng mãnh liệt mang Hoắc Vũ Hạo và xe lăn phóng thẳng tới Trần Luật đang bị đóng băng phía dưới. Tay phải Hoắc Vũ Hạo vung lên, Ám Kim Khủng Trảo dài đến hơn một thước đã vung lên. Là người sử dụng Băng Cực Vô Song, hắn biết rõ, một kiếm vừa rồi mặc dù chém trúng đối thủ nhưng không thể khiến đối thủ tiêu hao quá nhiều giống như bề ngoài nhìn thấy. Ở thời khắc quyết định, Trần Luật đã sử dụng hồn kỹ thứ năm để phòng ngự. Thứ bị đóng băng chính là quang ảnh đầu rồng thân ếch trên người hắn chứ không phải bản thân hắn. Bây giờ hắn bị trì trệ chính là do chịu ảnh hưởng của Cực Hạn Băng Hàn mà thôi. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm than, nếu như mình là ở trạng thái tốt nhất, đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc, cho dù đối phương xuất thân từ Bản Thể Tông hắn cũng có lòng tin áp đảo hoàn toàn, thậm chí chiến thắng đối thủ dễ dàng. Giống như bây giờ, nếu ở trạng thái trước kia, hắn hoàn toàn có thể mượn Băng Bạo thuật để tiếp tục gây thương tổn đối thủ, đồng thời trên phương diện tốc độ hắn cũng không chịu thiệt nhiều như vậy.